– Già rồi, cũng đã thấy hết sự sinh tử, không sao cả. Mối quan tâm chính của tôi là để ý đến Cổ Ngọc, có lời của cậu nói thì tôi cũng an lòng. Hiện tại thì tôi đang cố gắng gấp rút giới thiệu đối tượng cho con bé, nếu có thể thì tuyển được một ai đó, còn không được thì cũng không có cách nào. Nếu lúc tôi mất rồi, con bé có thích người nào thì cậu toàn quyền thay tôi tuyển chọn. Nếu không tìm thấy đối tượng nào, hoặc tìm thấy mà con bé không thích thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Cậu coi con bé như là em gái mình, thay tôi chiếu cố nó cả đời là được.
Hạ Tưởng thấy đề tài hơi nghiêm trọng liền cố ý làm nhẹ vấn đề đi. Hắn nói:
– Tính cách của Cổ Ngọc rất dịu ngoan, là một người con gái tốt. Chiếu cố cô ấy thì không vấn đề gì, tuy nhiên ngài không sợ tôi thừa cơ hội lừa cô ấy để lấy đi toàn bộ tài sản à ?
Cổ lão cười ha hả:
– Trải qua những gì mà tôi đã khảo sát thì cậu là một người trẻ tuổi đáng tín nhiệm. Cô bé nhà Ngô gia so với Cổ Ngọc thì tiền nhiều hơn rất nhiều, như vậy mà cậu cũng không ham. Hơn nữa, trong lĩnh vực kinh doanh thì cậu cũng có khả năng thiên phú, nếu cậu muốn kiếm tiền thì cũng không phải là việc khó. Cậu không phải là người trẻ tuổi tham tài, như vậy thì tiền bạc thì khó hấp dẫn được cậu. Điều tôi lo lắng duy nhất đối với cậu chính là để cho cậu chiếu cố Cổ Ngọc thì cậu lại chiếm mất Cổ Ngọc mà thôi.
Lời nói của ông lão rất rõ ràng làm Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ. Hắn cười cười rồi nói:
– Cổ lão hiểu lầm tôi, tôi không háo sắc.
– Nói bậy, anh là người háo sắc nhất.
Tiếng nói của Cổ Ngọc từ sau hòn giả sơn truyền đến, ngay lập tức bóng dáng của cô hiện ra, trong tay bưng một khay trà màu vàng. Cô cười duyên dáng rồi nói:
– Anh Hạ là người quá mức háo sắc, đã đạt tới cảnh giới háo sắc mà không dâm.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, vội hỏi:
– Anh là người trong sạch, sao em lại trầm trồ khen ngợi tôi là người háo sắc mà không dâm ?
Cổ Ngọc không để ý tới sự quẫn bách của Hạ Tưởng mà lại nở nụ cười vui vẻ. Cô cúi xuống rót trà, động tác của cô như nước chảy mây trôi rồi đưa cho Cổ lão và Hạ Tưởng mỗi người một chén, sau đó nói thêm:
– Cái gọi là háo sắc mà không dâm chính là thích thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ, chỉ với ánh mắt để đánh giá thưởng thức mà không động tà niệm, lại càng không động tay động chân. Đây chính là cảnh giới háo sắc mà không dâm dục.
Hạ Tưởng thở dài một tiếng, lời nói giống như đã thả lỏng:
– Tôi thưởng thức tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này, bao gồm cả những người con gái xinh đẹp. Người con gái xinh đẹp chính là báu vật mà trời đất tỉ mỉ chế tác, nếu không thưởng thức thì có phải uổng công tạo hóa của trời đất hay không ?
Cổ Ngọc thấy Hạ Tưởng bắt đầu tự tâng bốc mình, cô không khỏi che miệng cười rồi nói:
– Anh cũng không hỏi em xem là tại sao lại đưa ra kết luận anh là người háo sắc mà không dâm dục ?
Cổ lão ngồi ở một bên cũng cười nói:
– Cháu nói ra cho ông xem.
Hạ Tưởng cũng gật đầu:
– Thật ra vấn đề này không cần phải nói cũng biết, là do em so sánh anh với những người đàn ông khác rồi đưa ra kết luận phải không ? So với những người khác thì anh tạo ra sự an tâm nên em mới nói như vậy đúng không ?
– Đừng có mèo khen mèo dài đuôi, đừng có tự đắc quá, em nói ra sợ anh không chịu nổi.
Cổ Ngọc mỉm cười vẻ cổ quái, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, tự cười một mình trong chốc lát rồi mới nói.
– Lúc mới gặp anh thì em phát hiện ra ánh mắt của anh dừng ở trên ngực em, lúc ấy em đã nghĩ lại gặp một tên háo sắc, một tên háo sắc không có chút tiền đồ nào hết. Sau đó, em mới phát hiện ra ánh mắt của anh cực kỳ trong suốt, mà người có ánh mắt trong suốt như vậy thì tâm hồn cũng không thể xấu được. Vì thế, em âm thầm để ý thì mới phát hiện ra đây là anh quan sát tấm ngọc bội ở trên ngực em. Sau này, khi tiếp xúc nhiều với anh thì lại phát hiện ra rằng ánh mắt của anh khi nhìn phụ nữ cũng như đàn ông thì đều giống nhau, ánh mắt sẽ di chuyển từ ngực, mông, đùi và mặt. Hơn nữa, trong ánh mắt của anh không ẩn chứa chút tà ý nào, mà ngược lại lại có ánh mắt tỏ ra sự thưởng thức rất tự nhiên. Vì thế, em mới đưa ra kết luận anh là người háo sắc nhưng không dâm dục.
Lời còn chưa dứt mà Hạ Tưởng đã đổ đầy mồ hôi ra đầu. Hắn vẫn cho rằng Cổ Ngọc là một cô nàng cực kỳ đơn thuần, tính tình hoạt bát, nhưng không nghĩ tới ánh mắt của cô gái này cũng khá độc, quan sát cũng khá cẩn thận, không ngờ nhất cử nhất động của hắn đã bị cô âm thầm đưa vào tầm mắt, hơn nữa lại còn tiến hành phân tích các cử chỉ của hắn. Trước kia hắn thật đã đúng là coi thường cô, mà không thể xem thường các cô gái đẹp được. Thông thường đã xinh đẹp thì sẽ thường xuyên bị vô số ánh mắt của đàn ông vây xung quanh, trong hoàn cảnh như vậy tất nhiên tâm tư của bọn họ trở nên kín đáo hơn hẳn, đối với các loại ánh mắt muôn hình muôn vẻ của đàn ông thì chỉ liếc qua là đã biết rõ ràng được bản chất. Chỉ cần có người liếc nhìn cô một cái, trong đầu cô đã rõ ràng người này là tốt hay là xấu, là người đứng đắn hay đáng khinh bỉ.
Thật ra bảo hắn háo sắc mà không dâm thì cũng không vấn đề gì, mấu chốt chính là Cổ Ngọc lại nói điều này ra trước mặt Cổ lão, mà Cổ lão thì vừa nãy còn đang có ý định phó thác Cổ Ngọc cho hắn, bảo hắn xem cô như là em, cố gắng chiếu cố cho cô. Cổ Ngọc vừa nói ra điều này thì Hạ Tưởng cảm giác rằng hình tượng người anh trai của hắn lập tức bị tổn hại đi ít nhiều. Vì thế, hắn liền nhìn Cổ lão rồi cười vẻ tự giễu.
– Đàn ông trai trẻ nào cũng đều thích nhìn các cô gái xinh đẹp, tôi là người phàm nên cũng không thể ngoại lệ. Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ xem Cổ Ngọc như là người em gái để có thể chiếu cố cho cô ấy.
Cổ Ngọc nghe vậy mặt đỏ lên, có vẻ không vui nói ra một câu:
– Cái gì là em ruột ? Càng là em ruột càng mờ ám, chỉ cần là quan hệ bạn bè bình thường là tốt nhất, anh thật là dối trá.
Xem như hôm nay Hạ Tưởng lĩnh giáo sự điêu ngoa của Cổ Ngọc, hắn không khỏi cười rồi nói:
– Hôm nay em cứ luôn chống đối anh vậy, có phải anh có điểm gì để em không hài lòng không ?
Cổ lão suy nghĩ một chút rồi dường như hiểu ra, ông mỉm cười rồi nói:
– Tối qua con bé này đi chơi đâu đó, sau khi trở về liền tỏ ra khó chịu như vậy.
– Làm sao vậy ?
Hạ Tưởng thân thiết hỏi han.
– Gặp phải đàn ông hư hỏng à ?
Cổ Ngọc bĩu cặp môi nhỏ nhắn của mình lại.
– Cũng không thể nói đây là loại đàn ông hư hỏng, nhưng chắc chắn không thể xem là loại đàn ông tốt. Vừa thấy mặt người ta đã gọi tôi là em này em nọ, lại còn tự xưng mình là anh trong lúc chưa biết tuổi tác thế nào. Hơn nữa, ánh mắt của y cực kỳ khó coi, ánh mắt của y cứ đảo loạn trên người tôi, so với ánh mắt trong suốt của anh thì hoàn toàn đối ngược lại, ánh mắt của y đục ngầu lại có vẻ không sạch sẽ. Để ý kỹ thì lại thấy có vẻ người này đã tiếp xúc qua không ít phụ nữ. Em ngồi với y một lúc đã muốn rời đi, y lại định giữ chặt tôi lại nhưng bị em dọa một câu nên phải ngoan ngoãn cụp đuôi.
Cổ lão cũng nảy lên sự hứng thú, ông hỏi thăm:
– Cháu nói cái gì mà dọa được người đó vậy ?
Cổ Ngọc lại đắc ý mỉm cười:
– Cháu nói với y là tổng tài sản của công ty y mới được mấy triệu tệ, chỉ cần một cái nhấc tay của cháu thì trong vòng mấy giờ sẽ lấy được quyền cổ phần khống chế công ty y. Vì thế, y sợ đến ngây người ra.
Hạ Tưởng cũng cười:
– Đàn ông đều không ai thích người phụ nữ quá mạnh mẽ bởi vì người đàn ông luôn muốn nắm tất cả các sự việc trong tay. Giọng điệu lớn lối của em như vậy, không làm người ta sợ thì mới là lạ.
– Cho dù người phụ nữ có dịu dàng đến mấy thì cũng có lúc không thể dịu dàng. Huống chi…
Cổ Ngọc giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ rồi kinh hãi kêu lên một tiếng:
– Em còn nồi thịt cách thủy ở phía trong, đang phải cho thêm đồ gia vị. Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé.
Cổ Ngọc vừa đi thì Hạ Tưởng mỉm cười ha hả:
– Không nghĩ rằng Cổ Ngọc cũng biết nấu cơm ? Tôi vẫn nghĩ cô ấy là một người đặc biệt, luôn đơn thuần và đơn giản hóa mọi việc, hóa ra cô ấy cũng có mặt rất phức tạp.
Tâm sự Cổ lão lại trở nên nặng nề, ông nói:
– Cổ Ngọc có khi đơn giản, có khi phức tạp làm tôi không biết thế nào mà lần. Vì thế, tôi mới lo lắng cho nó. Thôi, không nói về nó nữa, cậu nói xem các tính toán trong bước tiếp theo của cậu thế nào ? Để chủ trì được công tác của quận Hạ Mã thì có cần tôi hỗ trợ cái gì không ?
– Có.
Hạ Tưởng rót thêm chè vào trong chén của Cổ lão.
– Sông Hạ Mã sau khi khai thông thì sẽ tu bổ và xây dựng nhiều nơi ở và các biệt thự. Tôi đang dự tính là sẽ xây dựng một công viên nước ở bên bờ sông, học tập theo hình thức đầu tư của công viên Rừng Rậm, bên cạnh dòng sông mát còn có các vườn cây bao phủ. Sau khi xây dựng xong khu đô thị mới này xong sẽ mời ngài tới đó ở một thời gian, không biết có được không ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |