Nam Quách Tiên Ông vuốt râu trắng, nháy mắt nói:
– Tiên giới muốn diệt giáo chủ, ta cũng không biết làm sao. Trước kia có Vạn Chú Đạo Quân, Khổ Hạnh Thiên Tôn cao lớn gánh giùm, Tiên giới không rảnh đối phó với ngươi. Bây giờ Vạn Chú, Khổ Hạnh theo tiên đạo, nên ngươi thành mục tiêu lớn nhất, ta hết cách. Hay ngươi tự chém tu vi? Không được, nếu làm vậy sẽ không qua được cửa nhân kiếp.
Giang Nam cười nói:
– Tiên triều sụp đổ, khí vận tan biến. Ta lấy tam giới làm khí vận để không hoàn toàn mất đi, Tiên Ông thấy như vậy được không? Có thể độ qua kiếp nạn này?
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu, nói:
– Tam giới chật hẹp nhỏ bé, khí vận được bao nhiêu? Khí vận tam giới không bảo vệ giáo chủ được, nếu ngươi trông chờ khí vận tam giới gia cố thì chết chắc.
Tim Giang Nam đập nhanh, hắn cũng lo mặt này.
Giang Nam tiếp tục bảo:
– Nếu ta bỏ thần thành tiên thì có thể độ qua kiếp nạn này?
Nam Quách Tiên Ông liếc Giang Nam, cười nói:
– Nếu ngươi bỏ thần thành tiên trước tiên đạo tâm thua, đạo tâm thua thì ngươi thậm chí không qua được nhân kiếp, chết chắc.
Giang Nam giật mình, phục sát đất. Đám người Càn Nguyên Tiên Đế, Huyền Đô Thiên Quân không nhìn thấu được điều này, cho rằng Giang Nam bỏ thần thành tiên là sẽ bình yên vô sự. Bọn họ không nhìn rõ ràng như Nam Quách Tiên Ông lão già không đứng đắn.
Giang Nam trầm ngâm thật lâu, chậm rãi nói:
– Tiên Ông, nếu ta dùng cách thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc để người khác chịu kiếp thay ta thì có thể vượt qua kiếp số được không? Thiên kiếp của ta là bởi vì không dung hợp tiên đạo, người ta chịu kiếp thay ta là thoát khỏi kiếp số rồi.
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu, nói:
– Chịu kiếp thay ngươi? Người này phải tu luyện cùng công pháp như ngươi, có cùng cảnh giới tu vi để thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc. Đi đâu tìm ra người như vậy?
Giang Nam vươn tay chộp, nguyên thủy chi khí bị kéo ra thần luân. Lòng Giang Nam máy động, nguyên thủy chi khí biến thành Giang Nam tiên đạo đứng trước mặt hắn và Nam Quách Tiên Ông.
Giang Nam tiên đạo khom người chào:
– Tử Xuyên xin chào hai vị đạo hữu.
Nam Quách Tiên Ông trợn tròn mắt nhìn Giang Nam tiên đạo từ trên xuống dưới, tặc lưỡi khen:
– Nguyên thủy chi khí, ngươi kiếm bảo bối này ở đâu ra? Nếu có nó là có thể thi triển thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc, vượt qua kiếp số.
Giang Nam chớp mắt, cười hỏi:
– Tiên Ông từng thấy nguyên thủy chi khí?
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu nguầy nguậy:
– Làm gì có! Ta chỉ nghe người ta nói về bảo bối này, hôm nay may măn được thấy…
Giang Nam thầm nghĩ:
– Nữa rồi.
– Nếu lão chưa thấy qua thì sao nhận ra ngay cái này là nguyên thủy chi khí?
Giang Nam kể lai lịch nguyên thủy chi khí.
Nam Quách Tiên Ông nhíu chặt mày, khẽ thở dài:
– Nếu Đế và Tôn ban báu vật cho ngươi vậy sẽ không để ngươi độ qua kiếp số. Tiên giới là Đế và Tôn bài bố ra, bọn họ đã sắp xếp thì ngươi không thể thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc được, chết chắc.
Giang Nam suy sụp, con đường này cũng không thể đi.
Nam Quách Tiên Ông cười xòa:
– Ta cho ngươi một đề nghị, đi Đạo Quân điện một chuyến. Người trong Đạo Quân điện hơn phân nửa có cách cứu.
Giang Nam phấn chấn lên, sau đó lắc đầu nói:
– Ta và Đạo Quân điện không quen biết, bọn họ lấy gì giúp ta?
Nam Quách Tiên Ông do dự, cắn răng nói:
– Ta cũng hết cách, nhưng ta từng nghe người nói… Là gặp một lão già tặng một tín vật cho ta, nghe nói là lệnh bài của Đạo Quân điện. Cầm lệnh bài này có thể yêu cầu Đạo Quân điện làm một chuyện cho ngươi, bây giờ lệnh bài này…
Khóe mắt Nam Quách Tiên Ông co giật, nghiến răng đau đớn như bị cắt thịt nói:
– Bán cho ngươi!
Giang Nam thấy mặt Nam Quách Tiên Ông vặn vẹo thì hết hồn, cười nói:
– Tiên Ông, chỉ là một lệnh bài, có cần như vậy không?
– Đây là lệnh bài Đạo Quân điện!
Khóe mắt Nam Quách Tiên Ông giật liên hồi, lão đau đớn lấy ngọc bài ra:
– Lão phu bán lệnh bài này cho ngươi, tương lai ngươi phải làm một việc… Hai, không, ba việc cho ta!
Giang Nam câm nín, nhận lấy lệnh bài từ tay Nam Quách Tiên Ông.
Giang Nam lầu bầu:
– Ba việc? Gian ác cắt cổ.
– Không muốn thì trả đây!
Giang Nam nắm chặt lệnh bài, xem xét kỹ. Trên lệnh bài khắc chữ điện, tràn ngập uy nghiêm vô tận, không giống hàng nhái Nam Quách Tiên Ông làm. Giang Nam cất lệnh bài, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Giang Nam cười nói:
– Tiên Ông đến đúng lúc, ta có một chuyện nữa muốn nhờ. Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc mời ta làm khách, xin Tiên Ông đi chung.
– Linh Hỗn Độn thiên quốc?
Nam Quách Tiên Ông do dự nói:
– Ta không đi, chút thực lực của ta, thân thể nhỏ bé như ta đi vào Hỗn Độn thiên quốc không đủ nhét răng cho đám Cổ Thần. Ngươi tự đi đi, lão phu ở lại đây chờ đi tầng hư không thứ bốn cướp bảo bối. Mấy năm nay lão phu bị người canh giữ, nhiều bảo bối rơi vào tay người khác, lòng nhỏ máu.
Giang Nam nghi ngờ nhìn Nam Quách Tiên Ông, không hiểu tại sao thỏ già này không muốn đi Hỗn Độn thiên quốc, nhưng lão đã không muốn thì hắn cũng không ép. Giang Nam đi tìm con rồng to.
Con rồng to rất vui, không đợi Giang Nam khuyên nhủ đã đồng ý ùng hắn đi Hỗn Độn thiên quốc.
Giang Nam thở phào, có con rồng to chắc khỏe lạ lùng đi theo, dù Linh Nữ muốn đối phó với hắn cũng không sợ.
Cách Hỗn Độn thiên quốc càng lúc càng gần, đột nhiên con rồng to dừng bước, sắc mặt liên tục thay đổi.
Con rồng to không chịu đi:
– Ủa? Ủa?
Con rồng to vò đầu nói:
– Giáo chủ, ta cảm giác hơi thở của người đã đánh ta ẩn trong Hỗn Độn thiên quốc, ta không đi.
Con rồng to xoay người chạy mất. Giang Nam kinh ngạc nhìn theo bóng dáng nó.
Đại Diễn Cổ Thần bay ra khỏi Hỗn Độn thiên quốc, cười to bảo:
– Huyền Thiên giáo chủ quả nhiên không tầm thường, đơn độc một mình đến dự tiệc. Khí phách đó khiến ngu huynh rất khâm phục. Giáo chủ, mời!
Giang Nam câm nín, phất tay áo bước tới, cười dài:
– Linh Hỗn Độn thiên quốc tự mình đưa thiệp mời, làm sao ta không đến được? Đại Diễn đạo huynh đừng khách sáo, mời!
Hai người sóng vai đi.
Đại Diễn Cổ Thần lộ vẻ khâm phục nói:
– Không dám giấu diếm, lần này mời giáo chủ tiến đến, ta dự bị một ít đao binh phủ thủ. Linh và giáo chủ không cùng ý kiến là sẽ loạn đạo búa chém chết giáo chủ. Nhưng giáo chủ một mình đến đây, lòng rộng rãi, thanh liêm, không mang theo pháp bảo nào. Có vẻ như ngu huynh hơi âm hiểm.
Trán Giang Nam nổi gân xanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Đại Diễn đạo huynh mau miệng thật, nhưng đạo huynh nói rõ sắp xếp của mình cho ta nghe, không sợ ta cảnh giác sao?
– Không sao, dù giáo chủ cảnh giác cũng không giãy dụa được bao lâu.
Đại Diễn Cổ Thần dẫn Giang Nam đi sâu vào Hỗn Độn thiên quốc.
Đại Diễn Cổ Thần chỉ phương xa, cười nói:
– Giáo chủ xem đi, đó là Hỗn Độn Thiên Cung.
Giang Nam nhìn kỹ, trên một tòa hỗn độn tế đàn có một cây cung to lơ lửng trong hỗn độn, tràn ngập đạo uy bất diệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 25 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/01/2015 11:29 (GMT+7) |