Liên Nhược Hạm đã hoàn toàn lấy lại vóc dáng bình thường, vẫn là thân hình thon thả và xinh đẹp. Cô mặc một bộ quần áo bó sát, toàn một màu đen, có vẻ rất khỏe khoắn và giỏi giang, nét mặt toát lên vẻ rạng ngời quen thuộc như ngày nào.
Phong thái mê người vẫn không thay đổi. Vẫn là một Liên Nhược Hạm quyến rũ và to gan.
Hạ Tưởng bước về phía trước chào hỏi với Vệ Tân rồi đưa tay định bồng đứa bé nhưng bị Vệ Tân không chút do dự đẩy tay hắn ra, giận dữ nói:
– Không vệ sinh sạch sẽ thì không được bồng đứa nhỏ.
Liên Nhược Hạm cũng bật cười:
– Đúng là cũng khó cho cô ấy. Cô ấy quan tâm đứa nhỏ còn hơn em nữa, người nào không biết cứ tưởng cô ấy là mẹ của đứa nhỏ.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn Liên Nhược Hạm, xúc động nói:
– Trở về là tốt rồi, đỡ phải ngày đêm suy nghĩ mong ngóng nữa, cảm giác nhớ nhung thật là mệt mỏi. Anh phát hiện ra rằng, khoảng cách càng xa thì nỗi nhớ lại càng nhiều. Chẳng lẽ nỗi nhớ cũng phụ thuộc vào khoảng cách sao?
Liên Nhược Hạm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng nói:
– Nói bậy bạ, miệng lưỡi ngon ngọt. Sao em cảm thấy anh chín chắn hơn trước và có vẻ nam tính hơn. Khai thật đi, có đi lăng nhăng ở ngoài không?
Vừa thấy mặt nhưng lại không có ôm hôn, hỏi han hay bày tỏ tình cảm mà lại là thẩm vấn và chất vấn. Đúng là phong cách của Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng liền cười ha hả:
– Mặc cho nước chảy muôn ngã, anh vẫn chỉ uống một nguồn nước.
Liên Nhược Hạm nhân lúc không ai chú ý mà nhéo nhẹ Hạ Tưởng một cái:
– Đã uống hai nguồn nước rồi mà còn mặt dày mày dạn nói là chỉ uống một nguồn nước. Đàn ông trên thế giới này đều giống nhau, nói dối không bao giờ biết đỏ mặt.
– Quá khen, quá khen!
Hạ Tưởng mặt mày hớn hở, đưa tay ôm lấy Liên Nhược Hạm, đi theo sau Vệ Tân. Không ngờ đi được vài bước thì thằng bé mà Vệ Tân đang bồng liền kêu la, đưa tay đòi Liên Nhược Hạm bồng, tỏ vẻ bất mãn trước hành động thân mật của Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng liền bất mãn nói:
– Con trai hư, con ghen cái gì? Mẹ con là vợ của ba, ba là ba của con, có biết không? Dám bất mãn với ba là ba sẽ đánh con đấy.
Liên Nhược Hạm liền đẩy Hạ Tưởng ra:
– Tránh ra nào! Có người cha nào lại hung dữ với con mình không?
Ngay cả Vệ Tân cũng vội vàng dỗ Ngô Liên Hạ:
– Hạ Hạ ngoan, đừng sợ nha. Ba của Hạ Hạ không cố ý dọa con đâu, ba của con là người tốt mà.
Đứa bé mới sáu tháng tuổi thì làm sao biết ai là ai. Nó mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, vươn cánh tay nhỏ bé về phía Hạ Tưởng như muốn hắn bồng nó.
Tâm can của Hạ Tưởng giống như đã bị xuyên thủng, không biết diễn đạt sự yêu thích của mình như thế nào, liền đưa tay đón lấy đứa bé từ tay Vệ Tân. Ôm lấy đứa con, hắn nhìn thấy được cái mũi giống Liên Nhược Hạm, đôi mắt thì giống hắn, cái lỗ tai cũng giống hắn, nhưng màu da thì đẹp như Liên Nhược Hạm. Tổng thể mà nói, nét mặt của đứa bé giống hắn nhiều hơn, đây chính là một Hạ Tưởng con.
Hạ Tưởng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Cảm thấy trên thế giới này không còn gì quan trọng hơn đứa bé này nữa. Trong mắt hắn bây giờ ngoại trừ đứa con ra thì không còn bất cứ người nào hoặc sự việc nào đáng để vướng bận nữa.
Hạ Tưởng lúc này mới hiểu được câu “máu mủ tình thâm, huyết mạch tương thông” đây đúng là một thứ tình cảm thiêng liêng khiến cho người ta khó có thể dứt bỏ được. Hắn ôm lấy đứa con liên tục hôn vài cái rồi quay lại nhìn Liên Nhược Hạm nói:
– Chỉ dựa vào việc con nó chủ động đòi anh bế thì chắc chắn anh là ba của nó không chạy vào đâu được.
Nói chưa dứt lời thì đã bị Liên Nhược Hạm đấm một cái vào eo, thẹn quá hóa giận nói:
– Anh chỉ có giỏi nói bậy, em và con có thèm nhận anh đâu.
Hạ Tưởng vội vàng làm ra vẻ oan ức nói:
– Đừng hiểu lầm. Anh nghe nói là người Mỹ xem người Trung Quốc chúng ta đều giống như nhau. Anh chỉ lo lúc em sanh ở bệnh viện, nếu chẳng may lúc ấy cũng có một phụ nữ Trung Quốc nào cũng sanh con, lỡ họ vụng về trao lộn con cho mình thì sao? Suy nghĩ của anh rất trong sáng và lương thiện mà em lại cứ hiểu sai về anh.
Liên Nhược Hạm tỏ ra không phục, nói:
– Ai mà biết suy nghĩ xấu xa của anh muốn cái gì? Muốn gạt em hả? Đừng có mà hòng.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ bước ra khỏi sân bay, đi đến bãi đỗ xe. Hạ Tưởng không biết được rằng, cách đó không xa có hai người đàn ông ngồi trong chiếc Audi màu đen đang dùng máy chụp hình không ngừng chộp lấy mọi hành động của hắn và Liên Nhược Hạm.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Hạ Tưởng liền cởi áo khoác mặc vào cho Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm đã nở một nụ cười dịu dàng hiếm hoi, khen Hạ Tưởng một câu:
– Không uổng công em sanh cho anh một đứa con. Rốt cuộc cũng biết thương em rồi chứ.
Hạ Tưởng cất giọng ngọt như mật nói:
– Sự thật là em vẫn luôn ở trong tim anh, chẳng qua là em không biết mà thôi. Anh không nói không phải là anh không yêu em, anh không bày tỏ không có nghĩa là anh không biết yêu.
Liên Nhược Hạm cười híp mắt, vui vẻ ra mặt:
– Thật hiếm thấy. Quen anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe anh nói những lời ngọt ngào như vậy. Em nhớ là hình như Vệ Tân đã từng nói với em rằng anh giống như khúc gỗ vậy, là một người đàn ông tốt. Em đã từng nghĩ rằng nếu như khúc gỗ là người tốt thì còn tìm đàn ông làm gì? Ven đường có thiếu gì khúc gỗ, bây giờ xem ra cho dù có tìm một người đàn ông đầu gỗ thì cũng tốt, sẽ có một ngày nào đó thì tượng gỗ cũng sẽ nở hoa.
Hạ Tưởng liền đem đứa con giao cho Vệ Tân, vừa giúp hai người cất hành lý, vừa cười nói:
– Cây khô gặp mùa xuân, là vì gặp khí hậu và thổ nhưỡng thích hợp thì sẽ nở hoa thôi. Cũng là do có sự dịu dàng của em tưới vào sẽ cho ra bông hoa tình yêu.
Hạ Tưởng nói lên những lời ngon tiếng ngọt đúng là có trình độ không thấp. Chỉ mấy câu mà đã làm vui lòng Liên Nhược Hạm, khiến cho sự oán giận trong lòng của cô khi phải mang thai và sanh con một mình tan thành mây khói, một câu oán hận cũng không nói nên lời, giống như một con chim nhỏ nép vào người Hạ Tưởng, ôm lấy cánh tay của hắn, dịu dàng nói:
– Được rồi, em tạm tha thứ cho sự lạnh nhạt của anh đối với mẹ con em. Bây giờ nên đưa bọn em đi ăn cơm đi.
Vệ Tân thấy hai người ôm nhau thân mật, liền bồng Ngô Liên Hạ bước vào trong xe trước. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, Hạ Tưởng cũng không vội bước lên xe, đứng ngoài xe ôm lấy Liên Nhược Hạm nhìn những bông tuyết bay lất phất, trong lòng xúc động nói:
– Một mùa đông nữa lại đến. Anh vẫn là anh, em vẫn là em. Chẳng qua cả hai chúng ta đã cùng nhau cố gắng phối họp và dưới sự phân công hợp tác tốt đẹp cuối cùng cũng đã tạo nên một sinh linh bé nhỏ. Đúng thật là kỳ tích.
Liên Nhược Hạm vừa giận vừa cười, nói:
– Em cứ nghĩ tưởng anh có cảm xúc gì trong lòng. Nói cả nửa ngày hóa ra là vẫn không thay đổi được bản tính lưu manh của mình.
– Anh lưu manh ở chỗ nào đâu? Anh đã không còn làm lưu manh nhiều năm rồi! Nhất là đối với em, anh vẫn không quên được mùi hương của em. Nào! Cho anh ngửi tí nào.
Hạ Tưởng làm bộ muốn ngửi mùi trên người Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm vội né tránh, cười tươi chui vào trong xe.
Hạ Tưởng không tiếp tục ngắm tuyết nữa mà cũng chui vào trong xe, nổ máy chở Liên Nhược Hạm về nhà ở trong khu Đông Thành. Ở khu nhà yên tĩnh này, Liên Nhược Hạm có một căn nhà rộng 160 mét vuông, bình thường vẫn để đó không dùng đến. Lần này trở về, Liên Nhược Hạm dự tính sẽ ở lại Bắc Kinh một thời gian. Bây giờ đứa bé còn nhỏ vẫn để nó mang họ Ngô, cô ấy muốn mang con đến ở với ông cụ một thời gian cũng để cho ông cụ hưởng thụ được một chút không khí hạnh phúc gia đình.
Ông cụ Ngô trước đó đã làm một ca phẫu thuật, tình hình hồi phục sau phẫu thuật rất tốt nhưng do đã già cũng lo sợ bệnh tật nên tâm trạng không được tốt cho lắm. Liên Nhược Hạm cũng vì lo cho ông cụ nên quyết định về nước ngay trong thời tiết lạnh giá.
Nếu đã quay trở về thì cô phải mang theo đứa con ở lại với ông cụ để tận hiếu. Về phần Hạ Tưởng thì chỉ có thể tạm thời nhường vị trí, dù sao thì ông cụ đang có bệnh, Hạ Tưởng cũng nên lui về phía sau.
Hạ Tưởng đối với sự sắp xếp của Liên Nhược Hạm không có gì bất mãn. Tận hiếu chính là cái gốc của luân lý con người. Lúc đầu, hắn đã đề nghị đứa bé sẽ mang họ Ngô cũng là vì suy nghĩ cho bệnh tình của ông cụ Ngô. Mặc dù hắn biết rõ cho dù ông cụ Ngô có biết là chủ ý của hắn, cũng chưa chắc đã nhận tấm thịnh tình của hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vì sự chăm sóc của ông cụ Ngô đối với Liên Nhược Hạm thì hắn đã cảm thấy ông cụ rất đáng để hắn kính nể.
Đồ dùng trong nhà không nhiều lắm nhưng rất tinh tươm, sạch sẽ. Hạ Tưởng cảm thấy rất hài lòng.
Vệ Tân sau khi để Ngô Liên Hạ xuống liền đề nghị ra ngoài mua một ít thức ăn, Liên Nhược Hạm suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý. Vệ Tân vừa đi, đứa bé như đã đã ngồi mười mấy tiếng trên máy bay có lẽ đã ngủ đủ giấc nên bây giờ hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng. Thấy vậy, Hạ Tưởng đành dẹp bỏ ý nghĩ đen tối liền ôm đứa con vào trong lòng, âu yếm hôn đứa bé, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, đứa bé do mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Hạ Tưởng liền quay sang ôm chầm lấy Liên Nhược Hạm, đúng lúc Vệ Tân quay về. Liên Nhược Hạm liền trừng mắt nhìn hắn, trêu ghẹo nói:
– Đáng đời! Cho bỏ tật.
Hạ Tưởng lấy giúp đồ ăn từ tay Vệ Tân nói bóng gió:
– Quả thật là đói bụng rồi, cần khẩn trương bổ sung dinh dưỡng ngay. Ăn uống no đủ thì mới có sức, có đúng không?
Nét ửng hồng trên gương mặt của Liên Nhược Hạm vẫn chưa tan hết, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái nói:
– Được, được ăn cơm thôi, để trám cái miệng của anh lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |