Một đốm lửa xanh lơ lửng bay về phía trước, soi đường dẫn lối cho Diệc Phàm và Dương.
“Lại là đường cụt!” Dương khó chịu nói, đã hơn hai ngày kể từ lúc họ đặt chân vào địa đạo này mà vẫn chưa tìm được đường dẫn ra. Bên trong địa đạo dường như tách biệt với thế giới ngoài kia, ngay cả chỉ dẫn của Tháp Linh Hồn cũng không có khiến họ phải tự mò đường. Mà trong địa đạo này hệt như một mê cung với những ngõ ngách đan xen.
Là vô cực giả 5 sao nên việc di chuyển liên tục trong hai ngày chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến sức lực, nhưng khó tránh khỏi sự nhếch nhách ở vẻ ngoài. Diệc Phàm đầu tóc có chút rối bời, U Minh Dương cũng không khá hơn là bao.
Là vô cực giả 5 sao, họ có thể nhịn đói vài ngày, nhưng chưa đến mức có thể nhịn khát. Lượng nước họ mang theo đều đã dùng hết, nếu trong vài ngày nữa không tìm được lối ra, e rằng avatar của họ trên bảng xếp hạng ngoài kia phải chuyển màu rồi, mà lý do chết cũng hết sức lãng xẹt – khát nước đến chết.
“Thật khó hiểu, tại sao tầng 69 lại tồn tại một mê cung bên dưới chứ? Theo mình biết mỗi tầng đều được xây dựng nhờ vào thuật kiến tạo không gian, loại thuật này tiêu hao cực lớn, hà cớ gì phải xây dựng một mê cung có quy mô khủng bố mà không có mục đích gì!”
Diệc Phàm vừa đi vừa nghĩ. Đầu óc hắn có chút loạn rồi. Không hiểu sao kể từ lúc đặt chân vào đây, hắn luôn cảm thấy linh hồn của mình rã rời, dẫn đến khả năng suy nghĩ bị giảm sút.
“Phía trước có gì đó!” Giọng nói kia vang lên trong đầu Diệc Phàm.
Nghe vậy, Diệc Phàm nhanh chóng chạy về phía trước.
Dương cũng điều khiển đốm lửa bay nhanh hơn.
Cả hai chợt nhận ra ánh sáng của đốm lửa lan rộng ra chứ không còn bị gò bó trong đường hầm.
Điều đó đồng nghĩa với việc cuối đường hầm này dẫn đến một nơi nào đó.
Dương nhanh chóng chạy lên để quan sát.
“Đây… đây là…”
Ánh mắt nàng bừng lên vẻ kinh ngạc.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/vo-cuc/
Lâm An choàng tỉnh, nàng cảm giác có tiếng động nào đó đang phát ra từ sâu trong hang.
“Bây giờ là mấy giờ? Ôi trời ạ! Đã hơn một ngày rồi sao?” Lâm An cất đồng hồ vào trong túi không gian, thở ra một hơi nặng nề, đầu óc có chút mơ hồ không ổn định.
Chuyến đi “du học Việt Nam” tưởng sẽ vui vẻ và suôn sẻ từ đầu đến cuối, nào ngờ Tháp Linh Hồn lại gặp chuyện, sau đó còn xui xẻo dính vào tên khốn Mê Hồn Tông nữa chứ.
“Huhu nhớ Nhi quá!” Lâm An tủi thân, nàng chỉ muốn được ở bên cô bạn thân của mình.
Sau vài giây lấy lại tinh thần, Lâm An bắt đầu chú ý đến tiếng động trong hang. Thứ âm thanh quái gở này tựa như tiếng gió hú, thi thoảng lại như tiếng nước róc rách nhưng cũng có lúc nghe như tiếng người.
Lâm An phủi mông đứng dậy, nàng tiến từng bước chậm chạp vào trong hang.
Đôi mắt Lâm An sáng lên, giúp nàng dễ dàng quan sát trong bóng tối.
Càng tiến vào trong, âm thanh kia càng rõ ràng hơn.
“Âm thanh này tác động đến linh hồn mình… là âm thanh của linh hồn sao?”
Lâm An có kiến thức nhất định về các thủ đoạn linh hồn nên nàng nhận ra điểm đặc biệt của âm thanh kia. Càng đi vào sâu, âm thanh ấy càng rõ ràng hơn.
“Lâm An!”
Lâm An sửng người khi nghe tên mình.
… Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/vo-cuc/
“Sư muội!”
Trường Thanh mừng rỡ khi thấy sư muội bình an vô sự. Nữ đạo sĩ tuy có vẻ tơi tả, quần áo rách khắp nơi, thân thể trắng muốt hiện lên vài vết đỏ, linh hồn hao tổn không ít nhưng chung quy không đáng ngại đến tính mạng.
Lăn lộn qua một lần truy sát của quân đoàn ma, giữ được cái mạng đã là may lắm rồi!
Sư muội của hắn cũng nức nở chạy đến: “Sư huynh, cứ tưởng huynh chết rồi!”
“Ài, con bé này nói chuyện có duyên quá.” Cảm xúc của Trường Thanh mau chóng tụt dốc.
“Đây là…” Sư muội đảo mắt qua người đi cùng Trường Thanh. Đó là một thiếu niên trạc tuổi nàng, gương mặt điển trai lại pha chút láu cá, có sức hút thường thấy của mấy tên badboy.
“Sau khi chạy trốn khỏi bọn hồn ma, anh gần như đã kiệt sức! Cũng may có anh bạn này giúp đỡ! Tên cậu ấy là Quân!”
Trường Thanh sau đó quay sang Quân, lại nói: “Còn đây là Trường Lam, sư muội của tôi!”
Trường Lam nhìn Quân, chợt kinh hô: “Sao trông cậu ấy giống với Phương Nhi, đại diện của nhà họ Phan thế?”
Lẽ ra Trường Lam phải phát hiện sớm hơn ngay từ lúc nhìn thấy chàng trai tên Quân này, bởi hắn thật sự quá giống Nhi. Nhưng vì trải qua quá nhiều chuyện nên tâm trí không còn ổn định, sự minh mẫn cũng bị mài mòn ít nhiều.
Trường Thanh biết vị sư muội này sẽ bất ngờ y hệt mình lần đầu thấy Quân nên mới không giới thiệu rõ về thân phận của Quân. Đợi thỏa mãn thú vui nhìn người khác bất ngờ, hắn mới thay Quân trả lời: “Đây là anh trai song sinh của Phương Nhi!”
“Wow! Hèn gì… cơ mà sao cậu lại ở đây?” Trường Lam nghi ngờ, rõ ràng nàng không thấy Quân ở trong hàng ngũ những người tiến vào tháp năm nay, bỗng dưng bây giờ lại lòi ra?
Lần này Trường Thanh để cho Quân trả lời, mục đích tạo kết nối giữa Trường Lam và Quân.
Quân mỉm cười, giọng điệu hơi miễn cưỡng đáp: “Thật ra, tôi tham gia dưới tư cách đệ tử Nhiếp Hồn Môn.”
Trường Lam mới ồ lên một tiếng, Nhiếp Hồn Môn ăn mặc cực kỳ kín kẽ, không, đúng hơn là quái dị! Cũng vì thế mà chẳng ai nhìn được dung nhan của đệ tử Nhiếp Hồn Môn.
“Kỳ lạ… tại sao lại là người của Nhiếp Hồn Môn nhỉ? Lẽ nào Phan gia và Nhiếp Hồn Môn có mối quan hệ đặc biệt nào đó? Chà chà… phải về nói với sư phụ thông tin này. Mà chưa chắc về được nữa!”
Quân nhìn Trường Lam, thấy cô nàng này đăm chiêu suy nghĩ, liền lên tiếng: “Cậu bị thương nặng rồi! Để tôi chữa thương cho.”
Trường Lam nghe vậy liếc sang Trường Thanh và nhận được cái gật đầu xác nhận.
“Quân có thuật chữa thương rất lợi hại! Thương thế của anh nhờ cậu ấy mà khỏi đấy!”
“Chỉ là vài thủ đoạn nhỏ thôi.” Quân gãi đầu.
Cả ba tìm đến một vị trí mát mẻ. Trường Lam ngồi xuống đưa lưng về phía Quân. Hắn ta kẹp chặt hai ngón tay, niệm chú bla bla gì đó một hồi rồi đặt bàn tay lên lưng của Trường Lam.
“Thả lỏng nào…” Quân nhắc nhở.
“Uh… ah… thoải mái quá…” Trường Lam nhăn nhó gương mặt, nàng cảm giác được cơ thể mình đang nóng rực lên, các vết thương theo đó cũng đang lành lại.
“Khụ khụ… sư muội!” Trường Thanh nhắc nhở Trường Lam chú ý tác phong, đường đường là nữ đạo sĩ thanh cao thoát tục, sao có thể tạo ra những âm thanh gợi dục như vậy.
Nhưng chính Trường Thanh lúc được Quân chữa cũng rên rỉ không ít!
Trung – Lam. Jpg…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô cực |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn |
Tình trạng | Update Phần 99 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 11:33 (GMT+7) |