Lâm Phong trưa bị lời nói của cha Lâm Dương làm cho cảm động nên quyết tâm đến lớp nghe giảng, cơ mà ngồi nghe hắn cũng chả hiểu ngô khoai gì hết, mấy cái công thức định lí các kiểu hắn nhìn y như chữ Phạn hay thiên thư thì học cái rắm gì đây?
Lâm Phong có chút nhụt chí, trước kia đã bỏ qua nhiều bài như vậy nên bây giờ mất hết không còn chút căn bản nào nên hắn trực tiếp úp mặt xuống bàn, sớm biết như vậy hắn đã đi chơi đá bóng nữa rồi.
Ngô Anh còn đang quan sát Lâm Phong, thấy hắn đang chú tâm nghe giảng liền mỉm cười nhưng chưa được bao lâu thì hắn gục mặt xuống bàn làm nàng rất ư là bực mình.
Khỏi phải nói nếu Lâm Phong biết có “hoa hậu trường” quan sát thì dù cho có không hiểu thì hắn cũng ráng mà ngóc đầu dậy mà nghe giảng, cơ mà đời không như là mơ hắn ngồi bàn cuối nên tầm nhìn không được thoáng, cộng thêm cái kính cận bị hỏng nên khó càng thêm khó.
Nói đến Ngô Anh là người thứ hai trong đời này Lâm Phong cảm mến. Người đầu tiên dĩ nhiên là Tố Ngôn, cảm giác của Lâm Phong đối với Tố Ngôn không biết là có thích hay yêu hay không, hắn chỉ biết khi ở bên cạnh Tố Ngôn thì hắn rất vui. Khi lớn thêm một chút thì hắn cũng dần định vị được cảm xúc của mình, hắn đối với Ngô Anh là thích nàng ạ.
Nhưng mà người ta là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi nên có kha khá nam sinh để ý đến nàng. Lâm Phong biết thân biết phận nên không dám trèo cao nên chỉ biết tận hưởng những phút giây mà Ngô Anh nói chuyện với mình.
Đang miên mang thì có một tờ giấy rơi trên bàn hắn, Lâm Phong sửng sốt mở ra xem. Đối với cách thức truyền giấy trong giờ học này dĩ nhiên sẽ không lạ với bất kỳ ai, thường thì nếu muốn trao đổi gì đó trong giờ học thì sẽ viết lên giấy rồi nhờ người chuyền đến vị trí mình muốn, tất nhiên những đôi nam nữ để ý đến nhau trong lớp cũng hay dùng cách này. Cơ mà nên nhớ Lâm Phong trong lớp là học sinh cá biệt ạ.
Mở tờ giấy ra xem, hắn còn tưởng là ai đó đưa nhầm địa chỉ, nhưng khi thấy tên của hắn thì hắn xác con mẹ nó định đây là thư gửi cho hắn. Trong lớp chỉ có hắn tên Lâm Phong thôi vì tên hắn do thằng tác giả nghĩ… à không… vì tên hắn khá… oách nên trong lớp không có người thứ hai. Nội dung thư viết.
“Buổi chiều cậu chịu đi học chứng tỏ cậu không bỏ cuộc, Lâm Phong cậu hãy nhớ rằng thời gian như thoi đưa vậy chỉ cần một cái chớp mắt là tới ngày thi rồi nên cậu cần phải cố gắng lên đó! ”
Nhìn thấy chỗ người gửi Lâm Phong có xúc động muốn hét lớn lên. Người gửi hóa ra là Ngô Anh lớp trưởng của lớp cũng là hoa khôi của trường ạ! Lâm Phong mừng như điên, dù đây chỉ đơn thuần là động viên hắn học chăm chỉ nhưng đây là do người hắn thầm thương trộm nhớ gửi bảo sao hắn không phỡn như vậy chứ. Nhìn về phía bàn trên Ngô Anh đang chú tâm viết bài vào vở, Lâm Phong hận không thể cười sảng khoái ngay bây giờ. Nhẹ nhàng đặt mảnh giấy vào cặp như một kho báu one piece, tinh thần đang xuống dốc bỗng dưng hưng phấn trở lại, lấy quyển sách toán từ cặp ra Lâm Phong bắt đầu nghiền ngẫm.
Thực ra hắn không phải dạng ngu bẩm sinh, chỉ là trước đây bỏ qua quá nhiều bà học nên không có căn bản để hiểu bài. Lật qua lật lại nhìn mấy cái chữ cùng số dày đặc trên trang sách mà Lâm Phong có chút ăn không tiêu, phải nói hắn có thể cầm quyển truyện 12 nữ thần đọc suốt một ngày trời không biết chán là gì nhưng chỉ mới tiếp xúc với quyển toán chưa được một phút ba mươi giây là Lâm Phong sắp ngủ gục rồi. Đang loay hoay thì một giọng trong trẻo từ trên bục giảng phát ra.
“Các em đóng tất cả tập sách lại để vào cặp, chúng ta làm kiểm tra mười lăm phút trắc nghiệm! ”
Giọng nói như sét đánh ngang tai của Lâm Phong, người vừa phát ra câu nói “vàng ngọc” đó là cô giáo dạy toán Minh Nguyệt.
“Tuần trước không phải mới kiểm tra rồi sao? Sao hôm nay lại kiểm tra nữa vậy? ”
Đám học sinh bắt đầu láo nháo, cô giáo dạy toán Minh Nguyệt là cô giáo trẻ mới về trường dạy, cô chỉ hơn tụi học sinh mười hai ba tuổi, nhưng điều đó giúp Minh Nguyệt nắm bắt được phương tâm của học sinh.
“Thời gian của các em chỉ có mười lăm phút thôi, nãy giờ than vãn mất hai phút rồi đấy! ”
Minh Nguyệt vừa cười vừa nói, nàng đưa giấy kiểm tra cho Ngô Anh đi phát cho cả lớp, Ngô Anh phát giấy cho Lâm Phong nàng có chút không tự nhiên mà nhìn hắn. Hắn thì cũng lúng túng nhận tờ giấy rồi bắt đầu ghi họ tên lớp vào.
“Đã nhận đủ hết chưa? Bắt đầu tính giờ làm bài thời gian mười lăm phút! ”
Khi thấy lớp trưởng phát đề đầy đủ cho lớp thì Minh Nguyệt hô to, tên Trần Gia Huy nghe vậy hài hước nói.
“Sao lúc nãy cô nói chúng em mất hai phút rồi? ”
Minh Nguyệt cười cười để lộ cái răng khểnh đáp lời Gia Huy.
“Thế bài của Gia Huy còn mười ba phút nhé? ”
Tên họ Trần nghe vậy thì im re tập trung vào bài của mình, cả lớp được một phen cười. Duy chỉ có một nam sinh không cười chính là nhân vật chính Lâm Phong, hắn thấy cái đề toán hai mươi câu đã nuốt nước bọt, cái gì mà hình học không gian cái gì mà giải tích các kiểu.
Bây giờ chỉ còn một cách là… “cập dê” bài của mấy đứa kế bên thôi. Theo thói quen lấy từ trong cặp ra cái kính cận của mình, Lâm Phong sực nhớ cái kính đã bị vỡ lúc đánh nhau với hai tên giang hồ nửa mùa kia.
“Con bà nó! Lần sau gặp lại nhất định tao sẽ đá nát luôn cái tiểu huynh đệ của mày! ”
Lâm Phong trong lòng thầm mắng hai tên kia, ở một nơi nào đó một thanh niên đeo bông tai hắc xì.
“Ối ối! Đau”
“Đại ca ráng chịu chút đi”
… Bạn đang đọc truyện Thấu Thị Toàn Năng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thau-thi-toan-nang/
Trở lại với câu chuyện, bây giờ không có kính thì làm sao mà nhìn trộm đây, mắt của Lâm Phong dù không nói cận nặng nhưng kế bên ai cũng che bài lại hết thì hắn làm sao mà nhìn được đây. Tay phải vô thức sờ đến túi áo, trong đó có một dị vật, Lâm Phong nhớ đến gì đó lập tức vui mừng.
“Vẫn may là còn thứ này! ”
Đó là cặp kính áp tròng mà lão già kia đã tặng cho Lâm Phong, hắn mừng vì đã có kính nhưng cúi cúi loay hoay vẫn không sao đeo vào được. Minh Nguyệt phía trên thấy có một nam sinh không lo làm bài thì hỏi.
“Em kia không lo làm bài mà làm gì thế hả? ”
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, Ngô Anh trực tiếp lắc đầu rồi quay lên làm bài tiếp, Trần Gia Huy thì khinh miệt nhìn Lâm Phong bằng nửa con mắt rồi cũng quay lên làm bài.
“Dạ thưa cô… em đang đeo kính ạ! ”
Nghe Lâm Phong nói vậy Minh Nguyệt bước xuống để kiểm tra. Quả thật là Lâm Phong đang đeo kính nhưng đeo không được. Thấy vậy cô giáo Minh Nguyệt hòa hoãn hơn.
“Đây là loại kính áp tròng à? Em lần đầu sử dụng đúng không? Để cô giúp em! ”
Không đợi Lâm Phong trả lời thì cô giáo trẻ đã cầm trên tay cặp kính rồi dời người sát vào người hắn. Mùi hương xử nữ bay vào mũi của Lâm Phong làm hắn phản ứng dữ dội, gương mặt xinh đẹp của cô giáo gần sát mặt hắn, có cảm tưởng như chỉ chút nữa là hai người hôn nhau. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tuyệt đối gần gũi với một nữ nhân xinh đẹp.
“Xong rồi đấy! ”
Giọng Minh Nguyệt lôi Lâm Phong trở về hiện tại. Khi bình ổn tâm tình thì cô giáo xinh đẹp đã quay về bàn giáo viên mất rồi. Lắc lắc đầu đánh tan tạp niệm đi, dù Lâm Phong có thích cô giáo nhưng cũng không thể có sự thật viên mãn ạ, đừng nói hai người là cô trò chỉ cần nghĩ Lâm Phong là học sinh cá biệt thôi là đã thấy hai người là một đôi đũa lệch thôi.
Cảm nhận ánh mắt mình một chút, khá thoải mái không có gì vướng víu khi đeo kính áp tròng cả nên Lâm Phong bắt đầu nhìn bài cả nam sinh bàn trên. Người ở trên gọi là Ngô Nhựt Tân, mọi người hay gọi hắn là Ngô Tân, tên này đối xử khá tốt với Lâm Phong dù học lực không được đánh giá là giỏi nhưng khi kiểm tra lúc nào cũng làm xong để bài ra đầu bàn đến Lâm Phong nhìn cho dễ hơn.
Chữ viết mờ mờ làm Lâm Phong cay cú.
“Đậu mé! Nhìn như thế này thì khác gì không đeo kính! Phi… toàn là hàng sida bán ngoài chợ! ”
Lâm Phong còn đang tự sướng thì dị tượng xảy ra làm hắn mở to mắt không tin vào mắt mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thấu Thị Toàn Năng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Đô Thị, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2018 03:39 (GMT+7) |