Bạch quang chớp động liền làm cho máu không còn chảy ra nữa.
Hàn Lập thấy vết thương tạm thời đã được khống chế nên mới yên lòng một chút.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn lại nhìn Khúc Hồn với ánh mắt băng lãnh, không nói lời nào bỗng nhiên bắn ra thanh quang cao mấy trượng gồm có chín đạo ánh sáng màu xanh biếc cực kỳ chói mắt chuyển động quanh hắn.
Hàn Lập hạ quyết tâm nếu không còn sống ra khỏi chỗ này, hắn quyết sẽ không thu hồi mấy thanh “Thanh Trúc Phong Vân kiếm” để đề phòng bị lão quái vật không biết sống bao nhiêu năm này ám toán thêm lần nữa.
Thật lòng mà nói, từ lúc theo đuổi việc tu tiên tới nay, đây chính là lần kinh hãi nhất mà hắn gặp phải.
Chỉ cần phản ứng chậm một chút là ở trái tim sẽ lập tức sẽ xuất hiện một lỗ thủng.
Nếu không phải thần thức của hắn cường đại và phản ứng nhanh lẹ hơn xa tu sĩ bình thường thì vừa rồi bị Khúc Hồn đánh lén, chắc chắn hắn đã chết không thể nghi ngờ.
Huyết Linh Toản thực sự cực kỳ âm độc, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng bây giờ hắn không cần phải lo lắng về Huyết Linh Toản nữa bởi vì vừa rồi chính là cái cuối cùng mà Khúc Hồn trước đó ngưng luyện.
Dù vậy trong lòng của Hàn Lập cũng cực kỳ buồn bực.
Dựa theo phương pháp tu luyện “Thân ngoại hóa thân” thì hắn rõ ràng đã đem thần thức và thân thể của Khúc Hồn luyện chế đến mức nhân thần hợp nhất, nhưng sao lão quái vật đó lại có thể bất tri bất giác không chế được. Thậm chí ngay cả một tia thần niệm báo động hắn cũng không phát hiện ra. Nếu không phải hắn nhanh chóng đem phân thần của mình thu hồi thì chỉ sợ rằng cũng sẽ bị đối phương thôn phệ rồi.
Nếu thế thì hắn mới thực sự là gặp phiền phức lớn.
Tuy nhiên với việc đối phương có thể phụ thân, vậy có thể nói rõ rằng bóng xanh đó không phải là người, mà là một loại nguyên thần kiểu yêu linh ma quỷ.
Khi quái ảnh chiếm đoạt được cơ thể của Khúc Hồn, nói không chừng đây không phải là chuyện xấu mà có thể tạo cho Hàn Lập cơ hội để tiêu diệt đối phương.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập lật tay, một cái chuông nhỏ tinh xảo bằng đồng xuất hiện, đây chính là Dẫn Hồn chung bị hắn xếp xó đã lâu.
Chiếc chuông này có thấm máu của Khúc Hồn, mặc dù không hy vọng dùng nó có thể bắt được đối phương nhưng dù sao cũng có khả năng tạo cho hắn cơ hội lợi dụng.
Lúc này, Khúc Hồn phía đối diện đang hoạt động chân tay, dường như đang tập thích ứng với thân thể đó.
Vừa thấy cử động của Hàn Lập, hắn liền cười rộ lên, không có vẻ gì là sợ hãi cả.
Hán lập thấy tình hình như vậy, thần sắc trầm xuống, không chần chừ nữa mà thúc động Dẫn Hồn chung.
Một chuỗi âm thanh trong trẻo vang lên, trong mắt Khúc Hồn hồng quang chớp động vài cái nhưng thân hình bất động, bộ dáng không có chỗ nào là bất ổn cả.
Hàn Lập nhịn không được, lòng liền chùng xuống.
“Mặc kệ ngươi động tay động chân gì ở trên phân thân Sát Đan này, nếu bổn tọa đã thành chủ nhân của nó thì ngươi cho là một cái cấm chế nho nhỏ cũng có tác dụng sao?” Giọng khàn khàn Khúc Hồn vang lên, trên mặt tràn đầy vẻ châm biếm.
“Ngươi biết Sát Đan phân thân?” Hàn Lập nghe vậy khẽ biến sắc, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Hắc hắc! Sát Đan và Phân Thân thuật là do lúc đầu ta truyền dạy cho hai tên phản đồ, ngươi cho rằng ta không nhận biết được sao! Dám ở trước mặt ta mà đem Phân thân thuật ra sử dụng, lá gan của ngươi thật lớn. Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ cần sử dụng phân thân luyện chế bằng thuật này thì ta có thể khống chế chúng mà không tốn chút hơi sức nào cả, sư phụ ngươi không cảnh báo trước cho ngươi sao?” Khúc Hồn lắc lắc cổ vài cái, sau đó khoanh hai tay trước ngực nói.
Hàn Lập trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài mặt có chút quái dị nói: “Sư phó nào, cái này là do ta lấy được từ trong một khối ngọc giản, không biết có quan hệ gì với các hạ?” Hắn không có ý muốn thay thế Cực Âm sư tổ chịu oan ức, mặc kệ đối phương nói thật hay giả, hắn vẫn nhàn nhạt giải thích một chút.
“Ngọc giản? Tiểu tử, ngươi không thừa nhận là đệ tử của hai tên phản đồ kia thì ta sẽ thả cho ngươi đi sao? Sau khi bắt ngươi ta sẽ rút hồn luyện thần.” Khúc Hồn dường như không tin những lời của Hàn Lập mà mặt không chút đổi sắc nói.
Nói xong hắn không do dự đưa tay vẫy đống bạch cốt đang ở phía xa, chúng tự động lơ lửng bay lên, trong nháy mắt đã hợp thành một bộ xương khô đầy đủ, tiếp theo bạch quang chợt lóe, bắn về phía Khúc Hồn.
Mặc dù không biết đối phương muốn làm gì nhưng Hàn Lập sao để cho đối phương dễ dàng hoàn thành mọi thứ được.
Lúc này hắn không cần suy nghĩ, ngón tay điểm ra mấy cái, ba đạo kiếm quang màu xanh bay ra, bắn thẳng đến bộ xương kia.
Đây chính là Thanh Nguyên kiếm quang.
“Ngươi cũng dám làm càn?” Khúc Hồn âm trầm nói.
Liền lúc đó một đạo huyết trụ từ trong miệng của hắn phóng ra.
Sau một loạt âm thanh “ầm, ầm” do huyết trụ và thanh quang va chạm nhau khiến cho quang mang bắn ra tứ phía.
Hàn Lập khẽ cau mày, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tu vi của “Khúc Hồn” sau khi bị phụ thân dường như không chỉ giới hạn trong phạm vi Kết Đan sơ kỳ.
Việc này có chút cổ quái!
Nhưng những màn tiếp theo xảy đến với Khúc Hồn lại càng làm cho hắn thêm hoảng sợ.
Chỉ thấy bộ bạch cốt phóng tới trước mặt Khúc Hồn, sau đó liện dung nhập vào trong cơ thể hắn mà không bị ngăn trở gì cả.
Sau đó, Khúc Hồn ngửa đầu hét to một tiếng, thân thể thoát ra rất nhiều loại quang hoa với các màu sắc bất đồng, có u hỏa màu xanh biếc, có quỷ vụ màu đen, ngoài ra còn có Huyết luyện thần quang do chính bản thân của Khúc Hồn tu luyện.
Ba loại quang mang khác nhau này chuyển động không ngừng xung quanh cơ thể Khúc Hồn sau đó hoàn toàn bao bọc hắn vào trong.
Lúc này Khúc Hồn thét to một tiếng, cơ thể hắn bắt đầu có âm thanh phát ra, tiếp theo gập người thống khổ, thân thể, tứ chi bắt đầu co lại.
Sau khi âm thanh kết thúc, hắn lại đứng thẳng người dậy, Khúc Hồn bình thường có thân thể to lớn nhưng bây giờ bị rút lại một đoạn, rất giống với thường nhân.
Càng làm cho Hàn Lập thêm hoảng sợ chính là khuôn mặt của Khúc Hồn lại có bộ dáng của một thanh niên mi thanh mục tú, ngay cả đôi mắt màu đỏ cũng nhạt đi. Chỉ trong nháy mắt Khúc Hồn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Hàn Lập ngạc nhiên một lát, cuối cùng trên mặt hiện ra một tia cười khổ.
Lúc đầu khi thấy đối phương nghênh ngang làm phép ở trước mặt, hắn muốn nhân cơ hội đó đánh lén nhưng không ngờ đối phương lại thi triển pháp thuật quá nhanh, không cho hắn một cơ hội nào.
“Phụ thân, còn thêm đoạt xá?” Hàn Lập im lặng trong chốc lát rồi hướng về phía thiếu niên nhàn nhạt hỏi một câu khó hiểu.
Thiếu niên sau khi nghe xong lộ ra vẻ cười như không cười.
“Ngươi quá xem thường công pháp Huyền hồn luyện yêu của ta rồi. Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có tư cách tu luyện và khi tiến hành đoạt xá ta hầu như không hề bị hạn chế điều gì cả, mà có thể tùy ý sử dụng Huyền hồn bám vào người khác. Hôm nay Huyền Hồn Ngưng Cốt thuật của ta đã luyện thành, vì thế trước tiên ta sẽ bắt ngươi lấy máu huyết tế cho ngày trở lại của bổn thánh tổ.” Thiếu niên nhìn Hàn Lập, nheo hai mắt bình thản nói.
Sau đó hắn khoát tay một cái, mười móng tay màu xanh biếc bỗng nhiên dài ra vài tấc và trở nên sắc nhọn.
Hàn Lập thần sắc âm trầm, không nói thêm nữa.
Hắn nhẹ nhàng ném ra túi linh thú đang ở trong tay, mấy ngàn con Phệ Kim Trùng ùn ùn xuất hiện, một lát sau hợp thành một đám mây màu vàng rực rỡ bay lơ lửng ở trên đầu.
Tiếp theo hai tay vung lên, bốn phía bạch quang chợt lóe, ba bốn mươi con cự viên khôi lỗi liền xuất hiện xung quanh Hàn Lập, từng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên.
Không những thế, hai tay của Hàn Lập lại bắt quyết, chín thanh tiểu phi kiếm bay ra, ngưng tụ lại thành một thanh cự kiếm màu xanh biếc dài hơn một trượng. Kiếm quang chớp động không ngừng, thỉnh thoảng bắn ra từng tia điện hồ.
Chứng kiến hết thảy các việc này, thần sắc của thiếu niên đại biến, lộ ra vẻ ngoài muốn cùng với vẻ mặt ngưng trọng.
“Phi kiếm được luyện chế từ Thiên Lôi trúc, Khu trùng thuật, Khôi lỗi thuật! Tựa hồ không phải là môn đồ của Cực Âm và Cực Huyễn. Nếu là vậy chúng ta có thể vui vẻ nói chuyện.” Gã thiếu niên chớp động ánh mắt vài lần rồi đột nhiên nói.
Hàn Lập đang chuẩn bị phát động tấn công, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau khi im lặng một chút lại lạnh lùng nói: “Nhưng ta muốn thử xem các hạ có đủ bản lĩnh tiếp được phi kiếm của ta hay không đã?”
Nói xong như thế, Hàn Lập không do dự hướng về phi kiếm điểm chỉ một cái, một đạo hào quang to như cự mãng bắn về phía gã thiếu niên kia, thỉnh thoảng truyền đến tiếng sấm đì đùng.
Gã thiếu niên thấy việc này, sắc mặt có chút trầm xuống, không đợi phi kiếm đến gần liến nhẹ nhàng đánh ra một trảo.
Năm đạo hắc mang hình bán nguyệt đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng phóng to ra. Sau khi lóe lên mấy cái liền nhanh chóng chém về phía hào quang kia.
Chỉ nhẹ nhàng chạm nhau một cái, năm đạo hắc mang hình bán nguyệt đã bị điện hồ màu vàng nhạt của phi kiếm đánh tan thành mấy khói, căn bản không chịu nổi một kích.
Chứng kiến cảnh này, mặc dù thần sắc vẫn như thường nhưng trong lòng rất giật mình. Xem ra uy lực của Kim Lôi trúc kia đã hơn xa dự kiến của hắn.
Trong nháy mắt đạo hào quang đã đến trước mặt thiếu niên, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm, băng lãnh nhìn cự kiếm bay đến gần, bộ dáng như kiểu trong lòng đã có đối sách.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/07/2019 03:36 (GMT+7) |