– Đề nghị của Thái Bình rất hay, tuổi tôi cũng đã lớn rồi, khó có được dịp đầy đủ như hôm nay. Ồ, Nhược Hạm không đến? Không đến thì thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Chụp một tấm hình chung được rồi, sau này không biết còn có cơ hội nữa không.
Lời nói này thật sự u buồn, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự vui vẻ.
Mái Thái Bình liền giúp nhà họ Ngô chụp hình chung. Trong lòng y biết rõ, trong lòng ông cụ Ngô, chắc chắn muốn xem thành một bức ảnh gia đình.
Lúc chụp ảnh, vốn dĩ Hạ Tưởng đứng ở mép ngoài cùng, nhưng lúc Mai Thái Bình sắp chụp, ông cụ Ngô lại vẫy tay bảo Hạ Tưởng đến, để Hạ Tưởng đứng bên cạnh.
Ánh sáng lóe lên, ảnh được chụp lại. Từ tấm hình có thể thấy, Hạ Tưởng đứng bên cạnh ông cụ Ngô, vẻ mặt tươi cười, toàn bộ tấm hình tràn đầy vẻ hòa hợp. Người ngoài vừa nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng là tấm hình toàn gia đình. Nhưng nếu quan sát kỹ, sắc mặt Ngô Tài Dương hơi tối tăm, phiền muộn không vui, vẻ mặt Ngô Tài Hà ẩn sau nụ cười tủm tỉm cũng có vẻ bất mãn, Ngô Nhược Thiên cũng phụng phịu, rõ ràng không vui.
Vốn dĩ ông cụ Ngô ngồi ở giữa, cũng không biết do Mai Thái Bình lấy cảnh, hay do tư thế của Hạ Tưởng vừa đúng khiến ông cụ Ngô nhường một chút, khiến Hạ Tưởng trở thành trung tâm bức hình.
Nhiều năm sau, Mai Thái Bình còn nhiều lần nhắc đến bối cảnh lúc y chụp tấm hình này. Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, khi y nói chuyện với mọi người, cũng nói rất say sưa. Trong đời người, có rất ít chuyện khiến người ta cứ nhớ mãi không quên được. Đặc biệt một người xuất thân trong gia tộc lớn như y, có trường hợp gì chưa trải qua, có chuyện gì chưa từng gặp? Có thể khiến y nhớ mãi trong lòng, chắc chắn chuyện đó ảnh hưởng sâu xa và lâu dài.
Thật ra chuyện chụp hình lúc ấy cũng không gây sự xúc động quá lớn cho Mai Thái Bình. Nhưng điều khiến y mãi sau này cũng không quên được tấm hình hôm đó chính là một sự việc phát sinh cách đó không lâu, khiến y cảm thấy y rất may mắn vì chính tay mình đã chụp một bức hình toàn gia đình độc nhất cho nhà họ Ngô.
Người nhà họ Ngô, Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, cùng ngồi ăn cơm, dường như là một nhóm rất kỳ quái, nhưng thật ra nếu nghĩ kỹ lại cũng sẽ thấy bình thường. Mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và người nhà họ Ngô thì không cần phải nói. Nhà họ Mai gần đây dường như cũng năng động quá mức, cũng do thế cục thay đổi gần đây mà thành.
Hơn nữa Mai Hiểu Lâm của nhà họ Mai có người bên hệ Đoàn thể, khiến thế lực gia tộc và hệ Đoàn thể cũng mềm mỏng đi một ít, cũng là một bước diệu kỳ mà nhà họ Mai đã đi xa hơn những nhà khác.
Có Mai Thái Bình ở đây, không khí trên bàn cơm liền khá sinh động. Hơn nữa giữa nhà họ Mai và nhà họ Ngô cũng chưa từng có lúc nào không vui vẻ. Hạ Tưởng cũng có thể nhận thấy được, thái độ của Ngô Tài Dương và Ngô Tài Hà đối với Mai Thái Bình cũng không tồi, chỉ có thái độ của Ngô Tài Giang đối với Mai Thái Bình dường như hơi lãnh đạm.
Hôm nay ông cụ Ngô cũng rất vui vẻ, rất tò mò với việc đấu trí đấu dũng giữa Hạ Tưởng và Nga Ni Trần. Hỏi rất nhiều tình tiết, đặc biệt lại hỏi rất tỉ mỉ về quá trình Hạ Tưởng thu thập tứ tiểu long trong khách sạn. Nghe được thủ đoạn Hạ Tưởng nhờ việc đánh tàn phế tứ tiểu long khiến Lộ Hồng Chiêm kinh ngạc, ông cụ Ngô rốt cuộc mặt cũng đổi sắc, đập bàn, nói lớn:
– Hay, có gan có mưu, có lý có chứng, chính là vừa đấm vừa xoa.
Ngô Tài Dương cũng đã nghe nói về những gì Hạ Tưởng đã làm ở thành phố Lang, nhưng tình tiết cụ thể thì cũng đến hôm nay mới được nghe, cũng gật đầu liên tục:
– Lúc quan trọng thì phải có những cử chỉ phi thường, có quyết đoán. Hạ Tưởng, cậu còn dám làm dám chịu hơn so với trong tưởng tượng của tôi vài phần.
Trước đây gã cũng ở những tỉnh xa xôi, cũng đã từng có kinh nghiệm chống lại thế lực đen tối, nhưng gã cũng chưa có được bản lĩnh như Hạ Tưởng, nhưng lại có gan làm chuyện nguy hiểm hơn. Mặc dù gã có thế lực gia tộc để cậy vào, nhưng lúc đầu cũng dựa vào bản lĩnh của mình để tiến từng bước từng bước lên vị trí cao hơn, vì vậy nên đối với một người có tố chất tự mình vượt qua thử thách như Hạ Tưởng, gã cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Thì ra Hạ Tưởng cũng có hào khí ngút trời, cũng khiến gã phải nhìn bằng cặp mắt khác. Đối với việc Hạ Tưởng ‘lừa gạt’ Liên Nhược Hạm, cũng dần dần bớt ác cảm. Liên Nhược Hạm đã có một tuổi thơ không hạnh phúc, nếu gã còn khiến cô có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, thì một người cha như gã cũng không nên làm rồi. Tùy Liên Nhược Hạm vậy, cô cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Mai Thái Bình cũng nói không ít, nói về những chuyện y hứng thú khi xưa, còn trêu ghẹo Ngô Tài Giang, nói lúc trước y và Ngô Tài Giang là hai công tử nổi danh ở Bắc Kinh, tính tình phong lưu, làm việc phóng đãng, cũng không biết khiến bao nhiêu người ghét. Bây giờ khi đã lớn tuổi, còn được bao nhiêu người còn nhớ những tật xấu của bọn họ thời đó? Chẳng phải bây giờ bọn họ đều là những quan lớn cấp tỉnh đó sao?
Thật ra Mai Thái Bình không say, giả vờ say, để nói những lời không phải của người say, mục đích chủ yếu chính là làm cho quan hệ trở nên thân thiết hơn. Hiệu quả sự nỗ lực của y cũng không phải nhỏ, một người nói ít như Ngô Tài Giang cũng nói nhiều hơn, cũng bắt đầu kể chuyện xưa.
Hạ Tưởng cũng nhận thấy điều gì đó, Ngô Tài Giang và Mai Thái Bình, đã từng có quá khứ không mấy vui vẻ. Mai Thái Bình muốn mượn cơ hội này để xóa tan ân thù.
Sau khi ăn xong, ông cụ bảo Hạ Tưởng dìu đến thư phòng.
– Tôi cho cậu đến thành phố Thiên Trạch, là muốn cho cậu yên ổn hai năm. Thành phố Thiên Trạch là một thành phố nghèo, chính vì nghèo, nên không có người ngó đến. Cậu ở đó hai ba năm, rồi đến một nơi giàu có hơn làm Bí thư, thì có thể gần như được bước vào cánh cửa Phó bộ rồi.
Ông cụ cũng vì trong lòng đã hoàn toàn chấp nhận Hạ Tưởng, cũng đã quan sát sự giúp đỡ qua lại của Hạ Tưởng và ba nhà Khâu, Phó, Mai. Hơn nữa cũng vì Ngô Tài Dương trước đó cũng dò xét Hạ Tưởng, vì vậy lúc này mới nói một câu:
– Tôi còn thể sống tám năm mười năm, dù sao cũng phải đỡ cậu lên được ngựa, tiễn cậu một đoạn đường…
Cũng chính là dọn một con đường làm quan thật rộng rãi cho Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng bước tiếp theo đó, thì Phó bộ chắc chắn nắm chắc trong tay, còn Trưởng bộ, thứ nhất xem cơ hội, thứ hai xem năng lực.
