– Tôi là nhà chính trị, nhà quân sự, nhà kinh tế học. Con tôi nghe tôi giáo dục định hướng. Hỏi xem nhà nào ở làng này bằng nhà tôi. Nói cho các ông các bà biết. Dù chả biết các ông các bà có hiểu được lời tôi nói không?
Thế rồi thao thao bất tuyệt, gân cổ, trợn mắt hùng hồn lắm. Xung quanh người thì lảng đi cho lành. Người thì chả hiểu có thật lòng không như cứ xun xoe.
– Bác dạy thâm thúy quá, sâu sắc quá. Bác không giảng chắc bọn em chả hiểu cái nhẽ như thế.
Được thể ông lại phát to hơn nước bọt văng cả ra chiếu.
– Tổng thống Mỹ không phải là Tổng thống của nước Mỹ. Mà là Tổng thống thế giới. Đồng đô la Mỹ là đồng tiền thế giới. Tiếng Anh là thứ tiếng của người thượng đẳng. Mỹ mà vào với Việt Nam tôi cầm cờ đi đón từ biên giới. Mỹ là siêu đẳng.
Cũng có người chẳng vừa đốp lại.
– Ơ nói như bác thế thì Mỹ nó bố thiên hạ nhỉ. Sao ở Việt Nam lại bị đánh bò lê bám càng rút lui nhục nhã thế?
Thế là ông tịt nhưng vẫn mắng át.
– Nhà anh thì biết cái gì? Vấn đề tầm cỡ ấy nói nhà anh cũng chẳng hiểu.
Nên người ghét ông Khệnh nhiều lắm. Mà ông ấy không biết hoặc cố tình không biết thì chịu. Người ta làm cỗ ông mò xuống bốc bải chê chỗ này bai chỗ kia. Nhưng bốc ăn nhem nhẻm. Lại luôn miệng.
– Ăn thế này nó còn có tí tiết vị. Tí vào cỗ ngồi với mấy lão phàm phu tục tử. Phí rượu, phí cỗ. Mất thời gian.
Cũng có người mát mẻ.
– Vâng. Làng này toàn phàm phu tục tử cả. Mấy người chui xuống bếp mà bốc ăn nhã được như nhà bác.
Biết bị cạnh khóe. Lão giở mặt ngay.
– Đàn ông phải ăn tục nói phét. Phải ăn no ngủ kỹ. Chổng tĩ lên zời. Mười đời không chết. Như nhà anh cả đời úp vào cái chảo rán chả. Bao giờ mới ngóc được đầu lên.
Có những đám rất thường nhưng lão lại mặc rất choẹ. Cà vạt, bê rê hẳn hoi. Cái cà vạt màu hoa cà của thằng em xi đám cưới say rượu ngã xuống ao bèo. Nó vứt đi lão nhặt lại dùng tốt. Cái mũ bê rê của ông anh lão đã chết. Gián nhấm mấy nốt. Hôm đốt đồ người chết lão tiếc rẻ nhặt lại. Hôm giỗ họ. Lão đứng dậy mắng bà trưởng họ te tát.
– Ngày giỗ tổ mà chị ăn mặc như thế à? Là ngày trịnh trọng chị phải khăn vấn, Áo dài mới được vào thắp hương tổ. Chị làm thế mặc thế là xấu mặt họ hàng nhà tôi. Nhà chị thay ngay đi. Chị trưởng họ vốn lành.
– Ông trẻ ơi. Con lo bắt lợn, sắp lễ, bát đĩa. Tí vào thắp hương con sẽ chỉnh tề. Không thì ai quán xuyến.
Ông Khệnh được thể nổi xung.
– Nhà chị không có cái phép thế. Không có nhà chị quán xuyến chắc không cúng được. Họ này hết người chắc. Nói còn cãi.
Ông Khệnh nói thánh nói tướng chứ kiệt sỉ thì gờ răng đê còn gọi bằng cụ. Ông chỉ quen với từ cầm lấy chứ không biết từ đưa đây. Là ông tổ của tì hươu. Thích đồ sang chảnh lắm nhưng chỉ thích ăn không của người khác. Có người mời thử hút xì gà. Ông kéo lấy kéo để. Ho sặc sụa rồi phán.
– Chả ra cái đéo gì! Không bằng thuốc Lào chân ruộng nhà tớ. À nhưng cho tớ xin điếu. Lúc nào nhỡ thuốc Lào thì hút chơi.
Rượu ngon cũng thế. Uống ùm ụp rồi chê. Nhưng lại xin vỏ về đổ nước chè vào bày tủ cho oai.
Bốn đứa con ông cũng dạng nhì nhằng kiểu ráo mồ hôi là hết tiền. Nên ông chỉ nổ về con với người lạ. Còn với người quen thì sợ tẽn. Ông thích nói những vấn đề cao và xa như S 400 của Nga bay được bao nhiêu cây. Cái ô phòng thủ và hệ thống chống tiếp cận được những loại nào cấu thành. Tàu ngầm, tàu nổi, máy bay trực thăng săn ngầm… Ối zời ơi. Toàn bốc phét. Nghe chối cực. Ông thích kiểu gặp người sang bắt quàng làm họ. Ông nhìn người ta đi gì? Mặc gì? Để nói chuyện. Với ông đồng hồ phải Thụy sĩ. Ô tô phải của Đức còn lại vớ vẩn hết.
Hôm giỗ tổ ông thấy con bé Tang ngày nào giờ đi Mẹc về ăn giỗ. Thế là bám chặt lấy. Đi cạnh nó mà ông vênh vang như sánh vai bước với Pu tin với Tờ răm với Tập chủ tịch. Rồi con bé Tang thì thầm gì với ông ấy. Dù con bé ấy cũng chém là chủ spa gì đó này nọ. Nhưng có người biết thì bảo. Con này chuyên điều hàng cho mấy quán Karaoke. Chuyên bơm độn cho bọn ca ve. Bà chủ gì? Khoe mẽ. Thế mà ông Khệnh tin lắm. Khoe về nó lắm. Cho dù trong họ nó với ông khác chi ngành. Xa tít mù khơi. Con ông có lấy nó chắc cũng được.
Mấy hôm sau thấy ông lại hùng hồn.
– Mấy cái trại gà của anh em cu Phồn cu Phê chỉ làm bẩn cánh đồng. Tao sẽ đầu tư làm một trại nấm trồng theo việt gáp. Tao sẽ thay đổi cả cái làng này. Cả làng sẽ tranh nhau làm thuê cho tao. Tao gửi tiền cho cháu Thanh Thảo nhà tao rồi.
À cái Tang. Ra ngoài phải gọi là Bà chủ sờ pa. Thanh Thảo. Cái tên ấy là vì nó vừa đẻ ra thì bố nó bị con rắn trong bụi mây cắn. Lại tưởng gai mây đâm nên khi chuyển đến nhà cụ Hang chữa rắn cắn thì cụ lắc đầu rồi. Bố nó chết nên mẹ nó đặt là Tang.
Giỗ tổ xong lâu lắm sắp đến lần sau rồi mà chả thấy trại nấm của ông đâu. Chỉ thấy ông hay ra phố tìm cái Tang mà lúc về mặt cứ cúi xuống. Người rộng chuyện bảo.
Cái Tang nó lừa ông Khệnh rồi. Trại nấm gì. Giờ nợ đầm đìa ra đấy. Ngân hàng siết nợ cả cái ô tô mà thằng con zai hay vừa taxi dù vừa chở thuê đám cưới rồi.
Ông Khệnh tịt hẳn sau vụ ấy. Đi đâu cũng cắm mặt xuống. Rượu vào chỉ gân mặt xùi mép.
– Con chó đẻ. Ông mà gặp thì ông róc thịt mày ra.
Có mà róc. Nó vỡ nợ trốn đi như bóng chim tăm cá. Công an còn đang săn nó. Chờ đến lượt ông. Ông Khệnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùi vị quê hương |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2020 11:39 (GMT+7) |