Trên mặt Tây Môn Phượng tràn đầy tươi cười hạnh phúc. Sau lạc tuyển, Vương Minh Nhân hứa là sẽ khai hoa tán liễu, đối với nàng thật cẩn thận.
“Chỉ cần là con của chúng ta, ta đều thích.”
“Sao nào? Vương phu nhân có thai? Đây là đại hỷ nha!”
Một đạo thanh âm sang sảng chợt vang lên, môt người nam trung niên mặc huyền y đi đến. Đi theo bên người hắn còn còn một tăng nhân khuôn mặt trắng nõn.
Người nam trung niên khuôn mặt trắng nõn, lưng đeo một thanh phi kiếm màu xanh, tren người tản mát ra sát khí thản nhiên.
Đông Phương Diêu, Kim Đan tầng tám. Hắn xuất thân tán tu, đầu năm chịu ân huệ của Vương Minh Nhân, có quan hệ không tồi vói Vương Minh Nhân.
Tăng nhân mặc cà sa màu vàng, hai tay ôm một chuỗi phật châu màu vàng. Trên người không có chút pháp lực dao động, giống như phàm nhân vậy.
Vương Minh Nhân lần đầu tiên nhìn thấy phật tu, hắn còn tưởng phật tu đều ở Tây Mạc khổ tu.
“Đông Phương đạo hữu, vị đại sư này là?”
Vương Minh Nhân nhìn về phía tăng nhân, tò mò hỏi.
“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, giới thiệu với các ngươi một chút. Vị này là Tịnh Không đại sư, nếu không có Tịnh Không đại sư ra tay cứu giúp, chỉ sợ ta không thấy được ngươi rồi.”
Đông Phương Diêu nói tới đây, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, tựa như gặp được chuyện khủng bố nào vậy.
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Nếu bần tăng gặp, đương nhiên sẽ không thể khoang tay đứng nhìn. Cửa phật từ bi.”
Tịnh Không đại sư chắp hai tay, nhẹ giọng nói.
“Ngươi không để cho ta giết bọn họ ta cũng bỏ qua rồi, cũng không cho phép ta trả thù. Tịnh Không đại sư, Phật môn các ngươi đều không có lập trường như vậy sao?”
Đông Phương Diêu ngồi xuống một cái ghế, cười nói.
“Bần tăng ra tay cứu Đông Phương đạo hữu, là hy vọng Đông Phương đạo hữu tích đức làm việc thiện, không phải để cho Đông Phương đạo hữu đi giết người trả thù. Oan oan tương báo biết đến khi nào, oan gia nên giải không nên kết.”
“Lời này ta không tán đồng, người tu tiên vốn là tranh với trời. Phật môn các ngươi nói là không tranh cùng thế cục, cũng không phải chiếm lấy Tây Mạc sao? Không có tài nguyên tu tiên, Tịnh Không đại sư ngươi cũng không thể dễ dàng tu luyện đến cảnh giới như bây giờ. Hôm nay ta không giết bọn họ, ngày mai bọn họ vẫn sẽ tiếp tục giết ta. Ta có thể cam đoan không giết bọn họ, ngươi có thể cam đoan bọn họ không giết ta sao?”
Tịnh Không đại sư thẳng thắn lắc đầu, rồi nói: “Đông Phương đạo hữu nói lời mâu thuẫn, có nhân ắt có quả. Đông Phương đạo hữu giết bọn họ là nhân, bọn họ trả thù là quả. Không có nhân đương nhiên sẽ không có quả.”
“Nói rất hay, tại hạ xuất thân tán tu, lấy giết yêu thú mà sống. Bọn họ ỷ xuất thân là môn phái tu tiên, đã muốn cướp con mồi của ta, chẳng lẽ tại hạ nên chủ động nhường sao? Muốn nói đến nhân quả, Vương đạo hữu thật ra là người cực ít kết thù kết oán. Tịnh Không đại sư nhìn hắn một chút, hắn có những nhân quả nào?”
Tịnh Không đại sư đánh giá cao thấp một chút Vương Minh Nhân, thần sắc trở nên ngưng trọng hẳn lên, rồi nói: “A di đà phật, tất cả đều có số mệnh, bần tăng không thể thăm dò thiên cơ. Bần tăng có một câu muốn tặng Vương đạo hữu, có nhân ắt có quả, loại nhân nào sẽ gặp loại quả đó. Oan oan tương báo đến khi nào, tìm chỗ khoan dung mà tha độ lượng.”
Vương Minh Nhân nhíu mày, lên tiếng hỏi: “Tịnh Không đại sư, lời này của ngài có ý gì? Có thể giải thích một chút hay không?”
“Dược y bất tử bệnh, phật độ người hữu duyên. Hữu duyên tự nhiên sẽ rõ ràng, người vô duyên đương nhiên sẽ không hiểu được. Bần tăng chỉ có thể nói như vậy, cáo từ.”
Tịnh Không đại sư nói xong lời này, xoay người rời khỏi.
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng hai mặt nhìn nhau, đầu đầy mờ mịt. Bọn họ tựa như nghe không hiểu, lại tựa như nghe hiểu.
Đông Phương Diêu không cho là đúng, cười nói: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi đừng quan tâm hắn. Lão hòa thượng này miệng đầy lời nói suông, ta nghe được như lọt vào sương mù. Nếu mỗi người đều hướng thiện, nhắm chừng cũng sẽ không có phật. Dù sao giáo lý của phật môn là khuyên người hướng thiện. Mỗi người đều hướng thiện, còn cần phật môn để làm gì!”
“Lời cũng không thể nói như vậy, ta cảm thấy Tịnh Không đại sư nói vẫn có vài phần đạo lý. Có nhân ắt có quả.”
Tây Môn Phượng mỉm cười, đánh một vòng tròn: “Đông Phương đạo hữu, vừa rồi nghe ngươi nói ngươi bị người đuổi giết? Kẻ nào lại không có mắt như vậy?”
“Là người Bắc Huyền cung, đều do Hoàng mặt rỗ. Nếu không do hắn, ta cũng sẽ không trêu chọc người Cửu U tông.”
Đông Phương Diêu vẻ mặt đầy oán khí nói. Bắc Huyền cung là một trong mười đại tông môn. Mấy năm nay xuống dốc, nhưng cũng không phải người như hắn có thế đắc tội được.
“Bắc Huyền cung? Đông Phương đạo hữu, cần tại hạ hỗ trợ giảng hòa không? Mạnh sư thúc rất thưởng thức ngươi.”
Vương Minh Nhân thành khẩn nỏi. Đông Phương Diêu có thực lực hơn người, Mạnh Thiên Chính muốn mượn sức Đông Phương Diêu, để hắn làm việc cho Thái Nhất tiên môn. Vương Minh Nhân tiếp xúc cùn Đông Phương Diêu, hiệp đàm việc này, nhưng bị Đông Phương Diêu cự tuyệt.
“Không cần, tại hạ thích tự do tự tại, không thích bị ước thúc. Đúng rồi, Vương đạo hữu, đồ ra cần, ngươi có mang tới không?”
Tây Môn Phượng cười thản nhiên, lấy ra một ngọc hợp màu xanh đưa cho Đông Phương Diêu. Đông Phương Diêu vừa mở ra liền thấy một khối tinh thạch tối đen như mực, tiếng gào khóc vang lớn.
Đông Phương Diêu kìm hãm kích động trong lòng, lên tiếng: “Vương đạo hữu, các ngươi nói cái giá đi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/05/2025 03:22 (GMT+7) |