Năm rồi ở Bắc Kinh, vào mùa thu ít khi có mưa lớn như vậy. Sau một trận mưa mùa thu, không khí trở nên mát mẻ hơn, khi đưa Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc trên đường đến sân bay đi được nửa đường tốc độ xe quá nhanh đã bắn nước ven đường tung tóe lên người của một cụ già đi đường, Hoa Nhài Vàng và Bạc vội vàng bảo dừng xe lại, chạy khoảng hơn chục mét đến xin lỗi cụ già và đưa cho cụ mấy trăm nhân dân tệ.
Bỗng nhiên Hạ Tưởng liền nhớ tới tình cảnh lúc mới gặp Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, hai cô gái gọi người đến cứu gia đình bị rơi xuống nước, họ ra sức và ra của, chạy đôn chạy đáo, cứ như một đóa hướng dương đẹp vô cùng, thuần khiết đến động lòng người.
Hạ Tưởng không khỏi có chút thất vọng, nhớ tới đêm qua có một giấc mộng đẹp, trên mặt có chút son thơm, mà lời nói như mê sản của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc còn vọng bên tai:
– Ở cùng anh một đêm, là để trả nghĩa, nhưng không để cho anh đạt được, là muốn trả thù anh đã hại ba tôi. Nhưng anh cũng có thể yên tâm, chị em tôi suốt đời này sẽ không lấy chồng, giữ thân vì anh.
Đúng vậy, Hạ Tưởng ở cùng Hoa Nhài Vàng và Bạc một đêm, chính xác mà nói là Hoa Nhài Vàng và Bạc muốn hắn ở cùng với họ một đêm cuối cùng khi còn ở trong nước. Đêm đó, hắn không có làm tổn thương họ, đêm đó, không có gì để dư vị, ba người không nói lời nào, cuối cùng chỉ đến khi trời gần sáng, Hoa Ngài Vàng và Bạc lấy hết can đảm mỗi người hôn lên má hắn một cái.
Không phải hôn nhẹ mà là dùng sức hôn lên má, hơn nữa hai người còn rưng rưng nước mắt.
Điều khiến cho Hạ Tưởng không ngờ là khi đến sân bay, lúc sắp lên máy bay Hoa Nhài Bạc vốn luôn lạnh nhạt với hắn thì lại can đảm nhất, đột nhiên chạy đến ôm hắn, hôn lên môi hắn, sau đó thì quay người bỏ đi:
– Tôi sẽ nhớ anh cả đời, cũng hận anh cả đời.
Hạ Tưởng đứng bất động, trong lòng đờ đẫn, mãi đến khi tiếng máy bay vang lên, xác nhận Hoa Nhài Vàng và Bạc đã đi rồi, có lẽ cả đời cũng sẽ không về nước nữa, hắn mới từ tốn nhấc chân bước đi. Cả đời này, hắn chưa từng thấy đau thương như vậy, cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy nặng nề như đám mây u ám trên trời.
Tiêu Ngũ đưa tờ khăn giấy, Hạ Tưởng mới giật mình bừng tỉnh, đưa tay lên lau khóe mắt, không rơi lệ… nét mặt của Tiêu Ngũ rất kì lạ, đã nhắc nhở một câu:
– Trên môi chảy máu kìa.
Hạ Tưởng lau môi, mới cảm thấy môi đau như kim châm. Một người phụ nữ càng yêu sâu đậm bao nhiêu thì càng hận sâu đậm bấy nhiêu, trước lúc rời khỏi còn khắc cốt ghi tâm mà cắn một cái, liền khiến cho Hạ Tưởng hiểu được dưới vẻ ngoài lạnh nhạt của Hoa Nhài Bạc có một tấm lòng cuồng loạn và cuồng nhiệt.
Đi rồi cũng tốt, nếu không lại mắc vào khoản nợ tình cảm thì thật là không có cách để hoàn trả. Hắn vò khăn giấy thành một cục, ném vào thùng rác, liền nhìn Tiêu Ngũ một cái có ý là bây giờ đi về.
Không ngờ Tiêu Ngũ lại hiểu sai, hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, y cười hi hi nói:
– Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi không nhìn thấy gì hết, lúc nãy đang ở ngoài nhìn mưa rơi.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, đưa chân đá Tiêu Ngũ một cái:
– Nghĩ đến việc chính đi, khẩn trương về họp với Bộ trưởng Thạch.
Bộ trưởng Thạch hôm qua cũng không có về khách sạn mà ông ta ở cùng với con của mình. Khi Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ đến khách sạn thì Bộ trưởng Thạch còn chưa về, hai người lại ngồi đợi một hồi thì nhận được điện thoại của Bộ trưởng Thạch.
– Thị trưởng Hạ, vừa nãy nhận được điện thoại của Thành ủy Thiên Trạch nói là đường còn chưa thông, e rằng phải đợi đến chiều… như vậy đi, cứ ở lại Bắc Kinh thêm nửa ngày, dù sao cũng không gấp, anh nghĩ sao?
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không vội, cho dù hắn có vội cũng không được, Hạ Tưởng đành phải nhận lời. Tuy nhiên nghĩ lại thấy sự việc cũng thật buồn cười, Bắc Kinh cách thành phố Thiên Trạch chỉ hơn 100 km, đi đường cao tốc chỉ mất khoảng 1 giờ, vào lúc này đường lại chưa thông, đã đợi ở Bắc Kinh gần hai ngày rồi, chẳng lẽ nói mở đầu không thuận lợi cho thấy hành trình ở Thiên Trạch sẽ rất gập ghềnh sao?
Nếu tạm thời không đi được, vậy thì cứ tiếp tục nghiên cứu tình hình hiện tại ở thành phố Thiên Trạch, Hạ Tưởng vừa mới mở máy tính ra, lên mạng đăng nhập vào QQ liền có một tin nhắn:
– Này, một thời gian nữa em sẽ đến thành phố Thiên Trạch, hứ!
Là Vệ Tân.
Trong lễ Quốc Khánh, Vệ Tân ở thành phố Yến bận lo xem nhà mua nhà, dưới sự khuyên bảo của cô ấy cha mẹ cuối cùng cũng đồng ý dọn đến thành phố Yến ở, cô ấy bận rộn kinh khủng, không có dịp gặp mặt Hạ Tưởng, càng rất ít gọi điện thoại. Hạ Tưởng càng bận hơn, cho nên hai người thỉnh thoảng liên lạc với nhau cũng chỉ qua internet.
Nickname của Vệ Tân tên là Nháy Mắt, người khác có lẽ nghĩa rằng là có ý tinh nghịch, Hạ Tưởng lại nghĩ rằng là khi ông trời nháy mắt là muốn trêu đùa hắn. Kiếp trước, khiến cho Vệ Tân nóng ruột gan vì hắn, trong kiếp này, khiến hắn luốn mong nhớ Vệ Tân. Căn bệnh bí ẩn của Vệ Tân rốt cuộc cũng là một vết đau âm thâm trong lòng hắn.
Hạ Tưởng mỉm cười, trả lời một câu:
– Tùy em thôi, anh sẽ dọn dẹp đón chào.
Vệ Tân không online, hắn liền bắt đầu nghiên cứu tài liệu.
Vốn nghĩ rằng có thể nhanh chóng kìm lòng lại, tập trung vào công việc, không ngờ xem tư liệu cả nửa ngày trời cũng không vô được chữ nào, nếu là bình thường thì không thể tưởng tượng được, Hạ Tưởng tự nhận mình biết tự tiết chế hơn người, hôm nay lại làm sao vậy?
Lúc này, Hoa Nhài Vàng và Bạc hẳn là đang ở trên không trung cao hơn nghìn mét, bay đến một đất nước xa lạ. Hắn biết, Hoa Nhài Vàng và Bạc còn có gì đó đọng lại trong lòng hắn, mặc kệ là lòng nặng trĩu hay là áy náy, hoặc là tiếc nuối cùng đều khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh được.
Hạ Tưởng vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra hít thở không khí trong lành, muốn thả lỏng tinh thần. Vừa mới thưởng thức cảnh sắc của Bắc Kinh sau cơn mưa, chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
Là điện thoại của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng nhận ra là số điện thoại từ văn phòng của Tống Triêu Độ, trong lòng liền căng thẳng, vội bắt máy:
– Chủ tịch tỉnh Tống…
– Hạ Tưởng, còn ở Bắc Kinh hả?
Tống Triêu Độ cũng biết do mưa to làm hỏng việc, khiến cho hành trình của Hạ Tưởng bị kẹt lại ở Bắc Kinh:
– Vụ án của Cổ Hướng Quốc không mấy lạc quan. Tôi đã bàn bạc với Bí thư Phạm, không có được nhận thức chung. Bí thư Phạm không chịu ra mặt phối hợp, bên Tòa án nhân dân Tỉnh có tin tức nội bộ được lan truyền ra, e là sẽ xử nhẹ.
Hạ Tưởng tức giận đến không nói nên lời, hắn cố kìm nén nhưng vẫn không nhịn được liền nói một câu:
– Nếu không xử nặng Cổ Hướng Quốc, thì sự công bằng chính trực của pháp luật nằm ở đâu?
– Trong chính trị Cổ Hướng Quốc đã thân bại danh liệt, có xử nặng hay không thì cuộc sống chính trị của ông ta cũng đã kết thúc.
Trong giọng điệu của Tống Triêu Độ cũng có chút bất đắc dĩ, nếu không chỉ là Phạm Duệ Hằng làm thì còn đỡ, y còn có thể lên tiếng với Tòa án nhưng bây giờ cấp trên trực tiếp tạo áp lực, tình hình càng nghiêm trọng hơn.
Trên cơ bản có thể kết luận, Cổ Hướng Quốc không những có thể thoát chết, mà chỉ bị xử ở tù vài năm. Trong nước có rất nhiều tiền lệ, có người tham ô cả chục triệu thì bị tử hình, có người tham ô mấy trăm triệu, cuối cùng lại vì tự đầu thú, thái độ nhận tội tốt chỉ xử 20 năm tù, trên cơ bản là năm sáu năm thì được thả ra. Thậm chí còn tiêu xài tài khoản công hơn cả tỷ, nhưng bởi vì một câu nói của cấp trên thì có thể che dấu quá khứ, không ai dám nhắc đến.
Hiện tượng quyền lớn hơn pháp luật, phỏng chừng trong một thời gian dài cũng khó có thể loại bỏ.
Trong lòng của Hạ Tưởng lại nặng trĩu hơn.
Nếu cuối cùng Cổ Hướng Quốc chỉ được xử 9-10 năm, trên chính trị thì có người thắng lợi, nhưng trên pháp luật thì nhà nước đã thua. Là một phán quyết có ý nghĩa sâu xa về việc quyền lực của một người lớn hơn pháp luật của nhà nước, không chỉ ảnh hưởng tiêu cực lớn đến thành phố Lang, còn khiến cho pháp luật của cả nước trở nên lạc hậu một cách đáng sợ.
Việc này, Hạ Tưởng ngoài việc cảm thấy xót xa ra thì lại thấy bất lực.
Xây dựng pháp luật sở dĩ có trách nhiệm nặng nề là vì hiện tượng nhân trị trong nước quá nghiêm trọng, dục vọng quyền lực của một số lãnh đạo rất lớn, bà con xa không bằng láng giềng gần, không đứng ở lập trường bình đẳng khách quan xem xét vấn đề mà xuất phát từ tình cảm cá nhân, nhân nhượng với người bên cạnh mình. Trước những hiện tượng xấu giả vờ như không thấy, bởi vì người làm trái pháp luật đều có hậu phương, có bối cảnh, sẽ không thèm truy cứu.
Pháp luật, thậm chí có khi bị xem là trò đùa trẻ con.
Muốn làm một số việc thực tiễn trước lực cản trên quan trường là rất khó, nhưng nếu muốn đem một người có bối cảnh ra công lý thì lại càng khó. Phán quyết công chính cuối cùng thì khó lại càng thêm khó.
Hạ Tưởng do dự một lát, thì lại gọi điện cho Lý Ngôn Hoằng.
Tuy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Ngôn Hoằng không xa không gần, nhưng hắn cũng có tư cách có thể gọi điện cho Lý Ngôn Hoằng. Lý Ngôn Hoằng không cảm thấy ngạc nhiên khi hắn gọi điện đến, giọng điệu thản nhiên:
– Thôi vậy, đừng so đo nhiều quá, có một số việc không phải muốn như thế nào là được thế ấy, dù sao Cổ Hướng Quốc ở trong chính trị cũng đã thân bại danh liệt rồi, xử thêm vài năm hoặc giảm vài năm cũng không khác là bao.
– Theo tôi thì khác biệt rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không biết làm sao, đột nhiên nói ra suy nghĩ của hắn với Lý Ngôn Hoằng:
– Cổ Hướng Quốc không phải là một người, ông ta đại diện cho một hiện tượng. Nếu xử nhẹ ông ta, cũng giống như nói cho mọi người biết quyền lực lớn hơn pháp luật, ý chí quyền lực quyết định tất cả. Pháp luật là giới hạn cuối cùng của người dân, nếu ngay cả pháp luật cũng không bảo vệ được họ thì sẽ có một ngày họ sẽ đứng đối lập với chúng ta. Nếu Cổ Hướng Quốc không bị thân bại danh liệt trong chính trị, trong kinh tế không bị tán gia bại sản, không có ý nghĩ hối tiếc thì như vậy đất nước pháp trị của chúng ta chỉ là một câu nói suông.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |