– Tối làm kèo đá banh không chú? Lão Nát qua hỏi tôi.
– Đá thì đá chứ sợ gì.
– Sân cũ nhá.
Tôi cứ nghĩ là vẫn như mọi khi thôi. Đá đấm xong thì về phòng lại nhậu đến khuya. Ra sân rồi thì tôi thấy bên đối phương lạ hoắc. Hỏi ra mới biết kèo này chủ sân cáp cho. Tôi chưa gặp thằng nào trong số chúng nó cả. Có mấy thằng còn vết mực đầy tay với cổ nữa chứ. Mặt mũi thì lằm lằm như kiểu có thể ăn tươi nuốt sống người khác. Đm nói thật lúc đó cũng nhợn nhợn đéo muốn đá chút nào. Mà đã ra đây đặt sân rồi thì không đá không được. (Giống như kiểu chúng mày cáp kèo đá với dân văn phòng nhưng ra sân mới biết văn phòng bên mảng hỗ trợ tài chính, thu hồi nợ ý). Thôi thì đá nhưng hạn chế ham bóng tránh va chạm. Ông cha hay nói tránh voi chả xấu mặt nào. Tránh được cứ tránh. Nhưng vào trận bọn tôi muốn tránh nhưng tránh cũng không xong. Mấy anh đá bóng thì ít mà đá người thì nhiều. Đúng kiểu chặt đinh chém sắt. Sau vài pha vào bóng rát quá tôi định kêu thấy người ra ngoài cho lành thì mấy lão lồn xóm tôi lại đéo chịu vào thay người. Đá được hơn 30p thì trong một tình huống tôi có bóng. Tôi định chuyền luôn chứ đá đội này mà giữ bóng dễ mà bị mấy chặt chém. Tôi chưa kịp chuyền thì hai thằng lao vào phang tôi. Tôi lăn ra giữa sân còn cái chân thì đm nó gãy xương. (Đây cũng là lý do tôi ngán đá bóng đến giờ, lâu lâu ae quen biết rủ thì ra chạy lúc cho đổ mồ hôi) tôi được Lão Nát với lão Lợn chở ra bệnh viện đa khoa gần đó bó bột. Xong chở về phòng.
Thành ra mấy ngày đó tôi cũng chả đi học được. Ăn uống thì nhờ mấy lão trong xóm trọ mua về cho. Tôi cũng không nói chuyện này với ai kể cả TV hay thằng Xêkô thằng Lé. Mấy lần TV gọi đi học tôi biện đủ lý do. Đuôi gà qua Lão Nát với con bạn thì cũng biết chuyện. Cứ rảnh rảnh là chạy qua thăm tôi. Mua đồ ăn qua cho tôi. Nom cũng ân cần khác với vẻ xa cách thời gian vừa rồi. Ngày chủ nhật TV đón xe bus qua phòng tôi chơi như bình thường. Vào phòng nhìn cái chân bó bột trắng xóa của tôi thì TV điếng người rồi chạy lại ôm chồm tôi mà khóc.
– Sao anh không nói cho em biết. TV sụt sùi…
– Anh không muốn em lo.
– Anh không coi em là người yêu của anh hả.
– Không phải, nhưng vài bữa nó khỏi mà.
– Anh đau lắm không? Sau này không được giấu em chuyện gì được không?
Tôi không nói gì mà chỉ ôm TV vào lòng. TV còn thút thít trong lòng tôi. Cảm giác bình yên, hạnh phúc khi người yêu lo lắng cho mình. Đau lòng vì mình. Phải chăng tôi đã thực sự yêu TV rồi. Sau bữa đó TV ngoài đi học thì hay về phòng tôi ở lại với tôi. Ở lớp chép bài rồi đêm về đưa cho tôi đọc lại. Chỗ nào không hiểu thì TV lại chỉ cho tôi. Tính tôi thì lười cứ nghêu ngao vài chữ rồi thôi. Ở phòng suốt cũng bức bối nhưng may nhờ có TV nên cũng đỡ chán. Nhìn TV cặm cụi nấu ăn rồi giặt đồ cho tôi mà tôi thấy thương quá. Thấy yêu người con gái ấy quá.
– Em…
– Dạ. Anh gọi em à?
– Lại đây với anh. TV bỏ dở chậu quần áo đang giặt lại ngồi bên tôi.
Tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán cho TV, vuốt mấy sợi tóc đang xõa xuống mặt.
– Anh yêu em. Đây là lần đầu tiên tôi nói câu này với TV…
– Anh… TV ôm chầm lấy tôi. Tôi thấy ngực tôi ướt và ấm ấm. TV đang khóc. Giọt nước mắt của hạnh phúc của tình yêu.
– Em muốn nghe câu này lâu lắm rồi. TV sụt sịt…
Tôi nâng cằm TV đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn ngọt ngào nhất từ trước đến nay mà tôi cảm nhận được. TV cũng đáp trả tôi một cách cuồng nhiệt. Bàn tay tôi thám hiểm khắp cái cơ thể ngọc ngà tôi đang sở hữu ấy. Mềm mại nóng bỏng và thơm tho. Tôi như con thú đói lâu ngày sổ lồng tham lam mò mẫm khắp cơ thể TV.
– Anh. Câu nói của TV làm tôi dừng lại.
– Ngoan. Nào chân lành rồi em cho. TV vừa nói vừa ngước nhìn tôi mỉm cười.
– Ừm. Hì. Tôi hôn lên môi TV một cái. Kéo người TV xuống ôm ngủ. Dù tôi rất muốn nhưng thực sự trong hoàn cảnh này rất bất tiện.
– Em chưa giặt xong. TV tính nhổm dậy…
– Mai tính. Tôi choàng tay qua ôm TV kéo vào lòng. Với tay tắt cái bóng đèn bọn tôi chìm vào giấc ngủ.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Sáng thứ 2 TV đi học còn tôi biện lý do chân cẳng nên ở phòng nằm ngủ nướng. Thực ra đi cũng được như bó bột cà nhắc tôi đéo thích chút nào. Nằm ở phòng ngủ sướng hơn.
– Anh dậy chưa? Dậy ăn sáng đi em mua bánh mì để trên bàn rồi đó. TV nhắn tin cho tôi.
– Anh ăn rồi. Nói đại vậy chứ tôi còn chưa ra khỏi giường thì ăn cái lồn gì.
– À trưa em phải làm bài tập nhóm nên không về. Anh nhờ ai mua đồ ăn đi nhé.
– Ừ anh biết rồi.
– Ngoan em thương. Vl nhỉ. Không ngoan cũng thương rồi đó thôi.
Dậy đánh răng rửa mặt xong xuôi lại lấy ổ bánh mì ra gặm. Phía dưới còn để lại mảnh giấy “ở nhà ngoan chờ em về nhé. Y/a”. Đọc xong tôi cũng phì cười. Dặn tôi như con nít không bằng. Ít ra tôi cũng ngoan vl, thanh niên gương mẫu, là tương lai của đất nước. Kkkk. Mở máy tính lên ngồi chơi chơi lướt lướt chứ cũng chả biết làm cái mẹ gì. Thấy lão Lợn đang online tôi nhảy vào inbox…
– “Ê Lợn. Có trò gì chơi vui không? Sao xóm trọ nay vắng tanh thể”
– “Mấy thằng kia đi học rồi, thằng Nát ngủ chưa dậy thì phải.”
– “Qua phòng em chơi. Chán vl mà không biết làm gì hết”
– “Thôi tao ngủ tí lát bồ tôi qua rồi đi chơi. Tối qua giờ cày game chưa ngủ”
Đúng là nhàn cư vi bất thiện. Ở không chả biết làm gì cả. Kiếm người phá mà cũng không có kéo ghế ra ngồi hút thuốc. Vừa lúc đó Lão Nát ngủ dậy mở cửa ra tôi mới vẫy tay kêu lão qua.
– Sao chú?
– Anh xuống phòng chị xxx lấy trộm cho em đôi giày nữ đi. (Chị này làm công nhân cũng mới chuyển đến trọ xóm tôi. Ở cùng với ông chồng làm thợ xây)
– Lấy giày nữ làm gì chú?
– Anh lấy giày xong anh lại để trước cửa phòng lão Lợn. Lát nữa bồ lão qua đây chơi đó.
– Đm hay đó chú. Nói xong Lão Nát lén lén lấy giày chị kia để trước cửa phòng lão Lợn rồi chui về phòng đóng cửa lại chờ kết quả.
Tầm gần tiếng sau thì bồ lão Lợn chạy xe vào xóm tôi. Tôi ngó qua cửa sổ thấy nó dừng xe lại trước cửa phòng. Hết nhìn đôi giày nữ rồi lại nhìn vào phòng lão Lợn đang khóa trong. Con bé ôm mặt khóc rồi quay xe về luôn. Nghĩ lại thấy bọn tôi chơi pha hơi thốn nên tôi lại đóng cửa kẻo tí lão Lợn lại nghi ngờ bọn tôi. 15 phút sau tôi nghe tiếng mở cửa bên phòng lão Lợn tiếp theo là một tràng chửi tuôn ra.
– Đm thằng chó nào chơi ngu. Tôi mà biết đừng trách tôi.
– Đm chơi ác như chó.
Lão Nát cũng mở cửa chạy qua hỏi…
– Có chuyện gì vậy mày? Kèm theo vẻ mặt ngơ ngác(đỉnh cao của diễn)
– Thằng chó nào để giày trước cửa phòng tôi làm con bồ tôi ghen.
– Chú nãy giờ ngồi đây có thấy đứa nào đi qua đây không? Lão Nát quay qua hỏi tôi như thật.
– Em cũng không để ý nữa anh. Hai thằng tôi thằng chủ mưu thằng hành động diễn như đúng rồi. Tất nhiên với cái chân tôi thì không bị nghi ngờ rồi. Nghĩ lại cũng thấy lão Lợn cũng tội mà thôi cũng kệ. Nó mà biết nó lại đấm luôn hai thằng thì bỏ mẹ.
– Thôi anh có làm gì sai đâu mà sợ. Anh gọi điện giải thích cho nó. Tôi khuyên lão Lợn.
– Thằng nào chơi mất dạy thế. Tao làm chứng cho mày. Lão Nát lên tiếng.
Đến khi lão Lợn gọi điện năn nỉ ỉ ôi thì Lão Nát cũng về phòng đóng cửa lại kêu thay đồ đi công việc còn tôi thì kêu buồn ngủ quá nên đi ngủ kệ lão Lợn.
– Mày nói hộ anh tiếng. Lão Lợn đập cửa phòng tôi.
– Em không thấy gì cả. Sáng giờ không thấy ai ra khỏi phòng anh. Còn ở trong phòng không thì em không biết. Nói xong tôi ôm bụng cười nhưng không dám cười lên tiếng. Kệ mẹ lão Lợn giải thích tôi lên giường nằm.
– Đôi giày để đây đứa nào lấy rồi. Tiếng bà chị kia hỏi tìm giày. Nghe vậy tôi nằm im re không lên tiếng. Mặc kệ mấy người tự giải quyết.
Tôi nhờ Lão Nát mua cho hộp cơm ăn xong ngủ giấc đến chiều thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi dậy mở cửa thì thấy đuôi gà đứng trước cửa tay xách nách mang.
– Mới về quê lên nên mang cho T ít quà quê nè.
– Vào nhà ngồi uống nước đi.
– Chân đỡ chưa.
– Cũng đỡ rồi, dăm bữa nửa tháng nữa là tháo bột được.
Tôi với đuôi gà ngồi nói chuyện tầm phào chứ cũng chả đề cập gì đến TV. Đuôi gà kể chuyện về quê vui này kia còn tôi thì cũng gật gù nghe cho phải lễ. Lâu lâu chêm vào vài câu cho người ta biết mình đang nghe chuyện. Ngồi lúc tôi cũng mỏi tính đi lại bàn lấy điếu thuốc hút. Thấy vậy đuôi gà đỡ tôi. Đm tôi gãy nhưng mà vẫn đi lại được chứ có phải liệt đâu mà đỡ. Tôi kêu tôi đi được nhưng đuôi gà kêu đỡ cho chắc. Chân cẳng vậy không nên đi lại nhiều.
– Anh… TV đi học về thì nhìn thấy đuôi gà đỡ tôi. TV nhìn chằm chằm tôi với đuôi gà. Rồi không nói gì ôm mặt bỏ chạy. Đm nghiệp quật ngay tức thì. Lúc sáng mới chơi khăm lão Lợn xong thì chiều nay tôi lại bị nghiệp quật lại.
– Em… Đợi đã. Tôi gọi nhưng TV càng chạy nhanh hơn. Tình ngay lý gian đéo biết nói sao. Chỉ là bạn bè qua chơi chứ có gì đâu. Con gái đôi khi ghen khó hiểu ghê. Đm lúc này tôi thực sự khó chịu. Giải thích cũng đéo kịp giải thích. Sai cũng đéo sai gì cả. Trước giờ tính tôi cố chấp và ngang ngược. Cái gì tôi không sai thì tôi không bao giờ hạ mình xuống nước. Tôi cầm điện thoại lên định gọi nhưng rồi lại thôi ném cái điện thoại xuống giường vơ gói thuốc hút.
– T này. Đuôi gà nói. Thực sự lúc đó tôi cũng chả muốn nói gì với đuôi gà. Không phải là giận cá chém thớt già cả. Đuôi gà cũng không có lỗi gì trong tình huống này.
– Gọi cho bạn ý đi. Con gái ghen chứng tỏ rất yêu mình họ mới ghen. Trong tình yêu phải biết nhường nhịn nhau mới bền lâu được.
– Nhưng T không làm gì sai cả.
– Biết là T không sai nhưng nếu T không giải thích rõ ràng thì để lâu sẽ khó cứu vãn lắm. Mình cũng là con gái mình hiểu. Đôi lúc chỉ cần dỗ dành vài câu là được.
– Thôi mình về trước đây. Nói xong đuôi gà chào tôi về.
– Ừ. Về nha.
Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định gọi cho TV. Tút… Tút… Thuê bao… Lúc cần gọi thì lại không gọi được. Mệt đầu thiệt chứ hở cái tắt điện thoại Ai biết đường nào mà lần. Tôi ấm ức ném cái điện thoại xuống giường vơ điếu thuốc đốt. “Nếu không giải thích rõ ràng thì khó cứu vãn lắm” câu nói của đuôi gà văng vẳng trong đầu tôi. Gọi thêm một cuộc nữa vẫn thuê bao. Thôi kệ ném cái điện thoại tôi lên giường nằm. Nằm được lúc mà thấy lòng cứ thấp thỏm lo âu. Ngồi bật dậy tôi với cái điện thoại gọi tiếp nhưng vẫn là tiếng thuê bao quý khách… Ngoài trời cũng bắt đầu tối dần rồi. Khùng khùng đi lang thang gặp chuyện gì thì bỏ mẹ. Nghĩ vậy tôi mặc cái áo khoác cà nhắc ra đầu đường bắt xe ôm sang phòng xem đã về chưa. Sang tới nơi đm phòng khóa ngoài. Giờ biết tìm đâu giờ. Lúc yêu tính trẻ con ẩm ẩm ương ương vậy đó. Đéo tin tưởng gì người mình yêu cả. Có gì cứ ngồi lại nói chuyện có phải êm xuôi không. Sự đời đéo như tính toán.
Trời bắt đầu chuyển mưa. Tháng 11 mà cũng mưa vãi ra. Thực sự lúc này tôi cũng chả biết đi đâu tìm cả. Lúc đó trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ ra hồ đá tìm. Nhưng mưa vậy thì có điên mà ngồi ngoài đấy. Có đứa nào dở hơi mới ngồi mình giữa mưa ở ngoài đó. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn bắt xe ôm ra đó xem sao.
– Mưa gió mày ra ngoài đó làm đéo gì? Chân cẳng thế cũng đi à. Lão xe ôm vuốt nước mưa trên mặt quay lại hỏi tôi.
– Đi tắm mưa. Tôi nói đại cái lý do…
– Mưa gió ngoài đó hay có sét lắm. Đm nghe lão nói thế tôi cũng nhợn nhợn.
– Thôi chú chạy nhanh đi. Tôi nghe vậy tôi hối…
– Muốn nhanh cũng phải từ từ. Lão xe ôm vừa vuốt nước mưa vừa nói.
Ra tới nơi tôi móc điện thoại ra gọi. Vẫn là thuê bao. Cái cục gạch của tôi ngấm nước cũng tắt mẹ nguồn luôn. Đã đen còn lắm lông. Tôi đi lại cái chỗ hôm tổ chức sinh nhật thì thấy TV đang ngồi mình đó. Người ướt như chuột lụt co ro vì lạnh. Lúc đó tôi vừa mừng vừa bực mình. Mừng vì tìm được nhưng bực vì bỏ đi không nói gì.
– Điên đủ chưa? Tôi đứng sau lưng hỏi TV…
– Anh ra đây làm gì? Em điên đó, kệ em. TV quay lại mếu máo nhìn tôi.
– Đi về nào.
– Anh về đi em muốn một mình. TV vùng vằng đáp trả.
– Khùng. Về phòng nói chuyện ở đây mưa gió cảm lạnh đó.
– Kệ em…
– Ghen hả?
– …
– Khùng. Yêu mà không tin anh hả?
– Em thấy…
– Thấy gì mà thấy. Bạn anh qua chơi thôi…
– Bạn mà thân mật vậy à?
– Anh yêu em anh mới đi tìm em. Không yêu thì việc gì anh phải mưa gió ra đây.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì. Không về đúng không? Không về thì hai đứa ngồi đây tắm mưa.
– Chân anh đang đau…
– Kệ cha chân. Lâu rồi không tắm mưa.
– Anh với người kia không có gì à?
– Có gì là có gì?
– Anh không gạt em chứ?
– Gạt em anh được gì? Khùng.
– …
Tôi ngồi xuống bên cạnh TV. Hai đứa im lặng không ai nói gì. Tôi móc gói thuốc ra hút. Nhưng gói thuốc ướt sũng gãy nát hết từ bao giờ. Mưa thì càng lúc càng nặng hạt. Nói thật tôi cũng muốn về bỏ mẹ ra nhưng làm màu ngồi lúc kiểu gì chả lôi được đứa khùng kia về. Chuyện không có gì mà ngồi đây dầm mưa hành xác nhau thì có mà dở người. Vò gói thuốc tôi ném đi. Thở dài một cái.
– Không vui anh hay hút thuốc.
– Sao?
– Người anh yêu không tin tưởng anh.
– Em xin lỗi. TV nắm lấy cánh tay tôi lay lay.
– Về được chưa? Tôi quay qua hỏi TV.
– Dạ…
– Khùng.
– Khùng mới yêu anh.
– Đi về. Tính ở đây tắm mưa cả đêm à.
– Dạ. Để em dìu anh. Lại là dìu. Vì dìu mà tôi phải lội mưa lội gió ra đây. Nhưng lần dìu này đéo ảnh hưởng gì đến ai. Kkk…
Con gái khó hiểu vkl vậy đó. Giận hờn thất thường. Lúc nắng lúc mưa đéo biết đường nào mà lần. (Cho đến bây giờ tôi vẫn thấy con gái là một thực thể ngoài phạm trù hiểu biết của loài người. Nếu có một công trình nghiên cứu nào nắm bắt được phụ nữ thì tôi nghĩ nó xứng đáng nhận giải Nobel). Kết quả của trận dầm mưa là ngày hôm sau TV lãnh nguyên combo co ro trùm mền, sốt và hắt xì sổ mũi.
… Bạn đang đọc truyện Thời sinh viên oanh liệt tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thoi-sinh-vien-oanh-liet/
Sáng thứ 3 cả tôi và TV đều không đi học nên bọn tôi ngủ dậy trễ. Dậy đã 9h hơn nên tôi cũng lười đi ăn sáng. TV thì bị cảm nên tôi cũng không kêu dậy mà để cho ngủ lát nhờ người đi mua cơm mua thuốc giùm luôn. Tôi vệ sinh xong ra cửa ngồi hút thuốc như mọi ngày. Chợt nhớ ra chuyện lão Lợn hôm qua tôi lò mò sang thăm dò xem sao. Vì tối qua về muộn với trời mưa nên tôi không biết làm lành chưa. Mò sang thấy phòng lão Lợn không đóng cửa mà lão thì đi đâu không ở nhà. Thấy thằng Còm đang ở trong phòng lão. (Gọi là thằng còm vì nhìn người nó gầy như cái que. Thằng này đồng hương với lão Lợn, hình như cũng là em trai của thằng bạn lão. Lúc trước nó có qua xóm trọ tôi chơi mấy lần nên tôi vẫn nhớ mặt) tôi thấy nó đang lúi húi cắt cái chai C2 để làm cái bình bú đá. Thằng lồn này tôi nghi nó chơi đá từ lâu rồi nhưng tôi cũng chả bận tâm. Thấy tôi đi qua nó hỏi.
– Chơi không anh?
– Đéo chơi.
Tôi thấy vậy trả lời cụt lủn xong quay đít về. Ở lại nó ngáo lên nó lại xuyên có cái thì có mà ăn lồn. Tôi ngồi trước cửa hút thuốc tiếp. Đang kéo điếu thuốc thì thấy thằng Còm mặt hằm hằm cầm con dao thái lan chạy qua phòng tôi. Đm ngáo rồi tôi đoán có sai đâu né gấp. Thấy tôi nó lao vào tôi thấy vậy tôi kéo cửa vào đóng chốt cái cạch. Tôi ở trong phòng nó ở ngoài lấy dao đâm vào cửa phòng tôi. Vừa đâm nó vừa chửi…
– Đm mày, đm mày.
– Mẹ tao già rồi.
Tôi đáp trả xong lấy cái ổ khóa bấm cửa lại leo lên giường nằm ôm TV. Kệ mẹ nó muốn làm gì làm. Cũng may hôm đó dãy trọ không có ai ở nhà chứ có xui xui nó xuyên cái thì toi. Tôi ở trong phòng thì có cái mẹ gì đâu mà sợ. Lát qua cơn là nó tỉnh thôi mà. (Thực sự tôi không chơi bộ môn đá này nên tôi không biết sao lúc phê nó lại mất kiểm soát vậy. Sao nó lại đòi đâm tôi. Thằng nào biết lý giải hộ tôi với nha) TV thấy ồn tỉnh dậy quay qua hỏi tôi.
– Chuyện gì thế anh?
– Không có gì đâu em. Chắc con Lô phá cửa ý mà. (Lô là tên con cho hồi đó chủ trọ nuôi)
– Em nghe có tiếng chửi ngoài cửa.
– Chắc đứa nào chửi con Lô đó. Nằm nghỉ xíu nữa đi…
– Dạ.
Tôi nằm ôm TV ngủ lúc nữa. Công nhận ôm người yêu ngủ lúc nào cũng ngon. Tỉnh dậy cũng gần 11h rồi. Bên ngoài cũng không nghe động tĩnh gì nữa tôi dậy mở cửa ra xem sao. Lão Lợn cũng vừa đi học về nên tôi đi qua phòng lão nói chuyện. Thằng Còm cũng đi đâu mất rồi. Tôi tính không nói vụ hồi nãy nhưng nếu cứ để vậy có ngày có người mang vạ. Nếu tôi không đóng cửa kịp Ai biết chuyện đéo gì xảy ra. Sự việc có vẻ nghiêm trọng nên tôi phải nói.
– Ê Lợn. Thằng Còm đâu rồi.
– Nó lúc sáng ở phòng giờ anh về không thấy đâu nữa.
– Ừ. Lần sau em nghĩ anh không nên cho nó qua đây chơi nữa.
– Sao vậy chú? Có chuyện gì à.
– Nó đập đá ngáo rồi lấy dao đòi đâm người. Em cũng định không nói đâu nhưng nghĩ nên nói cho anh biết. Thà nó đâm chết người ở đâu kệ cha nó. Chứ đâm ở đây a mang tiếng chứa chấp đó.
– Đm nhà nó. Anh biết rồi. Thằng này để anh xử lý. Lý cái cc. Bọn nó giờ bố mẹ nó còn chả nghe huống gì ông.
– Ừ. Chú ý đồ đạc trong phòng. Nó kẹt tiền nó khuân đi hết thì ăn lìn đó.
– Ừ cảm ơn chú nha. Tôi phải cảm ơn ông đuổi cái của nợ đó đi khỏi đây cho thì tôi mừng mới phải chứ.
Tôi xàm xàm với lão Lợn thêm lúc nữa. Vụ hôm qua thì cũng gọn rồi nhưng bồ lão vẫn chưa hết giận. Còn thằng Còm thì sau hôm đấy cũng không còn thấy đến xóm trọ tôi nữa. Chắc bị lão Lợn cấm. Xong nhờ lão Lợn đi mua giùm hai hộp cơm với liều thuốc cảm cho TV. Ăn cơm uống thuốc xong không biết do ngấm thuốc hay sao TV lại kêu buồn ngủ rồi đi ngủ tiếp. Ngồi không biết làm gì tôi với điện thoại gọi điện hỏi thằng Xeko xem dạo này nó thế nào. Cả tuần nay cũng không liên lạc gì. Không biết bạn hiền sống chết ra sao lưu lạc phương nào. À sau vụ bị đuổi đi thằng xeko về ở chung với thằng Lé. Hai thằng đó ở chung với nhau thì hợp cạ nhau lắm. Hợp đến mức sau này hai thằng này cũng bị đuổi đi trong đêm. Lý do bị đuổi là bắt trộm gà ông chủ trọ làm thịt nhậu. Cái này sau này tôi kể.
– Dạo này sao mày?
– Bận rộn lắm mày. Không có thời gian rảnh. Đm tôi có nghe lầm không. Thằng này nay đi làm không có thời gian rảnh luôn. Nghe mà tôi bất ngờ. Nhưng nghĩ vậy cũng tốt. Làm thì đỡ phá đỡ xài hơn lại có tiền tiêu.
– Làm gì rồi?
– Tao với thằng Lé mấy bữa nay đi phát tờ rơi. Mà đm lấy tiền xong là tôi với nó đi ghi lô. Bữa giờ trật miết. Vl vẫn chứng nào tật nấy không khá lên được chút nào. Cày bục mặt rồi lại đem đi biếu. (Nói thế chứ tôi có lúc cũng khác đéo gì bọn nó)
– Ừ.
Rảnh rảnh anh em làm bữa. Mà Đm mày ở phòng địt nhiều quá đến nỗi què chân luôn à. (Má có tiếng mà không có miếng). À lát tôi mua mồi qua mày làm tí hể.
– Ờ. Để nào rảnh rảnh đi.
Vừa tắt điện thoại thằng Xeko thì điện thoại tôi lại đổ chuông. Là mẹ tôi gọi.
– Nay đi học không con?
– Nay con được nghỉ.
– Ừ. Hết tiền tiêu chưa để mẹ gửi vào.
– Dạ cũng đang còn mẹ ạ.
– À T. Mẹ nghe nói con dạo này yêu đương gì phải không? Chuyện giữa tôi với TV thì ngoài xóm trọ tôi với mấy đứa bạn tôi biết thì đâu ai biết nhỉ. Tôi không hiểu sao mẹ tôi lại biết.
– Dạ…
– Mẹ nói này. Lo học hành cho đàng hoàng vào. Mà mẹ cũng không thích người miền ấy lắm. Thực sự nghe đến đây tôi cảm thấy rất bực vì cái quan niệm đấy của mẹ tôi. Cái định kiến ấy phải được gạt bỏ từ lâu rồi.
– Mẹ. Con yêu ai là lựa chọn của con. Hạnh phúc do con chọn. Con đủ lớn để hiểu lời mẹ nói.
– Nhưng mẹ không thích.
– Thế con hỏi mẹ nếu con lấy vợ thì lấy cho con hay lấy cho mẹ.
– Mày không nghe tao sau này khổ ráng chịu…
– Dạ. Cuộc đời con con đã xác định mình sẽ phải chịu trách nhiệm từ ngày con bước vào SG.
– Mày ngang ngược như bố mày. Thôi tao không nói với mày nữa. Để bố mày nói chuyện với mày sau. Nói xong mẹ tôi cúp máy. Tôi thở dài. Không biết rồi sẽ ra sao khi mà chưa gì đã tỏ ý ngăn cản.
TV tỉnh ngủ từ lúc nào. Cuộc nói chuyện của tôi với mẹ tôi TV nằm đó nghe hết. TV không nói gì nhìn tôi xong quay mặt đi nhưng vẻ mặt rất buồn. Tôi hiểu cái cảm giác đó của TV. Tình vừa chớm nở nhưng lại manh nha gặp sự phản đối. Đúng là bố mẹ ai chả muốn con mình tốt nhưng bên cạnh đó phải để con cái tự lập, tự lựa chọn hạnh phúc sau này, phải có sự tin tưởng vào con cái. Tôi nắm tay TV. Tôi hiểu lúc đó cái TV cần là thái độ bảo vệ tình yêu của tôi.
– Em…
– Dạ…
– Tin anh chứ…
– Dạ…
– Tin anh là được rồi. Lựa chọn là ở anh với em chứ không phải bố mẹ anh.
– Nhưng em sợ…
– Không có gì phải sợ cả. Cái gì anh yêu anh sẽ bảo vệ đến cùng. Tính anh không thích nói suông. (Đừng ai chửi tôi cãi lời bố mẹ nha. Tôi bảo vệ trên cái đúng. Đứa nào bị bố mẹ cấm cản yêu đương sẽ hiểu được cảm giác này.) Ánh mắt cương quyết của tôi nhìn thẳng vào TV.
– Anh. Em tin anh. Tuy nói vậy nhưng vẻ mặt TV vẫn không giấu nổi sự buồn bã và lo lắng.
– Ngoan ngủ xíu đi. Đang bệnh đó. Tôi vuốt má TV rồi cúi xuống hôn lên trán một cái.
– Anh nằm đây với em. Tôi mỉm cười nằm xuống ôm TV vào lòng. Chính cái sự tin tưởng đó càng khiến tôi thương em nhiều hơn.
Qua tháng tôi cũng tháo bột, đôi chân cũng được tự do thoải mái nhưng vẫn không dám làm gì quá sức. Ở nhà thì vẫn ca cẩm mấy cái vấn đề yêu đương của tôi nhưng mỗi lần như vậy đều vấp phải sự cương quyết của tôi nên cũng dần dần quen với việc tôi có người yêu xứ lạ. Và tất nhiên tôi không để TV một lần nào nghe đến mấy chuyện này. Ai biết sự bình yên lắng xuống lúc này có phải là sự báo hiệu cho giông tố phía sau. Thôi cứ tới đâu tính tới đó, binh đến thì tướng đỡ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời sinh viên oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 9 |
Ngày cập nhật | 16/05/2024 05:23 (GMT+7) |