Truyện sex ở trang web mikashop.ru2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web mikashop.ru là trang web dự phòng của website mikashop.ru2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với mikashop.ru2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » » » Phần 27

Thuần nữ thần công


Update Phần 27

Website chuyển qua tên miền mới là: mikashop.ru2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 27

Một bên khác. Tại một ngôi làng bỏ hoang gần biên giới giữa Nguyên Long và Phong Nguyệt quốc, hai đội nhân mã đã gặp nhau.

Cả hai đội nhân mã này trang phục đều rất bình thường không có gì lạ, nhưng nếu nhìn kỹ ta có thể cảm thấy khí tràng phát ra trên người họ có tính áp bách rất cao, thậm chí thi thoảng còn tiết ra một chút sát khí khó có thể che dấu, hiển nhiên những người này đều không phải người bình thường.

Hai đội nhân mã cứ như vậy đối đầu với nhau, nhìn tình thế rất có khả năng xảy ra xung đột, thậm chí nhiều người đã đặt tay lên kiếm bên hông sẵn sàng rút ra bất kỳ lúc nào.

Cuối cùng một người trong một đội nhân mã tiến lên lớn tiếng hô.

“Phía trước không biết có phải là Diệp phu nhân.”

Ngay lập tức trong đội nhân mã đối diện đi ra một vị nữ tử.

Nàng cưỡi một con bạch mã, khoác trên mình một bộ đồ tầm thường không chút nổi bật. Nhưng điều đó cũng không thể che dấu được khí chất cao quý cùng cơ thể quyến rũ với bộ ngực gần như muốn phá áo mà ra lại khiến nàng cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Dung nhan của nàng đã bị che đi bởi chiếc mũ đội trên đầu, tất cả những gì có thể nhìn thấy là đôi mắt đầy thâm thúy sâu không lường được của nàng.

“Các ngươi là người của Tần thị.”

Nàng lớn giọng hỏi, giọng nói của nàng không giống nữ nhân bình thường yểu điệu mềm mại mà là một giọng nói đầy nội lực, tràn ngập cảm giác áp bách của bề trên.

Rõ ràng phải là một người ở vị trí cao rất lâu mới có thể gây ra cảm giác này cho người khác.

Lúc này trong đội nhân mã kia lại đi ra một nữ nhân khác, nàng cũng giống như vị được gọi là Diệp phu nhân này quần áo mặc trên người rất tầm thường nhưng lại không che dấu được khí chất phát ra trên ngươi nàng. Nữ nhân cũng che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng nàng lại càng tầm thường hơn khi chỉ cưỡi trên mình một con ngựa bình thường không dễ gây chú ý như bạch mã của Diệp phu nhân.

Nữ nhân hướng về phía Diệp phu nhân hơi khom lưng hành lễ.

“Tiểu nữ Ly Tuyết, tham kiến phu nhân. Tiểu nữ được Tần phu nhân ủy thác tới đây đàm phán với ngài.”

“Hừ! Ta đích thân tới nhưng nàng ta lại không có mặt, đây là đang coi thường ta sao?”

Bất quá vị Diệp phu nhân này lại muốn làm khó đoàn người kia.

“Xin phu nhân thứ tội. Phu nhân cũng biết tình hình hiện tại, Tần phu nhân không thể rời đi, hơn nữa nơi này cũng không phù hợp để Tần phu nhân tới.”

Nữ tử gọi Ly Tuyết vẫn rất lễ phép đáp lời, ánh mắt nàng quét qua xung quanh ngôi làng ý vị thâm trường nói.

Đôi mắt Diệp phu nhân nheo lại khi nghe Ly Tuyết trả lời, nàng hồ nghi nói.

“Nhìn tới ngươi cũng không phải là người của nàng?”

Lý Tuyết biết Diệp phu nhân có ý gì, nàng không nhanh không chậm đáp lời.

“Xin phu nhân yên tâm, ta nhận ủy thác của Tần phu nhân tới đây hiển nhiên có toàn quyền quyết định, phu nhân không cần phải lo lắng.”

Nói xong Lý Tuyết còn lấy ra một lệnh bài đưa cho người bên cạnh. Người này nhận lấy lệnh bài dục ngựa tiến lên phía trước dừng lại trước Diệp phu nhân một khoảng cách.

Diệp Phu nhân thấy vậy ra hiệu cho người bên cạnh tiến lên tiếp lấy lệnh bài đưa tới, nàng nhận lấy lệnh bài quan sát một lát liền trả về.

“Xem ra nàng ta không có người có thể tin tưởng, tới mức phải nhờ một người ngoài tới gặp ta.”

“Phu nhân quá lời, ta có thể được Tần phu nhân ủy thác tự nhiên có bản lĩnh của mình. Phu nhân hoàn toàn có thể yên tâm.”

“Được rồi! Không cần nhiều chuyện vào việc chính đi ta không có thời gian.”

Diệp phu nhân tỏ vẻ không kiên nhẫn lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện Thuần nữ thần công tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thuan-nu-than-cong/

Thiên hạ khắp nơi mạch nước ngầm càng ngày càng xiết, ngay cả kinh thành cũng không thoát khỏi mạch nước ngầm đó.

Giữa đêm tối mờ nhạt của ánh trăng, một chiếc xe ngựa nhanh chóng tiến vào một trang viên từ bên trong xe ngựa một nam nhân bước xuống.

Nam nhân này toàn thân quần áo đen tuyền đội trên đầu một mũ rộng vành che đi thân phận của mình, hắn được đón tiếp bởi một vị quản gia già.

Nam nhân được dẫn vào sâu trong nội viện của trang viên, nơi này ánh nến vẫn còn sáng từ bên ngoài có thể nhìn thấy không ít bóng người đang ngồi bên trong.

Ngay khi bóng đen tiến vào những người ngồi bên trong đều đứng dậy hành lễ.

“Tham kiến Khang vương điện hạ.”

Bóng đen bỏ mũ rộng vành xuống, bên dưới lớp mạng kia chính là kẻ thù chính là Khang vương kẻ vẫn chưa bao giờ từ bỏ ngôi vị hoàng đế.

Không có gì bất ngờ, nơi này đều là những người không thuộc phe của thái hậu, trong đó có tể tướng Ngô Lăng hay trưởng công chúa. Không sai trưởng công chúa cũng có mặt ở đây, nàng nằm một bên trên ghế quý phi để lộ ra cơ thể thướt tha của mình mặc cho có không ít ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua cơ thể nàng, ngay cả khi Khang vương tiến vào nàng cũng không thay đổi tư thế, ngược lại chính Khang vương còn phải gọi nàng một tiếng cô cô.

Khang vương tiến tới chủ vị, hắn ngồi xuống dùng ánh mặt đầy ý vị của mình quét qua mọi người xung quanh.

Không hiểu những người ngồi ở đây trong tâm đều có chút lạnh lẽo mỗi khi bị ánh mắt của hắn quét qua.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn hẳn, không ai muốn lên tiếng trước, cũng không ai dám lên tiếng.

Cuối cùng Khang vương trở thành người bắt đầu.

“Các vị ngồi ở đây hẳn đều biết mục đích hôm nay của chúng ta. Không biết các vị có ý nghĩ như thế nào?”

Mọi người hai mắt nhìn nhau nhưng không có bất kỳ ai lên tiếng.

Thấy tình cảnh như vậy giọng Khang vương lạnh xuống.

“Làm sao! Không lẽ các vị ngồi đây hối hận rồi.”

Cảm nhận được tâm tình không tốt trong lời Khang vương tể tướng Ngô Lăng vội vã lên tiếng.

“Vương gia quá lời, nếu chúng ta đã có mặt ở đây như vậy đều đã đưa ra quyết định. Các vị ta nói có đúng không?”

Ngô Lăng hướng về phía mọi người dò hỏi, hành động này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa nhưng ít ra có thể khiến cho không khí trong phòng thả lỏng đi đôi chút.

Những người trong này đều là cáo già làm sao không nhìn ra ý nghĩa trong lời của Ngô Lăng, vội vã hùa theo lời lão.

“Ha ha, các vị không cần phải căng thẳng như vậy ta đây còn phải trông chờ vào các vị hỗ trợ đây.”

Khang vương tuy tỏ thái độ như vậy thực chất cũng chỉ là cho đám người này một hạ mã uy, dù sao hắn cũng cần bọn họ hỗ trợ trong thời gian dài, nếu khiến bọn họ mất cảm giác an toàn nói không chừng ngay tại chỗ đổi trận doanh.

Khang vương làm sao không biết đám người này hôm nay có mặt ở đây mục đích cuối cùng cũng chỉ là quyền lực, đám người này đều là các thế gia có thế lực nhưng nhiều năm qua liên tục bị phe phái của thái hậu chèn ép.

Tới bây giờ bọn họ những người này đã bị khu trục ra khỏi trung tâm quyền lực, là thế gia truyền thừa trăm năm làm sao có thể chấp nhận chuyện như vậy, đương nhiên tâm niệm luôn muốn trở lại trung tâm quyền lực.

Đừng nghĩ đám thế gia vọng tộc này bị khu trục ra khỏi trung tâm quyền lực thì yếu ớt không chịu nổi một kích, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo bọn họ dù sao cũng là thế gia truyền thừa trăm năm cho dù bị khu trục ra khỏi trung tâm quyền lực nhưng nội tình không thể khinh thường.

“Các vị! Tình hình hiện nay không tốt, không biết các vị có cách nào ứng đối.”

Khang vương cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính, nhưng lần này vẫn không có người chủ động đứng ra.

Phải mất một lúc lâu, một vị trung niên cuối cùng cũng đứng ra.

“Bẩm điện hạ Tần thị ngoại thích nắm quyền, khuynh đảo thiên hạ khiến vương quyền suy yếu. Hoàng đế hiện tại hoàn toàn bị ngoại thích chi phối, không có thực quyền. Hơn nữa ngoại thích hiện tại đều đang muốn phát động chiến tranh, rõ ràng muốn đẩy Nguyên Long vào lò lửa, nếu tiếp tục như vậy Nguyên Long sẽ lầm nguy mất. Tiểu thần ở đây xin Khang vương điện hạ vì thiên hạ thương sinh, vì trọng chấn tôn ti trật tự, để vương quyền một lần nữa bao dung thiên hạ đứng lên lật đổ ngoại thích giải phóng cho hoàng đế bệ hạ.”

Một lời chính nghĩa lẫm nhiên, ông ta còn không quên quỳ xuống hành đại lễ với Khang vương.

“Đúng vậy điện hạ, ngài là cứu tinh duy nhất của thiên hạ, chỉ có ngài lãnh đạo chúng ta mới có thể lật đổ được ngoại thích giải phóng cho hoàng đế để thiên hạ thương sinh có thể sống dưới sự nhân từ của ngài.”

Ngô Lăng lập tức phụ họa theo, lời của lão rất mềm dẻo, đã giải phóng cho hoàng đế lại còn sống dưới sự nhân từ của Khang vương.

“Các vị, không thể nói như vậy. Ta là con cháu hoàng gia, làm sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, sau này người đời sẽ nói ta như thế nào.”

Khang vương đương nhiên sẽ phải mở miệng từ chối, hắn cũng không thể cứ như vậy đồng, đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo.

Đám người này đương nhiên đều không lạ gì phản ứng của Khang vương, Ngô Lăng chính là người đầu tiên lên tiếng.

“Không có, điện hạ đây làm sao có thể là chuyện đại nghịch bất đạo, ngài là đang thay trời hành đạo tiêu diệt phản loạn phò tá thiên tử trọng chấn thiên hạ. Đám lão già chúng thần nguyện ý ra một phần sức mọn phò tá điện hạ tiêu diệt phản loạn. Xin điện hạ vì thiên hạ thương sinh mà đứng lên.”

Thay trời hành đạo, phò tá thiên tử. Lời nói đều rất chính nghĩa, cũng rất danh chính ngôn thuận.

Chỉ cần Khang vương tiêu diệt ngoại thích phò tá thiên tử chấp chưởng thiên hạ đó chính là danh chính ngôn thuận, còn sau đó thiên tử có bệnh chết hay gì đó âu cũng là do số trời.

Đám người này đương nhìn biết ý nghĩa thật sự trong những lời này, nhưng ai lại đi nói ra. Đây chính là tội phản loạn, bọn họ cũng không phản loạn, bọ họ là đang thay trời hành đạo phò tá thiên tử tiêu diệt phản loạn, bọn họ chính là những người chính nghĩa nhất.

Ít nhất trước mặt người ngoài bọn hắn là những người chiếm lý, chỉ đang cố gắng phò tá thiên tử bảo vệ thiên hạ mà thôi.

Hai bên đưa qua đẩy lại một lát Khang vương cuối cùng cũng thở dài nói.

“Thôi được, nếu đây là ý của các vị ta chỉ đành tuần theo vậy.”

“Không không, điện hạ ngài sai rồi. Đây không phải ý của chúng ta mà là mong muốn của toàn bộ người trong thiên hạ, chúng ta chính là tuân theo ý trời mà thôi.”

Ngô Lăng vội vã sửa lại câu chữ cho Khang vương.

“Ha ha tể tướng nói không sai, chúng ta là tuân theo ý trời.”

Khang vương đương nhiên không có lý do gì không thuận theo, hắn tiếp tục nói.

“Bất quá không biết các vị có giải pháp nào không. Phản tặc thế lớn nếu không cẩn thận chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục. Phải biết cấm vệ quân kinh thành hiện nay đều là người của phản tặc, chúng ta tuy cũng có không ít quân đội nhưng cũng không phải đối thủ của phản tặc”

“Điện hạ, thần cho rằng cho chờ phản tặc chính thức khai chiến với Già Gia chúng ta có thể hỗ trợ một chút.”

Một lão giả đứng ra.

“Ồ! Không biết Thương lão có ý kiến gì?”

Khang vương thấy vị gọi là Thương lão này đứng ra trong ánh mắt mang theo chờ mong hỏi.

“Điện hạ, nếu tiền tuyến thất bại phản tặc sẽ phải điều viện binh ứng cứu. Điện hạ nói xem lực lượng duy nhất hiện nay có thể kịp thời điều động tiếp viện lấy đâu ra.”

Vị này Thương lão ý vị thâm trường nói.

Nghe lời của lão mọi người ngồi ở đây ánh mắt đều nheo lại, đám người này đều là cáo già Thương lão đã chỉ rõ như vậy còn không hiểu được bọn họ cũng không xứng ngồi ở đây.

Đương nhiên sẽ không có ai trực tiếp nói thẳng ra, chuyện như vậy không khác nào phản quốc.

“Thương lão nói không sai, nhưng làm sao để phản tặc điều người của mình đi mà không điều người của chúng ta.”

Lần này là tể tướng Ngô Lăng lên tiếng, ông ta dễ dàng nhận ra vấn đề của chuyện này.

Thương lão không trả lời mà là một người khác đứng ra, người này là một trung niên nhân trên người mang theo một cỗ huyết tinh, hiển nhiên là một vị tướng xa trường.

“Bẩm điện hạ, bẩm tể tướng. Tiểu tướng hôm nay đi săn, không may ngã ngựa, ngày mai sẽ lập tức viết tấu chương xin được nghỉ ngơi chạy chữa vết thương.”

“Phong tướng quân vậy mà bị thương, như vậy không tốt tướng quân phải cố gắng an dưỡng đảm bảo sức khỏe cho mình. Thiên hạ này còn phải chờ tướng quân tới bảo vệ đây.”

Khang vương nghe vậy cũng hiểu ý liền họa theo lời xướng của vị Phong tướng quân này.

Ta đã bị thương như vậy không lẽ ngươi còn bắt ta ra trận, hay là ngươi định thu hồi binh quyền của ta giao cho người khác. Cũng được nha nhưng mà không biết có vị nào muốn tiếp quản đội quân này không, dù sao tướng quân chết trận cũng không phải chuyện gì đặc biệt.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nhưng mà điện hạ, chúng ta còn có một khúc xương khó gặm, không biết ngài định xử lý Ngọc Kiếm các thế nào.”

Ngô Lăng lại đưa ra vấn đề tiếp theo. Cả hội trường trở nên im ắng hẳn đi, không ai tiếp lời Ngô Lăng, dù sao Ngọc Kiếm các cũng không phải dễ xử lý như vậy, đám người giang hồ này nhiều khi cũng không theo sao lộ ra bài, bọn hắn luôn là nhân tố không ổn định nhưng lại không ai làm gì được bọn hắn.

Không có cách nào, ai bảo người ta nắm tay to đâu.

Khang vương suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ánh mắt về phía người còn chưa lên tiếng gần đó hỏi.

“Cô cô, không biết ngài có thể xử lý chuyện này?”

Trưởng công chúa cả buổi không nói một câu, được Khang vương đích thân điểm danh cuối cùng cũng mở ánh mắt như buồn ngủ của mình ra trả lời.

“Ta sẽ khiến mấy vị kia của Ngọc Kiếm các rời khỏi kinh thành, những người còn lại ngươi chỉ cần bắt giữ là được không cần làm bị thương bọn họ. Cuối cùng Ngọc Kiếm các cũng là môn phái đệ nhất giang hồ.”

Khang vương nghe vậy vui vẻ đứng dây hành lễ.

“Cẩn tuân cô cô dạy bảo, ta nhất định sẽ không phụ lòng ngài.”

Khàng vương làm sao không vui cho được, rắc rối lớn nhất đã có người gánh giúp hắn, vậy những chuyện còn lại cũng không cần lo lắng.

Trong đầu Khang vương lúc này đang không ngừng tưởng tưởng hình ảnh mình ngồi trên Long ỷ nhìn xuống thiên hạ thương sinh.

Nghĩ đến đây cả người hắn trở nên hưng phấn hẳn lên.

Biên giới Nguyên Long và Già Gia một trận chiến lớn đang diễn ra.

Hoàng Nguyệt Ánh lúc này đang cưỡi trên con ngựa yêu quý của mình được vây quanh bởi đội hộ vệ của mình hướng ánh mắt về phía chiến trường, nơi đó hai đội quân đang giao chiến, đội hình hai bên đang quấn vào nhau như hai đàn kiến đang giao chiến tranh giành lãnh địa.

Vị trí của nàng ở khá sâu nơi hậu phương, ở đây nàng có thể quan sát chiến trường một cách rõ ràng nhất cũng như có thể chỉ huy quân đội một cách tốt nhất mà không cần phải lo lắng tính mạng của mình.

Mấy tên tướng quân ăn rồi luôn đi đầu giết địch cuối cùng cũng bị chém chết thôi, đường đường là tướng quân quân không đi chỉ huy binh lính của mình lại lao vào chiến trường giết địch như vậy không khác nào tự phế bộ máy chỉ huy của toàn quân.

Lúc đó! Hắc… chỉ cần quân địch biến đổi đội hình một chút, đổi một cái phương pháp tác chiến một chút ngươi cũng kết thúc rồi.

Hoàng Nguyệt Ánh đương nhiên không phải loại tướng lĩnh như vậy, suốt khoảng thời gian đi lính số lần nàng đích thân lên chiến trường giết địch cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa lúc đó nàng còn mới tham quân, làm một tên đại đội trưởng.

Tính ra đã nhiều năm rồi thanh kiếm trên eo nàng không có nhuốm máu kẻ thù, hiển nhiên trở thành một vị tướng khiến Hoàng Nguyệt Ánh không thể tùy tiện ra trận.

“Tướng quân, cánh trái đang bị đẩy lùi. Quân địch dường như đang dồn toàn lực vào cánh trái.”

Tướng lĩnh bên cạnh sau khi nghe báo cáo của lính truyền tin liền bẩm báo cho Hoàng Nguyệt Ánh.

Bất quá Hoàng Nguyệt Ánh lại không trả lời hắn, đôi mi nàng nhíu chặt chăm chú quan sát chiến trường phía trước.

Không nhận được câu trả lời của Hoàng Nguyệt Ánh vị tướng kia vẫn tiếp tục bẩm báo chờ đợi tướng quân trả lời.

“Ngươi có thấy chuyện này rất lạ hay không?”

Nhưng đáp lời hắn lại là một câu hỏi.

“Tướng quân, ngài nhìn ra vấn đề gì sao?”

Câu hỏi của nàng khiến ngay những người khác cũng phải giật mình, bọn họ lo lắng hỏi. Dù sao tướng quân của bọn họ cũng là Hoàng Nguyệt Ánh, nữ tướng nổi danh hàng đầu thiên hạ, nàng cảm giác không thích hợp vậy khả năng cao có vấn đề.

“Quân địch chỉ có năm vạn quân tham chiến, trong khi quân ta có tới mười lăm vạn, rõ ràng con số này không thích hợp. Chúng ta cũng không phải lần đầu giao thủ nhưng rõ ràng điều động một đội quân ít hơn kẻ địch tới ba lần đón đánh trên chiến trường đồng bằng rộng lớn nơi hai bên đều đã hết sức quen thuộc là điều không khả thị, việc này không khác nào nướng quân.”

Dừng lại một chút nàng đưa tay chỉ về phía phía chiến trường.

“Nhìn xem, rõ ràng kẻ địch đã bị đặt vào thể bất lợi, tất cả hy vọng còn lại của chúng đều đặt vào việc đột phá cánh trái của chúng ta.”

Đám tướng lĩnh cũng đưa mắt quan sát chiến trường, bọn họ đều có thể nhìn thấy lợi thế phe mình đang ngày càng lớn, còn về phía Già Gia thậm chí đã toàn diện co vào cánh trái tập trung hoàn toàn sức mạnh vào cánh phải mong muốn đột phá vòng vây.

“Tướng quân, dù vậy nếu không gia cố cánh trái quân của Già Gia có thể thoát đi.”

Tuy vậy một người khác vẫn không quên nhắc nhở vấn đề hiện tại.

“Đương nhiên ta hiểu, cho dù không biết bọn chúng có âm mưu gì nhưng hôm nay ta muốn lưu lại năm vạn quân này ở lại.”

Hoàng Nguyệt Ánh nhìn sang phó tướng bên cạnh ra lệnh.

“Truyền lệnh để hậu phương điều thêm hai vạn quân tới cánh trái. Không cần thiết phải gia cố phòng ngự, có thể để lộ ra một chút sơ hở cho bọn hắn nhìn thấy cơ hội thoát đi.”

“Tướng quân tại sao không trực tiếp vây lại tiêu diệt bọn chúng.”

Bên cạnh Hoàng Trung Thiện không hiểu lên tiếng hỏi.

Hoàng Trung Thiện tính ra năm nay cũng đã gần ba mươi, ở tuổi này đương nhiên phải được ra ngoài rèn luyện, hơn một năm trước Hoàng Nguyệt Ánh đã xin phép cho Hoàng Trung Thiện về dưới trướng mình học tập cầm quân.

Dù sao tiểu tử này cũng là tương lai của Hoàng gia, còn là con trai của nàng Hoàng Nguyệt Ánh không thể bỏ mặc không quản.

Hoàng Trung Thiện đương nhiên rất vui vẻ vì chuyện này.

Bây giờ Hoàng Trung Thiện xem như là một hộ vệ bên cạnh Hoàng Nguyệt Ánh. Đương nhiên rồi người như Hoàng Nguyệt Ánh làm sao có thể cho phép Hoàng Trung Thiện trở thành tướng ngay lập tức, dù là con trai của nàng cũng phải từng bước mà đi giống như nàng năm xưa mới bắt đầu cũng chỉ là một tên đội trưởng vậy.

Cho dù trước kia hắn là tướng của cấm vệ quân cũng như vậy, dù sao đám cấm vệ quân kia cũng là một lũ ăn không ngồi, đặc biệt là đám tướng lĩnh, đích thị là một lũ con cháu có mấy người thực sự có bản lĩnh.

Nhưng Hoàng Nguyệt Ánh đâu biết Hoàng Trung Thiện vốn dĩ càng thích như vậy, một người yêu mẫu như hắn đương nhiên muốn ở bên cạnh mẫu thân càng nhiều càng tốt. Làm tướng bên ngoài, hắn còn chưa có hứng thú đấy đâu.

Còn việc Hoàng Trung Thiện gọi Hoàng Nguyệt Ánh là tướng quân, đây cũng là yêu cầu của Hoàng Nguyệt Ánh. Nói trắng ra trong quân doanh hay liên quan đến công việc Hoàng Trung Thiện đều phải gọi như vậy, cho dù ở nhà hai mẹ con nói chuyện với nhau nếu liên quan đến việc của quân đội Hoàng Trung Thiện đều phải gọi như vậy.

“Không nên đánh kẻ cùng đường mạt lộ. Nếu bọn chúng biết mình không còn cơ hội sống sót chắc chắn sẽ liều mạng, lúc đó tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn. Cho bọn chúng cơ hội chạy trốn, chúng ta ở phía sau đuổi theo như vậy mới có thể giết được nhiều quân địch nhất, lại có thể hạn chế tổn thất xuống thấp nhất.”

Hoàng Nguyệt Ánh nói không sai, thực chất trong những trận đánh chiến quả lớn nhất không phải lúc hai quân va chạm nhau mà là khi một trong hai bỏ chạy, đó mới là lúc có được chiến quả lớn nhất.

Một khi một bên quân lính tan ra không còn ý chí chiến đấu, đó là lúc tàn sát bắt đầu, vì thế chiến thuật yêu thích của Hoàng Nguyệt Ánh là đánh vào sĩ khí chứ không phải cố gắng phá tan đội hình quân địch.

Một trong những chiến thuật yêu thích của nàng là dùng kỵ binh húc thẳng vào hậu phương quân địch, hay tạo một lớp tường giáo dày đặc phía trước, những phương pháp này có thể tạo ra hiệu ứng quan sát gây nên sự sợ hãi trong lòng địch.

Con người mà, luôn lươn sợ những thứ ở phía sau mình, hay việc tạo ra cảm giác chỉ cần tiến lên phía trước sẽ bị đam chết. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để tạo nên xung kích tinh thần cho binh lính địch, còn nếu như vậy không được thì cũng chỉ có thể dùng cách đối đầu trực diện.

Bất quá khi chiến trường đã tới thời điểm cuối một người lính truyền tin vội vã chạy tới.

“Tướng quân, cấp báo từ thành Hàm Đan.”

Đôi mắt Hoàng Nguyệt Ánh nheo lại, đôi tay nàng nắm dây cương đã siết chặt.

“Bẩm tướng quân, thành Hàm Đan bị tấn công đã thất thủ.”

Người lính truyền tin đưa ra một ấn phù.

Hoàng Nguyệt Ánh vội vã nhận lấy ấn phù, quan sát một chút. Nhìn về phía phó tướng bên cạnh nói.

“Ra lệnh toàn lực tiêu diệt quân Già Gia, không cần phải lo lắng tổn thất. Tiểu Chương ngươi điều một đội trinh sát tới thành Hàm Đan, ta muốn xác nhận tình hình, cử thêm trinh sát nhanh chóng cấp báo cho các thành gần biên giới yêu cầu bọn họ cẩn thận, số trinh sát còn lại tỏa ra xung quanh, ta muốn xác nhận chu vi ba mươi dặm xung quanh. Toàn quân chuẩn bị rút lui, quân ở tiền tuyến sau khi tiêu diệt kẻ địch nhanh chóng đuổi kịp đại quân.”

Hoàng Nguyệt Ánh không hổ tướng chinh chiến xa trường nhiều năm, nàng nhanh chóng nhận rõ tình hình đưa ra phương pháp ứng đối tốt nhất.

“Nói tại sao Hàm Đan thất thủ.”

Hoàng Nguyệt Ánh sau đó tiếp tục tra hỏi lính truyền tin. Hàm Đan thành dù sao cũng là thành biên giới, cho dù trăm vạn đại quân vây đánh cũng có thể chống cự vài ngày, vậy mà trong một thời gian ngắn như vậy lại thất thủ nói nàng cũng không tin. Nhưng đại ấn thủ tướng thành Hàm Đan ở đây nàng thật sự không thể không tin.

“Bẩm… bẩm tướng quân, không… không hiểu sao cổng thành không đóng, quân địch chỉ cần đẩy tới cổng thành cứ như vậy bị đẩy ra, tướng quân phát hiện chuyện không ổn liền sai tiểu tướng trốn khỏi thành nhanh chóng cấp báo cho ngài.”

Lính đưa tin run rẩy nói, hắn thật sự cũng không ngờ được chuyện này có thể xảy ra. Cổng thành biên giới không đóng, bị quân địch đẩy ra nói ai có thể tin.

Đôi mắt Hoàng Nguyệt Ánh càng nheo chặt, sát ý từ bên trong lộ ra. Xem ra sắp tới kiếm của nàng sẽ phải dính máu rồi.

Trời tối! Đêm nay là một ngày không trăng, giữa bóng đêm đen nghịt kia những ánh lửa thắp sáng đêm tối tạo thành hình chữ nhật đang chậm rãi tiến về phía trước.

Những ánh lửa này chính là quân đội của Nguyên Long đang hành quân giữa đêm.

Nằm ngay trung tâm của đội quân chính là chiến xa của Hoàng Nguyệt Ánh, nói là chiến xa cũng không chính xác, loại xe này chỉ có thể coi là nơi nghỉ ngơi của các tướng lĩnh trong trường hợp phải hành quân liên tục, dù sao chiến xa cũng đã bị lại bỏ khỏi chiến tranh từ lâu.

Hoàng Nguyệt Ánh lúc này đang ngồi trên chiến xa ánh mắt không dấu được sự lo lắng quan sát bản đồ phía trước.

Việc hành quân liên tục trong đêm như thế này vốn dĩ là điều tối kỵ của nhà binh, bởi vì như vậy bọn họ rất dễ bị tập kích. Thời điểm này bị tập kích đó chính là thảm họa, cho dù là Hoàng Nguyệt Ánh có lẽ cũng chỉ có thể chết trận vì quốc gia.

Nhưng tại sao nàng vẫn lựa chọn việc hành quân trong đêm.

Thứ nhất chính là do thành Hàm Đan thất thủ.

Thành Hàm Đan là một trong ba thành biên giới, trấn thủ yếu mạch tiến xuống phía nam của đế quốc. Thành Hàm Đan thất thủ đồng nghĩa với việc vùng đồng bằng phía nam hoàn toàn mở toang cho quân địch, hệ thống phòng thủ của của đế quốc đã bị đánh thủng, nếu không trở về kịp thời bổ cứu sẽ là thảm họa, còn chưa kể hơn hai vạn quân của quân đoàn phía nam đang nằm dưới sự chỉ huy của nàng.

Thông thường nếu là quân địch bị ngăn lại biên giới chỉ bảy vạn quân là đủ để trấn thủ nơi này, nhưng bây giờ rõ ràng không còn thứ gì có thể ngăn chặn kẻ địch ở ngoài biên giới nữa, còn chưa kể theo tình báo mới nhất kẻ địch có tới mười hai vạn quân.

Bảy vạn đối đầu với mười hai vạn trong khi không có thành trì hay địa hình ủng hộ, còn chưa kể bảy vạn quân này phải chia ra trấn giữ các khu vực trọng yếu.

Còn quân địch! Không có gì ngăn chúng được nữa, quân địch có thể thoải mái chọn bất cứ nơi nào để tấn công với toàn bộ sức mạnh của mình, Hoàng Nguyệt Ánh cũng không tự tin mình có thể giải quyết trong tình hình như vậy.

Kỳ thực Hoàng Nguyệt Ánh từng có ý định trực tiếp tấn công thẳng vào Già Gia, cắt đứt đường lui cùng đường tiếp tế buộc bọn chúng phải rút quân.

Nhưng nàng lại không dám làm như vậy. Đơn giản bởi vì thành Hàm Đan thất thủ có quá nhiều vấn đề, có ngu đến mấy cũng nhìn ra có nội giạn hỗ trợ chuyện này. Thử hỏi nàng làm sao có thể yên tâm đem quân đánh vào đất của kẻ thù trong khi hậu phương phía sau lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.

Không một vị tướng nào dám làm ra chuyện như vậy, việc này không khác nào tự sát.

Vì thế lựa chọn duy nhất của nàng chính là phải rút quân về càng nhanh càng tốt, củng cố hậu phương và chiếm lại thành Hàm Đan. Chỉ cần chiếm lại thành Hàm Đan cái gì cũng có thể giải quyết, đương nhiên nàng biết chuyện này không đơn giản.

Thứ hai chính cũng chính là từ thành Hàm Đan bị chiếm.

Nếu theo tính toán tốc độ hành quân cần ít nhất bốn ngày để quân từ thành Hàm Đan có thể đuổi kịp đường rút của nàng, dù sao lựa chọn của nàng là rút quân lên thành Uông Dương phía bắc, muốn đuổi kịp chặn đánh cần ít nhất bốn ngày.

Còn quân từ Già Gia muốn đuổi kịp cần tới sáu ngày, lực lượng duy nhất có thể quấy rối ngăn chặn nàng rút quân đã bị tiêu diệt chiều hôm qua nàng không cần phải lo lắng bị phục kích khi hành quân trong đêm, ít nhất là số lượng quân vừa đủ để khiến nàng chịu tổn thất nặng là không thể.

Vì thế Hoàng Nguyệt Ánh quyết định hành quân cả ngày lẫn đêm, nàng muốn thoát khỏi tầm truy kích của Già Gia càng nhanh càng tốt.

Nhưng trước mắt nàng lúc này lại là một lựa chọn khó. Chỉ cách năm mươi dặm phía trước nàng phải đối mặt với một hẻm núi, đây là một hẻm núi hẹp chỉ dài năm dặm.

Nhưng độ hẹp của nó khiến đội hình hành quân phải thay đổi, vượt qua hẻm núi này là một việc vô cùng nguy hiểm đặc biệt là trong đêm.

Với địa hình này cho dù chỉ là một đội quân nhỏ cũng có thể gây ra tổn thất không thể lường trước, Hoàng Nguyệt Ánh tự tin chỉ cần năm ngàn quân nàng cũng đủ sức để gây ra tổn thất lớn cho hơn mười lăm vạn quân tại ngọn núi này.

Năm ngàn, con số đủ cho một lực lượng kỵ binh có tính cơ động cao.

Bình thường khi hành quân Hoàng Nguyệt Ánh sẽ không lựa chọn con đường này, đơn giản bởi vì có một con đường an toàn hơn chỉ là hành trình phải tốn thêm hai ngày nữa.

Hay ngày so với an toàn của toàn đại quân là một con số quá nhỏ, nhưng bây giờ con số này lại quá lớn, từng đó là quá đủ cho một cuộc chặn đánh.

“Tướng quân, chúng ta sắp tới hẻm Phú Ngang.”

Phó tướng cưỡi ngựa bên cạnh lên tiếng, lời của hắn đem tới sự chú ý của tất cả các tướng lĩnh xung quanh, ai cũng biết sự nguy hiểm của hẻm núi này, bọn họ đang chờ đợi quyết định của cùng của thống lĩnh toàn quân.

“Chúng ta cần bao lâu để có thể kiểm soát hai bên sườn núi?”

Hoàng Nguyệt Ánh hỏi một vị phó tướng bên cạnh.

Người này suy nghĩ một lúc liền trả lời.

“Bẩm tướng quân chúng ta cần ít nhất nửa ngày, hơn nửa chỉ có thể đi lên sườn núi từ mặt bên kia.”

Hoàng Nguyệt Ánh ôm đầu, nàng vốn dĩ định cho quân kiểm soát hai bên sườn núi nhưng nhìn tình trạng này xem ra nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Với tình trạng này nàng thậm chí có thể nghĩ ra bảy bảy bốn chín cách ngăn chặn một đội quân tiến vào.

Nếu cho người kiểm soát nghĩa là phải đi lên từ mặt bên kia.

Trong trường hợp quân địch phục kích sẽ cần ít nhất nửa ngày để điều quân tiếp viện, còn quân tiếp viện có dám đi qua hẻm núi khi biết kẻ thù đang ở ngay trên đầu mình hay không lại là chuyện khác.

Nàng thậm chí có thể đánh giá xem có ngăn chặn đội quân được cử đi kiểm soát hai sườn núi hay không.

Ví dụ như nếu số lượng vượt quá năm ngàn thì trực tiếp diệt đi, còn không cứ để chúng qua.

Mà đã trực tiếp diệt đi vậy ta cũng lộ luôn cho ngươi xem.

Đấy ta đang ở trên đầu các ngươi này, ngon thì đi qua xem. Vậy là có thể kéo dài thêm hai ngày.

Những tướng lĩnh khác nghe vậy khuôn mặt cũng tối sầm lại, bọn họ đương nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Tướng quân không bằng chúng ta lợi dụng trời tối vượt qua nơi này.”

Hoàng Trung Thiện ở một bên đưa ra ý tưởng của mình.

Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy nhìn lên bầu trời tối đen như mực phía trên, cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ. Bất quá làm thế nào để thực hiện lại là một vấn đề.

“Hoàng tướng quân, lợi dụng trời tối để vượt qua là một ý tưởng tốt. Nhưng đây là mười lăm vạn quân, ngài muốn trời tối tới mức nào để dấu một đội quân lớn như vậy di chuyển qua một hẻm núi?”

Một vị phó tướng không ngần ngại thân phận của Hoàng Trung Thiện thẳng thắn hỏi.

Hoàng Trung Thiện nghe vậy khó xử đưa ánh mắt cầu cứu nhìn mẫu thân của mình.

Hoàng Nguyệt Ánh lại không nhìn hắn, ánh mắt của nàng vẫn chăm chú vào đầu trời tối đen phía trên. Có lẽ cũng không cần thiết phải như vậy.


Còn tiếp…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Thông tin truyện
Tên truyện Thuần nữ thần công
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Liếm tinh trùng, Người và thú (Sex thú), Truyện bú cặc, Truyện liếm chân
Tình trạng Update Phần 27
Ngày cập nhật 18/08/2025 05:55 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thi – Quyển 1
Sau khi đi tới lò hỏa táng, Lão Tần gia đang ngồi trong sân nhỏ hút một điếu thuốc lớn, khá nhàn nhã. Thấy tôi cùng sư phụ tới đây, liền đứng dậy chào đón. Nhưng sư phụ cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở miệng nói với Lão Tần gia: “Lão Tần, chuyện của Tiểu Phàm càng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện sex Ma Quỷ Tuyển tập Thi
Bộ đôi sát thủ - Tác giả Leysek
Sau cái đêm hoan lạc đầy man dại, Hải có nói chuyện riêng với Trung về ý định của bà Nga là không muốn tiếp tục cho nó chơi nữa và Trung đành ngậm ngùi tôn trọng ý muốn của bà. Thời gian này đội bóng cũng đang chuẩn bị bước vào mùa giải mới nên cả Hải và Trung cũng không có nhiều thời...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ mẹ ruột Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện NTR Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình
Lão dê già và những em sugarbaby dâm đãng
Em thư ký riêng xinh đẹp và cô nhân viên dâm đãng Sau 2 tháng đi biển cùng Linh Chi Lan, lão Hoàng quay trở lại công ty. Trong thời gian lão đi vắng, em thư ký Vân Dung đảm nhiệm hết nhiệm vụ trên công ty của lão. VÂn Dung đi vào báo cáo tình hình trên công ty 2 tháng qua cho lão. Nói chung là cũng không có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ thư ký Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện móc lồn
Liên kết: - - - - - - - - - -

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân



truyện sex ỷ thiên đồ long kýtruyen sex hoc sinh tinh yeutruyen sex mautruyensex hoc sinhtruyện sex mới cập nhậttruyen sex cuc nung to tho dientruyen sex me ke con chongtruyen sex con dautruyen sex tinh ductruyensex tvtruyện sex 18 có thậtsex du votruyen sex osintruyện sex moitruyen sex co giao damchịch cô giáotruyensex 18truyen sex dap datruyện sex nặng nhấtừ xe ôm thì sao phần 2truyện sex nặngtruyện sex 21truyen sex 19truyện sex 2016truyện sex phươngtruyen sex chi em hotruyen sex chi em song sinhwww.truyen sextruyen sex vợtruyen sex nhung nang dau xinh deptruyện sex 88truyen sex daitruyện sex hoa thiên cốttruyện sex vợ chồngtruyện sex xóm trọtruyen sex cổ trangtruyện sex cực mạnhtruyen sex hoa hautruyện sex hoa thiên cốttruyen sex damdangtruyen sex namtruyen sex em hang xomtruyen sex du ba giatruyen sex bu lontruyện sex cuồng dâmtruyen sex hot girltruyen sex mautruyen sex gai 1 contruyen sex hiep dam moitruyen sex danh cho phu nutruyen sex me contruyện sex hoa thiên cốttruyện sex thùy dươngtruyen sex sinhvientruyen sex that long con yeu mechuyen tinh sextruyen sex hay ma ngantruyen sex septruyện sex 21truyen sex nha ba maitruyen sex chotruyen sex bao damtruyen nguoi lon dong nghiepsex boy hoc sinhtruyện sex cổ trangtruyện sex phá trinh học sinhtruyen sex bu vutruyen sex lien minhtruyen sex co giao day vantruyen sex tuoi thotruyen sex cha va con gaitruyen sex 2017truyện sex phêtruyen sex ong giatruyen sex vo chongtruyen sex hoc sinh pha trinhtruyen sex hoc sinh moitruyen sex sinh vien co thattruyen sex dit ba giatruyện sex ỷ thiên đồ long kýtruyen sex bao damtruyen sex botruyen sex motruyện sex hoa thiên cốtliên minh huyền thoại sexkho truyện sextruyen sex cuc suongchuyện tình sextruyện sẽ. tvtruyen hiep dam metruyen sex cổ trangtruyen lol 18truyen sex hoc sinh lam tinhtruyen sex lien minhtruyen sex chu kimsex tuổi trẻ