Nguyên nhân xảy ra vào một buổi chiều mùa hạ, giáo viên chủ nhiệm tên Thái Đông Khanh gọi hắn cùng Tố Ngôn lên phòng giáo viên. Tại đây Lâm Phong nhận ra có ba người đang ngồi, một là cha hắn Lâm Dương, hai là cha của Tố Ngôn tên Tố Trắc còn người thứ ba không ai khác chính là tên Thái Đông Khanh kia. Lâm phụ cùng Tố phụ nghiêm mặt nhìn đôi hài tử, Thái Đông Khanh ở ngoài thêm dầu vào lửa.
“Tôi được biết hai đứa trẻ này đặt biệt thân mật khi trong lớp, nếu đây là tình bạn bè thì chắc chắn tôi không cấm rồi. Nhưng khi quan sát kĩ càng hơn tôi nhận định hai đứa trẻ này đang yêu nhau, mới học trung học cơ sở mà yêu nhau là điều cấm kị nên tôi gọi hai vị lại đây để nói rõ chuyện này. ”
Tên cáo già có nhếch miệng rồi nói quay sang Lâm phụ nói tiếp.
“Trẻ con thì không nên đánh chúng! ”
Lời vừa nói ra y như cái tát thẳng vào mặt Lâm Dương, ai mà không biết tên Thái Đông Khanh kia đang nhắc khéo kia chứ. Thế là Lâm phụ tát một cái bên má của Lâm Phong làm hắn đờ người không tin nổi. Cha của hắn xưa nay chưa từng đánh hắn dù chỉ là một cái cốc đâu thế mà hôm nay…
Càng nghĩ Lâm Phong càng oan ức mà lệ rơi đầy mặt, Tố Ngôn lo lắng nhìn Lâm Phong định ngăn cản Lâm phụ tiếp tục đánh hắn nhưng bị Tố Trắc ngăn lại.
“Con xem mà xem. Nếu con muốn tìm đối tượng thì nên lựa chọn một chút, bọn họ toàn là công nhân làm sao xứng với gia đình mình! ”
Lời vừa nói ra càng làm Lâm Dương sôi máu ra sức đánh Lâm Phong hơn, ông đá hắn một cái làm hắn khụy xuống khóc nức nở. Lâm Phong khóc, Tố Ngôn khóc duy chỉ có một người đang cười như xem phải một vở kịch là tên chó chết Thái Đông Khanh kia.
Sau lần đó Tố Ngôn chuyển trường đi, Lâm Phong cũng không gặp lại nàng một lần nào kể từ khi ấy. Sau đó một chút nữa hắn nghe thằng bạn thân tên là Phạm Cương kể do Tố gia nhà giàu rất nhiều tiền, còn cha của Tố Ngôn thường xuyên quà cáp cho tên cẩu Thái Đông Khanh nên hắn chuyện bé xé to, bép xép với Tố phụ là Lâm Phong đang đầu độc trí óc của Tố Ngôn nên mới coa loại sự tình này.
Những ngày tháng cuối cấp hai là những ngày trụy lạc của Lâm Phong. Từ khi Tô Nhã chuyển đi hắn như một con người khác, bị hội đồng trường kỷ luật vì có ý định “đùa giỡn” với bạn nữ, tất nhiên đây cũng là do tên khốn Thái Đông Khanh một tay che trời. Lâm Phong dần sa sút, kết quả học tập ngày một kém đi, hắn bắt đầu đánh nhau, hút thuốc, gây mất trật tự nơi công cộng, thường xuyên giao du hơn với đám chợ búa bên ngoài.
Khi xét tuyển cấp ba, miễn cưỡng dựa vào thành tích trước kia mà đủ điểm nên được tuyển thẳng lên cấp ba. Lâm Dương cha của Lâm Phong sau đó cũng thấy mình quá đáng trách oan con trai mình nên cũng có hối lỗi.
Quay trở lại hiện tại, đứng trước sân bóng bắt gặp một thân thể gầy còm đang đang ngồi đối diện một thân ảnh khác, thấy Lâm Phong đi đến cả hai cùng hô.
“Phong ca đến! ”
Lâm Phong cười cười gật đầu với hai người, thân ảnh kia tên Từ Bằng là con trai của chủ sân bóng nơi đây, cũng là bạn của Lâm Phong thời học sinh nhưng do không đỗ cấp ba nên về đây trong coi phụ giúp gia đình. Xung quanh đây có nhiều nhóm giang hồ nhưng chúng không dám lảng vảng đến đây đòi bảo kê vì chúng biết Từ Bằng là bạn khá thân của Lâm Phong nên cấp cho hắn vài phần mặt mũi nên công việc làm ăn của nhà họ Từ cũng suôn sẻ vì vậy Từ Bằng rất tôn trọng vị Phong Ca này.
Gác lại những suy nghĩ về kí ức đau khổ đó Lâm Phong nhìn sân bóng rồi nói.
“Tốt lắm! Không có ai cả, ba chúng ta ra làm vài quả chứ? ”
Nghe vậy Từ Bằng hớn hở gật đầu chạy vô trong lấy banh, Phạm Cương vứt cho Lâm Phong một điếu thuốc, nhận lấy thuốc Lâm Phong liếc nhìn hắn.
“Đù! Hôm nay chơi sang thế? ”
Phạm Cương liếc vào bên trong rồi cười hắc hắc trả lời.
“Của tên ngốc Từ Bằng”
Phạm Cương cũng như Lâm Phong, gia cảnh không khá hơn là mấy, sở trường chỉ mỗi môn thể dục còn mấy môn khác học không khác gì giờ tiếng anh. Cả hai cùng cười nham hiểm rồi liếc nhìn vào bên trong nhà.
Một chút sau Từ Bằng cầm trái banh khá mới ra.
“Đá như thế nào đây Phong Ca? ”
Lâm Phong sờ sờ cằm sau đó phán.
“Ta chấp hai lên thôi”
Nói rồi dùng tay đập trái banh cho nó rơi khỏi tay Từ Bằng, Lâm Phong điêu luyện dẫn banh ra sân cỏ. Từ Bằng cùng Phạm Cương cười rồi cũng chạy theo phía sau.
… Bạn đang đọc truyện Thấu Thị Toàn Năng tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thau-thi-toan-nang/
Giữa trưa thì Lâm Phong đi về nhà, trước tiên hắn ghé qua trường lấy cặp sách, trong lúc đang nhẹ nhàng lấy đồ hắn bắt gặp Ngô Anh, nàng chỉ hừ nhẹ nhìn hắn rồi lướt qua như người xa lạ làm Lâm Phong cười khổ không ngớt.
“Tiểu thư à… có cần lạnh nhạt thế không? ”
Thầm than trong lòng Lâm Phong gôm cặp về nhà, phải nói đây là không thời gian mà hắn cảm thấy đau khổ nhất, nhìn vào gương mặt đầy hốc hác của Lâm phụ với mái tóc đã điểm vài sợi trắng làm Lâm Phong đau lòng. Bất kể là đi làm công nhân bận cỡ nào thì mỗi ngày Lâm Dương vẫn quay về nhà nấu cơm cho hắn. Nhìn mâm cơm còn nghi ngút khói mà trong lòng hắn nghĩ mình nên học tập tốt hơn, cơ mà suy đi nghĩ lại thì vẫn… lực bất tòng tâm ạ.
“Trương trình học ở trường có nặng quá không Phong nhi? ”
Lâm phụ ánh mắt hiền lành nhìn hắn quan tâm hỏi, ông đợi Lâm Phong ăn xong thì mới ăn rồi dọn dẹp tiếp tục đến nhà máy.
“Cha… cha cũng ăn cơm thôi! ”
Lâm Phong có chút mất tự nhiên nói…
“Trường học vẫn tốt vẫn vậy. ”
Lâm Dương gật gật đầu uống một ngụm trà nói tiếp.
“Chỉ còn vài tháng nữa là thi xét tuyển đại học rồi. Nếu con muốn ta sẽ cho con đi học thêm để bổ sung thêm kiến thức chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Dù thế nào con cũng phải đỗ đại học, đừng như cha mẹ suốt nửa đời người làm công nhân! ”
Nói tới đây Lâm phụ thở dài nhìn Lâm Phong, cũng do ông lúc trước xử lí không tốt truyện trước kia nên Lâm Phong rơi vào sa đọa, Lâm Dương không ngần ngại nói thêm.
“Nếu như con thực sự không đỗ đại học, cha cho con tiền ôn lại một năm nữa để thi lại! ”
Lời vừa nói ra làm Lâm Phong cảm động, nhưng hắn cũng biết không có khả năng nên chỉ lên tiếng an ủi.
“Con sẽ cố gắng hết sức! ”
Lâm phụ nghe lời này cũng cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn vào Lâm Phong có chút chờ mong hắn, hai cha con bắt đầu dùng cơm.
Buổi chiều Lâm Phong đi tới trường, cha hắn đưa hắn chiếc xe đạp cà tàng để đi còn ông đi bộ. Thật ra từ nhà tới trường gần hơn nhưng do Lâm Dương sợ con trai mệt nên để hắn đi xe đạp còn mình thì đi bộ đến nhà máy làm ca chiều. Nhìn bóng lưng tịch mịch của Lâm phụ mà Lâm Phong không cầm được nước mắt.
Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm phải cố gắng học để đỗ đại học, nếu hắn có thể vào giảng đường mà có thể làm cha vui mừng thì hắn sẽ cố hết sức.
“Này lão già! Ông biết đây là địa bàn của ai không mà dám dựng bán hàng ở đây hả? ”
Một giọng nói khó nghe lọt vào tai Lâm Phong làm hắn nhíu mày quay lại phía sau, đập vào mắt hắn là hai tên đầu đường xó chợ, một tên có mái tóc kiểu chẻ đôi màu vàng, tên còn lại có bông tai và cả hai đang đòi lấy tiền bảo kê của một cụ già.
Lâm Phong rốt cuộc nhịn không được mà từng bước lại giải nguy cho ông cụ. Cả hai tên trai tráng bắt nạt ông lão là cái dạng gì? Dù Lâm Phong không tự nhận hắn là người tốt nhưng cũng không để yên cho mấy đứa như thế này tác oai tác quái ạ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thấu Thị Toàn Năng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Đô Thị, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2018 03:39 (GMT+7) |