Không biết vì sao, Hạ Tưởng cứ cảm thấy sắc khí trên mặt ông cụ không tồi, nhưng thực tế lại không bằng được trước kia, khi nói chuyện cũng lộ ra khẩu khí của người đã ở độ tuổi xế chiều. Con người đều là động vật có tình cảm, tiếp xúc nhiều với ông cụ rồi, trong lòng hắn lại yêu Liên Nhược Hạm nhất, trong lòng Hạ Tưởng, cũng đối đãi với ông cụ như ông nội mình vậy.
– Sức khỏe ông còn tốt lắm, chắc chắn có thể sống thọ trăm tuổi.
Hạ Tưởng cũng không biết nói thế nào cho đúng, nên chỉ biết an ủi theo khuôn sáo cũ. Người già rồi, đều mong được sống thọ trăm tuổi. Nhưng mặc dù bây giờ khoa học đã phát triển, thật sự có thể sống thọ trăm tuổi liệu có được mấy người?
Những lời lừa mình dối người thì luôn dễ nghe, nhưng trong chính trị, lại không thể có một chút nào lừa mình dối người, tất cả đều phải dựa vào thực lực và thế cục.
Ông cụ lại cười khoát tay:
– Đừng nịnh tôi, tôi biết sức khỏe tôi không được mấy năm nữa, có thể sống thêm vài năm này, còn phải cảm ơn Liên Hạ…
Ánh mắt ông cụ bỗng nhiên cười, dường như còn có chút trêu chọc:
– Nếu Liên Hạ có thêm một đứa em trai hoặc em gái, nói không chừng tôi còn có thể sống thêm được mấy năm nữa thật.
– Khụ khụ.
Hạ Tưởng không ngờ ông cụ lại nhắc đến chuyện này, vẻ mặt trở nên ngại ngùng. Quan hệ của hắn và Liên Nhược Hạm dù sao cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nếu không có nói cũng không sao
– Nhược Hạm cũng có ý này, tôi…tôi cũng không có ý kiến.
Thân là một nam nhi, lại không cảm thấy mệt mỏi, có ý kiến mới lạ? Mặc dù Liên Nhược Hạm không sợ vất vả, ông cụ Ngô cũng muốn đời thứ tư của mình được sinh sôi nảy nở. Hắn cố gắng phối hợp một chút, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Chủ yếu là hắn có thể lĩnh hội được tâm tình của ông cụ. Trong ba đời của nhà họ Ngô, chưa có người nối nghiệp thực sự, vì vậy nên mới mong mỏi đời thứ tư sẽ xuất hiện người tài giỏi một chút, sẽ dễ huấn luyện giáo dục hơn.
Không ngờ câu tiếp theo của ông cụ, lại khiến Hạ Tưởng chấn động đến nỗi nín thở…
– Trong ba đời của nhà họ Ngô, không ai bằng được cậu. Tôi cứ luôn nghĩ, nếu như giao hết sản nghiệp nhà họ Ngô vào tay cậu, liệu cậu có đồng ý hay không. Để những con cháu đời sau của nhà họ Ngô đều có thể dựa bóng cây lớn?
Người trong nước đều có tư tưởng truyền thống nối dõi tông đường, đều biết suy nghĩ rất lâu dài cho con cháu đời sau, ông cụ Ngô cũng không thể ngoại lệ. Nhưng điểm khiến ông cụ quyết đoán là dám cho một người ngoài làm người nối nghiệp cho nhà họ Ngô, điều này quả thật phải có tầm nhìn và dũng khí khác thường.
Phần lớn những người dân trong nước, thà rằng để sản nghiệp của mình mục nát trong tay con cháu, chứ không muốn chung tay với người khác để cùng phát triển. Các doanh nghiệp gia tộc trong nước đều chờ đến lúc phát triển lớn mạnh, bởi vì phân phối không cân bằng mà sụp đổ, đã không còn là chuyện hiếm.
Nói ra Hạ Tưởng cũng không thể hoàn toàn xem là người ngoài, nhưng cho dù hắn là con rể quang minh chính đại của người nhà họ Ngô, thì cũng là khác họ. Thời cổ đại, chính là ngoại tông. Không cùng họ thì không đồng lòng, không ai lại giao sản nghiệp cho con rể, trừ phi là con rể dưỡng lão, nhưng cũng luôn phải đề phòng. Huống hồ nghiêm túc mà nói, Hạ Tưởng lại là con rể mà nhà họ Ngô không thể thừa nhận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |