– Tôi và Nhân Kiệt là bằng hữu lâu năm, cũng coi như là hiểu rõ về ông ấy. Nhân Kiệt tính tình điềm đạm, nhưng chính là quá nặng tình cảm, trọng bằng hữu. Trước kia Chu Kỷ Nguyên từng một lần giúp ông ấy giải quyết việc, ông ấy liền ghi tạc trong lòng. Khi Chu Kỷ Nguyên được chuyển công tác đảm nhiệm chức Giám đốc sở Cơ điện tỉnh, rất tận tụy, Nhân Kiệt đối với ông ta ấn tượng rất tốt. Sau đó Chu Kỷ Nguyên lại nói bởi vì ở sở Cơ điện xử lý vấn đề phân phối nhà ở, đắc tội với một vài lão công nhân viên chức, lão công nhân viên chức liền cho rằng ông ta tham ô nhận hối lộ, liền đến Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình hình. Nhân Kiệt tiếp đãi bọn họ, sau khi hiểu rõ tình hình biết được là nhóm lão công nhân viên chức hiểu lầm Chu Kỷ Nguyên, sau Ủy ban Kỷ luật lại liên tục nhận được thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên. Nhân Kiệt vốn cũng không để bụng, cho rằng có người bàn lộng thị phi, để không ảnh hưởng tới nhiệt tình công tác của Chu Kỷ Nguyên, không muốn gây ảnh hưởng bất lợi đến một cán bộ cấp sở, cũng là suy xét xuất phát từ việc bảo vệ danh dự của một cán bộ, đã giữ lại hết thư tố cáo. Về phần Chu Kỷ Nguyên về sau đã làm gì, đồng chí Nhân Kiệt quả thật không biết sự tình.
– Đúng vậy, đồng chí Kiến Quốc nói rất đúng. Đồng chí Nhân Kiệt về bản chất có thể nói là một đồng chí tốt, một cán bộ tốt. Không thể bởi vì vô tình phạm một sai lầm nhỏ mà ngay lập tức phủ định hoàn toàn thành tích trước kia của người ta, không thể đem việc Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ quy tội cho đồng chí Nhân Kiệt.
Thôi Hướng nhân thể nói tiếp, tiếp tục biện bạch cho Cổ Nhân Kiệt:
– Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không thể đem toàn bộ tham quan của tỉnh ra công lý, nếu xuất hiện một tham quan, thì chỉ trích Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phát hiện ra quan tham và hành vi phạm tội tham ô nhận hối lộ từ trước, cũng là chỉ trích sự thiếu trách nhiệm của Ủy ban. Hy vọng đồng chí Đoan Đài thận trọng suy xét vấn đề của đồng chí Cổ Nhân Kiệt, không nên tùy tiện quyết định, nên có suy nghĩ khoan dung độ lượng trị bệnh cứu người.
Tống Triêu Độ sau một hồi lâu trầm mặc, rốt cục lên tiếng:
– Mọi người nói đều rất có lý, đề nghị của tôi là đồng chí Cổ Nhân Kiệt đã không còn thích hợp ở lại Ủy ban Kỷ luật.
Tống Triêu Độ chỉ nói một câu rồi im bặt, vẻ mặt lấy lại trạng thái bình tĩnh.
Thôi Hướng nghi hoặc liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ một cái, nghĩ thầm Tống Triêu Độ thời gian qua luôn quan hệ mật thiết với Hình Đoan Đài, hôm nay sao lại không cùng Hình Đoan Đài đứng chung một chỗ, cùng truy hỏi và đập lại vấn đề Cổ Nhân Kiệt, trái lại muốn thay mặt Cổ Nhân Kiệt nói chuyện? Nghĩ lại thì thấy, không chừng lời nói Mã Tiêu đã làm Tống Triêu Độ cảm động, cũng không phải loại người với ai cũng hạ độc thủ, Tống Triêu Độ trước đây cũng từng qua lại với Cổ Nhân Kiệt, đều là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không phải người không xem một chút tình cảm liền giậu đổ bình leo. Hình Đoan Đài là bởi vì Cổ Nhân Kiệt vốn là Phó chủ nhiệm thứ nhất cũng không phải người của y, tự nhiên muốn mượn cơ hội này đánh cho Cổ Nhân Kiệt không đứng lên nổi, những người khác vẫn còn kịp nhớ lại tình bạn cũ.
Mã Vạn Chính cũng lên tiếng:
– Triêu Độ nói đúng, tôi cũng nghĩ hay là không cần lập hồ sơ điều tra đồng chí Cổ Nhân Kiệt thì hơn. Đưa ông ấy ra khỏi hệ thống Ủy ban Kỷ luật, trước hết là để tránh nghi ngờ, sau đó cũng là để giác ngộ những người khác trong Ủy ban Kỷ luật.
– Đồng chí Cổ Nhân Kiệt thời gian gần đây thể trạng cũng không tốt lắm. Sau khi xảy ra sự việc Chu Kỷ Nguyên, cũng vô cùng đau lòng nhức óc, vô cùng hối hận, từng bộc lộ ý muốn chủ động rút lui. Tôi cho rằng, không bằng trực tiếp để cho đồng chí Cổ Nhân Kiệt lui ra, như vậy, tương đương với việc Ủy ban Kỷ luật và đồng chí ấy đều có giải thích, đồng thời cho đồng chí Nhân Kiệt một lần tự kiểm điểm sâu sắc.
Thôi Hướng lại đột nhiên đưa ra một đề xuất khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
– Bất kể là suy xét từ góc độ của ông ấy, hay là từ ảnh hưởng nghiêm trọng của sự kiện Chu Kỷ Nguyên, đồng chí Nhân Kiệt không chỉ không phù hợp tiếp tục ở lại Ủy ban Kỷ luật làm việc, cũng không thích hợp tái đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo gì.
Hình Đoan Đài lập tức lên tiếng phản đối:
– Tôi không tán thành để Cổ Nhân Kiệt rút lui, ông ấy cần phải ở nguyên vị trí để nhận điều tra mới có thể làm gương cho tất cả các cán bộ của Ủy ban Kỷ luật.
– Đồng chí Đoan Đài!
Thôi Hướng nói chân thành:
– Đồng chí Nhân Kiệt tự kiểm điểm sâu sắc, lại chủ động lui ra, coi như là một thái độ vô cùng tích cực, nên cho đồng chí Nhân Kiệt một cơ hội hối lỗi sửa sai. Không nên chỉ bởi vì một chuyện nhỏ đã bắt ép không tha, dù sao sai lầm của đồng chí Nhân Kiệt cũng không quá nghiêm trọng.
Ý Thôi Hướng rất rõ ràng, là biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, để Cổ Nhân Kiệt hoàn toàn rút lui. Đổi lại, Ủy ban Kỷ luật khoan hồng đối với y, không hề truy cứu gì trách nhiệm lãnh đạo của y. Sở dĩ không để Cổ Nhân Kiệt đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo gì, động cơ của y cũng là để tranh thủ được sự đồng tình của các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây, lấy lui vì tiến, lấy việc hoàn toàn rút lui để bảo toàn thanh danh. Việc này chỉ đến vậy thôi. Nói cách khác, vụ án Chu Kỷ Nguyên chỉ đến Chu Kỷ Nguyên thôi, không truy cứu xa hơn nữa.
Sau khi Cổ Nhân Kiệt rút lui, chỉ cần không hề điều tra gì vấn đề Cổ Nhân Kiệt, thì vĩnh viễn cũng không điều tra ra y. Thôi Hướng cũng là vì vì lo lắng cho chính y. Y cũng hiểu rõ, nếu Cổ Nhân Kiệt không hoàn toàn rút lui mà vẫn còn tại vị, cho dù là một chức quan nhàn tản, cũng không khác nào một cái bia ngắm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta công kích, bị người ta khơi lại chuyện cũ. Một khi đã rút lui, câu chuyện cũng sẽ nguội lạnh, ai còn rảnh rỗi mà truy đuổi một người đã rút lui?
Lựa chọn tốt nhất cho Cổ Nhân Kiệt chính là mờ dần đi khỏi tầm mắt của mọi người, bị người quên đi.
Cho nên Thôi Hướng mới có quyết tâm tráng sĩ tự chặt cổ tay, cũng là dưới sức ép của Hình Đoan Đài, bất đắc dĩ lựa chọn.
Hình Đoan Đài vẫn đang kiên quyết mà tỏ vẻ phản đối:
– Tôi vẫn giữ vững quan điểm của tôi, để Cổ Nhân Kiệt lấy thân phận Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật chấp nhận điều tra, và tiến hành lập án đối với ông ta.
Thôi Hướng có chút bất mãn liếc mắt nhìn Hình Đoan Đài một cái, hết sức không vui nói:
– Đồng chí Đoan Đài không nên hành động theo cảm tính.
Tiền Cẩm Tùng rút ra kết luận từ lời phát biểu không nhất trí của Tống Triêu Độ và Hình Đoan Đài, trong lòng càng thêm kiên định với phán đoán vừa rồi, liền ở giữa cười hòa giải:
– Phó Bí thư Thôi và Chủ nhiệm Hình đều đã bày tỏ quan điểm, quan điểm của tôi là suy nghĩ cấp thiết của Chủ nhiệm Hình có thể lý giải được, nhưng cũng tán thành suy nghĩ trân trọng lão đồng chí của Phó Bí thư Thôi. Cũng suy xét trên góc độ không để các đồng chí lão thành phải thất vọng đau khổ, tôi cho rằng nên giải quyết thỏa đáng cho đồng chí Nhân Kiệt, đồng chí Nhân Kiệt rút lui, sự việc rồi sẽ qua đi.
– Đồng chí Nhân Kiệt là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, cả đời vì đảng công tác, luôn luôn cư xử rất tốt. Với tư cách là một đồng chí kỳ cựu, đảng viên kỳ cựu, cũng quả thật nên chiếu cố một cách phù hợp.
Phạm Duệ Hằng xem xét bày tỏ thái độ. Ông ta liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ một cái, lại không thể không đảo mắt qua người Hình Đoan Đài, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Diệp Thạch Sinh một chút, nói:
– Ý kiến của tôi cũng là nên cho phép đồng chí Nhân Kiệt rút lui, xóa hết sự việc trước kia.
Phạm Duệ Hằng cũng tán thành để Cổ Nhân Kiệt rút lui để đổi lấy yên ổn. Xem ra, thật đúng là pháp luật không vượt qua tình người. Thôi Hướng liếc mắt nhìn Mã Tiêu một cái, trong ánh mắt thâm ý sâu sắc, thể hiện sự tán thưởng bài phát biểu đầy cảm xúc vừa rồi của Mã Tiêu.
Tiền Cẩm Tùng gặp thời cơ thích hợp, cũng gật đầu nói:
– Tôi cũng nhất trí với ý kiến của Chủ tịch tỉnh Phạm
Diệp Thạch Sinh sau khi nghe Mã Tiêu diễn thuyết một bài liền mềm lòng , ông ta cũng biết Cổ Nhân Kiệt nhiều năm, nếu phải trị tội Cổ Nhân Kiệt cũng không đành lòng, lại thấy ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng tán thành để Cổ Nhân Kiệt chủ động rút lui, liền thuận nước đẩy thuyền, nói:
– Quyết định như vậy, đồng chí Đoan Đài cũng không cần có ý kiến. Lão đồng chí Nhân Kiệt công tác ở Tỉnh ủy nhiều năm, phải cho ông ấy một cơ hội rút lui. Hơn nữa hiện giờ cũng không có chứng cớ cho thấy ông ấy cố ý bao che Chu Kỷ Nguyên, đúng không?
Lại chuyển hướng Thôi Hướng nói:
– Mời Phó Bí thư Thôi thay mặt Tỉnh ủy truyền đạt quyết định của hội nghị thường vụ đối với đồng chí Nhân Kiệt, mặt khác mời đồng chí Đoan Đài tiếp tục điều tra thấu đáo vụ việc Chu Kỷ Nguyên, sau khi tập hợp tài liệu báo cáo cho tôi. Tan họp.
Sau khi tan họp, không như mong muốn nhưng vẻ mặt Hình Đoan Đài không hề có một chút thất vọng, nhỏ giọng nói nói mấy câu với Diệp Thạch Sinh, sau đó sóng vai cùng Tống Triêu Độ đi ra khỏi phòng họp. Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở cầu thang, trong lòng Thôi Hướng bỗng nhiên hiện lên một tia nghi vấn, có phải Hình Đoan Đài giấu diếm điều gì hay không?
Thôi Hướng thật đúng là đoán không sai, hắn quả thật bị Hình Đoan Đài đùa giỡn.
Trải qua quá trình thẩm vấn Chu Kỷ Nguyên, Hình Đoan Đài phát hiện Cổ Nhân Kiệt giấu thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên quả thật chỉ là hành động vô tình, chỉ xuất phát từ mục đích bảo vệ Chu Kỷ Nguyên. Cổ Nhân Kiệt cũng không rõ ràng lắm Chu Kỷ Nguyên tham lam thế nào, rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu tiền.
Tuy rằng Chu Kỷ Nguyên cũng thừa nhận là y đã sai người âm thầm hãm hại Hạ Tưởng, trong đó cũng có bút tích của Cổ Nhân Kiệt, nhưng cái này là việc nhỏ chẳng đáng là bao, không thể đánh giá Cổ Nhân Kiệt như thế nào được. Dựa vào một việc tự mình ém nhẹm thư tố cáo, nhiều lắm là xử phạt cảnh cáo Cổ Nhân Kiệt. Nhưng Hình Đoan Đài thật sự chán ghét cái mặt Cổ Nhân Kiệt, muốn đá lão một cước văng ra, làm sao bây giờ? Ông ta đã nghĩ ra một kế sách lừa dối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |