Khu Hoa Quan đương nhiên không dám chậm trễ, luôn miệng đồng ý.
Sau sự kiện quốc bảo ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sau khi bị Cổ Nhân Kiệt cảnh cáo, Chu Kỷ Nguyên luống cuống, vốn dự định lập tức dừng tay, tạm thật thà một thời gian rồi tính tiếp, tuy nhiên lại nghe thấy Hoàng Lâm và Lưu Húc đã âm thầm lập án tiến hành điều tra y, y lại thay đổi ý định, quyết định sau cùng làm thêm một vụ lớn, chạy sang nước ngoài lánh nạn.
Bởi vì tuy rằng Cổ Nhân Kiệt nói Hoàng Lâm và Lưu Húc không có nắm giữ chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng Chu Kỷ Nguyên rất rõ, chỉ cần làm rõ quan hệ giữa y và Khu Hoa Quan, lại tìm thêm những nhân vật mấu chốt trung chuyển hạn ngạch xe hơi cho Khu Hoa Quan, vụ án sẽ được phá. Y có lòng tin đối với bản thân, cũng có lòng tin đối với Khu Hoa Quan, nhưng không có lòng tin đối với người làm việc trung gian.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lần sau cùng sau khi phê cho Khu Hoa Quan hơn 500 hạn ngạch xe hơi nhập khẩu, Chu Kỷ Nguyên mở miệng đòi tiền tham ô 16 triệu. Khu Hoa Quan đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng 16 triệu tiền mặt quả thật quá nhiều, liền để Chu Kỷ Nguyên hoãn lại, cho y gom góp tiền. Chu Kỷ Nguyên cũng biết rõ y một lần cũng không thể kéo hết 16 triệu tiền mặt, liền đồng ý.
Lần đầu tiên từ thủ đô chở đến thành phố Yến 4 triệu, lần thứ hai chở đến 5 triệu, lần này đến thủ đô là muốn lấy 7 triệu sau cùng.
Tiền của Chu Kỷ Nguyên chia làm ba nơi cất giấu, một là trong tòa nhà hai phòng ở thành phố Yến, y tìm thợ mộc đóng một chiếc giường, bên trong là rỗng, trong đó đặt hơn 20 triệu tiền mặt. Một nơi là trong một tòa dân cư ở thủ đô, có hơn 10 triệu được y nhét vào trong tường ti vi. Trước kia trong quân đội y từng học xây nhà, có thể làm công việc kỹ thuật. Trong một căn nhà ở thành phố Yến còn có 10 triệu, được y chôn trong một khu vườn nhỏ dưới lầu. Y ở lầu một, đằng sau có một khu vườn nhỏ không lớn.
Còn một ít tiền rải rác, Chu Kỷ Nguyên đã chuyển vài triệu cho con trai ở nước ngoài, để lại ba triệu cho Tùng Diệp Nhi. Dù gì họ cũng là tình nhân, hơn nữa quả thật y cũng có chút tình cảm với Tùng Diệp Nhi.
Bảy triệu đã đến tay, Chu Kỷ Nguyên dự tính sau khi về đến thành phố Yến, giả vờ yên tâm công tác vài ngày, sau đó dùng tên giả lén làm xong thủ tục xuất ngoại, thừa cơ bỏ trốn. Đối với khoản tiền lớn vài chục triệu trong tay, trước hết y để nguyên không động đến, dù sao thì chỉ có một mình y biết, tin rằng qua năm mười năm cũng không ai phát hiện. Đợi sóng gió qua đi, y có thể lặng lẽ lẻn về nước, chia đợt lấy đi số tiền.
Vốn y còn có ý giao tiền cho Tùng Diệp Nhi bảo quản, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn không yên tâm Tùng Diệp Nhi. Người vừa đi thì trà sẽ lạnh, y và Tùng Diệp Nhi vốn chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, giao tiền cho cô, nếu như người và tiền đều mất hết chẳng phải sẽ hối hận?
Khoản tiền lớn bảy triệu chia thành nhiều túi du lịch đặt trong xe ở dưới lầu, từng có kinh nghiệm vài lần chở tiền, Chu Kỷ Nguyên vô cùng bình tĩnh. Có những lúc càng thể hiện bộ dạng không để ý, càng không có người biết trong túi là vật gì. Luôn luôn ôm túi trong người là hành động e rằng người khác không biết là vật quý giá mới dễ dàng bị kẻ trộm để ý. Cho nên y chỉ để tiền trong cốp xe phía sau, yên tâm ngừng dưới lầu, cũng không sợ bị người khác cậy ra.
Bài dự kịch vang lên, Chu Kỷ Nguyên hơi híp mắt lại, đập theo nhịp, bắt đầu ngâm nga. Không lâu sau, Tùng Diệp Nhi lại bưng tới một ly trà nóng, y uống một hơi cạn sạch, lại đưa tay sờ mó trên người Tùng Diệp Nhi, cảm nhận được làn da trắng mịn của cô, trong lòng lại có chút không đành lòng.
Chu Kỷ Nguyên từ thân hình đẫy đà trắng nõn của Tùng Diệp Nhi, liên tưởng đến trên người Tùng Phong Nhi nở mày nở mặt biết bao, không khỏi trong lòng ngứa ngáy khó kìm chế. Y từng nghĩ muốn lên giường với Tùng Phong Nhi, đều nói hoa chị em chơi mới vui, cũng không biết kiều mỵ của Tùng Diệp Nhi cộng thêm quyến rũ của Tùng Phong Nhi sẽ là mùi vị mất hồn thế nào? Chỉ đáng tiếc là Tùng Phong Nhi bề ngoài đối với y vô cùng cung kính, nhưng lại là lươn lẹo. Hi hi ha ha nói đùa vài câu thì được, động tay động chân thì không được, cô trơn trượt như con lươn, luôn tìm được trăm ngàn lý do kỳ quái, lần nào cũng có thể trốn mất dạng.
Khiến cho Chu Kỷ Nguyên càng thấy càng thích.
Nghĩ chuyện kiều diễm một hồi, tâm tư của y lại quay trở về việc chính, hỏi:
– Gần đây Phong Nhi đi đâu? Bây giờ xảy ra chuyện, để cô ấy trốn xa một chút. Đừng để Hạ Tưởng phát hiện quan hệ giữa cô ấy và em…
Tùng Diệp Nhi nghiêng chân ngồi ở trên giường, cô cũng châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi, thở dài nói:
– Phong Nhi đang ở thủ đô, cụ thể ở đâu em không rõ, gần đây nó không tìm em. Chuyện lần trước nó đã hối hận, có chút giận em, em cũng không dám liên lạc với nó. Anh cũng biết tính của nó, lúc thì hi hi ha ha, lúc thì vô cùng ngoan cố, ai nói cũng không nghe.
– Gần đây anh khoan về thành phố Yến, cứ ở thủ đô một thời gian, dù sao tiền cũng đủ cho anh tiêu xài rồi.
Chu Kỷ Nguyên lại nhìn thân hình Tùng Diệp Nhi, không kìm nổi nhớ lại thân hình duyên dáng của Tùng Phong Nhi, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen
– Phong Nhi là cô bé tốt, anh để lại cho cô ấy một triệu, coi như là tặng cho cô ấy làm của hồi môn.
– Quả thật muốn đi?
Trong lòng Tùng Diệp Nhi rất mâu thuẫn, vừa muốn thoát khỏi Chu Kỷ Nguyên, vừa muốn vớt thêm một ít trên người y. Tùng Diệp Nhi vốn tưởng rằng không có chút tình cảm gì đối với Chu Kỷ Nguyên, hôm nay nghe thấy y chuẩn bị bỏ trốn, trong lòng cô lại lưu luyến không rời, dù sao cũng là con người, sống chung hơn hai năm, ít nhiều cũng có tình cảm.
– Em sẽ đợi anh 5 năm nữa, sau 5 năm nếu như anh có thể trở về, hoặc là đón em đi, em sẽ theo anh suốt đời, nếu như không thể, em sẽ sống một mình.
Chu Kỷ Nguyên cười thỏa mãn:
– Cũng được, coi như em có lương tâm, anh sẽ để lại cho em thêm một triệu. Anh đi tránh sóng gió trước, hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc giống như chó điên, anh đã bị họ để ý, ngày nào họ cũng phải điều tra anh cho bằng được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Anh đổi tên khác, đi nước ngoài ở hai năm, rồi phẫu thuật thẫm mỹ, sau khi thay hình đổi dạng sẽ trở về đón em, đến lúc đó sóng gió đi qua, ai còn nhớ Chu Kỷ Nguyên là ai?
– Đều trách Hạ Tưởng.
Tùng Diệp Nhi ẩn ý oán hận Hạ Tưởng
– Hắn không tham tiền không háo sắc, bây giờ cũng còn cán bộ như vậy? Phong Nhi cũng thật là, chắc chắn nó không cố gắng hết sức, nếu không với thủ đoạn của nó, Hạ Tưởng có thể không mắc mưu?
– Không nhắc Hạ Tưởng, không nhắc hắn.
Chu Kỷ Nguyên cũng hận Hạ Tưởng, y hận Hạ Tưởng không mắc mưu, càng hận Hạ Tưởng tương kế tựu kế, kết quả moi ra vấn đề thư tố giác. Y cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói, tuy rằng hiện nay Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có tỏ thái độ gì đối với việc tự ý cất giấu thư tố giác, nhưng không tỏ thái độ chính là thái độ lớn nhất, chính là đang ấp ủ tỏ thái độ, đang chờ đợi một thời cơ.
Thời cơ chính là đợi Chu Kỷ Nguyên bại lộ, chỉ cần y bị người ta điều tra được chứng cứ rõ ràng, Cổ Nhân Kiệt chắc chắn bị liên lụy. Đến lúc đó nhắc lại chuyện tự ý cất giấu thư tố giác, Cổ Nhân Kiệt sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể trốn tránh.
Vậy Hạ Tưởng đã thành công đem tai họa dẫn tới trên người y, để y dẫn lửa thiêu thân, Chu Kỷ Nguyên sẽ khao khát một chân đá chết Hạ Tưởng. Một tên tiểu tử thối, không yêu tiền không yêu phụ nữ, còn sống để làm gì, sao không đi chết?
Chỉ là hận thì hận, y chẳng thể làm gì được Hạ Tưởng.
Đã hơn 11 giờ đêm, Chu Kỷ Nguyên mặc quần áo, xuống lầu từ trong xe lấy ra hai triệu giao cho Tùng Diệp Nhi. Tùng Diệp Nhi vui sướng nhận lấy, lại vô cùng dịu dàng hầu hạ Chu Kỷ Nguyên thêm một lần.
Dù sao Chu Kỷ Nguyên đã hơn 40 tuổi, tinh lực chống đỡ hết nổi, nặng nề ngủ đi một giấc ngủ đến 8 giờ. Sau khi thức dậy ăn sáng, lại căn dặn Tùng Diệp Nhi vài câu, liền lái xe lên đường.
Chu Kỷ Nguyên vừa đi không lâu, Tùng Diệp Nhi đang thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa. Cô mở cửa ra xem, không ngờ là Tùng Phong Nhi, Tùng Diệp Nhi không khỏi kinh ngạc nói:
– Gần đây em trốn đi đâu rồi, chị không thể liên lạc được em.
– Chị, đoán chừng sắp xảy ra chuyện rồi, nghe lời em, bây giờ chị lập tức đi.
Tùng Phong Nhi vẻ mặt sốt ruột, trong tay cô cầm một cuốn hộ chiếu
– Làm xong hộ chiếu cho chị rồi, đi Mỹ, đi Canada đều được, chỉ là đừng ở lại trong nước.
– Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Tùng Diệp Nhi vẫn chưa nhận thức rõ ràng về tình cảnh khốn khổ hiện nay mà Chu Kỷ Nguyên đang gặp phải, bởi vì từ khi cô quen biết Chu Kỷ Nguyên đến nay, cũng nghe phong thanh vài lần muốn điều tra Chu Kỷ Nguyên, mỗi lần đều bặt vô âm tính, cô cho rằng lần này cũng vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |