Nhất là quy mô không đủ lớn, ngoại trừ các hạng mục đặc sắc như cưỡi ngựa, bò kéo xe, bắn tên rồi trò lượn trên không sau đó ra, các hạng mục khác có rất nhiều chỗ trùng lặp và thiếu ý tưởng. Nói cách khác, độ hấp dẫn chưa đủ, ngoại trừ thời tiết mát mẻ có thể nghỉ hè ra, mùa hoàng kim vừa hết, lập tức sẽ một mảnh tiêu điều.
Hiện tại đã là mấy đoàn khách du lịch cuối cùng, cây cỏ bắt đầu khô vàng, thảo nguyên đang tiến tới thời kỳ tiêu điều.
Làm thế nào để khiến thảo nguyên mùa đông cũng thành điểm nóng du lịch, là một vấn đề nan giải đầy khiêu khích. Trượt tuyết là một ý tưởng không tồi, đồng thời, lễ hội văn hóa du lịch thảo nguyên có thể mở rộng tính chất hạn chế về mùa của du lịch thảo nguyên, bởi vì lễ hội băng đăng hàng năm ở Đông Bắc cũng có thể hấp dẫn một số lượng lớn du khách, có thể thấy được rét lạnh cũng không ngăn cản được nhiệt tình du lịch.
Thảo nguyên mùa đông không có du khách không phải bởi vì rét lạnh, mà là bởi vì không có hạng mục vui chơi.
Hạ Tưởng dần dần có một suy nghĩ đại khái.
Buổi trưa ăn một bữa thịnh soạn, sau khi ăn xong, nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ, hoãn lại mấy cuộc gặp mặt xin chỉ thị lại một hai ngày. Bên trong thành ủy không có việc gì lớn, sự kiện Đổng Hiểu Minh hiện tại là việc lớn ưu tiên hàng đầu mà mỗi người trong thành ủy Thiên Trạch đều đang bàn luận. Văn phòng Thành ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đoán chừng cũng đều nhận được tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần, cấm truyền bá, cấm phóng viên phỏng vấn, cấm bịa đặt sinh sự.
Từ giọng điệu của Từ Tử Kỳ Hạ Tưởng nghe ra, sự kiện Đổng Hiểu Minh, quả thật mang đến cho thành phố Thiên Trạch yên bình một đợt sóng to gió lớn, giống như một hòn đá lớn rơi vào trong một vũng nước lặng, sau một tiếng vang, sẽ nổi lên một ít cặn từ đáy nước, còn cần một thời gian mới có thể nhìn rõ chân tướng.
Buổi chiều, lão Cổ chuẩn bị quay về Bắc Kinh, Hạ Tưởng liền tiễn ông đến đường cao tốc, tới đầu đường cao tốc, gặp xe chuyên dụng của Hạ Tưởng dưới sự chỉ đạo của Từ Tử Kỳ, chờ ở đó đã lâu. Lão Cổ bắt tay Hạ Tưởng, vỗ vỗ vai của hắn, nói một câu đầy thâm ý:
– Nghe lời nói, xem hành động. Làm việc thì nhìn ở hiện tại, đúng sai sẽ để cho đời sau. Lúc làm nhớ kỹ một chút, tất cả thuộc về nhân dân, tất cả vì nhân dân, tất cả dựa vào nhân dân, tất cả công lao thuộc về nhân dân…
Hạ Tưởng hiểu, lời nói trên, là lời chỉ bảo đơn thuần của Thủ tướng, cũng là lập trường của Thủ tướng.
Trọng tâm của câu nghe lời nói, xem hành động này, tổng thể mà nói, Thủ tướng vẫn là lập trường khoan dung và bàng quan, vừa có ý khoan dung đối với hắn, cũng có ý buông tay. Tất cả mọi việc, toàn bộ xem chính hắn lựa chọn như thế nào, hoàn toàn khác với ông cụ nhà họ Ngô cực lực lôi kéo. Lập trường Thủ tướng, chỉ sợ vẫn là ít nhiều hơi thất vọng đối với hắn, hoặc là nói, không quá yên tâm.
Cũng không có cách nào, hắn đang đi trên một dây thép, hiện tại mới bước đi bước đầu tiên, phải duy trì một sự cân bằng, nếu không sẽ dễ dàng đi sai, sẽ rớt xuống vách núi.
Cổ Ngọc không nói gì, chỉ ra sức vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trong đôi mắt đẫm lệ, tựa hồ như đang phải từ biệt một một phần của quá khứ. Hạ Tưởng tâm tình không tốt lắm, tiễn bước lão Cổ và Cổ Ngọc, lên xe đi không nói được một lời.
Từ Tử Kỳ ít nhiều cũng hiểu thấu một chút tâm tư Hạ Tưởng, cũng không hỏi nhiều, bảo lái xe trực tiếp lái xe quay về Thành ủy.
Vừa đến Thành ủy, Hạ Tưởng liền cảm nhận được bầu không khí khẩn trương gió thổi mưa giông trước cơn bão. Hắn còn chưa ngồi yên, đã bị một cú điện thoại gọi đến văn phòng bí thư.
Hôm nay cán bộ tham dự hội nghị bí thư khá đông, ngoài Trần Khiết Văn, Hạ Tưởng, Ngô Minh Nghị ra, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong, đồng thời Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Thiên Vũ cũng tham gia hội nghị. Mọi người ai cũng vẻ mặt ngưng trọng, có thể thấy được tình thế nghiêm trọng.
Hạ Tưởng ngồi ở hàng thứ hai, mới đến đã hỏi một câu:
– Có phải bởi vì sự việc Đổng Hiểu Minh? Bí thư Trần có ý kiến gì?
– Xử lý trong nội bộ, khống chế tình thế mở rộng, xuất phát cao độ từ việc giữ gìn sự yên ổn đoàn kết chính trị của thành phố Thiên Trạch, ai làm to chuyện, người đó chính là tội nhân của thành phố Thiên Trạch.
Thái độ của Trần Khiết Văn vô cùng kiên định, giọng điệu không nghi ngờ gì nữa.
Hạ Tưởng luôn luôn tránh xung đột trực tiếp với Trần Khiết Văn, cho rằng mọi việc đều có thể có chỗ để giải quyết, nhưng hiện tại đã biết, có một số việc phải kiên trì nguyên tắc không lay động, nếu không sẽ trái với những nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn. Bí thư Trần oai phong lẫm liệt nói là tất cả vì đại cục, đúng là tác phong quan liêu điển hình, thật sự là vì đại cục, vì ích lợi của dân chúng, sẽ không xảy ra chuyện lập tức che đậy lập tức nghĩ cách dàn xếp ổn thoả.
Bùi Nhất Phong cũng vội vàng phụ họa:
– Sự tình truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt, bất lợi cho hình ảnh đối ngoại của thành phố Thiên Trạch. Thành phố Thiên Trạch vốn là một thành phố nghèo, người ngoài mà nghe được, hay thật, một Cục trưởng cục Đất đai mang theo mình 200 ngàn tiền mặt, còn hút thuốc 10 tệ một điếu, dân chúng Thiên Trạch rồi người ngoài sẽ nhìn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch như thế nào? Lãnh đạo tỉnh sẽ xem chúng ta như thế nào? Chiếc mũ nghèo nàn mà chúng ta đội hàng năm cũng đã đủ mất mặt, đừng tự phơi bày vết sẹo của chính mình.
Bì Bất Hưu cầm trong tay một điếu thuốc, vẫn đặt ở dưới mũi ngửi, nhưng không châm lửa, phỏng chừng cũng là lý do Trần Khiết Văn không cho phép hút thuốc trong lúc họp. Y bày ra một vẻ mặt đã quá quen thuộc:
– Hiện tại cục trưởng các cục, kể cả lãnh đạo cơ quan, ai chẳng có quỹ đen? Ai bình thường không có lúc hút thuốc xịn uống rượu ngon? Bởi vì một chút việc nhỏ mà đả kích tính tích cực của cán bộ đảng bồi dưỡng lâu năm, cũng hơi không có tình nghĩa. Ý kiến của tôi là, xử lý nội bộ, cảnh cáo miệng.
Hạ Tưởng trong lòng càng thêm thất vọng.
Hắn vốn định trước hết bắt tay vào từ phương diện kinh tế, dần dần lợi dụng kinh tế thị trường làm đòn bẩy, khuấy động ích lợi và lập trường của các cán bộ chính đảng chủ yếu của Thành ủy, cũng không muốn giống như ở thành phố Lang, vừa tới đã lợi dụng ngay vấn đề nhân sự bên trong Thành ủy mà viết thành bài, nhưng hiện tại xem ra hắn đã sai lầm. Thành phố Thiên Trạch nước lặng lăn tăn, nhưng ngầm tiềm ẩn trong dòng nước xiết cũng là một dòng nước xoáy rất lớn, không muốn bị cuốn vào trong đó, chỉ có hai con đường có thể đi – hoặc là thông đồng làm bậy, hoặc là đánh vỡ quy tắc ngầm.
Hắn vốn muốn ẩn dật, nhưng từ sự kiện Đổng Hiểu Minh phải ra kết luận, hắn nếu không thể hiện một mặt cứng rắn, thủ đoạn mạnh mẽ, quan điểm cầm quyền của hắn, đừng nói sẽ gặp cản trở trong dân chúng, mà ngay cả ở trong trụ sở Thành ủy và các cơ quan trực thuộc thành phố, cũng đừng nghĩ đến chuyện thực thi.
Đổng Hiểu Minh không ngã, chính nghĩa không được mở rộng, liên quan đến cả việc hắn có thể lập uy ở Thành ủy hay không.
– 200 ngàn tệ tiền mặt từ đâu tới đây? Rượu thuốc xa xỉ là ai đưa? Bên trong có giao dịch tiền quyền hay không? Một cục trưởng, trong giờ làm việc uống say đến không ra cái bộ dạng gì, còn đi ngược chiều trên đường quốc lộ rồi đâm xe, còn ra thể thống gì? Xảy ra sự việc lớn như vậy, còn ôm ý tưởng chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, bầu không khí của thành ủy Thiên Trạch khi nào thì mới có thể bình định được?
Hạ Tưởng hạ giọng uy nghiêm nói, hắn giọng điệu nghiêm khắc vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho mọi người đang có mặt giật mình không nhỏ.
– Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho việc thành phố Thiên Trạch có một Cục trưởng rượu thịt như vậy, phải nghiêm trị, không nghiêm trị không đủ để xoa dịu được sự phẫn nộ của dân chúng, không đủ để tạo ra thái độ làm việc tốt đẹp, không đủ để cảnh tỉnh tất cả cán bộ chính đảng.
Lời nói của Hạ Tưởng có khí phách, lại vô cùng sục sôi, chẳng những Bùi Nhất Phong và Bì Bất Hưu kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Trần Khiết Văn cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được Thị trưởng Hạ vẫn rất ôn hòa từ sau khi đến thành phố Thiên Trạch, như thế nào lại đột ngột phát tác?
Sự kiện Đổng Hiểu Minh, không ai biết Hạ Tưởng cũng có mặt, đều tưởng Đổng Hiểu Minh xui xẻo gặp quân đội đang chấp hành nhiệm vụ quan trọng, không biết lúc ấy Hạ Tưởng cũng đang ngồi ở bên trong xe, nhìn thấy rõ ràng tình hình hiện trường, còn có giao chiến ngắn ngủi với lái xe của Đổng Hiểu Minh. Cũng tưởng có thể giấu diếm được Hạ Tưởng, nào biết đâu rằng, Hạ Tưởng đối với Đổng Hiểu Minh kiêu ngạo, ngông cuồng sớm đã có hiểu biết của bản thân.
– Ủy ban Kỷ luật chưa nhận được tố cáo có liên quan, không thể chỉ bằng việc trên xe có 200 ngàn tiền mặt liền coi là cán bộ Đảng viên của chúng ta không liêm khiết.
Bì Bất Hưu là người Hạ Tưởng thấy không giống Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhất, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật các địa phương khác phần lớn rất nghiêm khắc mà lạnh lùng, gã thì ngược lại, vẻ mặt hiền lành tươi cười, vừa mở miệng, đã cực lực giải vây cho Đổng Hiểu Minh,
– Ủy ban Kỷ luật đều có ghi chép lại tài sản của tất cả cán bộ trong hồ sơ, cũng thường xuyên lắng nghe vấn đề phản ánh của cán bộ quần chúng. Đồng chí Đổng Hiểu Minh ở trong dân chúng danh tiếng cũng không tệ lắm, liêm khiết tự hạn chế, ngoại trừ thích uống rượu ra, trên cơ bản không có tật xấu gì lớn, đánh giá của Thành ủy đối với ông ấy cũng là nghiêm túc trung thực…
Một cục trưởng hút thuốc 10 tệ một điếu, trên người mang theo 200 ngàn tiền mặt, trong giờ làm việc còn uống rượu không ra bộ dạng gì, mà lại có thể liêm khiết tự hạn chế, lại là từ trong miệng của đường đường Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói ra, quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, Hạ Tưởng thiếu chút nữa muốn đập bàn.
Tuy nhiên hắn vẫn phải nhịn xuống không phát tác, mà hướng Trần Thiên Vũ nháy mắt ra hiệu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |