Công bố hình ảnh gốc bị sao chép làm giả của nhiếp ảnh gia danh tiếng Kenny Phạm tạo nên một gợn sóng nhỏ trên báo chí. Chỉ là một gợn sóng nhỏ lăn tăn rồi lặng mất như chưa bao giờ xuất hiện… Vì dư luận không còn chú ý đến cô diễn viên đáng thương lộ hình nude kia nữa… Hầu như tất cả mọi người đang theo dõi một tin tức khác nóng sốt hơn nhiều.
“Bộ phim “Giang hồ Chợ Lớn” bị cấm phát hành” vì một lý do vô thưởng vô phạt: không phù hợp với thực trạng an ninh phát triển của xã hội. Và cũng vì lý do đó, không ai còn quan tâm đến tính chân thật của tấm hình nude của Thùy Chi… Chẳng qua là một cô diễn viên hụt đóng nữ chính một bộ phim không được phát hành mà thôi…
Qua một đêm Thùy Chi từ một diễn viên triển vọng trẻ trở thành một cô gái bình thường như mọi cô gái khác… Không thể tả nổi sự hụt hẫng thất vọng trong lòng nàng vào lúc này. Thùy Chi không ham danh tiếng, nhưng danh tiếng là công cụ để nàng có thể kiếm được tiền lo cho ba mẹ. Sáng sớm nay vừa về đến Sài Gòn nàng liền vào thăm mẹ. Bà đã tạm ổn, tỉnh táo hơn… Nhưng khi nhìn đôi môi tái nhợt của mẹ lệch xéo một bên, khó khăn nói từng lời ngọng nghịu, Thùy Chi không ngăn được nước mắt. Ba nàng cũng ở bệnh viện suốt hai ngày nay. Tiền viện phí cũng tạm đủ, nhưng gia đình nàng lại trống rỗng không còn tích lũy gì khác. Thùy Chi vừa định bụng vào công ty xin tạm ứng tiếp thì thư ký văn phòng đã gọi cho nàng, báo tin xấu.
Một tin tức khác còn xấu hơn đến với nàng. Đối với diễn viên đã hoàn thành cảnh quay, trong trường hợp phim không được phát hành vẫn được thanh toán tối thiểu 75% thù lao. Nhưng đối với Thùy Chi, vì scandal của nàng xảy ra ngay thời điểm kiểm duyệt, dù nàng đã có biện pháp khắc phục, dù bộ phim bị cấm chiếu không liên quan đến nàng… Nhưng Thùy Chi vẫn bị Hội đồng Quản trị Cty Đông Á ghép vào tội danh gây ảnh hưởng xấu đến kết quả kiểm duyệt…, miễn đền bù nhưng không thanh toán thù lao. Nhờ ông Khải Nguyên hết sức can thiệp, mọi người đi đến quyết định thanh toán cho Thùy Chi 30% thù lao theo hợp đồng đã ký.
Thùy Chi thẩn thờ đi về nhà, cảm giác chán chường xâm chiếm hết tâm trí. Bất công, thật bất công. Nàng chưa bao giờ hiểu thấu được ý nghĩa của từ này bằng giờ phút này. Kiện sao ?! Trong đầu Thùy Chi không nhấc lên nổi cam đảm kiện cáo bất kỳ ai. Sau khi nhận tiền, Thùy Chi đến văn phòng John Trần nhưng không gặp ông, nàng gửi trả số tiền đã mượn cho thư ký của ông. Giờ đây, số tiền còn lại trong tay nàng chỉ còn hơn trăm triệu… thật mỏng manh nhỏ bé với chi phí gia đình, tiền thuốc và viện phí của mẹ… Ông Hải, ba Thùy Chi sau thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh đã đi xin được việc khác. Nhưng chỉ là một chân chạy thủ tục giải chấp ngân hàng, hưởng thù lao theo từng phi vụ… Mấy ngày nay, trông vợ nằm bệnh viện, ông cũng không làm được việc gì…
Thùy Chi nằm dài trên giường, bộ quần áo thấm ướt mồ hôi nhễ nhại giữ nguyên trên người. Hai mắt nhắm chặt vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy dài xuống má… Nàng đã quá mệt mỏi… Chưa bao giờ nàng muốn được buông xuôi tất cả như lúc này. Chưa bao giờ nàng muốn được rút mặt vào ngực anh để khóc òa lên…
“Reng… Reng… Reng”
Chợt điện thoại Thùy Chi reo vang. Nàng cháng chường đến mức không muốn nhấc máy. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ vội vã thúc giục làm nàng khó chịu phải ngồi dậy.
“Chị Thanh Trúc đây ! Còn nhớ chị không ?!” – Chất giọng miền ngọt lịm của chị làm Thùy Chi thấy vơi đi một nửa nỗi buồn.
– Sao em quên được chị chứ ?! – Nàng cố giữ giọng nói vui vẻ.
“Chị đọc báo thấy phim của em bị cấm chiếu… Em đừng buồn nha… Thua keo này mình bày keo khác thôi.”
– Dạ, cảm ơn chị… Em không sao đâu…
“Chị có một người bạn thân, chức cũng bự… bự… bên Cty Sản xuất phim Thiên Hà… Em qua đó thử sức đi… chị giới thiệu cho em…”
– Thật hả chị ?! – Thùy Chi reo lên vui vẻ.
Nỗi buồn kia ngay tức khắc tan biến như chưa bao giờ xuất hiện. Tính Thùy Chi rất lạc quan. Nàng tin mình sẽ tìm được vai gì đó ở cty bên kia… Giờ phút này không cần làm nữ chính, một vai phụ nhỏ bé đã làm nàng rất hài lòng.
“Thật chứ sao không ?! Chị mới nói chuyện với con bé đó… À bạn chị tên là Thiên Hà, lớn hơn em vài tuổi thôi… Nhưng đã là Phó Tổng Giám đốc đó.”
– Phó Tổng Thiên Hà của Cty Thiên Hà ?! Sao trùng hợp vậy chị ?
“Trùng hợp gì ! Hi hi… Mẹ lấy tên con đặt cho công ty. Bộ lạ lắm sao ?!”
– Hi hi… Em hiểu rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thùy Chi trực bệnh viện một đêm thay ba, liền trở về nhà. Nàng không hề thấy mệt mỏi, mà cả người tràn đầy năng lượng. Thùy Chi thay áo dài đi học, không quên mang theo một bộ đồ tươm tất cho cuộc hẹn phỏng vấn buổi trưa nay. Vừa vào đến lớp đối diện với bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm, Thùy Chi mới nhớ đến chuyện tấm hình kia. Cả ngày hôm qua nàng hầu như không còn thời gian để suy nghĩ lo lắng về chuyện đó.
– Vô đây…. Vô đây ngay…
Đám con gái lôi Thùy Chi xềnh xệch từ ngoài cửa lớp đến chỗ ngồi. Ngoài cửa sổ hành lang cũng có vô số đám con trai lớp khác phấn khích tò mò lắng nghe.
– Thú nhận đi… Tấm hình đó phải là bồ không ?! – Con Trang hỏi.
– Không phải… Trời ơi… Không phải nhiếp ảnh gia người ta đã nói rồi sao ?! – Thùy Chi lắc đầu nguây nguẩy.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của đám bạn, nàng nói tiếp:
– Vả lại, người mình cũng không đẹp được như vậy đâu…
Một số đứa gật gù, ánh mắt còn cố tình lướt qua lướt lại trên ngực Thùy Chi như so sánh.
– Nếu hình đó là của mình, liệu mình còn dám vác mặt đến trường sao ?
– Ừ… Có lý…
– Tao cũng thấy đúng đó… Có chai mặt lắm cũng phải độn thổ mà vào… chứ chả ai vừa đi thong thả vừa cười tủm tỉm như nó được.
– Thôi hết chuyện… Giải tán…
Thấy đám con trai lớp khác còn chần chừ nuối tiếc ngoài cửa lớp, con Trang cất giọng sang sảng:
– Này… Đám mấy ông mà có mơ tưởng đến Thùy Chi thì cứ lấy tấm hình đó ra… quay tay nha… Ghép cũng giống lắm mà…
– Ha ha… Hi hi… – Cả đám con gái cười phá lên.
Thùy Chi im lặng lấy tập vở ra khỏi cặp. Mặt nàng đang nóng rang lên, tim đập thật nhanh. Chính nàng cũng không ngờ mình có thể nói dối một cách ngọt ngào như vậy. Có lẽ con người ai rồi cũng thay đổi để thích nghi với áp lực của cuộc đời.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuy-chi/
Sợ trễ hẹn buổi phỏng vấn, Thùy Chi ở luôn trong trường buổi trưa. Sự háo hức đợi chờ làm nàng quên hẳn buổi cơm trưa.
Đến gần đầu giờ chiều, Thùy Chi đã có mặt trước văn phòng Cty Sản xuất phim Thiên Hà. Nàng hơi sững người trước cơ ngơi hoành tráng của nơi này. Kiến thức về thế giới giàu có xa hoa của Thùy Chi rất hạn hẹp. Đối với nàng cái đẹp và hoành tráng chỉ dừng ở mức độ nhận thức về kích thước và cảm xúc… Nàng đâu biết rằng, chỉ riêng bãi đậu xe ô tô của Cty Thiên Hà cũng đủ làm người đi đường choáng ngợp… Cả dãy ô tô sang trọng đủ thương hiệu hàng đầu trên thế giới đều có mặt nơi đây… Rolls Royce, Bently, Ferrari, Lamborghini… Chiếc Mercedes như của John Trần, đối vố Thùy Chi là đã rất sang trọng, thì nơi đây chỉ được đậu bên lề đường.
Thùy Chi mặc một bộ váy trắng tươm tất dài ngang đầu gối. Nhìn nàng tươi sáng xinh đẹp như một thiên thần tinh khôi thánh thiện, không vươn chút bụi trần. Nàng bước vào, theo hướng dẫn của tiếp tân, đi thẳng lên thang máy tầng 12.
– Đợi chút, mình đang xuống…
Vừa bước ra khỏi thang máy, Thùy Chi vội nép mình né sang một bên. Một cô gái dáng người cao ráo làn da trắng ngần như tuyết, vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh suýt va vào nàng. Thùy Chi không để ý nhiều, tiếp tục đi. Nàng không hề biết rằng cô gái đó đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm sau lưng mình. Cô ta không ai khác chính là Angela Tuyết Trinh, diễn viên độc quyền của Cty Thiên Hà. Thùy Chi không nhận ra cô ta, vì nàng không muốn xem cái tin mà làm mình đau đớn khó chịu. Huống chi hiện giờ đã chia tay Hào Phong, nàng càng không muốn tìm hiểu thêm.
Tầng 12 thật thoáng đãng, có cả một khu giếng trời với vườn cây xanh rì tươi mát. Thùy Chi thấy quầy tiếp tân trống trải, tự hiểu mình đã đi sớm. Nàng ngồi xuống băng ghế chờ đặt sát khung cửa sổ mở ra vườn cây. Đợi một lúc vẫn không có ai, Thùy Chi đứng lên bước lại bức tường đối diện. Trên tường treo những khung hình Ban Lãnh đạo công ty khá thú vị… Xem hàng chữ giới thiệu nàng nhận ra Phó Tổng giám đốc Thiên Hà là một cô gái rất trẻ, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt rất tinh ranh.
Đột nhiên có tiếng giày đi dồn dập từ bên ngoài, Thùy Chi quay lại. Hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ xăm xăm hùng hổ bước thẳng đến nàng.
– Mời cô đi theo chúng tôi! – Gã đàn ông bên phải lạnh lùng nói.
– Ơ ! Các ông có nhầm với ai không ?! Tôi làm gì chứ ?! – Thùy Chi bối rối.
– Chỉ là kiểm tra một chút thôi… Đây là chức trách của chúng tôi… Cô thông cảm… – Gã bên trái mềm mỏng hơn.
Thùy Chi nhíu mày khó chịu. Nhưng nàng ý thức được rằng mình đến đây với tư thế cầu cạnh người, không thể không cúi đầu. Nàng mím môi cầm theo ba lô đi theo hai người bảo vệ. Xuống tầng trệt, hai gã bảo vệ dừng trước một gian phòng cửa đóng kín mít. Gã bên trái mở cửa ra hiệu cho Thùy Chi bước vào. Nàng thấy hơi lo lắng, nhưng dù sao nơi đây cũng là văn phòng của một công ty lớn nên cũng thấy yên tâm phần nào. Vừa bước vào trong phòng, Thùy Chi sững người nhìn thấy người con gái xinh đẹp da trắng như tuyết nàng đã gặp ngoài thang máy. Nhìn kỹ lại nàng mới thấy rõ nét mặt cô ta như mang nửa dòng máu Tây phương.
– Là cô gái này đúng không ạ ?! – Gã bảo vệ bên phải luôn có lời lẽ thô bạo với Thùy Chi, hỏi.
– Đúng là cô ta… – Cô gái kia vẻ mặt hầm hầm gật đầu.
– Tôi… Tôi đã làm gì cô sao ?! – Thùy Chi ấp úng hỏi lại.
– Cô Angela đánh rơi chiếc nhẫn kim cương trong thang máy… Nếu cô nhặt được thì trả lại đi… Không thì xin lỗi, chúng tôi phải tự kiểm tra… – Gã bảo vệ nói.
– Tôi không có… – Thùy Chi bắt đầu tức giận gắt lên.
– Vậy xin lỗi… Chúng tôi phải lục soát một chút… – Gã bảo vệ bên trái áy náy nói.
– Được… – Thùy Chi gằn giọng giận dữ. – Ba lô của tôi đây, các anh cứ xem…
Nàng ném xoạch chiếc ba lô lên bàn, khoanh tay dửng dưng đứng yên chờ đợi.
– Không, vật nhỏ như vậy… Tôi nghĩ cô ta sẽ giấu trong người… – Angela nhếch mép cười nói.
– Vậy… – Gã bảo vệ bên trái lúng túng.
– Soát người thôi….
– Tôi là khách của chị Thiên Hà… CÁC NGƯỜI DÁM ?! – Thùy Chi đã không kềm nén được, hét lên.
– Nói nhiều làm gì… Giữ tay cô ta lại…
Thùy Chi chưa kịp quay lại, thì cả người bị gã bảo vệ phía sau ép chặt vào cạnh bàn. Gã bảo vệ phía trước không dám cãi lời, giữ chặt hai cổ tay, kéo cả người nàng chồm lên phía trước.
– Không được đụng vào người tôi…. BUÔNG TÔI RA… – Thùy Chi hét lên, nước mắt trào ra.
Gã phía sau dùng cả hai tay vuốt dọc quanh bờ eo nàng… Xoa xoa khắp vùng bụng phẳng lì.. sờ dọc sống lưng, rồi luồn tay lên bóp bóp hai bầu vú… Một cảm giác tủi nhục ê chề làm Thùy Chi muốn ngất đi… Hai bàn tay gã bóp nắn hai bầu vú nàng thật kỹ, cứ như nàng có thể giấu được chiếc nhẫn bên trong áo lót.
– TÔI SẼ KIỆN MẤY NGƯỜI…
Gã bảo vệ không quan tâm đến Thùy Chi gào khóc. Thô bạo gạt hai chân nàng mở rộng ra, đau buốt… Bàn tay gã từ phía sau luồn vào váy, vuốt dọc giữa cặp đùi non mơn mởn của Thùy Chi… mò mẫm dưới đáy quần lót, sờ nắn vùng âm hộ mềm mại của nàng. Một cơn uất nghẹn nhục nhã đến cùng cực làm Thùy Chi khóc không thành tiếng. Nàng cảm nhận được ngón tay hắn đang cố tình miếc sâu vào giữa âm hộ nàng, đẩy tụt lớp quần lót vào trong… Thùy Chi khóc nức nở, vùng giãy điên cuồng nhưng không thoát tay ra được.
“DỪNG TAY” – Một giọng thét lanh lảnh vang dậy cả phòng.
Phó Tổng Giám đốc Thiên Hà vừa bước vào phòng. Hai gã bảo vệ sững người, lùi lại. Tay vừa thoát ra, Thùy Chi nước mắt dàn dụa lao vào gã bảo vệ vừa mới xâm phạm cơ thể nàng.
– KHỐN NẠN… KHỐN NẠN… – Nàng cào cấu hắn với tất cả căm phẫn tủi nhục.
“DỪNG LẠI NGAY…” – Tiếng hét kia lại vang lên, phẫn nộ.
Gã bảo vệ lùi ra xa. Thùy Chi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
– Ở đây có chuyện gì ?! Cô gái này là ai ?! – Thiên Hà gằn giọng.
– Cô ta là ai làm sao em biết được ?! – Angela Tuyết Trinh đứng lên dửng dưng nói. – Chỉ biết cô ta nhặt cái nhẫn kim cương của em trong thang máy, không chịu trả lại… Nên em mới nhờ đến bảo vệ… Ai ngờ lục soát có chút xíu đã khóc bù lu bù loa… Làm như oan ức trong sạch lắm không bằng…
– CÔ CÂM MIỆNG CHÓ LẠI ĐI… – Thùy Chi giận dữ hét lên. – AI LẤY ĐỒ CỦA CÔ BAO GIỜ HẢ ?!
– Đấy… Đấy… Người đâu mà hung dữ phát sợ… – Angela Tuyết Trinh ngúng nguẩy lùi ra sau lưng Thiên Hà.
– Cô… Tại sao đổ oan cho tôi ?! – Thùy Chi nghẹn ngào giọng run rẩy.
– Em là… Thùy Chi ?! – Thiên Hà chợt sững người nhận ra.
Tuy Thùy Chi không nổi tiếng gì, nhưng từng là nhân vật cốt yếu của đối thủ, Thiên Hà không thể không biết. Nhất là hôm nay cô có hẹn Thùy Chi gặp mặt lúc 13h00, nhưng chờ hoài không thấy… Sau lại nghe người báo dưới phòng bảo vệ có tiếng la khóc lớn tiếng, Thiên Hà liền xuống can thiệp. Thấy Thùy Chi không trả lời, nước mắt cứ trào ra không ngớt, Thiên Hà trầm mặt lại quay qua hai gã bảo vệ, rồi nhìn sâu vào mắt Angela:
– Không tìm thấy bằng chứng… Mấy người không yên với tôi đâu ! Kể cả cô đấy…
Hai gã bảo vệ rùng mình sợ hãi mặt tái nhợt nhìn sang Angela. Nhưng trái lại, Angela Tuyết Trinh lại chỉ nhúng vai… hất hàm nói:
– Hai anh soát người không có… Thì lục cái ba lô xem sao ?!
Hai gã bảo vệ từ từ bước về phía bàn, ánh mắt lo lắng. Thiên Hà nhíu mày nhìn sang Angela như vừa nghĩ đến một chuyện, nói lớn:
– Khoan đã… Hai người kéo tay áo lên cao… Xòe bàn tay ra…
Hai người bảo vệ làm theo, kéo tay áo đến cùi chỏ, xòe tay ra… Không có gì trong tay họ.
– Thùy Chi, nghe chị hỏi trả lời… Khi bước vào đây đến giờ có ai đụng vào ba lô của em không ?! – Thiên Hà dùng giọng dịu dàng hỏi.
– Dạ không. – Thùy Chi lau nước mắt, giọng run run nói. – Em lên thẳng tầng 12, gặp cô ta bước vào thang máy… Chỉ vậy thôi… Trên tầng còn đang nghỉ trưa nên không có ai…
– Vậy được rồi… Chị sẽ trả lại sự trong sạch cho em… Chỉ cần em không làm… Chị sẽ cho ba người này đẹp mặt. – Thiên Hà gằng từng tiếng một.
“Mở ba lô đi… Đổ ra trên bàn…”
Nghe lệnh, hai gã bảo vệ mở ba lô của Thùy Chi, chậm chậm dốc xuống… Tập vở, bút viết, một chiếc áo dài gấp gọn gàng… Không có gì… Chợt một vật nhỏ lấp lánh tuột ra khỏi cuốn tập rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng leng keng…
– Thấy rồi… – Hai gã bảo vệ mừng rỡ hô lên.
– Không… Không thể nào…
Thùy Chi mở tròn hai mắt đỏ hoe nhìn chiếc nhẫn lấp lánh còn rung rinh trên mặt bàn. Nét mặt Thiên Hà cũng sa sầm, nhoe mắt hỏi:
– Cái nhẫn này có phải của em không ?!
– Không…
Thùy Chi ấp úng, lắc đầu, gương mặt nàng tái nhợt sợ hãi không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Sau cùng cũng nói lời thật nha… Nhẫn của tôi mà… – Angela Tuyết Trinh bước đến nhặt chiếc nhẫn đeo vào tay, còn giơ lên cho Thiên Hà xem nó vừa khít như thế nào.
Thiên Hà thấy mặt mình nóng bừng, cô mím môi nhìn qua vẻ ngơ ngác lúng túng của Thùy Chi. Ánh mắt dâng lên một sự thất vọng lẫn khinh rẻ… Cô thở dài quay qua Angela nói:
– Thôi… Em tìm được rồi thì bỏ qua đi… Nể mặt chị…
– KHÔNG… EM KHÔNG CÓ LẤY…
Thùy Chi chợt hét lên đến lạc giọng. Ngay đến chị Thiên Hà cũng không tin, thì nàng làm sao gột rửa hết tiếng dơ bẩn này đây.
– Em không biết bằng cách nào nó nằm trong ba lô em… Nhưng em thề với chị… Em không có lấy… Em không ăn cắp mà… – Thùy Chi sụp người ôm mặt khóc tức tưởi.
– Xì… Còn ngụy biện… Không phải là cái nhẫn của Hào Phong tặng em… Em xem như bố thí cho cô ta cũng được…
Angela Tuyết Trinh buông một lời đùa cợt, quay người ngúng nguẩy cặp mông bước ra khỏi phòng. Lời cô ta như một nhát búa tạ giáng vào đầu Thùy Chi làm nàng bừng tỉnh. Càng tỉnh táo, sự ô nhục, uất ức trong cơ thể càng thiêu đốt linh hồn nàng. Angela… thì ra cô ấy là Angela Tuyết Trinh người đã qua đêm với anh. Giờ đây, anh còn tặng cho cô ta một chiếc nhẫn sao ?! Trái tim nàng đau đớn như ngàn vạn lưỡi dao lam rạch xé… Nước mắt cứ rơi lả chả không ngớt… Đôi môi lại mấp máy không nói nên lời.
– Đủ rồi… Không khóc lóc nữa… – Thiên Hà không còn chút hảo cảm nào với Thùy Chi, lạnh lùng nói. – Em nên biết… Nếu không phải nể mặt chị Thanh Trúc và Hào Phong thì… chuyện vừa rồi chị cũng không bênh vực em đâu.
– Bênh vực em sao ?! Ha ha… – Thùy Chi đứng lên, bật cười một mình.
Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng nhợt, ướt đẫm nước mắt… Chưa bao giờ nàng chịu đựng một nỗi nhục nhã mà không thể biện minh như vậy ? Chị ta còn nói mình đã nể mặt người khác để bênh vực nàng. Thật nực cười. Danh dự nàng còn có thể bị chà đạp phỉ nhổ nhiều hơn sao ?! Và nàng đã nhờ chị ta để nhặt lại chút danh dự nhàu nát dơ bẩn này sao ?! Thùy Chi lấy đồ đạc của mình vung vãi trên bàn dồn hết vào ba lô. Nàng bước ra cửa, chợt quay lại nói với Thiên Hà:
– Tôi không cần chị bênh vực… Cũng không cần bước chân vào cái công ty này một lần nào nữa… Cuộc đời này tôi sẽ đi đến tận cùng, không nhờ vả ai hết…
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuy-chi/
Trong gian phòng nhỏ dành riêng cho Angela Tuyết Trinh. Cô chẳng làm việc gì liên quan đến hành chính văn phòng, nhưng vẫn được đặc quyền có một gian phòng để tiếp khách hoặc trang điểm… Nguyệt Nhi ngồi vắt vẻo hai chân gác lên mặt bàn, miệng cười tủm tỉm nghe Angela tường thuật lại tất cả mọi chuyện.
– Ha ha… Bạn giỏi thiệt nha… Làm sao nhét cái nhẫn vào ba lô con nhỏ đó vậy ?! – Angela hỏi. – Mà nó còn thừa nhận không thấy ai… Làm mình cứ hồi hộp không biết Nhi có làm được không ?!
– Chuyện đơn giản như ăn gỏi ấy mà… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười. – Nó mãi đứng xem hình treo trên tường, mình chỉ việc đứng bên ngoài thò tay qua cửa sổ… Là xong…
– Hi hi… Nhi mà thấy ánh mắt thẫn thờ của nó khi mình nói là cái nhẫn do Hào Phong mua… Sướng lắm nha… – Angela che miệng cười ngất.
– Hào Phong mua cho Angela thật à ?! – Nguyệt Nhi hơi chột dạ.
Angela Tuyết Trinh chớp chớp mắt, gật gật… rồi không kềm được cười phá lên:
– Ha ha… Anh chàng cục mịch đó mà mua quà cho ai chứ ?! Bạn mà cũng tin sao ? Ha ha…
– Hi hi…
Angela Tuyết Trinh chợt im lặng một chút rồi trầm giọng nói:
– Mình lại nghe nói Hào Phong đang có một kế hoạch lớn… Anh ta tâm sự với Helen Thanh Trúc, chị ta lại nói với Thiên Hà….
– Thiên Hà kể Angela nghe sao ?! – Nguyệt Nhi hỏi.
– Hì hì… Mình mà được nghe kể thì không cần úp mở với bạn như vậy…. Mình chỉ nghe được lỏm bỏm câu chuyện thôi…
– Hào Phong sắp đi nước ngoài…. – Cô che tay lên miệng, nói nhỏ.
… Bạn đang đọc truyện Thùy Chi tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuy-chi/
Bước chân ra khỏi ngân hàng, trời đang nắng gắt chợt đổ mưa, Thùy Chi siết chặt tay lái lướt nhanh trên đường. Mưa cũng tốt, ít ra không ai nhận ra những giọt nước lăn dài trên mặt nàng là nước mắt. Thùy Chi không còn khóc cho sự tủi nhục uất ức mà nàng vừa phải chịu đựng. Nàng khóc vì nhận ra mọi ngõ ngách trong cuộc sống nàng đều hiện diện bóng dáng của Hào Phong. Anh dẫn dắt nàng đến nghiệp diễn viên. Anh hướng dẫn, anh định hướng. Và bây giờ ngay cả bến đỗ mới cũng do anh nhờ vả người ta. Tại sao ?! Vì nàng quả thật vô dụng nếu thiếu vắng anh sao ?! Thùy Chi thấy cảnh quan bên đường nhòe đi, nước mắt trào ra không ngớt… Một buổi trưa mệt mỏi đầy nước mắt tủi nhục và cái bụng trống rỗng réo rắt, Thùy Chi thấy đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu như muốn nhắm lại.
Thùy Chi vừa chuyển hơn trăm triệu đồng, gần hết số tiền còn lại của gia đình vào tài khoản của Hào Phong. Nàng không muốn thiếu nợ anh bất cứ điều gì… Nàng phải tự đứng vững trên đôi chân của mình. Càng về gần đến nhà, tâm trạng Thùy Chi càng nặng trĩu u ám. Mái nhà mà cả gia đình nàng đang sinh sống cũng chỉ là thuê mướn tạm bợ… Hai tháng tới, khi tiền nhà cạn sạch, liệu ba mẹ có bị người ta đuổi ra đường không ?! Không, không thể được. Nàng phải mạnh mẽ hơn, không thể chán nản buông xuôi được.
Thùy Chi thắng xe lại ngay trước ngõ hẻm nhà mình. Nàng lục trong túi balo nhỏ tìm kiếm một lúc… Trời lại nắng trở lại. Trán nàng rịn ướt mồ hôi. Đây rồi. Thùy Chi mừng rỡ rút ra một cái danh thiếp màu đen bóng lộn. Nàng rút điện thoại ra khỏi túi, chợt mím môi cất lại vào túi. Thùy Chi đã tắt điện thoại, ngay từ khi bước ra khỏi ngân hàng. Nàng không muốn Hào Phong tiếp tục gọi điện giải thích về số tiền kia. Nhẩm nhớ địa chỉ trên danh thiếp, Thùy Chi nổ máy xe chạy lướt đi.
Hào Phong chán nản đứng nhìn lên ban công nhà Thùy Chi đóng im ỉm. Anh không để ý ngoài đầu hẻm, một hình bóng quen thuộc thân thương vừa lướt qua.
Hào Phong nhận được tiền của Thùy Chi, liền gọi ngay cho nàng. Nhưng Thùy Chi lại tắt máy. Anh không hiểu nàng đã trải qua việc gì lại kiên quyết dứt khoát với anh như vậy… Số tiền đó cũng không đáng là bao với Hào Phong, nhưng anh biết đó là cả gia tài đối với Thùy Chi hiện giờ. Huống chi, việc bị lộ hình ảnh của nàng hoàn toàn là lỗi của anh… Hào Phong đã vào bệnh viện thăm mẹ nàng. Ba mẹ nàng cũng không trách cứ anh nữa.
Nhưng Thùy Chi lại là một thái cực hoàn toàn khác. Tại sao ?! Dù đã chia tay, nghĩ đến chuyện này lòng anh đau đớn rỉ máu, nàng nghe điện thoại của anh khó lắm sao ?! Hào Phong không hề biết, nếu anh gọi Thùy Chi vào buổi sáng nay, có lẽ nàng đã vui vẻ tiếp chuyện với anh… Nhưng một buổi phỏng vấn nghiệt ngã đã thay đổi mọi chuyện.
Hào Phong thở dài, rút trong túi áo ra một lá thư. Anh đã dự kiến nàng không muốn gặp mình. Nhưng anh đang đứng trước một ngã rẽ của cuộc đời, mà Thùy Chi là một bước ngoặt quan trọng nhất… Hào Phong mím môi, đút lá thư qua khe cửa sổ, rồi bỏ đi.
Hào Phong không hề biết rằng lá thư của anh rơi từ khe cửa sổ rơi xuống khe hở của lưng ghế sofa. Khi Thùy Chi nhặt được lá thư đã là chuyện của hai tháng sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |