Mấy tấm hình mà nó, một thằng bạn học cùng lớp có mặt trong buổi tiệc đó không hiểu vì sao lại chụp được một mớ hình ảnh khi cô đã bị ngấm rượu say như bất tỉnh phải nằm lại trong phòng ngủ của con bạn đó… Mấy tấm hình chụp thật rõ thân thể cô, áo váy dồn lại ngang bụng, bộ ngực căng tròn lộ rõ và cả phần dưới… Cái quần lót của cô bị kéo hẳn qua một bên để lộ phần âm hộ múp míp, hấp dẫn với đám lông mu rải rác… Đã vậy, hai đùi cô còn dang rộng để trong một tấm hình còn thấy rõ cả đường khe giữa hai múi thịt căng phồng rải rác vài cọng lông đen, đường khe đỏ hồng he hé… Và, quan trọng và khốn khổ nhất, tất cả những tấm hình đó đều chụp rất rõ mặt cô…
Cô thật sự hối hận tới ngu người. Tại sao lại chấp nhận lời thách thức của lũ bạn để uống hết tất cả số nước trái cây pha rượu ngoại mà tụi nó mời chớ?! Cô không nghĩ là cô có thể bị ngấm rượu say tới mức đó, cho dù biết số rượu pha vô nước trái cây có một tỷ lệ rất nhỏ… Thiệt tình, Thục Mai không rành lắm về chuyện đó, ngay trong nước trái cây đã có một tỷ lệ lên men nhất định, lại còn pha thêm rượu, dù chỉ là rượu nhẹ… Nhưng sự tác hợp của hai loại men đã làm nồng độ men cao hẳn lên mà cô không thể nào biết, và cả đám bạn của cô cũng không hề biết… Hối hận thật sự, nhưng cô cũng còn một chút xíu mừng thầm vì cô không hề bị cưỡng bức hay lợi dụng trong chuyện tình dục… Cô vẫn hoàn toàn nguyên vẹn cho dù cái màng trinh không còn vì cũng giống em gái cô… Ham thích trong việc “tự sướng”, cô làm rách nó từ lâu rồi…
Nghĩ lại cái áp lực tống tiền lẫn tình của thằng bạn khốn nạn… Nó đòi cô phải chuẩn bị cho hắn một số tiền lớn, và trước khi hắn về quê, cô phải cho hắn được thưởng thức, hưởng thụ thân thể cô một lần thì hắn sẽ xóa sạch tất cả mọi tấm hình của cô mà hắn có được… Dù đang rất rối trí và lo lắng nhưng Thục Mai cũng biết rõ là hắn chỉ nói vậy… Làm sao cô biết được hắn có thật tâm xóa bỏ mấy tấm hình đó, hay ngay trong lúc gặp được cô lần đầu tiên, hắn sẽ lại giở những thủ đoạn khác để khống chế cô… Đầu cô lùng bùng vì những suy nghĩ đó. Làm sao để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện bây giờ… Tiền riêng của cô thì không có nhiều. Nếu hỏi mẹ thì chắc chắn bà sẽ hỏi lý do, lại càng chết nữa…
Như một ánh chớp của bầu trời đen kịt mây đen mùa giông bão, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô… Phải rồi, chỉ còn cách này. Phải chấp nhận sự ngượng ngùng, mắc cỡ lúc đầu để nhờ anh chàng này cứu cô thôi… Chỉ một người biết vẫn còn hơn là để cho hàng chục, hàng trăm rồi hàng ngàn ngàn người biết… nếu thằng bạn khốn nạn đó tung hình của cô lên mạng… Dù sao thì cô vẫn có cảm tình với anh chàng này, chỉ gặp được mấy lần thôi nhưng cái phong thái đĩnh đạc, với nụ cười mỉm và ánh mắt sáng rực… Tự nhiên Thục Mai tin là anh chàng sẽ giúp cô thoát khỏi chuyện này một cách êm đẹp… Cô cầm điện thoại mở ra tìm tới tên anh chàng… May mà cô đã có lưu số của anh chàng này để mỗi khi cần anh đưa đón sẽ tiện hơn là gọi cho mẹ cô…
– Alô… anh Hận… Dạ… Thục Mai đây… Em có chuyện muốn gặp anh… Dạ, càng sớm càng tốt… Dạ, cần lắm… Em không biết nhờ ai… Chỉ có anh thôi… Dạ… Em sẽ ra đó rồi em gọi báo địa điểm cho anh… Em cảm ơn anh…
Cô thở phào có một ít nhẹ nhõm sau khi nghe được tiếng cười và giọng nói trầm ấm mà sáng trong của thằng Hận… Cô làm sao biết được, cả Thục Miên và mẹ cô đều là người tự tạo điều kiện cho thằng Hận gần gũi hơn cả kế hoạch của nó… Không lẽ ông trời lại chìu theo cái ý định oái oăm và đầy đen tối của một thằng con trai mang tư tưởng trả thù cho mẹ nó sao… Ai mà biết được…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-han/
Ngồi im lặng, thỉnh thoảng bưng ly cà phê lên hớp một ngụm, đôi lông mày đen rậm của thằng Hận thỉnh thoảng cau lại khó chịu, ánh mắt nó lóe lên vẻ giận dữ bất bình khi nghe Thục Mai nho nhỏ kể lại cho nó nghe chuyện gì đã và đang xảy ra với cô… Cô tính mở điện thoại đưa mấy tấm hình cho nó coi nhưng thằng Hận làm ra vẻ không tò mò hay quan tâm tới, nó lắc đầu biểu không cần… Thâm tâm Thục Mai thầm thán phục và ngưỡng mộ phong thái rất tế nhị của nó… Cuối cùng, cô cất giọng tha thiết và như có pha một chút nước mắt:
– Em rất mắc cỡ khi phải đem chuyện này nhờ anh Hận… Làm phiền anh như vậy thiệt lòng em không muốn… Nhưng em hết cách rồi… Mẹ em mà biết chuyện thì em chưa biết sẽ còn có chuyện gì nữa… Giờ em chỉ mong anh Hận tìm cách giúp em, sau này anh muốn gì em cũng cố gắng nghe theo anh…
Thằng Hận đưa tay ngăn không cho cô nói nữa. Nó nheo mắt cười cười, ánh mắt nó như xuyên thẳng qua tim cô:
– Được rồi, được rồi… Anh hiểu mà… Anh hứa sẽ cố gắng giúp em giải quyết chuyện này… Còn cái chuyện anh muốn gì thì em cố gắng đó… Chắc không… Lỡ mà anh đòi… đòi…
Nó cố tình ngưng câu nói ngang đó để gợi sự tò mò của cô và cũng để nhìn ngắm khuôn mặt đỏ dần của cô gái xinh đẹp trước mặt… Thục Mai nghe nó nói cái câu… “lỡ anh đòi…”, cô lại nghĩ tới chuyện trai gái nên đỏ mặt, nhưng không lẽ nổi giận vô cớ nên cô cứ nhìn chăm chăm nó, trong ánh mắt cô thoáng lên một tia khó chịu nhưng tắt liền… Thằng Hận mỉm cười:
– Lỡ anh đòi mẹ em cho anh cưới em, bộ em cũng cố gắng hả…
Hai má cô nóng bừng… Giờ thì cô biết nó chỉ đùa giỡn… Thằng Hận chợt nghiêm trang trở lại thiệt nhanh:
– Anh có ý định trong đầu rồi… Bây giờ Thục Mai gọi điện kêu nó ra đây đi… Anh sẽ đi chỗ khác, không cho nó thấy mặt anh… Anh chỉ cần biết mặt thằng đó, em cứ hẹn nó thêm vài ngày để em sắp xếp tiền bạc… Sau đó em cứ về nhà trước đi… Anh sẽ theo nó, coi thử nó ở đâu… vậy nghe…
Bây giờ thì Thục Mai chỉ còn biết một lời nghe theo ý thằng Hận, cô không hỏi nó sẽ làm gì thằng bạn kia…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-han/
Thằng bạn học của Thục Mai ở trọ trong một khu nhà trọ nằm ở khu ngoại ô cách xa trung tâm hơn chục cây số. Vì xa thành phố nên chắc chắn là giá thuê trọ vừa rẻ mà cũng vừa vắng vẻ, ít ai dòm ngó, mà cũng ít người lân cận chung quanh… phù hợp với những kẻ thường có ý đồ bất minh… Thằng bạn của cô là một trong những kẻ như vậy…
Đi theo nó một quãng đường dài, biết đường nơi nó ở trọ và ngấm ngầm quan sát địa thế chung quanh, trong cái đầu ma mãnh, thông minh khác người của thằng Hận hình thành một kế hoạch vừa đủ cho nó giải cứu Thục Mai ra khỏi âm mưu khống chế để lợi dụng tiền và thân xác xinh đẹp của cô gái… Trong bụng thằng Hận cũng nhen nhóm một ngọn lửa giận dữ, Thục Mai là của nó, nằm trong kế hoạch lâu dài của nó, không thằng con trai nào được có ý đồ xấu xa trên thân thể cô hơn nó được… Sau khi đã nắm được mọi chuyện, thằng Hận quay về chuẩn bị cho hành động tối nay…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-han/
Trong bữa cơm chiều với mẹ, thằng Hận thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Ngọc Nhàn liếc nhìn nó, trong ánh mắt đó, nó bắt gặp ánh lửa vừa mừng vui mà cũng vừa lo lắng một điều gì đó… Nó rất khó chịu trong bụng… Có cái gì mà mẹ không nói với nó… Hay là… Mẹ tính quay về với cậu Hai… Đã từng nhiều lần chứng kiến mẹ nó lăn xả hết mình trong những lần được cậu Hai ôm ấp, làm tình… Nó hiểu mẹ nó cũng là loại người rất đam mê tình dục… Mới bốn mươi tuổi, mẹ nó làm sao đã nguội đi cái ngọn lửa tình nóng bừng đó được, chỉ cần nghĩ tới bà giám đốc Thục Vy của nó là nó đủ hiểu… Theo lời mẹ kể, thì từ ngày nó quay về thành phố này để kiếm việc làm, mẹ nó không còn gần gũi cậu Hai nữa, tới giờ là đã gần một năm rồi… Người phụ nữ trẻ trung như mẹ mà không được buông thả với một người đàn ông thì có lẽ mẹ rất khó chịu, bức bối… Ừ, nếu mẹ quyết định quay về với cậu Hai thì nó sẽ làm sao… Phải hỏi cho ra thôi… Và nếu thật sự, mẹ muốn vậy thì nó cũng không ngăn cản, chỉ có điều, sau này có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó nhìn mặt mẹ nó nữa…
Thấy mẹ đã dọn rửa xong xuôi, thằng Hận bước tới kéo tay nàng, đẩy nàng ngồi xuống ghế và nó cũng kéo một cái ghế nhưng xoay lưng ghế lại. Nó choàng chân ngồi trên ghế, hai tay nó vòng trên lưng ghế. Ánh mắt sáng quắc của nó nhìn thẳng vô khuôn mặt chợt ửng đỏ xinh đẹp của nàng:
– Mẹ Út Nhàn… Có cái gì mẹ đang giấu con phải không… Mẹ không muốn kể cho con nghe hả…
Hai tay nàng chợt bối rối vò xoắn lẫn nhau, đôi môi đỏ hồng không tô son mấp máy, nàng chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn con trai:
– Đâu có gì đâu… Mà sao Hận hỏi mẹ vậy…
Nó cười cười:
– Con biết là trong bụng mẹ có điều gì đó mà mẹ không muốn nói, không muốn cho con biết… Con lớn rồi, đủ sức chịu đựng những điều không vui, thậm chí là phũ phàng… Mẹ cứ nói ra, con sẽ ủng hộ mẹ, kể cả chuyện… chuyện mẹ muốn… muốn quay về với cậu Hai…
Ngọc Nhàn giật mình đứng phắt dậy, mắt nàng mở to nhìn con trai, đong đầy trong mắt nàng là sự giận dữ long lanh kèm theo một thoáng phiền muộn:
– Ai… ai nói với Hận là mẹ muốn quay về với cậu Hai… Hận ơi, con coi thường mẹ con rồi đó… Con cũng chẳng hiểu mẹ cái gì hết…
Giọng nàng chợt nghẹn lại rồi tự nhiên hai hàng nước mắt ứa ra, chảy dài xuống má… Thằng Hận hoảng hồn, nó vội vàng đứng dậy, ôm chầm nàng trong vòng tay mình… Ấp mái tóc thơm của mẹ trong ngực, thằng Hận run run:
– Con… con xin lỗi… con cứ tưởng…
Nắm tay nhỏ của Ngọc Nhàn đấm nhẹ lên ngực con trai, hành động không phải của một người mẹ mà nhìn như một người con gái đang giận dỗi người yêu:
– Hừm… Tưởng cái gì… Bộ Hận tưởng mẹ còn tha thiết gì với cậu Hai con sao… Bây giờ có lẽ cậu Hai con đang vui vẻ bên người vợ mới cưới trẻ đẹp hơn mẹ rồi… Mẹ quên mất cậu Hai con rồi… Trong bụng mẹ chỉ…
Nàng chợt giật mình, không lẽ nói cho nó biết trong bụng nàng chỉ có nó… Mà thiệt, sau mấy lần nó cứ làm càn ôm hôn nàng như một người tình, một nửa trong cảm nhận của Ngọc Nhàn thì thằng Hận là con trai do chính nàng đẻ ra, nhưng một nửa kia nàng lại có cảm giác nó giống như người yêu của nàng… Nhiều lúc trong thâm tâm, trong căn phòng riêng, nằm thao thức trên giường, nàng lại mong nó sẽ tìm qua với nàng… Để làm gì…
Ngọc Nhàn đành phải nói khác đi:
– Trong bụng mẹ chỉ đang suy nghĩ một chuyện…
Thằng Hận vuốt dọc trên tấm lưng thon mềm mại của mẹ nó:
– Chuyện gì mẹ nói con nghe… Vui hay buồn…
Tiếng cười của nàng chợt trong trẻo vang lên nho nhỏ:
– Vui chớ sao buồn… Thôi ngồi xuống đi, mẹ nói cho nghe, nhưng mà Hận tuyệt đối không được nói với nhỏ Huyền là mẹ nói lại với con, nghe chưa?
Nghe nhắc tới Thanh Huyền thằng Hận càng thắc mắc hơn… Không có tuần nào là nó với cô không gặp nhau qua những ứng dụng liên lạc hiện đại, cô có nói gì với nó chuyện gì khác ngoài những chuyện bình thường, thương thương nhớ nhớ đâu ta… Nhưng rồi nó cũng nghe lời nàng, để nàng ngồi lại xuống ghế và nó đứng trước mặt nàng ra vẻ chờ đợi… Ngọc Nhàn mỉm cười:
– Hồi trưa nhỏ Huyền gọi điện cho mẹ… Nó nói sắp sửa được công ty chuyển về đây làm việc, chỉ cấn mấy tháng nó kèm cặp cho người mới thay thế cho quen với việc nó đang làm thì nó sẽ về, mà nó lại dặn mẹ đừng cho con biết, nó muốn làm cho con bất ngờ… Nó cũng hỏi ý mẹ là sẽ ở đâu… Mẹ chưa hỏi ý con nhưng lại quyết định là nó cứ về đây ở với mẹ con mình… Cho nên mẹ vừa vui là vì con dâu tương lai của mẹ sẽ về ở chung với mình, dù hai đứa chưa cưới hỏi… Còn lo là vì chưa hỏi ý con mà mẹ đã nói với nhỏ Huyền như vậy, mẹ sợ con không chịu…
Ngọc Nhàn còn một điều lo khác mà nàng không dám nói ra hay đúng hơn là sẽ chẳng bao giờ dám nói… Đó là, nếu có một ngày mà nàng không còn chịu nỗi sự giằng xé, ham muốn lại muốn được thằng Hận yêu đương, vứt bỏ mọi định kiến, lề luật của xã hội và đạo đức con người… Lúc này lại có Thanh Huyền trong nhà thì sao đây…
Nghe Ngọc Nhàn nói ra cớ sự, thằng Hận bật cười vui mừng, nó kéo nàng lại đứng lên, ôm cứng nàng trong ngực, nó cười thích thú:
– Con biết mà… Mẹ chẳng bao giờ làm sai… Đúng rồi, Thanh Huyền sẽ về đây ở… Và sau đó thì mẹ tính đi là vừa… Tính chuyện cưới vợ cho con… haha… À… mẹ nè…
– Chuyện gì…
– Con đồng ý là sẽ không nói gì với Thanh Huyền chuyện mẹ kể cho con… Nhưng mẹ con mình cũng sẽ làm cho Thanh Huyền bất ngờ…
– Là sao…
– Trước ngày Thanh Huyền chính thức về đây, con sẽ xin nghỉ phép mấy ngày, rồi con với mẹ sẽ ra đó chơi, vừa để mẹ có cơ hội đi du lịch, vừa đón nhỏ Huyền về luôn… Con sẽ mượn xe hơi của giám đốc chở mẹ đi, đón nhỏ Huyền về… Mẹ ưng không…
Thay cho câu trả lời, bất giác, không chủ định mà làm như bị ma xui quỷ khiến, Ngọc Nhàn nhón chân, đưa đôi môi mọng ép lên miệng thằng Hận, lưỡi nàng tự động len qua miệng nó… Lần đầu tiên, Ngọc Nhàn chủ động trao nụ hôn mang đậm ý nghĩa nhân tình cho thằng con trai của mình… Không bỏ lỡ cơ hội, nó liền nhanh nhảu ngậm mút đầu lưỡi ngọt mềm ướt át của mẹ nó trong miệng. Tay nó cũng không yên, xoa vuốt khắp trên bờ lưng thon rồi cả hai bàn tay đều áp chặt trên hai bờ mông cong mẩy kéo sát vô người nó. Rất nhanh, bụng dưới của nàng cảm nhận rõ ràng khúc gân thịt của thằng con trai cứng lên như khúc gỗ ép sát giật nhẹ từng nhịp… Giống như bị nhiễm điện, trong bụng nàng cũng nóng lên, quặn từng cơn nhỏ để ngay sau đó, nàng biết rõ sự ươn ướt đã rỉ ra loang thấm dưới cửa mình, hai chân nàng bất chợt run nhẹ trong cảm xúc ngọt ngào… Trong đầu Ngọc Nhàn bây giờ không có hình ảnh của thằng con trai mà nàng đã từng mang trong bụng, chỉ có đó một thân thể cường tráng, mạnh khỏe chắc nịch của một chàng thanh niên và mùi hương dẫn dụ, gợi tình của đàn ông… Hai tay nàng cũng không ngần ngại vòng lên thắt lưng con trai, siết chặt… Bầu ngực căng nở của nàng như bị ép bẹp dí dưới lồng ngực của nó…
Nhưng cho dù có bị lôi cuốn bởi cảm giác thích thú bất chợt của Ngọc Nhàn, thằng Hận vẫn còn chút tỉnh trí để nhớ ra nó còn có việc phải làm trong tối nay… Đẩy nhẹ thân hình nóng bỏng của nàng đang run lên vì cảm xúc, nó ấp hai bàn tay lên hai bên má nàng, mỉm cười:
– Cảm ơn mẹ Út Nhàn của con… Con còn muốn hôn mẹ lâu hơn nữa nhưng giờ con có việc phải làm… Mẹ ở nhà ngủ trước đi nghe, chắc con về trễ lắm…
Ánh mắt nàng lộ vẻ tiếc nuối thất vọng, miệng nàng chợt bật ra một câu như ghen hờn:
– Hận lại đi kiếm con nhỏ Thục Miên chớ gì…
Nó bật cười:
– Coi kìa… Bộ mẹ con ghen với nhỏ đó hả… Không có đâu, con đi làm việc… thiện mà…
Ngọc Nhàn rất đơn sơ và nàng tin thằng Hận như chính mình nên cho dù trong bụng nàng có muốn chuyện kia thì nàng vẫn tin lời nó nói… Nàng nhoẻn cười thật tươi:
– Ừm, mẹ nói vậy thôi… Hận nhớ mang chìa khóa theo…
Nó hôn nhẹ lên môi nàng một lần nữa rổi quay người đi lên lầu sửa soạn cho “việc thiện” phải làm tối nay…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-han/
Thằng Hận không đi xe máy mà nó lại đón taxi đi tới khu vực thằng bạn Thục Mai ở trọ… Nó cho xe dừng lại ở cách một quãng thiệt xa và dặn người tài xế quay lại đón nó sau khi xong việc nó sẽ gọi điện thoại.
Đứng lại một chặp, nhắm mắt hình dung trở lại những cảnh vật và địa thế mà nó đã quan sát thiệt kỹ hồi chiều, rất nhẹ nhàng nó đi như chạy nhưng rất nhẹ nhàng gần như không có tiếng động áp sát căn phòng trọ của thằng bạn Thục Mai… Tên nó là gì, hồi chiều Thục Mai có nói mà nó chưa nhớ ra… Trong phòng tối thui, có lẽ thằng đó chưa về, càng hay… Lần tới sát bên cánh cửa sổ bằng gỗ, thằng Hận móc trong cái túi nhỏ đeo bên người con dao bấm nhỏ, nó lùa lưỡi dao dưới khe hở của cánh cửa sổ mày mò mấy phút… Cánh cửa rồi cũng bị bật chốt hé ra. Như một con mèo nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, thằng Hận leo lên thành cửa sổ nhảy vô trong phòng và khép cánh cửa lại như cũ… Nhắm mắt lại cho quen với bóng tối, thằng Hận mới mở mắt ra nhìn quanh… Cũng còn có một chút ánh sáng mờ mờ tỏa ra trong phòng do cái đèn ngủ bóng nhỏ màu xanh lá cây mà thằng đó không tắt đi… Nó nhìn quanh một lần nữa rồi tìm một chỗ núp thuận tiện nhất…
Chỉ chờ đợi chừng mười lăm phút, thằng Hận đã nghe thấy tiếng xe máy và ánh đèn quét loang loáng bên ngoài. Nó hít mạnh một hơi thiệt căng lồng ngực rồi thủ thế chờ đợi… Thằng kia mở cửa phòng, thò tay bật đèn sáng trong phòng rồi bình thản quay ra dắt chiếc xe máy vô… Lui cui vừa dựng xong chân chống cái xe máy, nó nghe có tiếng động nhỏ phía sau, giật mình chưa kịp quay lại thì cần cổ nó đã bị va chạm mạnh, đầu óc nó tối sầm, nó gục xuống ngay trên yên xe… Thằng Hận quay ra rất nhanh đóng kín cánh cửa đề phòng có ai đó tình cờ ngó vô phòng… Nó quay qua đỡ thằng kia lên một cái ghế dựa, lôi một mớ áo quần của thằng đó thay thế dây trói, nó trói chặt thằng đó lên cái ghế dựa như một con búp bê lớn trong phim kinh dị… Nó còn cẩn thận tìm một cái áo cột ngang qua mắt thằng đó chỉ để cho đủ thở mà không thể nào nhìn thấy mặt nó… Trong khi chờ đợi thằng đó tỉnh, thằng Hận loay hoay lục kiếm tùm lum trên bàn và khắp nơi trong căn phòng trọ nhỏ… Đôi khi nó lại mỉm một nụ cười lôi cuốn quen thuộc khi nhìn thấy điều gì đó đắc ý…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/thang-han/
Gần nửa tiếng sau, thằng bạn khốn nạn của Thục Mai lúc lắc đầu hồi tỉnh, nó vừa mở miệng ú ớ thì thằng Hận đã đưa tay bóp ngang quai hàm thằng đó, nó gằn giọng lạnh lùng:
– Mày mà khôn thì im lặng nghe tao nói đây… Mày là thằng Thiên, Đặng Quốc Thiên, đúng không…
Thằng Thiên “ư ư” gật đầu. Nó hoảng hồn không biết chuyện gì xảy ra mà lại bị đánh cho bất tỉnh rồi giờ lại bị trói cứng ngắc như vầy… Thắc mắc của nó không cần chờ lâu, thằng Hận đã lạnh giọng giải thích cho nó nghe, và thằng Hận vừa nói vừa sáng chế ra một câu chuyện khác mà nó đã ngẫm nghĩ từ hồi chiều tới giờ:
– Mày ngon lắm… Vợ sắp cưới của “đại ca” tao mà mày cũng dám đụng tới, dám giở trò lén lút chụp hình rồi tống tiền, còn đòi cả tống tình nữa… Mày không cần biết “đại ca” tao là ai, chỉ có điều, ổng biểu tao tìm mày và xử đẹp mày để mày không còn thở mà giở trò tồi bại với đàn bà con gái… Tao cứa ngang cần cổ mày một cái là mày không còn cách gì để đem mấy tấm hình mày lén lút chụp ra mà hạ nhục cô Thục Mai…
Thằng Hận không cần phải lấy dao làm gì, nó lượm đại một cây thước nhựa dẹp để trên bàn cọ cọ ngang cái cổ thằng Thiên làm thằng nhỏ sợ muốn đái ra quần… Thằng Thiên ú ớ muốn nói gì đó nên thằng Hận thả bàn tay đang bóp ngang miệng nó ra, gằn giọng:
– Mày muốn nói gì, nói đi… Mà nhớ, mày la lên một cái là tao cắt đứt cuống họng mày, rõ chưa…
Thằng Thiên rối rít gật đầu, nó thều thào:
– Em… em xin lỗi… em không biết Thục… chị… chị Thục Mai là vợ sắp cưới của “đại ca” anh… Em lỡ dại… Tại em không có tiền về quê nên mới làm bậy… Em hứa… em hứa… sẽ không bao giờ dám đụng tới chỉ nữa… Anh… tha… tha… cho em… Anh làm ơn…
Nói tới đây, thằng Thiên hoảng sợ bật khóc thút thít ngon lành như một đứa con nít… Thằng Hận thấy tình cảnh này không khỏi toét miệng ra cười… “Đại ca” nào? Là nó chớ ai… Còn Thục Mai có là vợ sắp cưới của “đại ca” hay không thì chắc để nó coi lại, cái ý này cũng hay đó… Nó hù dọa một chút mà thằng Thiên có vẻ muốn đái trong quần, kiểu này coi như nó giải được cái nạn cho Thục Mai rồi đây… Nhưng nó vẫn chưa thôi:
– Nghe tao hỏi đây, mày phải trả lời thành thật không giấu diếm bất cứ điều gì… Tao có cách kiểm tra mày nói thiệt hay nói láo… Mà hễ mày nói láo thì coi như…
Nó lại cầm cái thước nhựa quẹt ngang cần cổ thằng Thiên làm thằng này hết hồn lắp bắp:
– Không… không… Em hứa… không nói láo… Anh cứ hỏi… em sẽ trả lời thành thật… anh đừng… đừng…
– Được… tất cả những tấm hình mày chụp cô Thục Mai để ở đâu…
– Dạ… trong điện thoại có một ít, còn bao nhiêu em lưu cất trong laptop để trên bàn…
– Chắc chắn chỉ có ở đó?
– Dạ, em chắc chắn mà… em không có để ở đâu nữa hết…
– Tại sao mày dám đòi ngủ với cổ?
– Dạ… cổ… chị Thục Mai đẹp… em thích… nhưng mà giờ em không dám nữa… em thề…
– Hà… Bộ mày dám… Mày có tin là tao cho một cái dấu là mày thành thằng Đặng Quốc “Thiến” không… Tin không…
Thằng Thiên hoảng hồn:
– Dạ… tin… em tin… anh đừng làm vậy… tội nghiệp em… Em thề mà… em sẽ không bao giờ dám nữa… em xin lỗi… anh tha cho em… em thề…
Nước mắt thằng Thiên lại chảy ra dưới cái áo mà thằng Hận cột ngang mắt nó… Nếu nó mà nhìn thấy mặt thằng Hận lúc này chắc nó cũng tức hộc máu mà chết… Thằng Hận đang bụm miệng nín cười làm cả người nó rung rung… Tới lúc nín cười, thằng Hận mới thả cho thằng Thiên một cái phao cứu sinh:
– Mày nghe đây, tao sẽ lấy cái điện thoại và cái laptop của mày. Bù lại, tao sẽ để lại cho mày một số tiền coi như đền bù tổn thất… Đáng lẽ tao sẽ không đưa cho mày đồng nào nhưng đại ca tao lại là người rất đàng hoàng, ổng biểu nếu mày ngoan cố thì cứ xử đẹp, còn ngược lại, mày ngoan ngoãn thì lại khác… Mà mày biết gì không, tao mà đưa mấy cái hình này cho cảnh sát thì mày lại mang tội chụp hình người khác không có sự cho phép với ý đồ xấu, chồng thêm cái tội lợi dụng mấy tấm hình này để tống tiền, mày biết sẽ bao nhiêu năm tù không… Nhưng tao xử sự như đã nói, rất đẹp, biết chưa… Mày có bằng lòng không…
– Dạ… sao cũng được… sao em cũng bằng lòng… Anh không cho tiền em cũng không dám đòi… anh cứ lấy hết đi… em… em… xin lỗi…
– Tao không thèm lấy không của mày, dân “giang hồ” tụi tao không chơi thì thôi, đã chơi là phải chơi đẹp, mày hiểu chưa… Còn bây giờ tao sẽ thu dọn cái laptop và cái điện thoại… Sau khi tao mở trói tay cho mày thì nửa tiếng sau mày mới được tự mở trói mấy chỗ còn lại… Mày mà mở sớm hơn là tao quay vô, lúc đó mày chỉ còn con đường gì thì mày tự nghĩ… Tao sẽ đứng ở ngoài coi thử mày có biết nghe lời không… Nhớ chưa…
– Dạ… em nhớ… nửa tiếng mới được phép…
– Ừ… À… mật khẩu để mở laptop với điện thoại của mày là gì…
Thằng Hận lục trong túi thằng Thiên lấy cái điện thoại và lấy cái laptop để trên bàn kiểm tra có đúng như mật khẩu đăng nhập mà thằng Thiên nói không. Nó thao tác mấy chỗ để xóa bỏ mật khẩu để khi mở điện thoại hay laptop sẽ không cần mật khẩu nữa… Kiểm tra lại một lần nữa cả hai thứ cho chắc ăn rồi nó cất gọn vô cái túi nó đeo ngang hông. Móc trong túi ra một xấp tiền để lại trên bàn mà không cần đếm… Úi chà, tiền gì của nó, tiền của người tình lớn tuổi Thục Vy đưa cho nó để chi phí cho việc theo dõi lão Đỗ Lộc và người tình của lão thôi mà, tiếc làm gì… Nhìn quanh thấy không còn để lại dấu vết gì để lại xong nó mới quay ra tắt đèn trong phòng, khép thiệt nhẹ cánh cửa gần như không có tiếng động rồi nhanh chân đi thẳng một mạch… Vừa đi nó vừa móc điện thoại ra gọi người lái taxi lúc nãy quay lại đón nó…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |