Bí thư Trần thất bại thảm hại thì không cần lo, quan trọng là còn mất mặt trước nhiều người, một cán bộ liêm khiết mà bà coi trọng lại chạy ra nước ngoài để hưởng thụ riêng, thật sự quá châm chọc. Cũng như nói một cô gái thuần khiết, nhưng chớp mắt cô ta lại biến thành kỹ nữ, khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Quan trọng là những việc chính trị không phải chỉ đơn giản như dở khóc dở cười mà thôi, đặc biệt mối quan hệ tinh tế giữa những nhân vật đứng đầu, vô cùng mẫn cảm. Không phải gió tây áp đảo gió đông thì gió đông áp đảo gió tây, tất cả mọi người đều nhận ra một việc, mặc dù không thực sự lưu truyền ra ngoài, nhưng sau khi sự kiện Hội nghị thường vụ qua đi, người tìm Thị trưởng Hạ để báo cáo công việc rõ ràng nhiều hơn, đặc biệt mấy cục trưởng trước đây không xem Thị trưởng Hạ ra gì, đều trở nên cung kính hẳn.
Sau sự việc đó tuy Bí thư Trần không nói gì, nhưng lại có một hành động mang ý vị sâu xa – lấy lý do sức khỏe không tốt xin nghỉ phép về Bắc Kinh. Bí thư Trần nhớ nhà ở Bắc Kinh, tuổi cũng đã lớn, sức khỏe không tốt cũng có thể chấp nhận được. Nếu như trước đây chắc không có ai nói gì, nhưng bây giờ thì khác, lại biến đợt nghỉ phép bình thường của Bí thư Trần thành về kinh cáo trạng.
Cáo trạng ai? Đương nhiên là Thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng cũng biết, Trần Khiết Văn quả thật đến Bắc Kinh để tìm hiểu tình hình, hoặc là nói, cũng không phải không có ý đi cáo trạng, bởi vì hành động của hắn thật sự đã ảnh hưởng đến thế lực gia tộc. Thắng lợi ở Hội nghị thường vụ, ngọn lửa thứ hai cũng đã được châm lên, nhưng liệu có bừng lên được hay không, hoặc nói là sau khi nổi lên liệu có bị người nào dập tắt hay không, còn chưa nói được.
Bởi vì rất có khả năng thế lực gia tộc vì bất mãn mà thông qua con đường nào đó tạo áp lực với hắn. Thông qua được ở Hội nghị thường vụ Thành ủy chỉ là bước thứ nhất, có thể thuận lợi thi hành hay không mới là bước quan trọng thứ hai.
Khương Đào thuận lợi được bổ nhiệm Cục trưởng cục đất đai, tự nhiên vô cùng cảm kích đối với Thị trưởng Hạ, còn nói đến tận nhà để cảm ơn, nhưng lại bị từ chối, khiến Khương Đào vô cùng buồn bực. Thị trưởng Hạ là người dẫn dắt y trong chốn quan trường, ơn dẫn dắt của hắn đối với y rất lớn, không nhận sự cảm ơn của y, lẽ nào không tiếp nhận sự dựa dẫm của y?
Sau đó y mở tiệc mời Bành Vân Phong, nói bóng nói gió một hồi mới xem như cũng lĩnh hội được ý đồ của Thị trưởng Hạ. Thị trưởng Hạ thích quan sát một người từ khoảng cách xa, bất luận có phải đối phương xin chỉ thị công việc nhiều hay không, báo cáo nhiều hay không, lại càng không thích cấp dưới nịnh bợ, chỉ xem hành động thực tế.
Khương Đào thể hiện thái độ với Bành Vân Phong:
– Vân Phong, tôi có thể lên đến cục trưởng, cũng nhờ sự đề bạt của Thị trưởng Hạ, sau này bất luận đi đến đâu, hôm nay xem như ngày bắt đầu cuộc đời mới của tôi.
Hàm ý của bắt đầu cuộc đời mới là sau này chỉ biết một mình Thị trưởng Hạ mà thôi. Bành Vân Phong liền chuyển lời của Khương Đào, Thị trưởng Hạ sau khi nghe được, liền cười cười:
– Khương Đào là một đồng chí không tồi.
Lời nói của lãnh đạo từ trước đến nay chưa từng trực tiếp nói điều gì, nói không tồi tức là không tồi, còn về việc có phải thực sự không tồi hay không, không tồi ở điểm nào, tự mình lĩnh hội. Lĩnh hội không được, xin lỗi, hiểu biết chính trị của anh còn chưa đạt chuẩn.
Bành Vân Phong thấy nụ cười trên mặt Thị trưởng Hạ rất tươi, giọng điệu nhẹ nhành, trong lòng liền có tính toán, sau đó chuyển hướng đề tài, báo cáo tình hình công tác gần đây.
Bởi vì tuyết lớn, việc phối hợp với thành phố Đan Thành tổ chức lễ hội văn hóa du lịch tạm thời gác lại. Thực ra cũng không hoàn toàn do tuyết lớn, chủ yếu do lúc này Nghiêm Tiểu Thì cũng chưa có đủ nhiệt tình, thái độ qua loa cho xong, phía thành phố Thiên Trạch cũng không miễn cưỡng. Nghiêm Tiểu Thì chỉ ở thành phố Thiên Trạch ba ngày rồi đi, lúc sắp rời đi cũng không chào tạm biệt Thị trưởng Hạ.
Nghiêm Tiểu Thì tuổi cũng không còn nhỏ, nhỏ hơn Hạ Tưởng hai tuổi, cũng đã 28 tuổi rồi, vẫn còn độc thân. Hạ Tưởng hiểu được tình cảm của Nghiêm Tiểu Thì đối với hắn, nhưng hắn thực sự không thể tiếp nhận tình yêu mộng tưởng của Nghiêm Tiểu Thì được nữa. Không gặp cũng tốt, có người nói gặp mặt không bằng hoài niệm, thực ra không gặp mặt không hoài niệm mới tốt.
– Vân Phong, do ông và Hiểu Mẫn, Dương Kiếm cùng phụ trách liệt kê ra 29 doanh nghiệp tư nhân, nửa tháng sau báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, qua kiểm tra khảo sát sẽ chọn ra 10 doanh nghiệp.
Hạ Tưởng giao nhiệm vụ quan trọng cho Bành Vân Phong, Lý Hiểu Mẫn và Dương Kiếm, hiển nhiên là thể hiện sự tín nhiệm đối với Bành Vân Phong. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn nhắc nhở một câu,
– Sự việc quan trọng, bất cứ việc gì cũng phải thảo luận với hai vị Phó thị trưởng, ông phụ trách chọn lọc, Dương Kiếm và Hiểu Mẫn phụ trách tuyển chọn lần hai, việc tuyển chọn lần đầu rất quan trọng, phải nắm chắc.
Câu cuối cùng có hai điểm quan trọng, bởi vì việc sàng lọc danh sách, quyền lực rất lớn, có liên quan đến việc một doanh nghiệp tư nhân có lọt qua được vòng tuyển chọn đầu tiên hay không. Một khi được chọn, một năm ít nhất cũng có thể giảm được mấy triệu tiền đóng thuế. Đương nhiên giảm thuế chỉ là lợi ích trước mắt, nhìn từ góc độ xa hơn, có thể đây là một cơ hội để bay lên cao. Tất cả những doanh nghiệp tư nhân có chút quy mô ở Thiên Trạch, chắc chắn đều nghe thấy tin tức này liền lập tức hành động.
Bành Vân Phong nắm trong tay quyền tuyển chọn, chắc chắn có không ít doanh nghiệp tư nhân muốn tặng quà hối lộ, để doanh nghiệp của họ được lọt vòng sơ tuyển. Nắm chắc, vừa là nắm chắc những doanh nghiệp tốt được lọt vòng sơ tuyển, cũng phải nắm chắc được bàn tay của mình, đừng ăn quá lộ liễu.
Nếu Bành Vân Phong không hiểu ám chỉ của Thị trưởng Hạ, thì y đã không còn là Bành Vân Phong nữa, liền vội vàng nói:
– Vâng, Thị trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ làm với nguyên tắc công khai công bằng, làm thật nghiêm túc, không làm đen bộ mặt của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy, càng không thể để cậu mất mặt.
Câu nói cuối cùng khiến Hạ Tưởng rất vừa lòng, hắn cũng không phải không cho phép Bành Vân Phong nhận lời mời ăn cơm, chỉ muốn nhắc nhở y, muốn tiến thêm nữa, thì cần phải giữ mình trong sạch, đừng để người khác nắm được nhược điểm về phương diện kinh tế.
Trong lúc vòng tuyển chọn được tiến hành rất rùm beng, quả nhiên, những thanh âm nghi ngờ được nằm trong dự liệu, đúng hẹn mà đến.
Vốn tưởng là nhà họ Khâu, nhà họ Mai sẽ chủ động gọi điện thoại đến, không ngờ, người gọi điện thoại đến trước lại là ông cụ nhà họ Ngô. Ông cụ Ngô trước đây chẳng qua cũng chỉ hỏi hắn về công việc thường ngày, có mấy lần đều ở thời điểm mấu chốt nhất ra tay gây ảnh hưởng. Bình thường hắn gây sức ép thế nào, hung hăng thế nào, từ trước đến nay chưa từng hỏi qua. Cho dù khi ở thành phố Lang suýt chút nữa đã bị người khác ám hại, cũng không hề gọi điện thoại đến hỏi một câu.
Nhưng sau khi chính sách giúp đỡ xuất hiện, chỉ mới qua hai ngày, điện thoại của ông cụ liền gọi đến, hơn nữa còn là buổi tối.
Hạ Tưởng đang ăn cơm với Vệ Tân, điện thoại vang lên, hắn liền tránh Vệ Tân, đến một phòng khác để nghe:
– Chào ông!
– Hạ Tưởng, gần đây Nhược Hạm không đến thăm cậu, cậu cũng nên đến Bắc Kinh thăm nó. Liên Hạ gần đây càng ngày càng nghịch ngợm, còn dám cưỡi lên cổ tôi giương oai.
Ông cụ cười rất vui vẻ, rõ ràng là nói chuyện nhà, nhưng cũng để lộ ám hiệu bảo hắn về Bắc Kinh một chuyến.
Hạ Tưởng liền cười:
– Cũng không thể chiều chuộng Liên Hạ quá, sao có thể để nó cưỡi lên cổ ông được? Nhìn khắp nước này, có thể ngồi ngang hàng với ông cũng được có mấy người?
Hạ Tưởng vốn dĩ nói đùa, giọng điệu của ông cụ lại thay đổi, nửa đùa nửa thật nói:
– Không trách Liên Hạ dám cưỡi lên cổ tôi, ba của nó sau này không chừng cũng dám bắt nạt tôi…
Uy lực của câu nói này không nhỏ, Hạ Tưởng không khỏi giật mình:
– Ông cụ, tôi vẫn rất tôn trọng ông…
– Hừ, nói thì rất hay, hai tháng rồi, cũng không về Bắc Kinh thăm tôi một lần, còn bảo tôn trọng?
Giọng điệu rõ ràng trách cứ, thực tế vẫn là muốn Hạ Tưởng đến Bắc Kinh.
Hạ Tưởng đành phải chấp nhận mệnh lệnh của ông cụ, mặc dù hắn biết lần này về Bắc Kinh, chắc chắn không có những lời dễ nghe, nhưng cũng bắt buộc phải đi:
– Được, vài ngày nữa tôi sắp xếp được thời gian, sẽ đến Bắc Kinh gặp mặt ông.
– Tôi thì không sao, chủ yếu là Nhược Hàm và Liên Hạ rất nhớ cậu.
Ông cụ còn cứng miệng, không nhận ân tình của Hạ Tưởng. Người già rồi, cho dù đã từng là nhân vật oai phong một cõi, cũng sẽ bị năm tháng phai mờ dần, trở nên lải nhải và rất để ý.
Nói chuyện với ông cụ xong, Hạ Tưởng lại gọi cho Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm đương nhiên hy vọng Hạ Tưởng đến Bắc Kinh, sau đó lại nói mấy câu với Liên Hạ, liền quyết định ba ngày nữa đến Bắc Kinh.
Hôm nay thời tiết không tồi, Hạ Tưởng khởi hành đi Bắc Kinh. Nói ra cũng trùng hợp, Trần Khiết Văn còn chưa về, Hạ Tưởng lại đi. Nhân vật thứ nhất thứ hai của Thiên Trạch đều không có ở đây. Tuy nói có Phó bí thư và Phó thị trưởng thường trực có thể chủ trì đại cục, Hạ Tưởng vẫn trịnh trọng giải thích với Ngô Minh Nghị với Dương Kiếm vài câu… Điều không ngờ được là, hắn vừa mới rời Thiên Trạch, liền xảy ra một sự việc kinh thiên động địa, ảnh hưởng rất lớn, khiến Hạ Tưởng rất đau lòng trong một thời gian rất lâu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |