– Em nhớ nhé, thỉnh thoảng phải vào phòng nghỉ của sếp xem lọ nước hoa của anh ấy có còn không. Nếu phải mua thì chỉ mua mùi gỗ, trầm và sâu lắng, hương cũng chỉ thoảng bay, đừng mua loại nổi trội hoặc có hương ngào ngạt anh ấy không thích đâu. Nếu hôm trước anh ấy ngủ lại ở đây thì sáng hôm sau em đến việc đầu tiên em làm là đem hết quần áo của anh đi giặt. Tiệm giặt là cách toàn nhà chỉ mấy chục bước chân, em chịu khó.
Chi chỉ biết dạ, vâng rồi gật đầu lia lịa, cái nào khó nhớ quá thì cô phải lấy giấy bút ra ghi.
Cứ như vậy đến chiều thứ 6 của tuần cuối cùng, chị tặng Chi một miếng lụa màu xanh dương có họa tiết in hoa vô cùng đẹp, chị nói.
– Chi hãy may một bộ váy thật đẹp nhé, trước sau gì cũng có những buổi tiệc em phải tham gia, hãy thật xinh đẹp và đi bên cạnh anh ấy thay chị.
Trong lời nói của Hạ thấy rõ sự quyến luyến, và sự trao gửi trong tiếc nuối của cô thật sự khiến người ta nghĩ mối quan hệ của cô và ông Danh đã vượt trên cả thân thiết công việc thông thường.
– Có lẽ ngoài sự gắn bó trong công việc, chị còn tôn trọng và hàm ơn ông như một người thầy.
Chi nghĩ đơn giản như vậy mà thôi vì suốt cả tháng làm ở đây chưa một lần hai người có biểu hiện hay những động tác gì không đúng mực. Đặc biệt là ông Danh, chưa thấy ông liếc mắt tình tứ, hay đụng chạm cơ thể có chủ đích kiểu quấy rối. Cô chỉ cảm thấy sự đạo mạo, gần gũi và rất nhiều những đức tính đáng quý từ ông.
Ông Danh lúc này không có trong văn phòng, chị Hạ đặt lên trên bàn ông một hộp bút phủ gấm rất đẹp rồi chào Chi trước khi bước ra khỏi cửa. Chi cũng dành cho chị một lời chú hết sức thật tâm.
– Chúc chị gặp thật nhiều may mắn để gặt hái tiếp tục những thành công trong cương vị mới.
– Chị cảm ơn, chúc Chi tiến bộ và rạng rỡ thêm mỗi ngày.
Cứ như vậy căn phòng trở lên im lìm trước khi ông Danh trở lại. Ông nhìn quanh một vòng trước khi trở lại bàn làm việc và cầm chiếc bút lên xem. Chi đoán ý ông, vì vậy cô nói.
– Chị Hạ về rồi chú ạ, trước khi đi chị có gửi lời chào chú và tặng chú món quà đấy ạ.
Ông chỉ khẽ gật đầu.
– Ừ, chú cho cô ấy nghỉ sớm hôm nay để cùng chồng tổ chức tiệc. Gia đình luôn luôn phải quan trọng nhất, một người phụ nữ yêu chồng thương con nhất mực mới là người phụ nữ hoàn hảo.
Chi không hiểu hết ý của câu nói nhưng cũng biết rằng chị Hạ rất yêu chồng con, và ông Danh luôn coi trọng những người như vậy.
Những ngày chỉ có hai người trong căn phòng ấy, không có gì quá khác thường, chỉ có một thứ bắt đầu sinh sôi, không đột ngột, cũng chẳng dồn dập khiến người ta chao đảo. Mà như một cơn mưa phùn nhỏ, nhưng sự kiên trì, dai dẳng của nó khiến ta thấm đẫm lúc nào chẳng hay.
Ông Danh vẫn thế, trong công việc, ông nghiêm túc, chuẩn xác, nhưng không bao giờ quát tháo. Cách ông góp ý với Chi cũng nhẹ nhàng như đang chỉ dẫn cho một đứa cháu ngoan học bài.
– Chỗ này cháu nên trình bày lại theo dạng liệt kê, sẽ rõ hơn… Còn ở đây hơi rườm rà, cháu thử cắt đi một đoạn nhấn mạnh hơn sẽ cho người ta hiểu sự bức thiết của vấn đề.
Sự tận tâm ấy cùng khả năng tiếp thu nhanh, không khó để về sau Chi nhận được những lời khen cổ vũ.
– Ừ, vậy là tốt rồi. Hôm nay cháu xử lý chuẩn xác mà lại rất nhanh.
Những lời khen ấy, giọng nói ấy, dần dần len vào lòng Chi như một luồng hơi ấm. Nếu là Chi trước đây, trong không gian chỉ có 2 người như vậy chắc nàng sợ lắm hoặc không cũng nghi kỵ đủ điều, nhưng giờ khác biệt. Không rõ từ lúc nào, cô bắt đầu mong đến buổi chiều, cái khoảng thời gian sau 5 giờ, khi mọi người đã rút dần khỏi tòa nhà văn phòng, chỉ còn cô và ông Danh trong căn phòng yên tĩnh.
Lúc đó, ông thường gỡ mắt kính, ngả lưng ra ghế, hoặc đứng bên cửa sổ, tay cầm ly trà nóng. Ông hay hỏi han vu vơ.
– Mẹ cháu dạo này thế nào? Hôm rồi về quê có gặp cô giáo cũ không? Ăn trưa hôm nay cháu ăn gì? Đừng nhịn đói nhiều quá, không tốt.
Không phải ai cũng đủ tinh tế để hỏi những câu như thế. Và không phải cô gái nào cũng đủ kiên cường để không xao xuyến trước một người đàn ông lớn tuổi nhưng đầy sự chừng mực, thấu hiểu, và ấm áp đến vậy.
Một hôm, ông đứng sau lưng Chi khi cô đang đánh máy. Ông cúi xuống chỉ vào màn hình, thủ thỉ bên tai.
– Chỗ này cháu dời đoạn này lên trước xem sao, dẫn dắt sẽ tự nhiên hơn.
Ông không chạm vào cô, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc ấy chưa tới gang tay. Hơi thở ông lướt qua bên tai, mùi trà thoảng trong gió. Chi thấy gáy mình nóng ran, hai tay bất giác khựng lại trên bàn phím. Cô không quay lại, chỉ “dạ” khẽ, rồi gõ lại từng chữ theo chỉ dẫn của ông. Để rồi ngay khi ông trở về bàn làm việc, khuôn ngực tròn đầy cứ phập phồng liên miên, cô tức tốc chạy vào nhà vệ sinh để ổn định lại tinh thần. Không phải vì cô thấy sợ hay khó chịu khi quá gần một người đàn ông, mà là một cảm giác lạ lẫm khiến lòng cô cuộn trào. Và điều quái lạ nhất là vừa rồi cô đã muốn ông ở bên cô lâu hơn.
Sau hôm ấy, Chi bắt đầu để ý hơn đến từng cái gật đầu của ông, từng lần ông đặt tay lên vai ghế cô, từng cái chạm nhẹ khi hai người cùng cúi xuống xem một bản thiết kế. Không có gì quá mức, nhưng tất cả đều như từng giọt nước tích tụ trong lòng cô.
Có những đêm về, Chi thường ngồi thẫn thờ nhìn trần nhà. Cô không thể lý giải rõ ràng cảm xúc trong lòng mình. Rõ ràng không phải là say nắng bất chợt như hồi thấy đàn anh đẹp trai khóa trên đàn hát. Nhưng cũng chẳng còn là tình cảm quý mến đơn thuần. Cô thấy ông Danh trong đầu mình mỗi khi tắt đèn. Nhớ lại ánh mắt ông nhìn cô khi cô báo cáo xong một bản kế hoạch. Nhớ giọng nói dịu dàng pha lẫn nghiêm nghị. Nhớ cả tiếng bước chân trên sàn gỗ chậm mà vững chãi của ông.
Cô thấy mình nhỏ bé, mỏng manh trước ông. Nhưng chính sự nhỏ bé đó lại khiến cô muốn đứng gần hơn, để học hỏi, để được công nhận, và… để được ông nhìn mình lâu thêm một chút.
Ông Danh chưa bao giờ làm điều gì vượt giới hạn. Ông không gợi ý, không đùa cợt, không hề cho cô bất kỳ tín hiệu gì ngoài sự tử tế, nghiêm chỉnh và lòng tin tưởng. Nhưng cũng chính điều ấy khiến Chi càng xao lòng. Bởi sự gần gũi quá đỗi an toàn ấy khiến cô được thả mình trong thoải mái, để mặc cảm xúc tự hình thành mà không phải e dè hay chống đỡ.
Cũng có lúc, ông đưa cô về, khi trời mưa lớn, hoặc khi xe cô bị hỏng. Chi ngồi ghế sau xe ông, ông thường mở kính để cô không say. Những lúc ấy, mùi áo sơ mi và gió đầu thu lẫn với nhau, khiến cô mơ màng tim hơi trật nhịp. Cô về đến nhà mà còn thấy lòng mình thổn thức không yên.
Vẫn một buổi chiều muộn như mọi ngày, cô đang viết thư mời cho buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty. Ông đến bên cô lúc nào mà cô không biết. Để đến khi cô vừa hoàn thành xong biểu mẫu ông liền nhắc nhở.
– Chi, thư mời này cháu viết rất tốt đủ trang trọng và dành cho tất cả khách mời sự tôn trọng rất cao. Nhưng chú muốn cháu viết thêm một mẫu thư khác đặc biệt dành riêng cho bạn bè sát cánh từ ngày đầu cùng công ty.
Nói rồi ông trực tiếp cầm chuột để lia, bàn tay chai sần, to lớn, phủ trọn lên bàn tay nhỏ bé búp măng của em. Chi thấy tim mình đập rộn ràng nhưng phải cố trấn tĩnh để đón lấy từng lời chỉ dẫn của ông.
– Cháu nên thay đoạn: “Nhân dịp kỷ niệm 25 năm thành lập, PBK GROUP xin trân trọng tổ chức buổi tiệc thân mật nhằm đánh dấu cột mốc quan trọng trên chặng đường phát triển, đồng thời bày tỏ lòng tri ân đến Quý Đối Tác, những người mà chúng tôi luôn mong muốn được đồng hành và hợp tác bền vững trong tương lai.” Bằng đoạn: “Cùng hân hoan mừng PBK đã bước sang tuổi 25. Một chặng đường không dài, nhưng đủ để chúng tôi nhìn lại và biết ơn sâu sắc những người đã tin tưởng, sát cánh, từ ngày đầu còn nhiều trăn trở đến hiện tại đã gặt hái những quả ngọt đầu tiên.” Sau đó cuối bức thư mời cháu hãy ghi thêm một đoạn như sau: “Nếu bạn nhận được thư này, nghĩa là bạn là một phần không thể thiếu trong câu chuyện của PBK Group. Hãy đến để chúng tôi được nói lời cảm ơn, theo cách chân thành nhất”. Và nhớ dùng phông chữ giống như viết tay cháu nhé.
– Dạ, cháu biết rồi.
Ông Danh nhìn thấy cô đã sửa đúng ý mình thì rất hài lòng. Nhưng ông đâu biết trong lòng cô bé đang ầm ầm nổi sóng. Bàn tay ông vừa nắm đến giờ vẫn còn run run, và cô vẫn như còn cảm thấy hơi ấm của ông mơn man trên làn da của mình. Cảm giác chưa từng trải qua nên cô không thể định nghĩa, nhưng cô biết rằng thứ người đàn ông kia để lại là thứ mầm non đặc biệt đang từng ngày lớn lên.
Và như thế trong căn phòng vốn trang nghiêm ấy, trong sự đúng mực, văn minh và bao dung, ông sếp đang dạy cô thư ký nhiều hơn những điều trong công việc. Cô biết cách làm một người phụ nữ tử tế, biết sống sâu, sống thật, và cảm nhận được những rung động đầu tiên trong cuộc đời.
Từ hôm đó mỗi ngày đi làm với cô là một niềm mong chờ. Mong chờ chiếc áo khoác xám treo trên giá, một mùi quen thuộc thoang thoảng hương gỗ trầm, hay là tiếng gõ ngón tay lên bàn kêu “lách cách”. Cô tự lấy cớ học hỏi để chủ động nhìn ông lâu hơn, bước lại gần khi nói chuyện và thường cười trộm sau mỗi lời khích lệ của ông.
Cô đâu biết sự gần gũi được xây dựng trên nền tảng tin tưởng và an toàn tuyệt đối, lại trở thành mảnh đất màu mỡ cho tình cảm sinh sôi mà không cần bất kỳ lời tán tỉnh nào. Sự ngây thơ để Chi vô định với sự mông lung: Ông Danh là một người thầy, một người cha, hay đơn thuần chỉ là… người đàn ông khiến cô “cuộn trào” cảm xúc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thư ký và người tình |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ thư ký, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 9 |
Ngày cập nhật | 02/09/2025 05:58 (GMT+7) |