Vài tuần trôi qua, bỗng nó nhận được điện của bố nói cuối tuần bố mẹ sẽ xuống chỗ nó, tiện thể thăm nhà bác vì Tết đã không đến được nhà bác chơi. Nó khấp khởi chờ đợi dù biết sẽ hiếm có cơ hội được gần mẹ. Nó nhớ mẹ nó quá, suốt mấy tuần qua quả là cực hình khi phải nhịn cái khoản ấy. Giờ lại sắp được gặp mẹ, không biết mẹ có cho không, mà lúc nào được cơ chứ. Nghĩ đến mẹ là nó lại như vẫn còn vương vấn đâu đây mùi da thịt thơm tho quyến rũ của mẹ, cơ thể nồng nàn ấm áp của mẹ, và nhất là “chỗ ấy” của mẹ chứ, thật nóng, thật mềm mại, cứ mút chặt lấy “cái đó” của nó. Nghĩ tới mà thấy xốn xang làm sao.
Rồi bố mẹ xuống thành phố. Cả nhà tới chỗ ông bác, nơi mà nó đã từng ở một thời gian lúc mới xuống học, cái nơi đã để lại dấu ấn sâu sắc nhất trong những ngày đầu bỡ ngỡ và được nếm mùi đàn bà lần đầu tiên. Đó là bà bác dâu của nó, rồi sau đến cô chị họ. Nghĩ cũng tệ, nhà này có hai người đàn bà thì mình đã chơi cả hai, may mà bà bác bị mình xực hai lần toàn trong lúc ngấm thuốc ngủ chứ không thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đến đây nữa. Ấy là nó nghĩ thế, chứ bà bác đã bị nó hành một đêm tơi bời mà không hề ngấm thuốc tí nào. Cho đến giờ bà vẫn còn cảm giác sung sướng pha lẫn tội lỗi mỗi khi nhớ lại cái đêm hôm ấy.
Cả nhà ông bác chào đón gia đình nó một cách hân hoan, ai cũng tay bắt mặt mừng. Nó cũng cố tỏ ra vui tuy chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bà chị họ. Chị đã đi làm rồi, đẹp ra một cách không ngờ. Một người con gái đang ở độ chín, nét xuân phơi phới tràn căng đầy sức sống. Nó cúi mặt thầm ghen tị với kẻ nào sau này được diễm phúc làm chồng chị. Một bữa cơm thân mật nhanh chóng được dọn ra, mọi người đều rất vui, cả chị cũng vậy. Chị hỏi chuyện nó, ân cần như thủa nào làm nó bớt dần cảm giác tội lỗi trước chị. Dường như chị đã quên đi chuyện đó, nó thấy mừng.
Duy có bà bác, mẹ của chị, đôi khi nó bắt gặp ánh mắt bà nhìn nó một cách khác lạ. Nó cứ nghĩ chắc bà nhìn mình bây giờ trông bảnh bao ngon trai hơn hồi đầu sống ở đây hay sao ấy. Nó có ngờ đâu bà đang nhớ đến những cơn sướng rủn người đêm nào. Cứ hình dung ra cái vật to nần nẫn đã làm bà sướng ngất kia đang lùm lên giữa hai đùi thằng cháu là bà đã thấy ướt rịn dưới háng. Bà liếc nhìn nó đang ăn, cố thử tìm một ánh mắt thèm khát của nó nhìn cơ thể bà, nhưng tuyệt nhiên không thấy. Có lẽ thằng bé đã quên cái đêm hôm ấy rồi. Tuy rằng rất xấu hổ với chính mình nhưng trong sâu thẳm bà vẫn mong có lại một đêm như thế.
… Bạn đang đọc truyện Thằng nhà quê tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-nha-que/
Đêm hôm ấy trở lại căn hộ của nó, bố mẹ ở chung với nhau trong một phòng ngủ nhỏ vẫn dành riêng mỗi khi bố mẹ xuống thăm nó. Cả đêm thao thức với nỗi thèm khát nhưng nó không có cơ hội nào để tiếp cận với mẹ.
Hôm sau bố mẹ dẫn nó tới thăm nhà một người mà theo lời mẹ giới thiệu thì đấy là hàng xóm khi xưa ở cạnh nhà nó trên thị xã. Cô kém mẹ vài tuổi, rất thân thiết với mẹ, vẫn thường sang nhà chơi và bế ẵm nó khi nó còn nhỏ. Nói đến đấy thì nó nhớ ra rồi, là cô Nhung, cái cô trông nho nhỏ xinh xinh vẫn chơi đùa với nó nhưng lớn lên không còn thấy cô nữa và nó đã quên bẵng cô ấy đi rồi. Nghe mẹ nói thì cô ấy lấy chồng và theo chồng xuống dưới này cũng hơn 10 năm rồi. Ừ nhỉ, hơn 10 năm rồi có nghĩa là ngày cô ấy đi nó mới 7 – 8 tuổi, cái tuổi còn nhỏ quá để nhớ một điều gì đó. Nhà chồng cô này cũng gần đây thôi, mẹ biết địa chỉ nhưng mãi vẫn chưa có lần nào đến thăm cô ấy được, dù mấy lần cô ấy về chơi trên đó có gặp và nhắc mẹ có dịp xuống thì đến cô chơi. Nhưng mãi đến hôm nay mẹ mới cố gắng đi được.
Thấy cả nhà nó xuất hiện trước cửa, cô Nhung mừng rỡ lắm, rối rít mời mọi người vào trong. Khi được mẹ trỏ vào nó và giới thiệu đấy là thằng cu Bách ngày nào thì cô Nhung ngỡ ngàng đứng ngây ra nhìn nó:
– Ôi trời ơi cái thằng Bách ngày xưa mà em vẫn cõng đi chơi đây hả? Chao ơi… gặp nó ngoài đường thì không nhận ra được đấy… Ngày xưa nó gầy ngoẳng gầy ngeo mà giờ to cao lừng lững như Tây thế này.
– Cháu nó đang học Đại học dưới này, cũng ở gần đây thôi. Anh chị mua cho nó 1 căn hộ để tiện việc học hành. – Bố xen vào.
Bách là tên của nó. Nó cười ngượng ngịu nhìn cô, trong tâm trí loáng thoáng vài ký ức chắp vá về cô thời thơ ấu, nó chỉ nhớ cô hay cười và rất xinh. Giờ cô cũng vẫn rất xinh tuy rằng gương mặt đã có đôi chấm tàn nhang và đuôi mắt đã rạn chân chim. Nhưng cái gương mặt rạng rỡ khi cười của cô vẫn giống như hồi xưa, đấy là hình ảnh nó nhớ nhất về cô.
Khi mọi người đã ngồi xuống rồi nó mới kín đáo ngắm nhìn cô Nhung đang vừa pha nước vừa ríu rít chuyện trò với bố mẹ nó về những chuyện ngày xưa. Vóc dáng cô nhỏ nhắn, nét gì cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn hay hay. Mái tóc bồng bềnh xõa xuống hai vai, thỉnh thoảng cô lại đưa tay vén những sợi lòa xòa trên trán nom rất quyến rũ. Nó lại mường tượng không biết sau bộ quần áo kia người cô trông thế nào nhỉ. Gần đây nó có thói quen mỗi khi thấy một người phụ nữ là nó lại mường tượng xem cơ thể người ấy sẽ thế nào khi cởi bỏ quần áo. Với cô Nhung nó nghĩ rằng ngực thì chắc là được đấy vì nó thấy căng đầy sau cái áo len kín cổ bó sát người. Eo nhìn cũng nhỏ gọn. Mông thì không biết thế nào vì cô đang mặc một cái quần khá dầy và rộng nên khó đánh giá.
– Ở gần đây thì thỉnh thoảng chạy qua cô chơi, tiện thể kèm thằng cu nhà cô cho nó học với. Sang năm lên cấp 2 rồi mà mải chơi quá. – Cô hướng sang nó bắt chuyện.
– À… Vâng,… cháu cũng bận học… Nhưng rảnh thì cháu sang. – Nó lúng túng.
Mọi người lại tiếp tục câu chuyện của họ. Mẹ hỏi:
– Thế ông xã vẫn đi suốt vậy à? Sao không kiếm việc gì ở thành phố cho gần vợ gần con.
– Vâng, khổ thế đấy chị ạ. Hồi xưa cạy cục xuống dưới này, tưởng thế nào chứ ai dè cứ đi công trình suốt, tháng về nhà được vài buổi.
– Thế công việc của cô thế nào? – Bố hỏi.
– Em vẫn cắt may ở nhà thế này thôi. Anh thấy đấy, Tết nhất còn nhàn tí chứ ra Giêng lại bận lắm, thuê được đứa phụ nhưng hơn tháng nay nó lại nghỉ mở hiệu riêng rồi.
Nó thầm nghĩ, trông cô thế kia mà chồng lại đi suốt như thế thì đáng tiếc thật. Cái ông dở hơi ấy đúng là có phúc mà chẳng biết hưởng. Cứ ngắm cô ấy mà xem, càng nhìn càng thấy thích. Đúng là chẳng phải tay mình… Chợt nghĩ tới lời cô ấy nhờ thi thoảng sang kèm thằng bé nhà cô học, nó nghĩ thầm: có khi ta cứ lại chơi vài lần xem ý tứ cô ấy thế nào, nếu được chẳng hóa ra chuột sa chĩnh gạo hay sao, chồng đi vắng suốt thế thì tha hồ chứ còn gì. Mới nghĩ thế thôi mà lòng dạ đã thấy xốn xang, rạo rực. Tuy đang ngồi vẻ như lắng nghe mọi người trò chuyện nhưng đầu óc nó đang chu du trên chín tầng mây. Ở trên chín tầng mây đó, nó hình dung ra viễn cảnh sẽ được vui vầy với cô Nhung như thế nào, thân hình cô gợi cảm ra làm sao…
Rồi nó rơi xuống thực tại khi mọi người ồn ã đứng dậy chào nhau. Nó đi lùi lại sau, cố gắng tận dụng cơ hội ít ỏi để nhìn ngắm cô Nhung từ phía sau. Chậc chậc… dáng người thế này mà cởi đồ ra thì hết ý, nhìn cái mông nảy lắc thế kia thì biết, tuy chiếc quần cô mặc khá dày và rộng nhưng nó cũng phần nào hình dung được độ căng của đôi mông sau mỗi bước chân cô.
… Bạn đang đọc truyện Thằng nhà quê tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-nha-que/
Về tới nhà nó thì bố mẹ cũng tạm biệt nó luôn để đi lên thị xã cho kịp thời gian. Nó chưng hửng vì cứ nghĩ rằng còn có thời gian để loanh quanh với mẹ nên mặt mũi buồn so. Chỉ có mẹ hiểu được thái độ ấy của nó. Mẹ chỉ cười, vỗ vỗ vào tấm lưng rộng của nó thay cho lời chào rồi chui vào xe của bố đang nổ máy chờ sẵn. Nó ngậm ngùi đi lên nhà, trong đầu lại tơ tưởng hình bóng cô Nhung.
Suốt một tuần nó nghĩ ra đủ mọi lý do để trở lại nhà cô Nhung sao cho thật tự nhiên, nhưng cũng phải hơi bất ngờ để gây ấn tượng với cô, chứ không dưng mò đến nói để cháu kèm thằng cu học thì hơi vô duyên. Nhưng cuối cùng thì nó chẳng nghĩ được cách gì cho ra hồn. Sáng chủ nhật, chịu không thể trì hoãn lâu hơn được nữa nó đánh liều xách xe chạy thẳng qua nhà cô ấy, bụng bảo dạ cứ đến nơi rồi tính tiếp.
Sáng nay trời cũng khá ấm áp rồi, ánh nắng đã le lói xua đi cái giá lạnh của đêm trước. Nó diện một cái áo thun cổ tròn màu sáng, quần bò, giày thể thao… trông rất khỏe khoắn. Nhà cô ở trong một con phố nhỏ nhưng đông đúc, cửa hiệu may của cô nằm ngay mặt đường. Cô đang đứng bên cái bàn lớn đằng sau mấy con manocanh lúi húi đo cắt. Dừng xe trước cửa hàng nó chợt nghĩ ngay ra lý do: sao mình ngu quá vậy, đến đây để may đồ là hợp lý nhất rồi còn gì. Nó mạnh dạn dựng xe bước vào.
Cô Nhung ngẩng đầu lên nhìn nó, cũng phải mất vài giây cô mới nhận ra nó:
– Ôi thằng Bách… Cô không nhận ra nữa đấy, mỗi lần nhìn một khác… Vào đây.
– Vâng ạ… Không nhận ra cháu cũng không sao mà – Nó cười – Cháu đến may ít đồ.
– Ôi dào… đồ gì thì để tí nữa, vào trong đi, chờ tí cô vào ngay.
– Vâng.
Nó bước qua gian hàng đi vào trong gian giữa, ngồi xuống chiếc tràng kỷ. Nó ngó quanh căn phòng, vẫn còn cây quất đỏ và ít hoa tươi gợi không khí Tết còn sót lại. Cô Nhung đang nhanh chóng gấp mấy mảnh vải lại, nhìn cô làm việc từ phía sau thấy hấp dẫn vô cùng. Hôm nay lại ấm nên cô mặc khá thoải mái, hông và eo cô tạo nên những đường cong chết người, nó dán mắt vào như bị thôi miên. Mới chỉ nhìn thế thôi mà con cu đã động đậy rồi.
Cô quay lại đi vào làm nó bối rối đưa mắt đi chỗ khác. Dĩ nhiên là cô không nhận ra điều ấy vì cô đang rất vui, không nghĩ thằng Bách ngày xưa lại còn nhớ mà đến cô thế này. Cô cười:
– Chủ nhật mà không đi chơi với người yêu lại qua cô chơi thế này hả?
– Cháu yêu đương gì đâu cô. Trai tỉnh lẻ mà. – Nó ra vẻ ngờ nghệch.
– Gớm, tỉnh lẻ dược như anh thì ở đây có khối cô chết.
– Thật hả? Cô giới thiệu cho cháu một cô đi.
– À được… Nhưng cô ngại mẹ anh mắng cô lanh chanh thôi. – Cô cười to, rót nước đưa cho nó.
– Thì đã biết ra sao đâu mà cô lo bị mắng… – Nó nói.
Hai cô cháu ngồi uống nước nói chuyện phiếm, những chuyện linh tinh hiện tại và những kỉ niệm ngày còn thơ của nó và cô. Ngày nó còn nhỏ lên 4 lên 5, cô cũng mới 18 đôi mươi, vẫn thường bế ẵm nó đi chơi khắp xóm. Nghĩ hay hay, từ bé mình đã được đụng chạm vào người cô rồi đấy, không biết bây giờ có dịp được lặp lại không. Liếc nhìn khoảng ngực hở sau cái cổ áo xẻ hơi trễ của cô nó thấy mê mẩn bởi làn da trắng mịn với cái rãnh sâu hút. Không dám nhìn lâu nó giả bộ đứng dậy đi loanh quanh vừa nói chuyện vừa tranh thủ ngắm nghía thân hình cô. Vóc dáng nhỏ nhắn thon gọn, không cao quá, cái gì ở cô cũng tròn tròn đầy đặn. Nó thầm nghĩ: dáng người kia mà được đè ra thì sướng thôi rồi. Tầm người nhỏ nhỏ thế này mà thụt chim vào thì có mà chạm tới đáy, tha hồ mà ưỡn mà rên. Vắng chồng lâu ngày chắc bướm khít lắm đây, chơi quả này thì bót phải biết.
– Thôi trưa nay ở lại ăn cơm với cô đi. Nhà có mỗi hai mẹ con cũng ăn uống cũng buồn. – Cô cất tiếng cắt ngang những suy nghĩ dâm dật của nó.
– Ơ thế chú nhà cô đâu. – Nó vờ ngạc nhiên.
– Lại đi rồi, nghỉ Tết được đúng 3 ngày lại lên công trường rồi.
– Thế ạ… Vậy cũng buồn nhỉ – Nó tỏ vẻ thông cảm. – Vâng thế cháu đi mua cái gì về nấu ăn nhé. Trưa nay mình định ăn gì cô?
– Thôi, cứ ngồi chơi. Lát nữa con bé giúp việc nó xuống cô bảo nó đi chợ.
– Ô, còn cô giúp việc nữa ạ. – Nó ngạc nhiên.
– Cô gì đâu, con bé trên quê ấy mà, mới xuống được ít hôm nay thôi – Cô nói rồi quảy quả đứng dậy, hình như có khách đang ngó nghiêng ngoài cửa hàng.
Nó ngồi lại một mình, trong lòng thấy vui vui vì sự tiếp đón niềm nở của cô, lại thấy còn con bé giúp việc nữa chứ, không biết người ngợm ra sao. Có khi may mắn lại vớ được cả gái quê mới ra nữa thì hay quá. Nhưng mà cũng nếu nó xấu quá thì lại đam dở, tự dưng có kẻ cứ luẩn quẩn quanh nhà thì cũng khó làm ăn gì được với cô Nhung này.
Rồi con bé ấy cũng xuất hiện, nó đi từ trên gác xuống líu ríu chào chú nom đến buồn cười. Tưởng thế nào chứ thế này thì thua rồi, con bé chỉ độ 12-13, bé choắt và khẳng khiu như cây sắn, tuy rằng gương mặt thì cũng dễ coi. Con bé đi nhanh ra nhà ngoài chỗ cô nó đang đứng với khách. Cô Nhung nói gì đó với nó và con bé chạy vụt đi. Chắc là đi chợ.
Trưa hôm ấy nó có một bữa ăn khá vui vẻ với những người đồng hương quê nhà. Thằng cu con cô Nhung quí nó ra mặt cứ bám riết lấy anh sau bữa ăn, nó cũng chỉ độ 11-12 tuổi nhưng còi dí, chỉ nghịch là khỏe. Hai anh em chơi đùa với nhau một lúc lâu trên căn phòng nhỏ của nó, thằng cu thì cứ giữ rịt lấy anh đòi chơi điện tử cùng nhau nhưng thằng anh thì chỉ muốn bỏ sang phòng bên kia, nơi mẹ thằng cu đang xem tivi hay làm cái gì đó. Cuối cùng thì nó cũng tách được ra khỏi cái trò chơi điện tử vớ vẩn của thằng cu kia và mò sang bên phòng mẹ của nó. Đứng bên ngoài cửa nhìn vào, thấy cô Nhung đang lúi húi dọn dẹp bên góc giường, mông cô đang chổng lên căng tròn hằn lên hai viền quần lót nhìn thật nhức nhối. Cô ngẩng lên nhìn, nó bối rối chữa cháy:
– Thôi cháu đi về đây… Hôm nay bảo đến may đồ mà vẫn chưa may được, hôm khác cháu đến nhé.
– Ờ thôi, hôm khác đến cô đo cho… Cô đang dọn dẹp một tí cho đỡ bừa bộn. – Cô nói.
Nó quay xuống cầu thang, cô đi ra cửa theo chân nó xuống nhà.
“Thôi cứ về đã, hôm nay thế là được rồi, hôm khác sẽ tính tiếp”. Vừa đi xuống nó vừa nghĩ thầm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng nhà quê |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/03/2017 13:39 (GMT+7) |