Vương Tiếu Mẫn hàm súc cười, còn nâng ly kính Hạ Tưởng
– Nào, kính Thị trưởng Hạ một ly
Quy củ quan trường là cấp trên bình thường không kính cấp dưới, nếu kính, cấp dưới nhất định lo sợ vì được sủng ái mà đứng lên, còn phải biểu hiện kinh sợ mới được, Hạ Tưởng và Vương Tiếu Mẫn là cùng cấp, nhưng Vương Tiếu Mẫn dù sao cũng là bí thư, hắn cũng thích hợp mà hạ thấp thái độ, hai tay bưng ly lên nhẹ nhàng cụng ly với Vương Tiếu Mẫn
– Bí thư Vương kính rượu, không dám không uống, nhưng uống rượu phải có cái cớ, ngài kính tôi, kính cái gì?
Nếu Hạ Tưởng là Thị trưởng của thành phố Đan Thành hắn nói như vậy, Vương Tiếu Mẫn nếu không đủ độ lượng, thì có khả năng lập tức bỏ ly xuống. Nhưng Hạ Tưởng là Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, lại là khách do Vương Tiếu Mẫn mời đến, Vương Tiếu Mẫn cũng không dám ở trước mặt Hạ Tưởng ra vẻ
Cho nên Hạ Tưởng vừa thốt lên xong, những người ở đây thay đổi sắc mặt, e sợ cho Bí thư Vương bất mãn với lời nói của Hạ Tưởng
Không ngờ Vương Tiếu Mẫn vẻ mặt bình tĩnh, đừng nói biến sắc, ngược lại hiểu ý mỉm cười:
– Biết ngay chuyện gì cũng không gạt được anh, liên hợp tổ chức lễ hội văn hóa du lịch, tôi quả thật có một điều kiện không lớn không nhỏ…
Hạ Tưởng bưng rượu, không uống, cũng không buông, liền cười:
– Rượu của Bí thư Vương cũng không dễ uống, tôi bưng trong tay, cảm thấy phân lượng rất nặng, rượu này có phải đắt quá hay không?
– Không đắt, không đắt
Vương Tiếu Mẫn thấy Hạ Tưởng đoán được đại khái, cũng không đánh mai phục nữa
– Thành phố Đan Thành miễn phí tuyên truyền du lịch cho thành phố Thiên Trạch, thành phố Thiên Trạch cũng tuyên truyền miễn phí du lịch cho thành phố Đan Thành, hai thành phố liên hợp ở Bắc Kinh và tỉnh Yến tổ chức một loạt hoạt động văn hóa tuyên truyền, khiến lễ hội văn hóa du lịch xâm nhập lòng người. Chỉ là gần đây thành phố Đan Thành tài chính khá khẩn trương, nếu thành phố Thiên Trạch bỏ ra tài chính hoạt động, chuyện này có thể thành
Hạ Tưởng liền biết Vương Tiếu Mẫn đánh chủ ý không tiêu tiền thì muốn thành việc, hẳn là cho rằng bạn bè trong giới công thương của hắn rất nhiều, có thể kéo được tài trợ, liền uống cạn rượu trong ly:
– Tôi rất muốn làm chút việc cho quê nhà, lễ hội văn hóa du lịch là hạng mục tốt, chờ sau khi tôi tới thành phố Thiên Trạch, sẽ đệ trình lên hội nghị chính phủ nghiên cứu
Hạ Tưởng cũng không phải nói lời nói Quan thoại khách sáo, mà là lời nói thật, hắn dù sao còn chưa chính thức nhậm chức, bây giờ lập tức đồng ý thì có vẻ quá nông cạn
Vương Tiếu Mẫn muốn chính là một thái độ của Hạ Tưởng, y cũng biết chuyện gì cũng không phải chỉ ăn một bữa cơm thì có thể giải quyết ổn thỏa, đương nhiên, y còn có chuẩn bị ở sau:
– Công việc cụ thể tôi sẽ cho Hạ An tiếp xúc với anh, coi như là một lần rèn luyện cho Hạ An
Quả thực chính là lấy tiền đồ của Hạ An để bắt cóc Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng biết Vương Tiếu Mẫn nửa đùa nửa thật, liền cười nói:
– Được rồi, Bí thư Vương, cũng không phải người ngoài, ngài lại là bạn của Thị trưởng Trần, Đan Thành lại là quê của tôi, chỉ cần là biện pháp có lợi cho phát triển kinh tế hai nơi, tôi chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ
Vương Tiếu Mẫn ha hả cười, lấy tay chỉ Hạ An:
– Hạ An theo tôi thời gian không ngắn, cũng nên cho cậu ta thêm trọng trách
Hạ An nghe xong, lập tức trong lòng đột nhiên co rút lại một chút, chẳng lẽ nói, lễ hội văn hóa du lịch thành công hay không, liên quan đến đại kế thả ra ngoài của y có thuận lợi hay không? Y cũng nghe ra được, Bí thư Vương đang đem y để chiếu tướng Hạ Tưởng, cho dù y khiến Hạ Tưởng khó xử, nhưng cơ hội hiếm có, y vẫn hi vọng Hạ Tưởng giúp y một lần
Hạ Tưởng lại không tiếp lời Vương Tiếu Mẫn, ngược lại chuyển đề tài:
– Tình hình phát triển kinh tế của thành phố Đan Thành không tồi, dưới sự lãnh đạo anh minh của Bí thư Vương, thành phố Đan Thành có hi vọng
Vương Tiếu Mẫn liền khoát tay:
– Tổng sản lượng kinh tế vẫn là xếp hạng thứ tư toàn tỉnh, chênh lệch với hạng ba không nhỏ, nhưng cũng đang gắng sức đuổi theo. Kinh tế tăng tốc cũng xếp hạng thứ hai, gần với thành phố Tần Đường
Hai người anh một câu tôi một câu nói đến tình hình kinh tế toàn tỉnh, đề tài vừa rồi cũng không nhắc tới nữa, Hạ An hơi sốt ruột, vì sao ca ca một chút cũng không để tâm đến chuyện của y? Dù sao liên quan đến tiền đồ của y, y không khỏi lo được lo mất
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên thấy Hạ Tưởng đưa tới ánh mắt nghiêm khắc, khiến cho y giật mình một cái, lập tức liền hiểu ra. Có lúc càng là liên quan đến lợi ích của bản thân, thì càng phải kiên trì chịu đựng, không thể rụt rè. Nếu không, đồng nghiệp coi thường anh, lãnh đạo cũng không coi trọng anh, tiền đồ của anh coi như xong
Hạ An âm thầm lau mồ hôi, mới biết được trong quan trường, y tôi luyện không đủ.
Hạ Tưởng chỉ ở một ngày tại thành phố Đan Thành thì trở về thành phố Yến, bởi vì hắn phải đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước, hơn nữa sắp đến thành phố Thiên Trạch nhận vị trí mới. Tuy nhiên trở về thành phố Đan Thành thăm hỏi cha mẹ, thu hoạch không nhỏ, Tào Thù Lê và Hạ Đông mang đến niềm vui cho cha mẹ, trao đổi giữa hắn và Vương Tiếu Mẫn, vì tiền đồ của Hạ An dọn đường
Ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy làm thủ tục, mọi thứ đều rất thuận lợi, tuy rằng Mã Tiêu là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng đại bộ phận người vẫn là cấp dưới cũ của Mai Thái Bình, đều quen biết Hạ Tưởng, cũng biết rõ mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy, bởi vậy, cho dù mọi người đều biết rằng Trưởng ban Mã không thích Hạ Tưởng, nhưng không ai dám lên mặt với Hạ Tưởng
Ban Tổ chức cán bộ thật ra là bộ phận lên mặt nhất, bộ phận khó xử lý sự tình nhất của tỉnh ủy, Hạ Tưởng ở bên trong thong dong đi một vòng, thoải mái tự nhiên làm xong việc, rơi vào tai Mã Tiêu, sắc mặt của gã liền u tối một chút
Tỉnh ủy quyết định, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thạch Vĩ đưa Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức.
Hạ Tưởng cũng không ở lại Tỉnh ủy, vốn đang muốn cùng Phạm Duệ Hằng gặp mặt, xem như cáo biệt, sau suy nghĩ lại thôi, nếu Phạm Duệ Hằng muốn gặp hắn, cũng đã sớm thông qua Phạm Tranh ra hiệu rồi
Nhưng hai ngày trước gặp mặt Phạm Tranh, chỉ là nói chuyện phiếm, Phạm Tranh không hề nhắc tới Phạm Duệ Hằng, cũng không có khách khí nhường một chút mời hắn đến nhà chơi, Hạ Tưởng liền rõ ràng lập trường của Phạm Duệ Hằng
Ngày nghỉ Quốc khánh sắp qua đi, cũng đại diện cho lịch trình của thành phố Lang sắp hoàn toàn chấm dứt, Hạ Tưởng vẫn là hơi có chút tiếc nuối, đầu tiên, vụ án Cổ Hướng Quốc còn chưa có hoàn toàn kết án, hơn nữa còn có khả năng thay đổi. Tiếp theo, Nga Ni Trần còn chưa bị đem ra công lý, cụ thể là khâu nào xảy ra vấn đề, hiện tại hắn đã rời khỏi thành phố Lang, cũng không tiện hỏi đến. Cuối cùng, tác động với bốn đại gia tộc khiến hắn có thu hoạch lớn, nhưng vẫn không liên hệ được với lão Cổ cũng khiến hắn mơ hồ đoán được, hành động của hắn sẽ bị Thủ tướng cho rằng hắn hoàn toàn hướng về thế lực gia tộc…
Đồng thời, khi gặp mặt Phạm Tranh, Phạm Tranh nói y đã hẹn với Nghiêm Tiểu Thì, nhưng cuối cùng Nghiêm Tiểu Thì lại lỡ hẹn, cũng khiến Hạ Tưởng trong lòng ít nhiều hơi không vui. Nghiêm Tiểu Thì và hắn càng lúc càng xa cũng không có gì, nhưng hắn cũng không cho rằng phải trở mặt thành thù. Còn nữa chính là hắn không chỉ không liên lạc được với lão Cổ, cũng không liên lạc được với Cổ Ngọc, cũng khiến hắn suy đoán nhiều hơn. Cho dù nói ra Cổ Ngọc khẳng định không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Cổ Ngọc đơn thuần mà đơn giản nếu bởi vì nguyên nhân lập trường chính trị mà bất hòa với hắn, cũng không thể không nói khiến người ta bất đắc dĩ.
Nếu một chút tiếc nuối không là gì cả, Hạ Tưởng cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, ngày mai sẽ đến thành phố Thiên Trạch đi nhậm chức, nên thu thập tâm tình, nghênh đón khiêu chiến mới. Buổi tối dọn đồ xong, chuyện nên bàn giao thì bàn giao, điện thoại nên gọi cũng gọi rồi, liền muốn ở bên con nhiều hơn, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không thể đón hai mẹ con qua đó
Buổi tối 8 giờ hơn, di động vang lên, là số điện thoại của thành phố Lang, Hạ Tưởng liền chần chừ một chút, vẫn tiếp nghe
– Thị trưởng Hạ, chúc mừng thăng chức
Giọng nói của Nga Ni Trần già nua nói không nên lời, hơn nữa còn có chút cô đơn bất đắc dĩ
– Chúng ta không đánh nhau thì không quen nhau, mặc dù có quá khứ không thoải mái, tuy nhiên đã qua rồi. Tôi đã nghĩ rất lâu, cũng hiểu rõ nhiều chuyện, bại trong tay ngài, bất khuất, tôi nhận thua.
Hạ Tưởng nghe thấy thanh âm bị thua của Nga Ni Trần, ngược lại lập tức không biết nên nói gì, hắn tuy rằng làm quan cũng không ít năm, nhưng bình thường ghét nhất là giở giọng quan, nếu là lãnh đạo khác, chắc chắn sẽ hừ hừ ha ha đứng ở cao độ chính trị giáo dục Nga Ni Trần một phen, nhưng hắn lại khác, hắn không muốn nói những lời vô nghĩa, liền trầm mặc một lát:
– Nếu ông có thể tự thú, cũng coi như vì những việc sai trái mà bản thân đã làm, có dũng khí dũng cảm gánh vác
– Tôi có một chuyện cuối cùng muốn ngài giúp đỡ
Nga Ni Trần giọng điệu rất trầm trọng.
– Là gì?
– Hy vọng ngài có thể phái người hộ tống Tiểu Mạt, Tiểu Lỵ lên máy bay, bây giờ tôi không tin bất kỳ ai, chỉ tin ngài
Chuyện tới trước mắt, không nghĩ tới từng là đối thủ ngược lại trở thành người gã tín nhiệm nhất, cũng khiến Nga Ni Trần thổn thức không ngừng, gã quả thật chỉ tin tưởng con người của Hạ Tưởng, cũng chỉ có Hạ Tưởng có năng lực bảo vệ an nguy của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |