Thùy Chi lặng lẽ xin rút học bạ chuyển trường sang một trường Đại học Quốc tế tại Quận 7. Nàng không trốn chạy. Nhưng đối mặt với những kẻ đặt điều dối trá đó, Thùy Chi sợ mình không thể kềm nén cơn giận dữ và yêu cầu Nico làm ra chuyện tội lỗi.
“Reng”
Điện thoại của ông Đỗ Hạnh, Thùy Chi thấp thỏm nhấc máy.
– Con xin lỗi cha nuôi. Đường kẹt xe quá… Là lỗi của con, lẽ ra con nên về sớm hơn. – Thùy Chi nói nhanh.
“Không sao đâu…” – Giọng ông Đỗ Hạnh lại khá vui vẻ. – “Con không cần tới nữa, không có việc gì đâu… Về nhà đi lát Cha sang chơi với Ba con…”
“Dạ…”
Nghe tiếng Thùy Chi thở phào vui vẻ, ông Đỗ Hạnh tắt điện thoại. Nhưng vẻ mặt ông lại hơi đăm chiêu, tâm trạng không vui vẻ như vừa nói chuyện với Thùy Chi.
Cuộc họp với đại diện Dong Yong chỉ kéo dài mười phút. Ngắn gọn, xúc tích… Nội dung vẫn như dự kiến, ngoại trừ một vấn đề phát sinh. Bên Dong Yong muốn tìm ra một Đại sứ thương hiệu Lollipop Châu Á… Họ đề xuất Thùy Chi như một ứng cử viên trong tổng cộng ba đại diện từ Nhật, Hàn Quốc và Việt Nam. Dĩ nhiên điều này là sẽ mở ra một tương lai rực rỡ cho con bé, nhưng vẫn tồn tại hai vấn đề cả công và tư. Về công, hai ứng cử viên khác đều rất có danh tiếng tại nước sở tại, thậm chí đã có ảnh hưởng nhất định trong khu vực. Về tư, ông Đỗ Hạnh không muốn Thùy Chi vươn cánh bay xa, vượt ra khỏi tầm kiểm soát của ông.
Ông Hạnh tự biết mình ích kỷ, nhưng tuổi ông đã già… Lại bị bệnh tim nặng có thể chết bất cứ lúc nào. Vợ ông chết hơn mười năm, hai đứa con trai Thụy và Vân lại học mãi bên Anh, không thèm về nước. Từ lúc nhận Thùy Chi làm con nuôi, cuộc đời ông như được mở sang một trang mới. Từ sự trẻ trung tràn đầy sức sống của con bé, ông thấy như gặp được hình ảnh người con gái ông yêu duy nhất trong đời, Thùy Vân. Ông chỉ muốn được bảo bọc, chăm sóc nâng niu một ký ức tươi đẹp, có thể là cuối cùng của cuộc đời mình.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuy-chi/
– Anh đặt vali em ở đó được rồi… – Thùy Chi nói với Nico.
Anh nhẹ nhàng để vali nàng xuống, quay lại cười với nàng. Nico vừa định lui ra, thì Thùy Chi buột miệng hỏi:
– Còn anh ngủ phòng nào ?
Thấy mình hỏi một câu như có ẩn ý, mặt Thùy Chi đỏ ửng lên.
– Dưới… sau nhà…
– Ừ… Em biết rồi…
– Không… nên… chúng ta… bí mật… – Nico nhăn nhó khó nhọc nói ra mấy lời, cũng vừa đủ để Thùy Chi hiểu.
Thùy Chi gật gật đầu, mặt nóng rang. Một câu nói lỡ miệng của nàng làm Nico lầm tưởng… Thật ra anh hiểu nhầm như vậy cũng tốt. Chờ Nico đi khuất, nàng khép lại cửa phòng. Ngồi xuống đệm nhìn quanh.
Căn phòng này thật rộng rãi khang trang. Nội thất toàn bộ đều bọc da mềm mại trắng tinh. Qua khung cửa kính, che rèm trắng tuyệt đẹp, hiện ra trước mắt Thùy Chi một cái ban công nhỏ. Đứng đây nàng có thể nhìn xuống vườn và hồ bơi trước nhà. Mọi vật dụng đều xinh xắn tỉ mỉ… Thùy Chi cảm thấy như ông Đỗ Hạnh đã chuẩn bị căn phòng này dành riêng cho nàng.
Hai hôm trước, ông Đỗ Hạnh qua nhà thăm ba mẹ Thùy Chi. Trong cuộc nói chuyện, ông có đề cập đến ngôi trường mới mà Thùy Chi đi học ở Quận 7, kẹt xe quá nhiều. Ông nói Thùy Chi có thể dọn qua ở nhà ông để tiện đi học và làm việc. Thùy Vân có vẻ không hài lòng, nhưng ông Hải lại vui vẻ đồng ý. Thùy Chi không có ý kiến gì, chỉ hơi lo lắng cho sức khỏe Ba Mẹ. Thế là hôm nay, Nico được ông Hạnh cử qua phụ giúp Thùy Chi thu dọn. Đồ đạc của Thùy Chi không nhiều chủ yếu là quần áo tài trợ của Lollipop và một ít tập vở. Mặc quần áo tài trợ của Lollipop xuất hiện trước công chúng có thể nói là quyền lợi, cũng là trách nhiệm của nàng.
“Cộc cộc cộc…” – Nghe tiếng gõ cửa, Thùy Chi bước ra.
– Cô Thùy Chi, ông chủ mời cô xuống ăn tối…
Dù Thùy Chi đã nói đi nói lại với bà quản gia nhiều lần, nàng chỉ là phận con cháu, nhưng bà vẫn một mực xưng hô khách sáo như vậy.
– Cô đừng gọi con là cô này cô nọ nữa đi… –
Nàng mỉm cười, đóng cửa lại. – Sau này con ở đây, nghe cô gọi riết như vậy con sẽ tổn thọ già nhanh đó.
– Vâng, thưa cô.
Thùy Chi thở dài, hết cách với bà ta. Nhà Thùy Chi từ lúc còn khá giả cũng chưa bao giờ có người giúp việc, từ nhỏ nàng đã phải phụ giúp mẹ làm bếp. Cũng chẳng cực nhọc gì… Giờ bước vào đây dù chỉ mới hơn tiếng đồng hồ, nàng đã thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt không tự nhiên. Thùy Chi đi xuống cầu thang, đã thấy ông Đỗ Hạnh ngồi trên chiếc bàn ăn dài bóng lộn. Trước mặt ông là một chiếc laptop, có lẽ để tranh thủ làm việc trong lúc chờ đợi. Vừa nghe tiếng bước chân của Thùy Chi, ông gấp máy lại vui vẻ hỏi:
– Con thấy phòng đó thế nào ?! Có ưng ý không ?
– Dạ, tốt lắm ạ. Con cảm ơn cha nuôi.
Thùy Chi trả lời, hơi lúng túng nhìn quanh. Trên chiếc bàn ăn dài chỉ có hai hai set chén dĩa… Nàng buột miệng hỏi:
– Vậy… Bà quản gia và anh Nico không ăn chung với mình ạ ?!
Ông Đỗ Hạnh cười cười kéo chiếc ghế bên cạnh bàn cho Thùy Chi ngồi xuống. Ông lấy khăn ăn trải ngang đùi cho nàng, rồi nói:
– Chủ nhân và thuộc hạ không thể đánh đồng…
Thùy Chi mím môi im lặng không biết nói gì. Lòng nàng chợt nao nao khó chịu…
– Ta biết ba con quan niệm… Cái gì nhỉ… – Ông gõ gõ đầu. – À, bình đẳng không giai cấp… Chắc những thứ này cũng bị nhét đầy đầu con rồi đúng không ?
Thùy Chi nhìn ông thay cho câu trả lời.
– Haizz…. Những quan niệm đó đều là hảo huyền… Một xã hội văn minh đến đâu vẫn luôn tồn tại sự khác biệt giai cấp… Con đánh đồng mình với họ thật ra là đang kéo thân phận mình thấp xuống… Cho đến một lúc, con đứng ngang hàng với họ, họ lại là người đầu tiên đạp lên đầu con để ngoi lên…
Cha nuôi ngưng một chút khi bà quản gia bày thức ăn ra trên bàn. Những món ăn này rất ít khi Thùy Chi được thấy, số lượng rất ít, nhưng rất cầu kì tỉ mỉ… Cha nuôi gắp thức ăn cho nàng, hai người lặng lẽ bắt đầu ăn một chút… Ông trầm ngâm:
– Ba con luôn đối xử tốt và bình đẳng với cấp dưới… Vậy cha hỏi con… Từ ngày ba con sa cơ, có cấp dưới cũ nào đến thăm không ?
Thùy Chi sững người. Nàng chợt nhận ra một điều lâu nay không để ý… Ba nàng không nói, nhưng có lẽ ông luôn cảm thấy cay đắng vì tình đời bạc bẽo… Ông Đỗ Hạnh không chờ Thùy Chi trả lời, tiếp tục ăn chậm chậm. Vài phút sau ông lau miệng, ngồi tựa ra lưng ghế thở một hơi thoải mái. Thùy Chi cũng ngưng lại, nhìn ông.
– Con phải tập làm quen với những việc này… Cha sẽ tập cho con từ ở nhà đến văn phòng… Người trên luôn phải có cái uy của người trên… Sau này, khi con lớn hơn, hiểu ra, muốn cảm ơn cha… có khi chỉ cần thắp nén nhang là được rồi.
– Cha nói gì vậy chứ ?!
Thùy Chi nao nao khó chịu nắm tay ông. Bàn tay cha nuôi to lớn nhưng lạnh lẽo hơn tay đàn ông bình thường. Đó là biểu hiện của người bị bệnh tim kinh niên, nhịp đập bất thường… Chuyện này mãi thời gian sau Thùy Chi mới biết. Nàng chỉ cảm thấy ông có nhiều điểm như ba mình, cũng mái tóc bạc gần hết, cũng giọng nói trầm ấm trải đời…
– Ha ha… Cha già rồi… Nói vậy cũng chẳng có gì không đúng… Cha…
Thùy Chi chợt quay qua ôm choàng lấy cổ cha nuôi, giọng run run nài nỉ.
– Không… Con không cho cha nói như vậy…
Ông Hạnh cũng hơi bất ngờ trước hành động của Thùy Chi. Một mùi hương thơm ngát mềm mại xộc vào mũi ông. Ông Hạnh chợt thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Ông vỗ nhẹ cánh tay Thùy Chi:
– Con đi học bài đi… Rồi đi ngủ sớm…
– Dạ, mà cha hứa không được suy nghĩ lung tung nữa đó… – Thùy Chi bĩu môi hờn dỗi.
– Ta có suy nghĩ lung tung gì đâu ?!
Ông Hạnh sững người, mặt hơi đỏ lên. Chợt nhận ra ý của con bé, ông nói tiếp:
– Cha biết rồi… Con lên phòng đi…
Thùy Chi vừa đi khuất, ông Hạnh vội rút ra một lọ thuốc màu đỏ… Trút vội hai viên vào miệng, nuốt xuống, ông thở dài một hơi não nề.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |