Có lẽ ngay từ đầu lựa chọn liên hôn với Trang gia đã là sai lầm, cũng có lẽ tất cả đều bắt nguồn từ việc Hứa Thừa Ngôn xúc động hủy hôn, trực tiếp làm cho Trang gia lụn bại dẫn tới tình trạng bây giờ, tóm lại, có viện cớ truy cứu trách nhiệm, thì Hứa gia cũng sẽ không được yên ổn.
Tiếng cãi vã bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Hứa Thừa Ngôn xoa xoa huyệt thái dương, tay trái vẫn nắm di động như cũ, yên lặng chờ đầu bên kia đáp lại.
Hắn cũng không biết vì sao muốn gọi cuộc điện thoại này nữa, chỉ là khi nhìn vụ án Thôi Lam bị lôi ra ánh sáng, hắn liền hiểu, đằng sau chuyện này tuyệt đối có sự thúc đẩy của Triệu Ngu.
Cô biết cái chết đó có liên quan tới Hứa gia, hiện tại làm như vậy, không những chỉ muốn trả thù Trang Diệc Tình, mà cũng muốn đối phó cả hắn sao?
Hắn hỏi: “Triệu Ngu, em hy vọng tôi ngồi tù phải không?”
Hắn còn muốn hỏi, em thật sự hận tôi đến thế sao?
Nhưng câu đầu tiên vừa ra khỏi miệng, hắn đã ý thức được bản thân nực cười biết bao. Ngày đó ở bệnh viện cô đã nói mọi chuyện rõ ràng như vậy rồi, hắn cần gì phải làm việc thừa thãi này nữa?
Chỉ là không hiểu sao, đáy lòng cứ luôn tồn tại một tia hy vọng, hy vọng rằng lời cô nói ở bệnh viện chỉ là trong lúc tức giận mà thôi.
Bọn họ cũng có thể coi như đã bên nhau được một thời gian, trước giờ cô chưa từng thể hiện ra bản thân thật sự ghê tởm hắn, hắn không tin kỹ thuật diễn xuất của cô tốt đến vậy.
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, hắn lại ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Tôi nhận…”
“Tôi hy vọng anh ngồi tù, anh sẽ làm sao?”
Giọng nữ lãnh đạm đánh gãy lời hắn, dù giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, hắn lại tựa như nhìn thấy được ánh mắt châm chọc của cô.
Cười nhạo hắn, khinh thường hắn, thậm chí là… Ghê tởm hắn.
Hứa Thừa Ngôn nhất thời nghẹn lời, không biết nên tiếp tục câu nói trước đó, hay là nên trả lời câu hỏi của cô nữa.
Bảo rằng 4% cổ phần Lan Tỉ mà hắn thu mua, nếu cô yêu cầu, hắn cũng sẽ không ngại đưa ra giúp cô?
Hắn cũng đã lơ đãng tiết lộ chuyện này cho Tiết Trạm, hẳn là cô đã sớm biết, nhưng lại không hề đề cập đến.
Nếu cô nói hy vọng hắn vào tù, hắn sẽ vào sao?
Trầm tư một lát, hắn lại lắc đầu.
Gần như cùng một lúc, đầu bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh, vô cùng nhẹ, nhưng vẫn tiến vào tai hắn cực kỳ rõ rệt, như mang theo cả gai nhọn.
Đột ngột ngắt điện thoại, ném điện thoại thật mạnh lên bàn, Hứa Thừa Ngôn lại không nhịn được mà chửi thề một câu.
Hắn điên thật rồi, bằng không đang yên đang lành lại tự làm bản thân không thoải mái làm gì?
Bên cạnh hắn trước nay đều không thiếu phụ nữ, cũng chưa từng có người phụ nữ nào dám lừa gạt lợi dụng hắn như thế, lợi dụng xong còn muốn khinh thường hắn, châm chọc hắn, ghê tởm hắn, một khi đã vậy, bọn họ đường ai nấy đi là được chứ gì?
“Anh cả, không phải em đã nói thằng bé Thừa Ngôn này quá kiêu ngạo, tuổi còn trẻ đã không để bất cứ ai trong mắt, hiện tại bị ngã một cú đau rồi đúng không? Em nghe nói nó hủy hôn là vì một con đàn bà, anh nói xem, nó chỉ vừa mới tiếp quản vị trí đương gia, đã lại đi đâm chọc cái nồi lớn thế…”
Cửa đột ngột bị kéo ra, Hứa Thừa Ngôn mặc âu phục giày da đi ra từ thư phòng, đứng trên tầng nhìn xuống người đàn ông trong phòng khách: “Chú ba đã lớn tuổi rồi còn nói lớn tiếng như vậy, cơ thể liệu có chịu nổi không?”
Người đàn ông dưới tầng ngừng miệng, ngẩng đầu nhìn lên.
Hứa Thừa Ngôn ung dung thong thả sửa lại cà vạt, từ từ đi xuống cầu thang, khuôn mặt vẫn nở nụ cười ấm áp trước sau như một: “Thừa Hòa lần trước đánh bạc nợ bao nhiêu nhỉ? Dạo này cháu bận quá nên quên mất, có phải còn chưa trả cho người ta hết không?”
Hứa Thừa Hòa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chỉ có thể tiếp tục gượng cười: “Đã… đã hết, cảm ơn anh họ, về sau em sẽ không bao giờ đụng vào mấy trò như thế nữa.”
“Vậy còn tuần trước…”
Hứa Thừa Ngôn còn chưa dứt lời, người đàn ông kia đã thẳng chân đạp Hứa Thừa Hòa một cú: “Thằng ranh này, đã nói phải chừa đi cơ mà, mày nói thế bao nhiêu lần rồi mà còn…”
Thấy người đàn ông còn tiếp tục muốn đánh, Hứa Thừa Ngôn đi xuống tầng vội vàng đưa tay ngăn lại, vẻ mặt ôn nhu cười: “Sao chú ba phải lên cơn giận dữ vậy làm gì? Trẻ con ấy mà, ham chơi là bình thường, nó hiện tại không có tiền mới chơi cờ bạc nợ nần nhiều thế, chờ đến khi nó tiếp quản được công việc, toàn bộ tài sản Hứa gia đều sẽ là của nó, đến lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi, tuyệt đối sẽ không có người đòi nợ đến tận cửa nữa.”
Khuôn mặt người đàn ông bị hắn châm chọc lúc xanh lúc trắng, chỉ có thể tiếp tục đá thằng con mình một cái, xách cổ hắn ra ngoài.
“Chú ba anh dễ đối phó, chứ chú hai của anh không phải loại bị nói dăm ba câu đã đuổi đi được đâu.” Ông Hứa thâm thúy vỗ vỗ vai hắn, “Chú ba anh có nói một câu rất đúng, anh quá kiêu ngạo.”
Hứa Thừa Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông một cái: “Con giống cha.”
Bị một câu của hắn bật về, ông nghẹn vài giây mới cười khẽ: “Anh giờ đã là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước” rồi.”
(*) 长江后浪推前浪, 前浪死在沙滩上 (Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, tiền lãng tử tại sa than thượng) – Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát: Thế hệ sau thay thế thế hệ trước, thế hệ trước già dần và ngã xuống.
Hứa Thừa Ngôn đi đến cửa trước đổi giày, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, ông Hứa nhìn đèn đường sáng rực bên ngoài: “Không vội thì tạm ở lại đi.”
Tuy nói vụ án Thôi Lam bất ngờ bị lôi ra ánh sáng, nhưng Hứa gia cũng không phải không có chuẩn bị, từ trước tới nay bọn họ đều làm việc rất cẩn thận, đặc biệt là sau khi quan hệ với Trang gia rạn nứt, lại càng tốn nhiều công sức để giải quyết tốt mọi hậu họa.
Thế nhưng vụ án Thôi Lam kia thật sự dính líu quá sâu, liên quan đến rất nhiều người, dù có muốn điều tra cũng không thể để bị lôi toàn bộ người đứng sau màn ra được, trước nay “bỏ xe để giữ tướng” cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thừa Ngôn nói: “Không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút.”
Ông tò mò nhìn hắn: “Anh thật sự hủy hôn tại chỗ là vì một người phụ nữ? Nuôi anh lớn bằng từng này rồi, tôi còn chưa từng thấy anh xúc động đến thế.”
Hứa Thừa Ngôn cười nhạt: “Còn không phải tại Trang Diệc Tình sao? Chưa kết hôn đã dài tay xen vào chuyện của tôi, đó là bài học dành cho cô ta.”
Đây không phải lời hắn bịa đặt để ứng phó ông già nhà mình, mà là sự thật, Triệu Ngu chắc chắn cũng biết rõ điều này nên mới có thể dùng để giá họa cho Trang Diệc Tình.
Hứa Thừa Ngôn thậm chí vẫn luôn nghĩ, cho dù lúc ấy người bị thương không phải Triệu Ngu, mà là một người phụ nữ nào đó, chỉ cần thành công giá họa được cho Trang Diệc Tình, hắn cũng sẽ vứt bỏ mối hôn sự này, thế nên cũng coi như không quá xúc động.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới ngày đó trong bệnh viện, khi tận mắt nhìn thấy Triệu Ngu thay thuốc, nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia của cô, hắn lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì nghẹn lấy.
Thời tiết đã chuyển lạnh, Hứa Thừa Ngôn tự mình lái xe, nhưng không đóng cửa kính, mặc cho gió đêm thổi thốc vào, nhưng vẫn không thể thổi bay được cảm giác buồn bực trong lòng.
Đến khi hắn đã đi loanh quanh mấy vòng rồi không hiểu sao tiến xe vào một ngõ nhỏ, mới ý thức được đây là nhà của Thôi Lam.
Hắn chưa từng tới đây, nhưng địa chỉ này hắn nhớ rất rõ. Tuy rằng lúc trước thu dọn mọi chuyện đều là do chú hai của hắn xử lý, nhưng dù sao cũng liên quan tới vị hôn thê của mình, nên một số tình tiết cụ thể hắn cũng biết.
Lúc trước Trang gia đã cho mẹ Thôi Lam một số tiền rất lớn, còn sắp xếp cho em trai Thôi Lam một công việc rất có thể diện, mẹ Thôi cũng đã đồng ý giữ mồm giữ miệng, khăng khăng nói sau khi phẫu thuật, con gái mình do không cẩn thận mà bị nhiễm trùng bỏ mạng.
Nhưng hình như bà nội Thôi Lam lại không muốn vậy, cứ một hai đòi phải tìm ra hung thủ bằng được. Cuối cùng là mẹ Thôi phối hợp với người của Trang gia, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới ép được bà câm miệng.
Mẹ và em trai Thôi Lam đã ôm một số tiền lớn như vậy, hẳn là không còn ở ngôi nhà cũ kỹ này nữa, nhưng sau khi Hứa Thừa Ngôn xuống xe tùy ý đi dọc theo biển số nhà, lại thấy một cụ già tóc hoa râm đang ngồi trong sân.
Có vẻ cụ cũng tương đương tuổi bà nội hắn, nhưng so với bà nội hắn ngày ngày đều có kẻ hầu người hạ, nhìn luôn ung dung quý phái, thì vị trong sân này, rõ ràng thê lương hơn rất nhiều.
“Anh và Trang Diệc Tình đều là lũ cá mè một lứa, đều có thể dùng tiền tài để giải quyết mọi chuyện, đều là loại người cao cao tại thượng, lũ người hạ đẳng rẻ tiền chúng tôi trong mắt bọn anh, đều không đáng một cắc.”
“Hứa Thừa Ngôn, loại người thượng đẳng như anh làm tôi ghê tởm.”
Lời nói của Triệu Ngu bất ngờ vang lên bên tai, Hứa Thừa Ngôn lắc đầu, đột nhiên xoay người quay về.
“Lam Lam?” Cụ bà trong sân phát hiện bên ngoài có bóng người, lập tức nhào dậy từ trên mặt đất, nắm chặt mép áo hắn, “Lam Lam, con đã về rồi, con tới thăm bà nội, Lam Lam…”
Cụ bà mặc một bộ quần áo vừa bẩn vừa lộn xộn, đôi tay nhăn nhúm cũng cực kỳ bẩn thỉu, vừa chạm vào âu phục màu nhạt giặt là phẳng phiu của Hứa Thừa Ngôn, đã lưu lại một dấu tay rõ ràng.
Hứa Thừa Ngôn trước giờ ưa sạch sẽ, theo bản năng muốn tránh ra khỏi tay bà cụ, cụ già lảo đảo ngã nhào xuống đất, hắn lại vội vàng đưa tay đỡ lấy, ai ngờ động tác của cụ còn lưu loát hơn cả hắn, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
“Bà biết mà, con sẽ không tha thứ cho bà, con chắc chắn sẽ hận bà đến chết, là bà nội vô dụng không thể giải oan báo thù cho con, không thể bắt đám kẻ xấu đó để con phải chết không nhắm mắt, bà xin lỗi con…”
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, tiếng khóc thê lương của cụ vang vọng cả màn đêm, Hứa Thừa Ngôn ngơ ngác nhìn, trước mắt bỗng chốc hiện ra hình ảnh bà nội mình sống trong nhung lụa, chớp mắt đã lại biến thành Triệu Ngu cũng đang khóc đến tê tâm liệt phế.
Bốn năm trước, phải trải qua đau thương còn hơn cả Thôi gia, cô đã làm sao mà vượt qua được?
Hàng xóm xung quanh bị đánh thức, có người lên tiếng mắng chửi, có người lên tiếng an ủi, nghe động tĩnh dường như có người còn muốn đi về phía này.
Hứa Thừa Ngôn bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi sự đờ đẫn, xoay người chạy trối chết.
Đời này của hắn, chắc sẽ không còn lúc nào chật vật hơn thế này được nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |