Truyện sex ở trang web mikashop.ru2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website mikashop.ru2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với mikashop.ru2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 28

Thuần nữ thần công


Update Phần 29

Website chuyển qua tên miền mới là: mikashop.ru2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 28

Đêm tối quả là thiên đường cho những con sói, ngay lúc này cũng có ánh mắt của những con sói đứng trên sườn núi nhìn về phía doanh trại đang đèn đuốc chiếu sáng cả khu vực bên ngoài hẻm núi.

Hoàng Nguyệt Ánh đã đoán đúng, trên những sườn núi này một lũ sói đói đang chờ nàng và đội quân của nàng, chúng đang nằm yên chờ đợi nàng bước vào cái bẫy của chúng, lúc đó nàng chính là con mồi nằm trên thớt.

Một người trong số đó quay sang nhìn vị tướng bên canh mình dò hỏi.

“Tướng quân, chúng ta không tấn công sao?”

Bên cạnh hắn chính là chỉ huy cho hành động lần này, một vị tướng hàng đầu của Già Gia.

“Không cần. Chúng ta không cần phải dấn thân vào nguy hiểm, nhiệm vụ chính của chúng ta là kéo dài thời gian. Tình hình hiện tại rõ ràng chúng ta đang chiếm tiên cơ.”

Đây không phải một vị tướng trẻ nóng lòng muốn lập công, vị tướng này đã có kinh nghiệm trận mạc dày dặn, ông ta biết ưu tiên hàng đầu của mình là gì.

“Nhưng mà tướng quân, nếu kế hoạch đúng như vậy hai thành biên giới kia không có phản ứng gì sao? Nếu hai thành này cử viện quân chúng ta có thể bị rơi vào thế gọng kìm.”

Vị tướng quân này trừng mắt sau lời của phó tướng, dù không nhìn rõ ánh mắt của tướng quân nhưng phó tướng cũng cảm giác có một cơn lãnh lẽo sau lưng.

“Việc này ngươi không cần quan tâm. Đại tướng quân có suy nghĩ của ngài, không lẽ ngươi nghi ngờ quyết định của đại tướng quân.”

“Tiếu tướng không dám!”

“Hừ! Tin tưởng ngươi cũng không dám. Xem ra Hoàng Nguyệt Ánh cũng không chịu ngồi yên chờ chết.”

Vị tướng này nhìn về phía doanh trại bên ngoài hẻm núi, nơi đó có một đoàn đuốc lớn đang tách ra dần tiến về phía hẻm núi.

“Đi! Xác định quân số của kẻ địch.”

Không cần nghĩ vị tướng quân này cũng biết Hoàng Nguyệt Ánh đang có ý định gì, bất quá lần này vị nữ tướng quân lừng danh thiên hạ sẽ phải nếm trải thất bại đau đớn.

Lần này Hoàng Trung Thiện được cử đi theo lực lượng vượt qua hẻm núi, vốn dĩ hắn không được theo quân nhưng không hiểu hắn thuyêt phục thế nào Hoàng Nguyệt Ánh lại đồng ý để hắn tham gia hành động lần này.

Bất quá để đề phòng Hoàng Nguyệt Ánh không cho phép hắn nắm giữ quyền lực chỉ được phép đi theo tác chiến, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở chỉ huy hành động lần này một vị phó tướng dưới tay mẫu thân hắn.

Thực chất Hoàng Nguyệt Ánh không muốn Hoàng Trung Thiện tham gia hành động lần này.

Thực chất bởi vì hành động lần này quá nguy hiểm Hoàng Nguyệt Ánh không an tâm để Hoàng Trung Thiện đi theo.

Thứ hai bởi vì Hoàng Trung Thiện còn quá trẻ lại là con trai của nàng, thân phận cùng tiếng nói của hắn đủ lớn để ảnh hưởng tới quyết định của các chỉ huy.

Vấn đề chính là ở tuổi của Hoàng Trung Thiện rất dễ xúc động, mong muốn nhanh chóng lập công. Việc này có thể khiến hắn dùng ảnh hưởng của mình tác động lên chiến thuật tác chiến của các chỉ huy, đây là một điều đại kỵ trong tác chiến.

Đây là bệnh chung của hầu hết đám con cháu trong kinh thành, Hoàng Nguyệt Ánh thà tin con trai mình cũng có bệnh này còn hơn là không tin, như vậy ít ra nàng có thể đề phòng những vấn đề xảy ra với con trai mình.

Lần này cũng vậy, vì tính quan trọng của hành động lần này nàng thật sự rất kiên quyết không cho phép Hoàng Trung Thiện tham gia, nhưng tên tiểu tử này cái miệng trơn tuột đánh vào mong muốn của nàng cùng với lời hứa an phận mới khiến nàng đồng ý cho hắn tham gia hành động.

Nhìn đội quân phía sau lưng Hoàng Trung Thiện không thể không bội phục mẫu thân mình.

Bạn đang đọc truyện Thuần nữ thần công tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuan-nu-than-cong/

Đứng trên vách núi chỉ huy của Già Gia vẫn đang kiên nhẫn quan sát đội quân đang tới gần hẻm núi.

“Tướng quân đã xác nhận, quân địch có khoảng bốn ngàn quân.”

Báo cáo từ bình lính khiến vị tướng này nhíu chặt lông mày.

Ông ta đã nhiều năm đối đầu với Hoàng Nguyệt Ánh, rất quen thuộc với phong cách hành động của nàng ta. Điều này khiến ông ta nghi ngờ thực hư về đội quân này.

“Truyền lệnh, chuẩn bị chiến đấu. Chúng ta sẽ tiêu diệt đội quân này.”

“Tướng quân! Không phải để bọn chúng đi qua sẽ tốt hơn sao? Bọn chúng chỉ có bốn ngàn quân, không đủ để gây sợ. Ngược lại nếu để chúng đi qua chúng ta có thể khiến kẻ địch hành động chậm đi nửa ngày.”

Một thuộc hạ bên cạnh khó hiểu với quyết định của chỉ huy. Bọn họ có tới sáu ngàn quân, hơn nữa còn chiếm địa lợi có thể dễ dàng tiêu diệt đám quân kia mà không cần phải để lộ vị trí. Điều đó sẽ khiến kẻ địch mất hơn nửa ngày để có hành động tiếp theo, nhưng tướng quân lại không làm như vậy ngài ấy muốn trực tiếp lộ diện cho kẻ địch biết bọn họ có mặt ở đây, như vậy có nghĩa quân tiếp viện của bọn họ sẽ bị mất nửa ngày thời gian. Không phải việc câu kéo thời gian càng lâu càng tốt mới là lựa chọn sáng suốt nhất hay sao.

“Đây là lệnh! Làm đi.”

Vị tướng quân này không quan tâm lời của thuộc hạ vẫn quyết định tiêu diệt đội quân này ngay khi chúng tiến vào hẻm núi.

“Phùng tướng quân khoan đã.”

Bất quá mệnh lệnh của hắn còn chưa kịp truyền đi đã bị một âm thanh từ phía sau ngăn lại.

Tuy trời rất tối, bọn họ cũng không đốt đuốc để bảo mật khiến vị Phùng tướng quân này không thể nhìn rõ khuôn mặt người tới nhưng chỉ cần nghe âm thanh ông ta cũng biết người tới là ai.

Ông ta vội vàng quay ngựa lại cúi người hành lễ.

“Tiểu tướng tham kiến điện hạ.”

Không sai người tới chính là thái tử của Già Gia. Vị thái tử gia này đã theo quân từ đầu cuộc chiến, hắn biểu hiện cũng rất an phận không hề xen vào quyết sách của các tướng lĩnh nên đại tướng quân cũng rất an tâm.

Phùng tướng quân dẫn quân nhiều năm biết được những tướng lĩnh như bọn họ sợ nhất không phải là kẻ địch mà là một đám không hiểu gì về chiến tranh can thiệp vào hành động của bọn họ đặc biệt là những kẻ có thân phận đặc biệt như vị thái tử đây.

Thái tử suốt từ đầu cuộc chiến quả thật rất an phận, thậm chí là không nói một câu liên quan tới chiến cuộc chỉ ở một bên quan sát.

Lần này hành động thái tử cũng muốn đi theo, vốn dĩ đại tướng quân không đồng ý vì hành động lần này rất nguy hiểm.

Nhưng trước mặt nhiều người hắn cũng không tiện ngăn cản thái tử hơn nữa thái tử lần này biểu hiện rất quyết tâm khiến đại tướng quân không thể không phái thêm binh lực đi theo.

Phùng tướng quân vốn dĩ rất an tâm vì thái tử từ đầu tới cuối không có hành động gì khác lạ, nhưng bây giờ thấy thái tử xuất hiện ở đây khiến trong lòng ông ta nổi lên cảm giác không tốt.

Quả đúng như ông ta dự cảm, lời đầu tiên của thái tử đã có dấu hiệu can thiệp vào hành động của ông ta.

“Phùng tướng quân, ngươi có thể cho ta biết tại sao lại quyết định tiêu diệt đội quân này ngay trong hẻm núi không. Ta thấy nếu chúng ta hành động như phó tướng nói lợi ích không phải sẽ càng lớn hơn sao?”

Phùng tướng quân trong lòng lộp độp, cố gắng ổn định tinh thần lên tiếng thuyết phục.

“Bẩm điện hạ! Nhiều năm qua trấn thủ biên giới thần đã không ít lần đối đầu với đại nguyên soái Hoàng Nguyệt Ánh. Hẳn điện hạ cũng biết danh tiếng của Hoàng Nguyệt Ánh, đây cũng không phải là người đời vẽ ra để tán dương nàng, năng lực của nàng chính là hàng thật giá thật…”

Phùng tướng quân lần này chính là xuất hết tài ăn nói của mình, ông ta thậm chí còn nói ra công lao trấn thủ biên giới của mình như đang cố ý nhắc nhở thái tử. Nhưng lời của ông ta vẫn chưa nói hết, như đang lưỡng lự. Cuối cùng ông ta cắn răng lên tiếng.

“Thần không dám kể công, nhiều năm đối đầu với Hoàng Nguyệt Ánh chính là bại nhiều thắng ít. Dựa vào kinh nghiệm bại trận trước nàng ta của thần, lần này hành động của nàng ta chắc chắn không đơn giản như vậy, để an toàn thần muốn tiêu diệt đội quân này ngay tại đây, không để chúng có cơ hội đối mặt với chúng ta.”

Phải nói vị Phùng tướng quân này là một người rất can đảm có thể đem kinh nghiệm bại trận của mình ra để nói như vậy chắc chắn không phải người đơn giản.

“Ha ha! Phùng tướng quân, ngươi vậy mà lại nói mình vì bại trận nhiều mới làm như vậy. Vây nếu lần này ngươi lại quyết định sai thì sao?”

Thái tử cười lớn, hỏi vặn lại Phùng tướng quân, hiển nhiên lần này hắn muốn can thiệp.

“Điện hạ! Việc này nên ổn thỏa trên hết. Việc của chúng là ngăn quân Nguyên Long đi qua hẻm núi, không cần phải mạo hiểm.”

Phùng tướng quân vẫn không từ bỏ, lần này ông ta dẫn quân đại tướng quân chính là nhìn trúng hắn làm việc cẩn trọng. Đại tướng quân cũng đã căn dặn ông ta nhiều lần, lượng sức mà làm không cần phải mạo hiểm.

“Phùng tướng quân. Chi bằng theo ý của ta để bọn chúng đi qua hẻm núi, chúng ta sẽ xử lý chúng, nói không chừng chúng ta còn tìm được cơ hội dụ đại quân của chúng vào hẻm núi, lúc đó chúng ta sẽ lập công lớn.”

Thái tử tuy đưa ra đề nghị của mình, nhưng ngữ khí lại không cho phép cự tuyệt, hiển nhiên hắn cũng biết vị trí của mình hiện tại nếu lời nói ra vượt quá quyền hạn của mình hắn sợ sẽ tới tai mẫu hậu, đến lúc đó sẽ có rắc rối lớn.

Phùng tướng quân nghe vậy biết mình không thể làm gì khác, chỉ có thể tuân mệnh. Ông ta nhìn đội quân đang dần tới gần bên dưới, trong lòng không hiểu sao cảm thấy lo lắng.

Hoàng Nguyệt Ánh nếu biết việc này có lẽ sẽ lập miếu thờ thái tử ngay trong nhà mình, dù sao hắn cũng đã giúp nàng thoát khỏi cửa ải khó nhất. Thực sự nếu Hoàng Nguyệt Ánh biết người chỉ huy ở đây là Phùng tướng quân nàng có lẽ sẽ từ bỏ chuyển đi đường vòng.

Điều mà nàng sợ nhất cuối cùng lại cứu nàng lần này. Vận mệnh đúng là một thứ kỳ lạ, hoặc có lẽ đây là ý trời.

Giờ dần! Thời điểm này bình minh đã bắt đầu ló rạng từ phía đông. Những ánh nắng đã ló rạng nơi chân trời.

Phùng tướng quân cả đêm không chợp mắt, ông ta ẩn mình phía sau đống đất ánh đôi mắt lo lắng nhìn về nơi không xa bên ngoài hẻm núi. Nơi đó một đội quân đã bày sẵn trận hình như muốn xông qua hẻm núi bất cứ lúc nào.

“Nàng muốn phối hợp với đám lính tối qua ư? Hừ! Đại nguyên soái cuối cùng cũng chỉ có vậy.”

Bên cạnh ông ta, thái tử mở miệng xem thường. Hắn ta không phải người ngu, chỉ cần nhìn hành động này của Hoàng Nguyệt Ánh hắn cũng đoán được nàng ta muốn làm gì.

Nhưng nàng ta nghĩ một nhúm lính đó có thể làm gì được bọn họ. Chưa nói đến số lượng hoàn toàn không thể so sánh, bọn họ còn có lợi thế địa hình. Chỉ cần bọn họ tận dụng tốt những lợi thế này tiêu diệt đám lính kia hoàn toàn không khó.

Nhưng Phùng tướng quân lại không nghĩ vậy, kinh nghiệm của ông ta nói rằng chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng ông ta lại không thể nói gì chỉ có thể cầu mong phán đoán của mình sai lầm.

Lúc này một binh lính vội vã chạy tới, sắc mặt của hắn trắng xám như có chuyện gì đó rất đáng sợ vậy.

“Thái tử, tướng quân. Không xong quân địch đánh lên núi.”

“Đánh lên núi thôi, ngươi cần gì phải vội vã như vậy.”

Thái tử không hài lòng với biểu hiện của bình lính. Chuyện này thì có gì phải mất bình tĩnh như vậy.

“Có chuyện gì?”

Phùng tướng quân lại không để ý tới thái độ của thái tử, ông ta rất hiểu binh lính của mình. Nếu chỉ là việc quân địch lên núi chắc chắc sẽ không hốt hoảng như vậy.

“Tướng… tướng quân. Quân… quân địch có tới bảy ngàn.”

“Không thể nào, không phải các ngươi báo cáo kẻ địch chỉ có bốn ngàn sao? Làm sao lại lòi ra ba ngàn tên nữa.”

Phùng tướng quân giật mình. Bên cạnh hắn thái tử cũng giật mình, âm thanh hắn trở nên dồn dập, hiển nhiên cảm xúc của hắn không ổn định.

Phùng tướng quân lại không như vậy, ngoại trừ lúc đầu có hơi giật mình ông ta lại không bất ngờ với thông tin này, xem ra ông ta đã quá quen với chuyện này.

“Thái tử, ngài phải đi ngay. Tôn Lăng ngươi hộ tống thái tử rời khỏi đây.”

Phùng tướng quân phản ứng rất nhanh, bảy ngàn quân và bốn ngàn là hai con số rất khác biệt, đặc biệt là khi bọn họ chỉ có sáu ngàn người. Phùng tướng quân không nắm chắc trận chiến này có thể chiến thắng, ưu tiên hiện tại của ông ta là đưa thái tử tới nơi an toàn.

“Phùng tướng quân, ý ngươi là gì ta cũng có thể chiến đấu.”

Thái tử giận giữ quay sang chỉ trích phùng tướng quân, cảm xúc của hắn hiện tại không ổn định, vẫn chưa biết tình hình nghiêm trọng hiện tại.

“Điện hạ, thần không chắc chắn có thể chiến thắng trận chiến này. Nếu điện hạ ở lại đây thần và binh lính phải quan tâm tới an toàn của người, việc này càng khiến khả năng chiến thắng của chúng ta giảm đi đáng kể.”

“Ta không cần các ngươi bảo vệ, ta cũng có thể chiến đấu.”

Thái tử có vẻ không khống chế được cảm xúc của mình, hắn ta vẫn chưa nhận ra được tình thế hiện tại của.

“Người đâu, đưa thái tử đi.”

Phùng tướng quân thấy vậy cũng lười giải thích trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ.

Đám thuộc hạ thấy vậy không chút do dự tiến lên giữ lấy thái tử đưa đi.

“Khốn kiếp, thả ta ra. Ta vẫn có thể chiến đấu, thả ta ra. Các ngươi mau tới giúp ta.”

Thái tử đương nhiên không bỏ cuộc, hắn dãy dụa cố gắng tránh thoát đám người nhưng đều vô dụng, hộ vệ thái tử ở bên cạnh tuy được ra lệnh nhưng lại không có ý định tiến tới giúp đỡ, bọn họ cúi người thi lễ với phùng tướng quân rồi quay người rời đi.

Phùng tướng quân thở dài một hơi, may mắn đám hộ vệ này cũng biết điều nếu không ông ta sẽ càng khó xử.

Phùng tướng quân quay đưa ánh mắt nhìn về phía đội quân như đang sẵn sàng công thành phía dưới, tâm tình trở nên xấu hơn.

“Các ngươi xác định số lượng bằng cách nào?”

Việc xác định lực lượng của đối thủ đương nhiên không thể đếm từng người. Thông thường lính trinh sát sẽ xác định số lượng kẻ địch bằng cách nghe tiếng bước chân, đếm số cờ hay quan sát xe lương thực. Việc này có thể phán đoán một cách bao quát lực lượng của đối phương, chênh lệch một vài ngàn không phải là vấn đề quá lớn với một đội quân lên tới hàng vạn người.

Nhưng với một đội quân chỉ có bảy ngàn người lại đưa ra chênh lệch ba ngàn thì nó là một vấn đề rất lớn.

“Bẩm tướng quân, chúng ta quan sát số đuốc cùng nghe tiếng bước chân.”

Binh lính bên cạnh thành thật bẩm báo. Rõ ràng quan sát cờ hay xe lương thực không thể áp dụng trong tình huống đó. Với một đội quân hành quân trong đêm quan sát số lượng đuốc cùng nghe tiếng bước chân là lựa chọn duy nhất.

Phùng tướng quân thở dài, ông ta đã đoán ra được tại sao bọn lính của ông ta lại xác định sai số lượng quân địch.

Ông ta luôn nghĩ rằng Hoàng Nguyệt Ánh sẽ không đơn giản chỉ cử một chút quân như vậy đi qua, ông ta ngàn phòng vạn phòng sợ rằng nàng ta sẽ bí mật điều thêm quân qua hỗ trợ. Nhưng chính ông ta cũng không ngờ được đội quân ông ta muốn tìm lại ẩn mình trong đội quân chính.

Bảy ngàn quân đánh lên núi, cần ít nhất năm ngàn quân chống cự, dù sao lính của ông ta là kỵ binh, nơi này cũng không phải thành trì việc vừa phòng thủ vừa ngăn chặn quân của Hoàng Nguyệt Ánh đi qua hẻm núi là không khả thi.

Phùng tướng quân do dự, ở lại rất nguy hiểm! Ông ta có nguy cơ chiến tử. Rời đi chính là không hoàn thành nhiệm vụ, ông ta cũng không thể nói là do thái tử đi, cho dù đại nguyên soái có tin ông ta cũng không thể nào đi xử tội thái tử, ông ta chính là lựa chọn tốt nhất chịu trách nhiệm cho thất bại này.

Sườn núi! Nơi này đang diễn ra trận chiến tranh đoạt quyền kiểm soát giữa hai đội quân.

Lực lượng Già Gia chiếm lợi thế khi ở trên cao, các binh lính núp sau những gốc cây, tảng đá dùng cung tên bắn xuống bên dưới nơi binh lính của Nguyên Long đang cố tiến lên, phía sau cũng có không ít nỏ binh đang bắn trả cố gắng áp chế cung thủ phía trên.

Lợi thế từ trên cao bắn xuống rõ ràng đã gây ra thương vong cho binh lính Nguyên Long, nhưng cuối cùng nơi này không phải thành trì không có các công sự chuyên phòng thủ, đặc biệt những binh lính này không giỏi về phòng thủ, bọn họ là kỵ binh tấn công mới là thế mạnh của bọn họ, đặc biệt nơi này càng không phù hợp cho kỵ binh tác chiến.

Ngược lại binh lính Già Gia rõ ràng đã có chuẩn bị cho trận chiến này, bọn họ di chuyển rất linh hoạt dùng địa hình che chắn cho mình, thi thoảng sử dụng nỏ mang theo trên người đáp trả những mũi tên từ phía trên bắn xuống, rõ ràng những người này rất thành thạo khi chiến đấu tại địa hình này.

“Khốn kiếp chúng mày mù bị mù à, nhắm cho kỹ vào.”

Một vị phó tướng dưới trướng Phùng tướng quân tức giận hét lớn khi thấy đám lính dưới trướng mình liên tục bắn trượt mục tiêu bến dưới.

Vị phó tướng này vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng xé gió, kinh nghiệm chiếm đấu lâu năm cùng bản năng cảnh báo nguy hiểm khiến ông ta vô ý thức né sang một bên.

“Phập”

Một mũi tên sượt qua má ông ta cắm vào đầu binh lính phía sau, binh lính ngã xuống ánh mắt mở lớn như không nghĩ tới mình thế mà lại chết như vậy.

Phó tướng thấy cảnh này vội vã cúi đầu xuống nấp sau mỏm đá, theo sau đó một loạt mũi tên đồng loạt sượt qua trên đầu khiến mồ hôi lạnh chảy ra trên trán ông ta.

Rõ ràng tiếng hét vừa rồi của phó tướng đã khiến ông ta để lộ thân phận của mình, may mà ông ta phản ứng nhanh nếu không bay giờ người nằm trên đất kia đã là ông ta.

Phùng tướng quân ở phía sau cũng thấy cảnh này, ấn đường nhíu lại.

Ông ta hiểu được đội quân này rõ ràng đã được đào tạo bài bản cho những chiến trường có địa hình phức tạp như thế này. Cho dù lính của ông ta có lợi thế từ trên cao nhưng rõ ràng bọn họ không quen tác chiến trong địa hình này, thất thủ chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc này một tiếng rít vang lên, pháo tín hiệu nổ lớn.

Phùng tướng quân thấy cảnh đó lập tức quay sang phó tướng bên cạnh ra lênh.

“Rút lui đi, chúng ta không thể ở lại đây nữa.”

Phó tướng nghe vậy lĩnh mệnh rời đi. Dù là rút lui cũng phải có kế hoạch, nếu không cũng chỉ tan tác bị quân địch tiêu diệt, ít nhất tình trạng hiện tại còn không xấu tới mức bọn họ bị đánh tan tác.

Bên kia hẻm núi Hoàng Nguyệt Ánh thấy pháo tín hiệu, nàng liền ra lệnh cho đội kỵ binh nhanh chóng xông vào hẻm núi, sử dụng kỵ binh là một lựa chọn tốt trong tình hình này, ít nhất bây giờ chưa phải lúc đưa quân vào.

Thành Uông Dương.

Chính xác hơn gọi là pháo đài Uông Dương. Uông Dương nằm ngay trên yếu đạo tại ba giao thông giữa ba nước Nguyên Long, Già Gia và Thiên Lam vì thế Uông Dương trở thành pháo đài lớn nhất của Nguyên Long.

Khác với thiết kế của phần lớn thành trì hiện nay, từ trên cao nhìn xuống pháo đài này được thiết kế theo hình dạng ngôi sao năm cánh.

Tường thành được thiết kế hai lớp, lớp sau cao hơn lớp trước, các hệ thống công sự cũng được xây dựng xung quanh tường thành đảm bảo khả năng hỗ trợ tác chiến cho nhau.

Bao bọc xung quanh tường thành là một con hào rông mười mét, cá biệt một số vị trí rộng tới hai mươi mét. Chỉ cần nhìn thấy tòa thành này thôi cũng đủ để khiến bất kỳ kẻ xâm lược nào cũng phải nản lòng. (Ai không tưởng tượng được thì lên gg search thành vauban).

Hoàng Nguyệt Ánh lúc này ngồi trên chủ vị của phủ thành chủ, ngồi bên cạnh nàng là tướng quân phòng thủ thành Uông Dương, bên dưới là một đám tướng lĩnh đang không ngừng bàn tán trên mặt mỗi người đều không giấu được vẻ lo lắng.

“Vẫn chưa có tin tức gì từ kinh thành sao?”

Hoàng Nguyệt Ánh lên tiếng hỏi tướng lĩnh bên cạnh. Sáng nay nàng đã dẫn quân trở về thành Uông Dương, nhiều ngày hành quân gấp khiến các binh lính rất mệt mỏi ngay khi vào thành tất cả binh lính đều được thả lỏng, nhưng Hoàng Nguyệt Ánh lại không được như vậy, có rất nhiều vấn đề nàng phải xử lý.

Việc đầu tiên nàng muốn biết chính là tình hình của kinh thành. Rõ ràng thành Hàm Đan xảy ra chuyện cho thấy trong nội bộ đế quốc xảy ra vấn đề. Nàng lo lắng không phải chuyện ở biên giới, cho dù thành Hàm Đan thất thủ Già Gia cũng không thể uy hiếp được kinh thành, cùng lắm bọn họ có thể đánh xuống phương nam.

Vấn đề nằm ở chỗ kinh thành sẽ ứng đối như thế nào, nàng cảm giác âm mưu của bọn hắn không đơn giản như vậy, thành Hàm Đan thất thủ chỉ là bước đầu tiên.

“Tướng quân! Mới chỉ tám ngày. Nhanh nhất cũng cần mười lăm ngày mới có tin tức.”

Thủ tướng Uông Dương khó khăn trả lời, ông ta cũng rất muốn biết tin tức của kinh thành trừ phi ông ta mọc cánh ngay lập tức bay về kinh thành, nếu không cũng phải chờ ít nhất mười lăm ngày.

“Thôi được! Ta muốn biết tình hình binh giới hiện tại.”

Hoàng Nguyệt Ánh thở dài, nàng đành chuyển chủ đề. Đây cũng chuyện duy nhất nàng có thể làm hiện tại, muốn chiếm lại thành hàm đan cũng phải xử lý vài con ruồi nhặng, nếu không chúng sẽ vo ve xung quanh mình.

“Đúng tướng quân. Mật thám của ta báo về sáu ngày trước Thiên Lam vừa bổ sung sáu vạn quân tới biên giới. Theo tình báo số quân này được điều động từ biên giới phía bắc. Về phía Già Gia chúng ta phát hiện bọn họ đang vận chuyển một lượng lớn lương thực tới thành Hàm Đan, thuộc hạ cho rằng Già Gia đang muốn quyết tâm phòng thủ tòa thành này.”

Thủ tướng Uông Dương báo cáo, sau khi biết tin thành Hàm Đan thất thủ ông ta ngay lập tức tăng cường thám báo xung quanh biên giới, động tĩnh của hai nước lớn như vậy đương nhiên không thể qua được mắt ông ta.

“Quân chủ lực của Già Gia thì sao?”

Hoàng Nguyệt Ánh hỏi, nàng rất quan tâm tới động tĩnh của đội quân này.

“Hai ngày trước bọn họ đã rút về thành Hàm Đan, có lẽ bọn họ biết không đuổi kịp ngài nên đã rút về.”

“Biên giới Già Gia thì sao? Có dấu hiệu tăng quân không.”

“Không có! Thuộc hạ không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu tăng quân nào từ phía Già Gia.”

Hoàng Nguyệt Ánh trầm ngâm, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Thông tin truyện
Tên truyện Thuần nữ thần công
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Liếm tinh trùng, Người và thú (Sex thú), Truyện bú cặc, Truyện liếm chân
Tình trạng Update Phần 29
Ngày cập nhật 19/08/2025 05:55 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Chồng đi công tác - Tác giả Ngọc Linh
Tôi phóng xe về công ty thì đã được Huyền đứng trước ở cửa mà đợi. Trông Huyền hôm nay đẹp vô cùng. Huyền cũng biết trang điểm lên trông càng kiêu sa hơn, cái váy ngắn trông rất hợp, thấy tôi đến muộn thì Huyền nói... Ủa sao hôm nay anh đến muộn thế có mấy cái văn bản cần anh ký đây...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ thư ký Làm tình với đồng nghiệp Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm cặc Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Yêu em gái
Thăng hoa Nửa đêm hôm đó, Hiền Minh và Hồng Ngọc tiếp tục làm tình thật nồng nhiệt, xong đến lần thứ ba cậu mới buông em gái ra, lúc đó cô bé cũng rã rời tay chân và thiếp luôn rồi. Minh phải tranh thủ từng chút một vì biết chắc ngày mà phong ba bão táp sẽ tới và cậu bị “treo” côn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ em gái Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex phá trinh
Hương đàn bà
Nhung hoảng loạn nên cũng không xác định được mình đang bị đưa đi đâu, cô không ngừng tìm cách kháng cự và dãy dụa mãnh liệt, dần dần cũng cảm thấy thấm mệt... Chà chà... vào đây... Vào đây với tụi anh nào cục cưng ơi... Thả ra... bọn thú tính... thả ra... cứu... cứu với... Chúng đưa Nhung...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em rể Đụ tập thể Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Liên kết: - - - - - - - - - -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyen sex ma dutruyen sex 69truyện sex học sinh mới nhấttruyen sex nhung nang dau xinh deptruyensex vdut cac vao lontruyen sex co hang xomtruyen sex vo toitruyện sex hoa thiên cốttruyen sex than dieu dai hieptruyen sex gay 18truyen sex tuoi thotruyen sex hatruyen se x loan luantruyện sex tự kểtruyen sex tuoi thotruyen sex quy batruyen sex 15chuyện sextruyen sex 2018truyện sex sinh viêntruyện sex tống tìnhtruyen sex 9xtruyen sex nứngco nang dam dangtruyen sex hocsinhtruyen sex cap nhat hang ngaytruyen sex con daucô giáo môn văn 2truyen sex sinhvientruyen sex gay hoc sinhtruyen sex dit me bansex 12 comtruyen sex viptruyen sex hoc xinhtruyen sex ban thantruyện sex đồng tính namtruyen sex ban của em traitruyen sex gay duoi ham toan la con trai tap 10thiendia truyensextruyen sex nangtruyen sex gai mot contruyensex nghichtutruyen sex hiep dam hang xomtruyen sex cap nhat hang ngaytruyen sex con dautruyen dit lontruyen sex hoc sinh tinh yeutruen sẽtruyện sex cập nhậttruyen 18 tap thetruyện sex bạo lựctruyện sex kích thíchtruyen sex co hang xomtruyen sex hoc sinh tinh yeutruyen sex chu kimtruyen sex chi maitruyen sex damdangtruyen sex thuoc metruyen sex dong nghieptruyen sex htruyen sex hoc sinh trung hoc co sotruyensex.ttruyen loanluan me va contruyen sex vung trom haytruyện sex nặng nhấttruyện sex bán trinhtruyensex hoc sinhtruyen sex hiep dam moitruyen sex danh cho phu nusex giang sinhtruyen sex vo damtruyen sex no le tinh ductruyen sex vo tongtruyện sex trường họctruyện sex gia sưtruyen sex công sởtruyensex haysex nha phuongdoc truyen sex cuc damtruyen sex motruyen sex nung ve demđọc truyện sex cô giáodoc truyen sexxtruyen sex ngan ma haytruyen sex sinh vien co thatwww truyen sex haytruyen sex damdang