– Mẹ ơi, mẹ ở lại bên con, con còn chưa kịp lớn khôn còn chưa báo đáp gì cho mẹ, còn chưa cả cho mẹ đi du lịch nước ngoài. Mẹ phải ở bên con đến khi con lấy chồng, để chúng con thay phiên chăm sóc mẹ, để bế con cho con và nghe được tiếng gọi bà ngoại của nó. Huhu.
Nước mắt cô rơi lã chã xuống mu bàn tay mẹ. Đôi mắt bà Lệ lúc mở lúc nhắm, môi mấp máy không rõ thành lời. Những lúc ấy Chi nhanh tay quệt đi dòng nước mắt, ôm lấy bà rồi nói sát bên tai.
– Mẹ ơi không sao, con đây, mẹ không sao rồi.
Vừa tới bệnh viện tuyến trên, mọi thứ diễn ra gấp gáp như một cơn bão. Một đoàn bác sĩ đẩy cáng bà Lệ vào phòng cấp cứu, Chi loạng choạng đi theo, tay vẫn bám lấy mép áo blouse trắng của một y tá. Sau vài giờ đồng hồ mà Chi tưởng chừng đã đi qua cả thế kỷ, một bác sĩ từ căn phòng trắng xóa đấy hớt hải bước ra.
– Em là con gái của cô Đặng Thị Lệ đúng không? Vào đây một chút để chị trao đổi cái này.
Nhìn thái độ gấp gáp và gương mặt không nhiều sự lạc quan của chị, Chi thấy lòng mình cũng nặng theo. Em cứ thế lủi thủi bước theo vào căn phòng sát bên. Để Chi ngồi ngay ngắn chị mới bắt đầu trình bày.
– Chúng tôi đã làm xét nghiệm máu, creatinin rất cao, ure máu vượt ngưỡng cho phép. Đấy là nguyên do tình trạng nửa tỉnh nửa mê hiện giờ. Mọi dấu hiệu cho thấy cô ấy đang bị suy thận mãn tính giai đoạn cuối, nguy cơ nhiễm độc toàn thân. Phải chạy thận gấp.
Chi nghe như có sét đánh bên tai, cô đứng bật lên tay siết trên mép bàn, cố không chao đảo, rồi hỏi.
– Phải… chạy thận… là sao bác sĩ? Có thể… khỏi được không?
– Haizz, Chạy thận nhân tạo là giải pháp duy trì sự sống. Nhưng nếu muốn điều trị dứt điểm… chỉ còn cách ghép thận. Gia đình hãy chuẩn bị thật kỹ cả về tinh thần và kinh tế, bởi việc này cần sàng lọc kỹ càng và kinh phí rất cao…
Câu chữ lướt qua tai nhưng Chi không nghe thêm được gì nữa, trong đầu cô chỉ còn ong ong những cụm từ: “Duy trì sự sống” “ghép thận” “kinh phí rất cao”. Những cụm từ kia đều diễn tả một kết cục chung mà với cô là vô cùng kinh khủng: Mẹ cô có thể chết.
– Ôi không mẹ ơi, không thể được mẹ với con là duy nhất là ngọn hải đăng giữa biển đời đầy bão táp này… mẹ đừng chết… xin mẹ, mẹ ơi…
Đấy là tiếng lòng gào thét của cô nhưng nào ai nghe thấy, có nghe thấy thì liệu có giúp được gì.
Mẹ cô phải chạy thận nhân tạo, phải dùng thuốc đặc trị, phải nằm viện, chạy máy… vv… những thứ đó sẽ mất tiền, rất nhiều. Sau đó cô sẽ phải tìm thận mới cho mẹ, nếu may mắn cô hợp để cho bà thì tốt, vậy phải lo tiền xét nghiệm của bà và của cô cùng tiền mổ. Nhiều lắm lắm, vậy Chi sẽ bán nhà, bán đất, chẳng sao vì em chỉ cần mẹ còn, chỉ cần ngày ngày nhìn thấy mẹ… Nhưng nếu Chi không hợp để hiến thì sao? Mua thận? Mua của ai và ở đâu, tiền bán nhà bán đất liệu có đủ mua hay không? Chọn ai để thực hiện một ca ghép rủi ro như thế để có thể hoàn toàn yên tâm? Câu chuyện không chỉ dừng ở việc cần rất nhiều tiền mà còn cần cả những mối quan hệ trên cao. Những thứ đó Chi đã thiếu cả cuộc đời, cô chưa bao giờ để chúng trở thành mối lo, nhưng đây là lần duy nhất. Vẫn biết chỉ cần mẹ em khỏe thì để Chi vào đó nằm thay cũng được, nhưng tấm lòng không đổi thành những điều thiết thực, không giúp cô vượt qua được cơn tuyệt vọng này.
Dòng nước mắt em tuôn tràn, trái tim như bị ai bóp cứng. Trước mắt Chi trở thành đen đặc, cô dựa lưng lên tường rồi dần trượt xuống, hoàn toàn xụi lơ. Chiếc điện thoại trên tay cô lúc này nhấp nháy.
Ánh đèn neon chói lóa, làm Chi tỉnh dậy, cô nheo mắt nhìn quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc cáng ở rìa phòng cấp cứu. Cô nheo mắt nhìn đồng hồ, 1h30 sáng, cô đã ngất đi gần 7tiếng sao? Trong thời gian ấy chuyện gì đã xảy ra? Mẹ cô đâu? Bà thế nào rồi?
Chi định tung chiếc chăn đắp trên người ra thì mới biết đó là một chiếc áo vest, một hình ảnh cho cô gợi nhớ đến sự an toàn. Một tia hy vọng ánh lên, cô lảo đảo bước xuống giường đi về phòng mẹ.
– Ô em gái, tỉnh rồi a gớm em làm bọn chị lo quá, đi đến đây mà cả hai mẹ con cùng hôn mê làm chẳng biết gọi ai làm thủ tục. May nhé, có ông sếp gọi đúng lúc rồi nhiệt tình đến ngay, thế nên…
Chị y tá nói gì Chi chẳng còn nghe rõ bởi bao nhiêu sự chú ý của em đã dồn vào bóng lưng vĩ đại kia. Quen thuộc quá, vẫn tóc hoa râm lấm tấm sợi bạc, áo sơ mi trắng bên trong, áo gile xám bên ngoài cùng màu với chiếc quần ông đang mặc và chiếc áo vest trên tay cô. Cứ bất cứ khi nào sự tuyệt vọng bủa vây lấy Chi thì bóng dáng kia lại làm đập tan nó mà kéo cô ra ngoài. Sự cảm kích nào cho đủ những ân huệ to bằng trời như thế đây.
Ông Danh đang đứng nói chuyện cùng một ông bác sĩ cứng tuổi, trước khi rời đi ông ấy bắt tay ông và cười. Liệu đây là một tín hiệu tốt chăng, Chi mong quá, cô bước vội lại gần.
– Cháu chào chú, cháu lại làm phiền chú rồi phải không ạ.
Chi cúi thấp đầu cảm ơn, rồi ngước lên nhìn ông bằng đôi mắt hàm ân kèo theo cả áy náy.
– Dậy rồi à, thuốc an thần có làm cháu choáng váng không, sao không nghỉ thêm chút nữa đi.
– Cháu ổn lắm rồi chú ạ. Vừa rồi bác sĩ nói gì vậy chú, bệnh tình của mẹ cháu ra sao rồi ạ.
Ông không trả lời Chi ngay mà đặt hai tay lên vai em, vẫn là cái xoa dịu dàng khi trước rồi sau đó ông lấy chiếc áo vest em cầm khoác lên cho em.
– Cẩn thận lạnh, không sao rồi, ngồi xuống đây chú nói cho nghe.
Chi dùng hai tay siết lên mép áo để sự ấm áp của ông thấm sâu tận trong tâm hồn run rẩy của em. Em nghe lấy như nuốt từng lời ông nói.
– Trước mắt mẹ cháu không sao, sẽ tỉnh lại trong chốc lát rồi chuyển về phòng yêu cầu.
Bao nhiêu đè nén tuôn ra, rơi theo từng giọt nước mắt, Chi khóc khi môi nhoẻn miệng cười gật đầu rồi nghe ông nói tiếp.
– Sau này vẫn phải chạy thận định kỳ để duy trì sự sống, tiếp đến phải tìm nguồn thận để ghép thật nhanh. Nếu không bệnh của mẹ cháu không dứt điểm được mà ngày càng nặng thêm.
Nỗi lo vẫn còn nguyên nhưng dù sao cũng còn một đường hy vọng, Chi quệt nước mắt, ánh mắt đã trở lại quyết tâm hơn.
– Cháu sẽ làm được, nhất định cháu sẽ giữ mẹ ở lại bên cháu thật lâu. Giờ cháu sẽ đi làm xét nghiệm tương thích, nếu được cháu sẽ trực tiếp hiến cho bà.
Chi định đứng dậy thì ông Danh kéo tay cô ngồi xuống rồi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô.
– Từ từ đã, cháu và mẹ cháu khả năng tương thích sẽ không cao, và nếu có tương thích cũng nằm trong trường hợp cần cân nhắc.
– Vì sao chứ, cháu tình nguyện cho mẹ cháu mà, cháu muốn mẹ hơn bất cứ điều gì trên đời.
– Vừa rồi cháu ngất bác sĩ đã làm xét nghiệm máu theo quy trình, cháu và mẹ khác nhóm máu nhau. Nếu đủ tương thích để ghép sẽ phải làm thêm thủ thuật đặc biệt và có nguy cơ cao. Thay vào đó chú đã đăng ký mẹ cháu chờ tạng, nếu có tạng thích hợp sẽ được cân nhắc ghép ngay.
Rồi sau khi nhìn quanh ông mới nói thêm.
– Còn một cách nữa, đấy là mua thận, nhà nước mình tuy không cho nhưng luôn có cơ chế ngầm, việc này để chú tính.
Mọi chuyện thật phức tạp, Chi sẽ lại bế tắc nếu không có người đàn ông này. Bàn tay nhỏ vẫn đang trong tay ông, ông chỉ muốn an ủi em một cách dịu dàng đâu nghĩ đã làm trong lòng em có sóng dậy.
Chưa đầy một ngày, bà Lệ được ra khỏi phòng cấp cứu và được chuyển sang phòng yêu cầu. Căn phòng không quá rộng nhưng sạch sẽ, yên tĩnh và đầy đủ thiết bị theo dõi. Nhân viên y tế ra vào thường xuyên, kiểm tra huyết áp, truyền dịch, theo dõi tình trạng từng giờ.
Không ai nói ra, nhưng Chi biết rõ đây là loại phòng mà không phải bệnh nhân nào cũng được vào ở. Và với sự chăm sóc tận tình với dàn nhân viên y tế hùng hậu như này lại càng hiếm hơn. Điều này chắc hẳn không phù hợp với hoàn cảnh của hai mẹ con Chi.
Bà Lệ tỉnh táo dần, ăn được một chút cháo trắng và có thể ngồi tựa lưng nghe bác sĩ dặn dò. Dù còn mệt, nhưng nước da đã bớt nhợt nhạt, mắt không còn mờ đục như hôm trước. Bà nhìn Chi đôi mắt trìu mến nhưng cũng chất chứa rất nhiều xót xa.
– Con gái yêu của mẹ chịu khổ rồi, mẹ xin lỗi đã làm gánh nặng của con.
– Con chẳng thấy khổ, chẳng thấy nặng mà chỉ thấy vui, mẹ phải thật khỏe để còn nhìn con gái mẹ trưởng thành, cho mẹ đi vòng quanh thế giới nữa chứ.
Chị điều dưỡng đứng một bên cười bảo.
– Con gái mẹ ngoan thế, yên tâm em sẽ thực hiện được mong ước đấy. Chúng tôi hiếm thấy bệnh nhân nào hồi phục thần tốc như mẹ em. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, không lo.
Chi cười đáp lại cảm ơn, em siết chặt tay mẹ hơn còn trong lòng thầm cảm ơn người đã sắp xếp tất cả.
Tối hôm ấy, khi bà Lệ đã ngủ thiếp đi sau mũi tiêm, Chi ngồi bên cạnh nắm tay bà, đầu tựa nhẹ vào cạnh giường. Em không còn khóc nữa, mà biết lúc này mình phải thật kiên cường. Vì khó khăn vẫn còn đó, tiền đâu để chạy thận lâu dài, thận ở đâu để ghép… và còn phải cảm ơn người ta, người đã giúp mẹ cô còn ở đây, hồi phục như bay hằng ngày và gieo cho cô niềm hy vọng. Chi rất ngại khi phải nhận ân huệ từ ai đó, nhưng nếu là vì mẹ thì cô sẽ nhận nhưng nhất định sẽ trả dù bất cứ giá nào.
– “Con sẽ làm mọi thứ để giữ mẹ ở bên con thật lâu”.
Giọng Chi thì thầm nhưng chắc nịch, “làm mọi thứ” ở đây tức là cô đã xác định bán đi tất cả, nhà, đất thậm chí cả bản thân mình.
Vài ngày sau, bà Lệ đã tươi tỉnh hẳn, gần như không còn chút biểu hiện nào của người bệnh. Các chỉ số đã về mức bình ổn bà đã có thể tự sinh hoạt nhẹ nhàng và bắt đầu đòi về liên tục. Nhưng Chi đã rất quyết tâm, dù bà có đòi thế nào đi nữa cô vãn dứt khoát gạt đi.
– Mẹ phải ở đến khi bác sĩ cho xuất viện thì mới được ra, mà mẹ cũng không phải quan tâm đến vườn tược lợn gà làm gì nữa, con nhờ người ở quê bán hết đi rồi. Sau này mẹ sẽ ở trên này với con, con phải được chăm sóc mẹ khi mẹ đau ốm, mẹ mà bỏ về quê tức là muốn con mang danh bất hiếu cả đời.
Chi đã nói đến đây bà Lệ cũng chỉ còn cách nghe theo, bà đồng ý sẽ ở trên này đến khi bệnh đỡ hơn. Nhưng khi nghe đến việc Chi sẽ bán đất, bán nhà để cho bà chữa bệnh thì bà đã khóc rất lâu. Bà nói trong nức nở.
– Mảnh đất đấy là ông bà nội cho bố con, rồi sau này bố con khai hoang cái đồi phía sau nhà thành vườn vải. Tên con cũng từ đấy mà ra, đấy như là kỷ niệm của cha con để lại, nó thuộc về con. Vậy mà bây giờ vì mẹ mà phải bán, mẹ thấy có lỗi Chi à.
– Mẹ, bố mẹ cho con cuộc sống, cả hình hài thân xác này cũng là do bố mẹ đắp nặn lên. Bố không còn, với con không có gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ. Chỉ khi nào mẹ thật sự khỏe mạnh con mới có thể sống vui. Nhà đất chỉ là vật ngoài thân, mẹ con mình chỉ cần một khoảnh nhỏ đủ ở là được rồi, sống có nhau mới là điều quan trọng. Còn bố, bố sống mãi trong tim mẹ con mình, có vườn vải hay không không quan trọng.
Chi nói hết những lời từ đáy lòng, bà Lệ cũng chỉ còn biết gật đầu nghe theo, rồi cả hai mẹ con ôm nhau thút thít, nhưng rõ ràng họ đều hạnh phúc khi có nhau.
Ngoài cửa, ông Danh đã dừng lại ở đây ít lâu, thấy 2 mẹ con ôm nhau ông không vào nữa mà đi ra ngoài gọi điện.
– Alo… việc tôi bảo anh, anh cố làm thật nhanh giúp tôi… ừ nếu cần có thể hỏi bên Trung Quốc xem sao, giá nào cũng được, miễn là phải nhanh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 9 |
Ngày cập nhật | 02/09/2025 05:58 (GMT+7) |