– Tuyệt diệu!
Bảo Bảo đắc ý, đi về phòng riêng của mình vừa ngắm nghiá thanh kiếm một cách thích thú. Chàng bước vào phòng rồi đặt Ỷ Thiên kiếm trên mặt bàn. Vừa ngẩng mặt lên thì chàng ngạc nhiên khi thấy có một bóng người đang đứng xoay lưng từ đằng xa, ở phòng trong, tự lúc nào rồi. Khi thấy người đó mình hạc lưng ong, vóc dáng mảnh khảnh, yểu điệu, mặc đồ dạ hành toàn màu đen, tóc búi cao để lộ một cái cổ trắng ngần thì Bảo Bảo mừng rỡ, kêu lên:
– Phượng… Em… Phi Phượng…
Người con gái từ từ quay lại. Dưới ánh ráng của nắng chiều, một khuôn mặt sắc nước khuynh thành, kiều diễm tuyệt trần dần dần hiện ra. Mặt nàng trắng tinh như tờ giấy, đượm vẻ xanh xao của một người ít ra ngoài nắng. Nổi bật trên bộ mặt trắng xanh thiên thần đó – khiến người ta có thể nhìn thấy cả những mạch máu gân xanh dưới làn da trắng mịn – là một bộ lông mày lá liễu đen đậm và một cặp môi chúm chím đỏ hồng. Phi Phượng mặt mũi xinh đẹp mê hồn như vậy mà lại có một con mắt lạnh lùng, lãnh cảm, xa cách, diệu vợi.
Bảo Bảo hớn hở chạy tới gần Phi Phượng rồi cầm lấy tay nàng, giọng run run:
– Phượng… Bấy lâu nay không thấy em tới… Anh nhớ em muốn rũ người…
Phi Phượng để mặc cho Bảo Bảo nắm lấy tay mình, đưa tia mắt lạnh như sương lên nhìn vào mắt của chàng. Thấy nàng vẫn không nói một lời, Bảo Bảo liền bóp lấy bàn tay trắng tinh, trong suốt của nàng mà nói như rên lên:
– Trời ơi, em yêu, sao em không chịu hiểu lòng anh gì hết, Phượng? Lần cuối cùng gặp em đến giờ, lúc nào anh cũng khắc khoải, chờ đợi. Ngày đêm mong nhớ, ăn không ngon, ngủ không đủ. Năm thê bảy thiếp kia, anh đâu có màng. Thế mà em cứ đến rồi đi, chập chờn ma ảnh…
Phi Phượng vẫn im lặng, cặp mắt sâu ẩn của nàng vẫn gắn chặt lên khuôn mặt khôi ngô của Bảo Bảo. Nàng nhìn chàng như muốn thu hết khuôn mặt chàng vào đáy mắt. Bảo Bảo đưa bàn tay trắng ngần của nàng lên mũi hít hà một lúc rồi đặt môi lên mà hôn lấy hôn để lên bàn tay búp măng đó. Thấy Phi Phượng để yên cho mình hôn hít như vậy, Bảo Bảo liền choàng tay ra mà ôm trọn lấy con người thon gọn, nhỏ bé của nàng vào thân hình vạm vỡ, cao lớn của mình. Chàng siết lấy cái thân thể trắng trẻo, mềm ấm trong tay mà nói khe khẽ:
– Tại sao em không muốn gần gũi luôn với anh vậy? Mấy tháng trước, khi anh vâng lệnh cha anh cầm binh dẹp loạn ở vùng Trung Châu, bỗng dưng em xuất hiện, cho anh biết thế nào là tình yêu cuộc đời. Nhưng rồi anh chỉ được biết tên em, Phi Phượng, mà thôi. Rồi em lại đi mất, không biết tới nơi nào. Sau đó vài lần nữa, chúng ta cũng chỉ gần nhau có vài giờ… Bây giờ, em lại trở về với anh… Anh van em đó, em ở luôn với anh đi nhé.
Phi Phượng dúi mặt mình vào lồng ngực cứng rắn của Bảo Bảo mà lắc đầu nhè nhẹ. Bảo Bảo liền nói như nài nỉ:
– Nếu vậy thì em ở lại với anh cho hết đêm nay nhe em.
Phi Phượng đẩy người Bảo Bảo ra, nhìn ngay vào đôi mắt van xin của chàng một hồi rồi mím cặp môi hồng lại. Khuôn mặt trắng xanh mê hồn với con mắt lạnh căm xa cách lại lắc qua lắc lại một cái nữa. Bảo Bảo thấy thế thì thở ra một hơi dài, buồn nản…
Bất chợt Phi Phượng đưa tay lên ôm lấy đầu chàng kéo xuống rối mở miệng ra mà hôn lên môi chàng một cách say đắm. Mắt nàng nhắm nghiền, cặp môi hồng hé mở, cái lưỡi đưa ra, sục sạo. Bảo Bảo cũng há miệng ra, đè chặt môi mình lên môi Phi Phượng, đón nhận cái lưỡi mềm dịu, ấm áp, ướt sũng đang lùa vào miệng chàng. Chàng ngậm lấy cái lưỡi ướt át đó, nút nhè nhẹ rồi để mặc cho nó uốn éo trong mồm mình. Cánh mũi của Phi Phượng phập phồng, dồn dập, phà hơi thở thơm tho lên trên mặt chàng. Bảo Bảo mở miệng to hơn để thu hút tất cả những luồng hơi thoát ra từ lồng ngực nàng. Chàng bú mạnh lên đôi môi xinh mọng, mút chặt lấy cái lưỡi ấm ướt, nút cho hết nước miếng trong miệng nàng, tưởng chừng cho tới khi sạch khô. Hai cặp môi dính chặt vào nhau. Hai cái lưỡi đùa vào miệng nhau. Bảo Bảo và Phi Phượng nút lấy lưỡi nhau, trao đổi hơi ấm và sự ẩm ướt qua cái miệng của nhau. Hai cái lưỡi cuốn chặt vào nhau cũng như hai thân người dính cứng vào nhau vậy…
Bảo Bảo đưa tay xuống, xoa nhẹ lên bộ ngực no tròn của Phi Phượng. Giữa cái bầu ngực mềm mại bỗng nổi lên một cái đầu vú bắt đầu cương sừng, từ từ săn cứng lên. Bảo Bảo liền bóp mạnh tay mình thêm. Trong cái mềm mại của cặp vú, chàng cảm nhận rõ ràng cái cục u của cái núm vú, đâm vào lòng bàn tay mình, như một cái gai, làm chàng đê mê, liên tục chà sát lên bộ vú bây giờ đã căng cứng của nàng. Ðược xoa bóp trên vùng nhạy cảm, Phi Phương rên lên. Miệng của nàng vẫn dính cứng vào miệng của Bảo Bảo nên tiếng rên rỉ thoát lên từ miệng nàng rồi vang dội trong miệng chàng, trở thành tiếng ú ớ, ậm ừ, rậm rật. Tiếng rên khoang khoảng của Phi Phượng nghe như tiếng mời mọc mê ly qua tai chàng, Bảo Bảo liền cầm vạt áo của nàng mà kéo ra. Tức thì một bộ ngực tròn lẳn, trắng tinh hiện ra trước mắt chàng. Bảo Bảo không dằn lòng được, phải kêu lên một tiếng sửng sốt. Chưa bao giờ chàng lại thấy một bộ ngực trắng toát như vậy, với hai bầu vú trơn sữa, điểm bởi hai cái đầu vú đỏ hồng. Khoảng ngực của Phi Phượng trắng tinh như tuyết, tương phản hoàn toàn với cái áo đen mun mà nàng đang mặc, khiến hai cái vú trắng bóc nổi bật lên, vun ra, mời mọc. Không chờ đợi gì thêm nữa, Bảo Bảo liền nhẹ nhàng dìu thân hình ẻo lả của Phi Phượng xuống giường. Hai tấm thân hừng hực lửa sống trải dài trên mặt đệm. Vừa nằm xuống là Phi Phượng đã ưỡn người lên, vung bộ ngực nõn nà ra. Như bị nam châm hút, Bảo Bảo cúi xuống khoảng da thịt trắng trinh mê người đó, há miệng ra mà ngậm lấy một bên vú của nàng, một tay thì lơn mơn xoa bóp bên vú kia.
Vừa được bú, vừa được xoa, Phi Phượng ôm cứng lấy chàng. Hai mắt nàng nhắm lại, hàng mi cong buông xuống, lim dim hưởng thụ, cặp mày lá liễu nhíu lại, cong lên. Từ đầu tiên đến giờ lúc nào nàng cũng lặng im, xa cách, không hề nói lên một câu nào, nhưng trong hoàn cảnh đam mê cùng cực như vậy, nàng không thể nắm giữ sự im lặng được nữa. Từ đôi môi đỏ thắm hình trái tim thoát ra một câu nói lẳng lơ khêu gợi khiến bất cứ một thằng đàn ông con trai nào trên cõi trần đời này, bất luận già trẻ hay lớn bé, khi nghe thấy thì đều cả thảy đứng tim mà chết ngất, nhất là câu đó lại được thốt lên từ đáy lòng của một người con gái sắc nước hương trời đang trong cơn mê bạo, dâm nứng. Câu đầu tiên mà Phi Phượng mở miệng rên lên là:
– Anh Bảo… Anh… Ðụ em đi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên dâm hiệp truyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Update Phần 88 |
Ngày cập nhật | 24/10/2022 03:33 (GMT+7) |