Hắn không nói gì, chỉ là khẽ vô tình liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái.
Tạ Nguyên Thanh mặc dù không thể coi là hết sức ăn ý với Hạ Tưởng, nhưng cũng có thể nhìn ra Hạ Tưởng không quá thích con người Thi Trường Nhạc. Vừa đúng y cũng thấy Thi Trường Nhạc không thuận mắt, liền hơi trào phúng nói:
– Lỗ hổng tài chính? Tôi thấy xe của Cục trưởng Thi cũng là mua mới, còn nghe nói Cục Tài chính một lúc mua liền ba cái xe xịn, nếu đã có lỗ hổng thì tiền từ đâu mà mua? Còn vấn đề sửa đường, ngày hôm qua lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch có đề cập vấn đề này với ông ta hay không? Tôi đoán chừng lúc anh báo cáo công tác với Bí thư Bạch, chắc chỉ biểu hiện lòng trung thành chứ không đề cập đến khó khăn, có phải hay không?
Thi Trường Nhạc vốn hơi béo, nhưng không béo đến mức đứng bất động toát mồ hôi ở trong phòng điều hòa. Lời của Tạ Nguyên Thanh vừa ra khỏi miệng, trán y đã toát mồ hôi trộm, ngay trước mặt Hạ Tưởng lại không tiện lau đành phải xấu hổ mà để kệ mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Tài chính ở bất cứ ở địa phương nào cũng luôn có chỗ hổng, cũng giống như một gia đình luôn cảm thấy không đủ tiền để tiêu, nhất là làn gió chi tiêu ăn uống công quỹ, tiêu phí công quỹ quốc gia đang thịnh hành. Hàng năm chỉ mỗi chi tiêu cho xe công và chi phí ăn uống từ công quỹ cũng đã có thể xây dựng mấy nghìn trường tiểu học Hy Vọng, quan chức ai cũng to mồm ăn núi uống biển, chỗ hổng không lớn kinh người mới là lạ!
Đương nhiên, thành phố muốn nắm gáy tài chính quận Hạ Mã cũng là bình thường, Thi Trường Nhạc muốn lắc lư theo gió, hắn không thích, Hồ Tăng Chu cũng sẽ không thích. Hồ Tăng Chu nắm giữ trong tay Cục Tài chính thành phố, mặc dù Đàm Long chịu trách nhiệm quản lý, nhưng không có Hồ Tăng Chu gật đầu, cho dù chỉ thị Đàm Long phê có hiệu lực, cũng chỉ có thể dùng được một phần, tình hình chậm trễ, chặn, khấu trừ chắc chắn là vô cùng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng mới không ra mặt xin tiền thành phố, Thi Trường Nhạc nếu thích ba phải thì để cho y biết một chút hậu quả của lắc lư theo gió cũng được. Dù sao hắn có lý do để tin tưởng, nếu Bạch Chiến Mặc ra mặt xin tiền Thành phố, chắc chắn sẽ ăn cục nghẹn.
Mọi việc trong quan trường đều phức tạp như vậy, phe phái càng nhiều, các vấn đề lo ngại lại càng nhiều, sự việc càng khó làm. Làm theo nguyên tắc, có khi nói không chừng sẽ giết chết anh. Không làm theo quy tắc, trừ phi anh có năng lực và thủ đoạn, nếu không thì cũng miễn bàn.
Tuy nhiên có chỗ hổng cũng tốt, tránh để bọn họ lấy tiền ăn uống bậy bạ về sau. Hạ Tưởng lên tiếng:
– Không có tiền thì phải chi tiêu tiết kiệm, phải nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi, không nên lúc nào cũng nghĩ cách chìa tay xin tiền cấp trên. Nói thật, Thành phố đã ủng hộ quận Hạ Mã không hề ít, riêng đầu tư vào cơ sở hạ tầng đã là bao nhiêu rồi? Chính anh cũng có thể tự tính toán, từng đó tiền nếu rơi vào các quận khác, tương đương với mấy năm phân bổ chỉ tiêu tài chính rồi. Yêu cầu của tôi đối với Cục Tài chính chính là, tiền có thể tiêu, tiền không đáng tiêu không tiêu, tiền xin được, tiền không xin không cần. Hiện tại kinh phí đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng của quận Hạ Mã rất lớn, nhưng đầu tư mới cũng không ít, tôi tin tưởng là không cần bao lâu nữa sẽ có thu nhập từ thuế bổ sung vào, tiếp tục duy trì tác phong cố gắng khổ cực một chút, đề cao phong cách một chút.
Hạ Tưởng ngừng lại một chút, bỗng nhiên mỉm cười:
– Có thời gian Nguyên Thanh đến Cục Tài chính thị sát công việc một chút, nhãn lực của cậu tốt, thử so sánh xem điều kiện làm việc của các đồng chí Cục Tài chính với Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận như thế nào?
Tạ Nguyên Thanh đã biết ý tứ của Hạ Tưởng, gật đầu nói:
– Tôi sẽ thay mặt Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận kiểm soát thật tốt, không để cho vài cá nhân riêng lẻ làm hỏng tiền của nhà nước.
Hạ Tưởng bất mãn nói:
– Đồng chí Nguyên Thanh không thể nói như vậy, cần tin tưởng vào tinh thần Đảng và tính nguyên tắc của đồng chí Trường Nhạc, càng phải tin tưởng vào thái độ làm việc nghiêm túc của các đồng chí Cục Tài chính, bọn họ đều là những đồng chí tốt đã làm việc công thật là tốt có phải không?
Tạ Nguyên Thanh dường như không nể mặt Hạ Tưởng, phản bác một câu:
– Có phải đồng chí tốt hay không phải xem qua mới biết được, không thể chỉ nghe lời nói một phía.
Chủ tịch quận Hạ và Phó chủ tịch quận Tạ một hỏi một đáp, dọa thẳng Thi Trường Nhạc khiến lòng y thấp thỏm, không rõ rốt cuộc Chủ tịch quận Hạ muốn nói gì? Đương nhiên Chủ tịch quận Hạ không hài lòng y lắm, y có thể nhìn ra được. Nhưng Chủ tịch quận Hạ vừa không nhắc đến việc sửa đường, lại không tích cực chủ động đối với vấn đề chỗ hổng tài chính, chẳng lẽ Chủ tịch quận Hạ không thèm để ý chức Cục trưởng Cục Tài chính của y trong mắt, không muốn lôi kéo y để dễ nắm quyền kiểm soát tài chính trong tay?
Mà Phó chủ tịch quận Tạ hơi có xu hướng chống đối ngay trước mặt Chủ tịch quận Hạ, y rốt cuộc là diễn trò, hay là chính là vì quan hệ với Chủ tịch quận Hạ không hoà thuận?
Nhớ tới lúc y báo cáo công việc với Bạch Chiến Mặc, Bí thư Bạch vô cùng thân thiện, thái độ cũng hòa nhã dễ gần, nên Thi Trường Nhạc vô cùng bất mãn với Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng nếu Chủ tịch quận Hạ thờ ơ đối với y, sau này sẽ quyết tâm dựa dẫm vào Bí thư Bạch, về sau đừng trách y không thoải mái trong việc cấp phát chi tiền.
Thi Trường Nhạc đi rồi, Tạ Nguyên Thanh đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng Thi Trường Nhạc xa dần, nói:
– Chẳng lẽ lại từ bỏ Thi Trường Nhạc?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
– Thi Trường Nhạc người này không đáng tin, nếu không đáng tin thì không cần thiết phải lôi kéo, chứ chưa nói tới từ bỏ như anh vừa nói.
– Ý anh là gì?
Tạ Nguyên Thanh cũng cảm thấy con người Thi Trường Nhạc rất không thành thật, y cũng đoán được dụng ý của Thi Trường Nhạc là bày tỏ sự trung thành với Bạch Chiến Mặc và kể lể khó khăn với Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng giúp y giải quyết khó khăn, y sẽ tiếp cận Hạ Tưởng thỏa đáng một chút, nếu không thể, thì có khả năng quyết tâm hướng về phía Bạch Chiến Mặc. Tuy nhiên Hạ Tưởng dường như không thèm để ý thái độ của Thi Trường Nhạc, cũng không hề có một chút ám chỉ bóng gió khiến cho Tạ Nguyên Thanh có phần khó hiểu.
Lẽ nào Hạ Tưởng không lưu tâm chút nào việc Cục Tài chính bị Bí thư hoàn toàn nắm trong tay, hay là hắn có mưu tính khác?
Về trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng, Tạ Nguyên Thanh từ lúc bắt đầu hoài nghi, đến hiện tại cũng có chút tán thưởng, ít nhiều cũng cho rằng Hạ Tưởng quả thật tài giỏi hơn chút so với trong tưởng tượng của y. Nhưng thỉnh thoảng chiêu trò của Hạ Tưởng khiến cho người ta không hiểu ra sao cả, lúc cần cứng rắn, mạnh mẽ lúc thì không mạnh mẽ, cứng rắn, trong việc quan trọng thì giả bộ hồ đồ, đối với việc nhỏ thì lại quá mức so đo, thật không biết hắn rốt cuộc đang tính toán cái gì?
Nghĩ không ra nên Tạ Nguyên Thanh cũng chẳng muốn suy nghĩ, y hiện tại một lòng xác định chỉ cần phối hợp làm việc với Hạ Tưởng, khiến Ngô Tài Giang vừa lòng rồi thì y có thể lên chức. Cho nên đối với việc có đắc tội Bạch Chiến Mặc hay không, có quan hệ tốt với các Ủy viên thường vụ khác hay không y cũng không hề để tâm.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Thanh một cái, suy nghĩ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, ngược lại nói:
– Sắp xếp việc đến Cục Tài chính thị sát một chút, đi đến đó thì chỉ nhìn vào thành tích, không bới khuyết điểm. Còn một điểm nữa, đối với các vấn đề khó khăn do Thi Trường Nhạc đề xuất thì toàn bộ đều chưa trả lời ngay vội, mặt khác, quan sát thật kỹ biểu hiện của Phó cục trưởng thường trực Đàm Trường Thiên một chút.
Tạ Nguyên Thanh ghi nhớ từng việc, sau đó cáo từ rời khỏi. Y có không hiểu chuyện cũng biết có một số việc Hạ Tưởng tránh né hiển nhiên có lý do của hắn, vấn đề lãnh đạo không chủ động trả lời thì không nên hỏi lại lần thứ hai!
Hai ngày sau, mẹ con Liên Nhược Hạm và cả Vệ Tân về tới thành phố Yến. Vệ Tân vừa đến thành phố Yến liền bắt tay vào làm tất cả công việc của Yến Xuân Quốc Tế, Hạ Tưởng cũng bớt thời gian đến Liên Cư gặp Liên Nhược Hạm.
Liên Cư của tháng 9 hoa sen đua nở, những bông hoa khoe màu đua sắc kết thành một mảng đẹp không bút nào tả xiết. Lúc Hạ Tưởng đến, Liên Nhược Hạm đang dắt tay tiểu Liên Hạ đi dạo bên hồ. Liên Hạ đã hơn một tuổi, có thể dắt tay đi bộ rồi, nhìn bước chân xiêu vẹo đi không vững lắm, rồi cái dáng vội vàng muốn chạy về phía trước, Hạ Tưởng phì cười.
Liên Nhược Hạm quay đầu lại thấy Hạ Tưởng, bỗng nhiên đứng lại, hai mắt ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, thấy sắc mặt hắn lộ vẻ tiều tụy hốc hác, thần thái có phần mỏi mệt, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, ôm lấy tiểu Liên Hạ nhào vào lòng Hạ Tưởng, nghẹn ngào nói:
– Anh nói xem chúng mình sao mà nhiều khổ đau như vậy? Trước kia chú ba ép anh một lần, hiện tại ông nội cũng giáo huấn anh một lần, còn có ba cũng… Rốt cuộc là anh nợ người nhà Ngô hay là người nhà Ngô nợ anh?
Hạ Tưởng không nghĩ tới vừa thấy mặt, Liên Nhược Hạm đã ủy mị như nước, vốn muốn trêu đùa cô vài câu nhưng trong lòng nặng trĩu nói không ra lời, đành phải an ủi hai câu:
– Ngay từ đầu là lỗi của anh, về sau lúc chú ba ra tay xem như hoàn lại một phần. Lại đến ông cụ và ba em ra tay, lỗi do anh lừa con gái nhà họ Ngô coi như hòa nhau, từ nay về sau không thiếu nợ nhau nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |