“Không sai đúng rồi, Cửu Khúc Linh Sâm chính xác vẫn còn ở đây, mặc dù linh khí lưu lại trên mặt núi đá lúc có lúc không.” Sau khi hai mắt của Huyền Cốt khôi phục lại bình thường, lạnh lùng nói.
Nghe được lời này của lão quái khiến cho Hàn Lập chấn động trong lòng. Hắn liền đem linh lực chuyển đến mắt rồi ngưng thần nhìn xuống dưới.
Nhưng kết quả thật thất vọng, bởi vì hắn không phát hiện ra trên núi đá có gì đặc thù cả.
Huyền Cốt thượng nhân thấy thanh mang trong mắt của Hàn Lập ẩn hiện, liền biết hắn đang làm gì, bèn cười một cách khinh thường rồi nhàn nhạt nói:
“Ngươi không nên vọng tưởng có thể nhìn ra linh khí của Cửu Khúc Linh Sâm. Muốn làm vậy cần phải có thần thức cường đại, tối thiểu phải đạt tới Nguyên Anh kỳ thì mới có năng lực đó. Còn ta tuy chuyển qua tu luyện quỷ đạo nhưng thần thức cường đại lúc trước vẫn không bị tổn hại điểm nào.”
Trong lời nói của Huyền Cốt lờ mờ có ý tứ châm chọc.
Hàn Lập trên mặt không có gì thay đổi, cũng may nhờ sự nhắc nhở vô tình của lão quái nên hắn liền từ từ vận dụng Đại Diễn quyết trong cơ thể.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Lập liền vui vẻ, mừng thầm trong bụng.
Bởi vì hắn cũng đã phát hiện ra ở ngọn núi đá nhỏ phía dưới, nhìn thấy từng tia linh khí màu xanh, phân bố cực kỳ lộn xộn và còn vô cùng mờ nhạt.
“May mắn là trước khi tới đây, ta sớm đã chuẩn bị biện pháp truy bắt Cửu Khúc Linh Sâm. Vì thế một ít thứ đặc thù đã được ta chuyển bị khi đi ngang qua một tiểu đảo. Hiện tại trước hết cần phải bố trí cạm bẫy để cho nó tự mình tiến vào mới có thể dễ dàng tóm lấy.” Huyền Cốt thực không biết Hàn Lập có thể nhìn ra được linh khí, sau khi liếc qua ngọn núi đá bên dưới liền nhàn nhạt nói.
Tiếp theo hắn liền đưa tay vào túi trữ vật lấy ra một vật màu vàng óng ánh cầm ở tay.
“Đây là?” Hàn Lập có chút ngạc nhiên, liếc mắt xem xét một cái.
Đây là một quả Kim Ti cầu to bằng quả trứng gà, tản ra hào quang nhàn nhạt, tựa hồ đã trải qua luyện chế đặc thù.
Thấy Hàn Lập còn nghi hoặc nhìn. Huyền Cốt thượng nhân cười lạnh một tiếng, rồi lấy năm ngón tay chụp lấy quả cầu, hắc quang chợt lóe lên.
Một đạo kim ti (tơ vàng) từ quả cầu phun ra, càng lúc càng dài, nhanh chóng đan xen vào nhau, kết thành một cái Kim Ti võng xinh đẹp, chỉ có kích thước khoảng bàn tay nhưng cực kỳ đặc biệt, lấp lóe hào quang.
“Cửu Khúc Linh Sâm chỉ có đồ vật thuần kim thì mới có khả năng bắt giữ. Còn bất kỳ pháp bảo hay đồ vật khác, nó đều có thể độn tẩu thoát ra. Ngươi hãy cầm Kim Ti cầu này chuẩn bị cho tốt.” Huyền Cốt nhìn chằm chằm Hàn Lập, trịnh trọng dặn dò.
Nghe Huyền Cốt nói xong, hai hàng lông mày của Hàn Lập nhướn lên, tự đánh giá một chút, rồi lặng lẽ phất tay về phía Kim Ti võng.
‘Sưu’ một tiếng, Kim Ti võng liền tự động bay tới trên tay Hàn Lập, hắn không thèm nhìn, bỏ ngay vào túi trữ vật.
Huyền Cốt thượng nhân thấy vậy liền mỉm cười. Bàn tay lật lại liền có bốn cây cờ nhỏ màu vàng đất xuất hiện.
Mấy cây cờ nhỏ này trên mình phủ đầy phù văn, hào quang lờ mờ chớp động.
“Di!” Với những hiểu biết hiện tại của Hàn Lập về trận pháp, vừa thấy những cây cờ nhỏ đó, đầu tiên là kinh hãi, sau đó lộ ra vẻ trầm ngâm, cuối cùng là thần sắc khó tin.
“Sao? Hàn lão đệ cũng biết những cây cờ nhỏ này?” Huyền Cốt thấy Hàn Lập mặt lộ vẻ khác thường, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Hàn Lập không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn chăm chú mấy cây cờ nhỏ thêm một chút rồi mới ngẩng đầu nghiêm nghị nói:
“Cái này chẳng lẻ là những khí cụ dùng để bày Tứ Tượng Huyền Vũ trận? Ngoại trừ loại cổ trận pháp này ra, vãn bối thật không nghĩ ra loại khác nữa, chỉ bốn cây cờ nhỏ nhưng có thể tạo thành một cái đại trậnthổ thuộc tính.”
“Thật không nghĩ tới, ngươi còn tinh thông cả trận pháp nữa, xem ra tìm ngươi trợ thủ dường như đã tìm đúng đối tượng. Không sai, đây chính là trận Tứ Tượng Huyền Vũ trận do ta nửa đường luyện chế, mà cũng chỉ có loại trận pháp mới có thể biến tất cả mọi thứ đất, đá trong vòng phương viên vài chục trượng thành thứ cứng rắn như sắt, mới có thể vây khốn được Cửu Khúc Linh Sâm. Nếu ngươi hiểu trận pháp vậy ta sẽ giao cho ngươi bố trí nó, còn ta phải đi dò xét tung tích cụ thể của Linh Sâm.” Huyền Cốt trên mặt có chút kinh ngạc nhưng liền khôi phục lại như lúc ban đầu nói.
Sau đó hắn liền đem bốn cây cờ nhỏ giao ra cho Hàn Lập mà không chút do dự nào cả. Còn mình thì biến thành một đoàn âm vân (mây mù), vô thanh vô tức bay về phía ngọn núi nhỏ.
Hàn Lập nhìn trận kỳ trên tay, lại liếc nhìn bóng lưng của lão ma, trong mắt hiện lên một tia cổ quái. Nhưng sau khi liếm liếm môi liền cười lạnh một tiếng, hạ xuống phía dưới.
Còn lúc này từ trong người Huyền Cốt lại truyền đến một âm thanh hùng hậu của một nam tử.
“Huyền Cốt, ngươi đem trận kỳ giao cho hắn là có ý tứ gì? Ta cũng nhìn không ra mối quan hệ của hai người các ngươi tốt đến mức đó. Chẳng lẽ ngươi đã có quỷ kế gì khác sao?” Người này tựa hồ rất là hiểu rõ Huyền Cốt thượng nhân nói.
“Ý tứ gì cơ chứ? Ta giao chúng cho hắn để tự mình hắn bố trí, khi đó hắn mới yên tâm nhập trận bắt giữ linh sâm, còn ta thì nhân cơ hội này sẽ xuất thủ.” Huyền Cốt bỗng nhiên âm trầm nói với thanh âm vô cùng lạnh lẽo.
“Bây giờ tiêu diệt hắn sao? Ta không có nghe lầm đấy chứ? Ta cứ nghĩ tối thiểu cũng phải chờ tới lúc sau khi diệt được Cực Âm rồi chúng ta mới ra tay với hắn chứ?” Âm thanh nọ kinh ngạc thốt lên.
“Không được, tên tiểu tử họ Hàn này quá xảo trá. Thời gian càng dài, ta càng sợ đêm dài lắm mộng, hơn nữa hắn chắc chắc có chủ ý riêng của mình, ta cũng không thể nắm chắc là có thể khống chế được. Vạn nhất hắn đột nhiên bán đứng ta cho tên nghịch đồ Cực Âm, vậy thì gay to. Mặc dù khả năng xảy ra rất thấp nhưng ta, Huyền Cốt quyết không mạo hiểm thêm lần nữa. Dù sao đã ăn phải quả đắng một lần, ta sẽ không bao giờ nhẹ dạ cả tin bất kỳ kẻ nào…” Huyền Cốt lãnh khốc nói.
“Vậy là ngay từ đầu ngươi đã không muốn đem Cửu Khúc Linh Sâm giao cho hắn đúng không?” Giọng của gã nam tử lại dương dương nói tiếp.
“Không sai! Ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị thì không thể nào cam tâm giao cho kẻ khác. Cho dù Linh Sâm đó không trợ giúp tu vi của ta tăng tiến nhưng chỉ cần có vật ấy trong tay, ta có thể dùng nó đổi lấy thứ hữu dụng từ người khác. Hơn nữa, hắn lại có được Kim Lôi Trúc pháp bảo, trước sau gì cũng là đại địch của những người theo chuyên tu quỷ đạo như chúng ta. Tốt nhất là nên sớm tiêu diệt. Đồng thời ngươi cảm thấy thân thể tiểu tử họ Hàn này như thế nào?” Thần sắc Huyền Cốt âm lệ nói, nhưng câu cuối lại chuyển qua chủ đề khác, đột nhiên hỏi nam tử kia một câu.
Điều này liền làm cho nam tử đó cả kinh, nhưng lập tức trở nên hưng phấn.
“Ngươi muốn giúp ta đoạt xá thân thể của hắn?! Việc này thực quá tốt. Nhưng còn tên Cực Âm thì ngươi tính thế nào? Ngươi không định đối phó với hắn nữa sao?” Nam tử có chút chần chờ hỏi.
“Huyền Âm đại pháp của Cực Âm là do chính ta truyền thụ nên trong công pháp sớm đã lưu lại một ít sơ hở để có thể đưa hắn vào chỗ chết. Đến lúc đó chỉ cần ta và ngươi trong thân thể mới liên thủ là đủ để tiêu diệt hắn.” Huyền Cốt hết sức tự tin nói ra.
“Thì ra là như thế! Tuy nhiên ngay từ đầu ngươi đã muốn tiêu diệt Hàn tiểu tử kia, nếu vậy vì sao ngươi vẫn cố ý tìm hắn liên thủ? Ngươi đúng thật là một lão hồ ly!” Nam tử đối với tâm cơ của Huyền Cốt cực kỳ bội phục.
“Hừ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi đó! Trước khi gặp ngươi, ta thật sự muốn liên thủ với hắn để đối phó Cực Âm. Mặc dù ta nắm được những yếu điểm của công pháp mà tên nghịch đồ của sử dụng, tuy vậy có thêm người trợ giúp thì thêm phần chắc chắn. Nhưng hôm nay gặp được một người quen cũ như ngươi đây, tự nhiên ta không còn cần hắn nữa. Vì thế tốt nhất là nên đem hắn tiêu diệt sớm hơn một chút để trừ hậu hoạn về sau.” Huyền Cốt không thèm để ý nói.
“Ngươi đóng kịch cũng thật là hay! Khi còn ở ngọc đình ngươi tỏ vẻ lo lắng làm cho ta tưởng là ngươi thật sự đang rất cần hắn trợ giúp, không ngờ được đã sớm có ý định động thủ giết người.” Nam tử thở dài một hơi, trong lời nói có chút ý tứ phức tạp.
“Hừ! Lúc ấy ta lo lắng là sự thật. Tuy nhiên không phải là sợ hắn không thể giúp ta phục thù mà sợ mấy thanh phi kiếm Kim Lôi trúc của hắn rơi vào tay kẻ khác, đều vẫn tồn tại bất lợi lớn đối với những người chuyên tu quỷ đạo như chúng ta.” Huyền Cốt hừ lạnh một tiếng.
“Nếu đã biết hắn có pháp bảo luyện từ Kim Lôi Trúc mà ngươi còn dám khinh cử vọng động như thế này sao? Chẳng lẽ ngươi đã dám nắm chắc phần thắng?” Nam tử trầm mặc một chút rồi quan tâm hỏi vì việc này có liên đến chính bản thân mình nên hắn cần hỏi rõ ràng một tí.
Lúc này, Huyền Cốt thượng nhân đã tới gần ngọn núi, không ngừng bay quanh dò xét.
“Nguyên bản lúc đầu ta muốn chính là để hắn dùng Kim Ti võng tiến vào Tứ Tượng Huyền Vũ trận bắt Cửu Khúc Linh Sâm, sau khi thành công liền lợi dụng trận đó vây khốn tên Hàn Lập này luôn. Nhưng ta lại không ngờ hắn lại biết chút ít về trận pháp. Khi đó ta liền đem trận kỳ giao cho đối phương. Cứ như vậy kế hoạch càng thêm hoàn hảo.” Huyền Cốt lộ ra vẻ tươi cười cực kỳ quỷ dị, đầy thâm ý nói.
“Chẳng lẽ ngươi đã động tay động chân lên trận kỳ đó rồi sao?” Nam tử dường như hiểu ra liền hỏi.
“Hắc hắc! Việc này đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết. Trước tiên phải tìm ra Cửu Khúc Linh Sâm đã, nếu không tên tiểu tử đó chắc chắn sẽ rút lui.” Huyền Cốt lảng tránh, nói qua chủ đề khác.
Nghe vậy nam tử kia hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng có chút mất hứng.
“Phải nói lại rằng công pháp quỷ tu của ta trước đây là do ngươi truyền thụ, chủ yếu là để tìm kiếm Cửu Khúc Linh Sâm. Nhưng không ngờ sau khi bị tên nghịch đồ Cực Âm phản bội, nó lại cứu mạng ta!” Hàn quang trong mắt Huyền Cốt chợt lóe nói.
“Cũng chẳng tính là truyền thụ gì cả, chỉ do lúc đó cần đến mà thôi.” Nam tử có chút cảm khái nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/07/2019 03:36 (GMT+7) |