Tổ lãnh đạo không có Hạ Tưởng cũng tương đương như mất đi nhân vật dẫn quân, tương lai sẽ ảm đạm. Tổ lãnh đạo đã không có tương lai, thân là thành viên tổ lãnh đạo, cũng không có tiền đồ.
Cho nên An Dật Hưng lòng tràn đầy vui mừng đối với sự trở về bình yên của Hạ Tưởng, thật lòng an ủi Hạ Tưởng vài câu. Bành Mộng Phàm lại vẻ mặt đầy kích động nắm chặt tay Hạ Tưởng, liên tục nói:
– Trở về thì tốt, trở về thì tốt. Trưởng phòng Hạ là cán bộ tốt thanh liêm, tôi phải theo anh học hỏi.
Người của phòng Tổng hợp 2 cũng đến đông đủ. Đối mặt với từng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình tràn trề, Hạ Tưởng lần lượt bắt tay, chào hỏi, trong lòng cũng thấy ấm áp dào dạt, vừa muốn mời mọi người ngồi xuống, thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh trong trẻo:
– Mọi người đều có mặt, tốt, quá tốt rồi, vừa đúng lúc chủ tịch tỉnh Phạm đến thăm mọi người, mọi người hoan nghênh một chút.
Là âm thanh của thư ký của Phạm Duệ Hằng, Trương Chất Tân. Phạm Duệ Hằng mặt đầy tươi cười từ ngoài cửa tiến vào, vừa vào cửa, thì chủ động chào hỏi với mọi người:
– Chào các đồng chí!
Mọi người vừa nhiệt tình chào hỏi chủ tịch tỉnh Phạm. Tất cả đều dồn dập vây lên phía trước, đưa tay thể hiện tâm trạng kích động, vừa không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng, chủ tịch tỉnh Phạm từ trước đến nay chưa từng đến tổ lãnh đạo thăm mọi người, hôm nay Hạ Tưởng vừa trở về thì may mắn thế nào mà đến thăm, chẳng phải là trùng hợp gì mà là cố ý đến.
Càng khiến mọi người kinh ngạc đó là, ngày thường họ chẳng có cơ hội tiếp xúc Phạm Duệ Hằng ở cự ly gần, cũng nghe nói qua uy nghiêm của Phạm Duệ Hằng có thừa, thân thiện không đủ, không quá tiếp cận với cấp dưới bình thường, nhưng mà hôm nay vừa thấy cũng là vô cùng bình dị dễ gần, không từ chối bất cứ ai đưa tay đến, lần lượt bắt tay.
Bắt tay với mọi người xong, Phạm Duệ Hằng sau cùng mới bắt tay với Hạ Tưởng. Ông một tay nắm tay Hạ Tưởng, một tay đặt trên vai phải của Hạ Tưởng, thành khẩn tình ý sâu xa nói:
– Đồng chí Hạ Tưởng, vất vả rồi. Chịu oan ức rồi, tôi đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh bày tỏ thăm hỏi với cậu. Cậu là nhân vật chủ chốt trong tổ lãnh đạo, trọng trách trên vai rất nặng, không cần có tư tưởng gánh nặng, phải tiếp tục làm ra những thành tích và cống hiến mới trên cương vị công tác.
Hạ Tưởng có thể chân thành cảm nhận được sự yêu mến của Phạm Duệ Hằng đối với hắn, cũng biết rõ hành động này của Phạm Duệ Hằng là vì xứng danh cho hắn, khích lệ hắn, lo lắng trong lòng hắn có gánh nặng, cũng ở trước mặt mọi người nâng hắn lên, không để người trong tổ lãnh đạo có cách nhìn không tốt gì về hắn, có thể nói là tính toán chu toàn.
Hạ Tưởng vô cùng cảm kích đối với Phạm Duệ Hằng.
Mục đích của Phạm Duệ Hằng đã đạt được, ông liền vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Phạm Duệ Hằng lên giọng bày tỏ thái độ với Hạ Tưởng tỏ vẻ tán thành, mọi người trong lòng đều biết, biết Hạ Tưởng tuy rằng đến Ủy ban kỷ luật uống trà một lần, chẳng những không sao, còn làm ầm ĩ một phen, nghe nói ngay cả Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Cổ Nhân Kiệt cũng gặp họa, ngay cả Bí thư Diệp cũng kinh động. Hơn nữa sau khi Bí thư Diệp đi, chẳng những không có điều gì bất mãn với việc quân đội xông vào trụ sở tỉnh ủy, ngược lại, còn ẩn ý phê bình đối với công việc của Ủy ban kỷ luật.
Thái độ của Bí thư Diệp vừa nhìn thì thấy ngay, quen biết gần xa, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Trước đây từng nghe nói Hạ Tưởng được không ít nhân vật lớn thưởng thức, mọi người còn cho rằng nghe nhầm đồn bậy. Thử nghĩ một cán bộ cấp Cục nhỏ bé như Hạ Tưởng, trong trụ sở tỉnh ủy tùy tiện nắm cũng được một đống, hắn dựa vào đâu có được sự ưu ái của phần đông nhân vật lớn? Hôm nay vừa thấy quả nhiên, chỉ từ nghe thấy thái độ của Bí thư Diệp và nhìn thấy chủ tịch tỉnh Phạm thân thiết thăm hỏi, Hạ Tưởng không chỉ được nhân vật lớn thưởng thức mà là coi trọng.
Khi mọi người lại nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt có thêm kính nể, còn có ngưỡng mộ và ghen tị.
Tuy nhiên khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc thì lại nghe thấy âm thanh của một người từ xa truyền đến, vô cùng vang dội:
– Tiểu Hạ, bây giờ cậu không sao rồi chứ? Ai lại không có chuyện gây chuyện, cố ý dày vò người khác, có phải chê ngày tháng sống quá tự tại hay không?
Tiếng nói vừa dứt, một người liền cấp bách đùng đùng xông vào. Mọi người đều chăm chú nhìn, không khỏi kinh ngạc, người đến không phải ai khác, chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Mai Thái Bình.
Trong số 13 ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Yến, có hai người ngày thường tùy ý nhất, không quá để ý thân phận, một là Mã Vạn Chính.
Mã Vạn Chính bình thường không có chuyện quan trọng rất ít dẫn theo thư ký đi cùng, thông thường là một mình chắp tay đi bộ trong trụ sở tỉnh ủy, ai chào hỏi với ông, ông đều tươi cười đáp lại, được gọi là lãnh đạo tỉnh dễ gần bình dị nhất tỉnh Yến.
Người kia chính là Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình ra khỏi cửa thì càng ít khi để thư ký đi trước mở đường, để biểu hiện thân phận lãnh đạo tỉnh của ông. Từ trước đến nay ông đều một mình đi đến vội vàng. Khác với Mã Vạn Chính không dẫn theo thư ký có vẻ tùy ý bình thản chính là, ông không dẫn theo thư ký, là có ý đến một mình đi một mình. Hơn nữa ông không bao giờ chủ động chào hỏi người khác, gặp người khác chào hỏi, thông thường cũng không đáp lại. Cho dù khi tâm trạng vui vẻ, hơi gật đầu, cũng cho là đối xử hiếm thấy.
Lúc này Mai Thái Bình không có một chút quan uy của Trưởng ban tổ chức cán bộ, vẻ mặt lo lắng mà tiến vào, tới trước mặt Hạ Tưởng, quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần, lại cười:
– Tôi biết là cậu hữu kinh vô hiểm, nghe nói có người hãm hại cậu? Tôi biết là có những người luôn thích sinh sự từ việc không đâu, lần sau đừng rơi vào tay tôi, nếu không, không tin không kẹp được cổ chúng.
Mọi người nghe xong, đều hít một hơi kinh ngạc!
Đường đường Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, nói chuyện giọng điệu uy hiếp, thật không để ý nghệ thuật lãnh đạo nói chuyện kín đáo. Tuy nhiên Mai Thái Bình từ trước đến nay quen biệt lập độc hành, dường như tất cả mọi người đều biết mặt mũi của ai ông cũng không nể, thường chống đối với Phó bí thư Thôi Hướng. Chỉ nghe nói ông có cách nhìn khác về Hạ Tưởng. Trước đây cảm thấy là tin đồn không thể tin, hôm nay nhìn thấy, thật đúng là không phải tin đồn vô căn cứ.
Hạ Tưởng, cũng quá được người khác yêu thích. Trước là Chủ tịch tỉnh Phạm, bây giờ lại là Trưởng ban Mai, đều là nhân vật đứng nhất nhì trong Tỉnh ủy, đều vô cùng yêu quý Hạ Tưởng, mức độ khâm phục và ngưỡng mộ của mọi người đối với Hạ Tưởng lại tăng lên không gì có thể so sánh được. Tai nghe là hư mắt thấy là thật. Chính mắt nhìn thấy mới biết cái gì gọi là thật sự được lãnh đạo coi trọng, mới biết trước đây những hoạt động trọng đại động một chút thì gọi là được lãnh đạo coi trọng chỉ là hiện tượng ngoài mặt…
Người thật sự được lãnh đạo coi trọng là bất hiện sơn, bất lộ thủy (trông rất có vẻ bình thường), thời điểm mấu chốt lộ chân tình.
Nếu là Trần Phong, Hạ Tưởng sẽ cười hi ha. Bởi vì lời nói của Trần Phong thật thật giả giả, vừa có mặt chân thật, cũng có phần diễn kịch. Nhưng Mai Thái Bình lại khác, trên căn bản ông ở trước mặt mình có gì nói đó, ở trước mặt người khác là không thể hiểu hết như thế nào, nhưng ở trước mặt hắn, luôn luôn không giả tạo, Hạ Tưởng vẻ mặt đầy trịnh trọng nói:
– Cảm ơn Trưởng ban Mai quan tâm và yêu quý, tôi không sao. Chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, hơn nữa các đồng chí ở Ủy ban kỷ luật cũng đã làm sáng tỏ sự việc.
Mai Thái Bình cười ha ha:
– Không sao thì tốt, tôi biết là họ muốn bẫy cậu, còn thiếu chút trình độ. Tôi nghe nói văn phòng của Cổ Nhân Kiệt đã bị đập phá, còn gây ra sự kiện thư tố giác gì đó? Có một câu nói rất hay, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (Mình tốt hay xấu tự mình biết rõ), có phải là đạo lý này không?
Một câu cuối cùng, Mai Thái Bình là nhằm vào tất cả những người có mặt mà nói.
Mọi người đều được sủng ái mà lo sợ, liên tục gật đầu nói phải.
Mai Thái Bình chỉ nói mấy câu, nhấc tay lên xem đồng hồ:
– Không được, đến giờ rồi, đêm nay còn có tiệc xã giao, không cùng cậu ăn cơm được, lần sau có cơ hội nói tiếp.
Sau đó ông ta vỗ vai Hạ Tưởng một cái, rất phóng khoáng vung tay lên
– Đi đây.
Nói đến là đến, nói đi là đi, quả nhiên là biệt lập độc hành Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình vừa đi, mọi người đều cảm giác như trút được gánh nặng, một hơi thở phào nhẹ nhõm. Cũng lạ, vừa rồi khi chủ tịch tỉnh Phạm ở đây, cũng không cảm giác có bao nhiêu áp lực, Trưởng ban Mai vừa đến, khiến tất cả mọi người cảm thấy một áp lực uy nghiêm vô hình.
Tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, quả nhiên là Trưởng ban tổ chức cán bộ, quan uy rất nặng.
An Dật Hưng đề nghị, buổi tối mọi người cùng liên hoan để an ủi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, được mọi người nhất trí hưởng ứng. Mọi người vây quanh Hạ Tưởng vừa đi đến trước cửa, thì nhìn thấy Tống Triều Độ đi lên lầu.
Tống Triều Độ vừa nhìn thấy điệu bộ của mọi người, liền rõ là chuyện gì, trước chào hỏi mọi người, lại cười nói:
– E rằng tôi phải mượn Hạ Tưởng và Cổ Ngọc của mọi người dùng một chút…
Quay đầu nhìn Hạ Tưởng, lại nói:
– Tiểu Phàm gần đây luôn phiền tôi, nói cậu lâu rồi không đến thăm nó, khiến tôi cho dù thế nào cũng phải dẫn cậu đến nhà xem nó, nếu không sẽ không cho tôi yên. Tôi là Phó chủ tịch tỉnh, quản không ít người, nhưng lại không quản được con gái mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |