Cáo biệt Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng nhìn đã hơn mười giờ tối rồi. Nghĩ một lúc hắn không gọi điện thoại cho lão Cổ nữa.
Buổi tối, cả nhà ở căn phòng xa hoa của khách sạn. Hạ Đông lần đầu tiên ở qua đêm tại khách sạn, vui sướng chạy tới chạy lui, không muốn đi ngủ. Điều này khiến cho việc ôn lại mộng uyên ương giữa Hạ Tưởng và cô bé Lê phải lùi về đêm khuya.
Chiếc giường rộng mà thoải mái, môi trường lạ lẫm, không có cái mệt nhọc của những công việc nhà, Tào Thù Lê hoàn toàn thoải mái và rất ăn nhập. Người phụ nữ sau tuổi ba mươi dần dần trưởng thành và rất quyến rũ. Đồng thời, nhu cầu về một phương diện nào đó cũng sẽ mạnh mẽ thêm, Hạ Tưởng là người từng trải, tự nhiên quen với sự trưởng thành về tâm sinh lý của người phụ nữ nên cũng cố hết sức mình.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa mới ngủ dậy thì không ngờ nhận được một cuộc điện thoại của Ngả Thành Văn.
– Thị trưởng Hạ, tôi nghe nói cậu ở Bắc Kinh có cơ hội thì gặp mặt, thế nào?
Ngả Thành Văn giọng điệu rất khách khí.
– ….
Hạ Tưởng đối với y bỗng nhiên trở nên thân thiên có chút không thích ứng kịp, xã giao quá nhiều, cũng là chuyện khiến người ta bất đắc dĩ. Chỉ đành phải nói rằng:
– Người nhà đến Bắc Kinh nên phải ở cùng bọn họ. Xin lỗi Bí thư Ngả. Đợi khi nào tôi có thời gian thì sẽ mời ông vậy.
Ngả Thành Văn cũng không tức giận mà cười ha hả:
– Ở cùng người nhà là chuyện quan trọng hơn mà. Không sao đâu.
Sau đó liền để lộ ra một thông tin với Hạ Tưởng.
– Nghe nói, Tỉnh ủy cố ý sắp xếp Phó thị trưởng thường trực An Hưng Nghĩa của thành phố Thiên Trạch đến thành phố Lang đảm nhiệm chức Thị trưởng. An Hưng Nghĩa và Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ khá tốt. Thị trưởng Hạ đối với con người An Hưng Nghĩa có phải là có điều gì cần nói không?
Hoá ra Ngả Thành Văn gọi điện thoại mục đích thực chính là điều này. Hạ Tưởng liền mỉm cười:
– Tôi và Thị trưởng An không tiếp xúc nhiều với nhau lắm. Tôi sẽ hỏi Chủ tịch tỉnh Tống xem thế nào.
Ngả Thành Văn thứ nhất là vì muốn hiểu cách đối nhân xử thế của An Hưng Nghĩa. Một mặt khác là vì để chuẩn bị trước xây dựng nên bộ máy với An Hưng Nghĩa.
Tống Triêu Độ cài người của mình vào thành phố Lang, cũng là bắt đầu hành động reo rắc thế lực của mình. Đã điều một Phó thị trưởng thường trực từ thành phố Thiên Trạch, thì thành phố Thiên Trạch tất sẽ trống một ghế ủy viên thường vụ. Nếu như Phó thị trưởng thường trực là được đề bạt ngay ở đó thì về cơ bản sẽ là tiến dần lên ủy viên thường vụ Phó thị trưởng. Do đó, thành phố Thiên Trạch sẽ thiếu một ghế ủy viên thường vụ Phó thị trưởng.
Cơ hội tới, Hạ Tưởng nói điện thoại xong với Ngả Thành Văn thì lập tức gọi ngay cho Tống Triêu Độ.
Không ngờ điện thoại gọi cái là kết nối liền, nhưng lại là Tống Nhất Phàm. Tống Nhất Phàm vừa nghe là Hạ Tưởng, rất không vui đáp:
– Anh Hạ, anh nghỉ lễ mà cũng không quay về thành phố Yến thăm em. Em giận rồi đấy.
Hạ Tưởng kỳ thật không quên Tống Nhất Phàm nhưng chuyện ở Bắc Kinh quá nhiều, nước quá sâu, để không bị ngập thì hắn không thể không xã giao một phen. Thế nên hắn dụ dỗ Tống Nhất Phàm vài câu. Cũng may Hạ Tưởng có bản lĩnh dỗ con gái cao siêu. Mới vài câu thì Tống Nhất Phàm liền vui vẻ trở lại.
– Ba đi xã giao rồi. Mới sáng ra đã bị người ta đưa đi rồi. Để một mình em ở nhà, thật là chán.
Cô ấy tuy đã vui vẻ nhưng vẫn có chút buồn buồn.
– Hay là em đi Bắc Kinh, em vừa học lái xe, cũng muốn luyện tập chút.
Hạ Tưởng hoảng sợ, vội khuyên can Tống Nhất Phàm bỏ đi ý nghĩ đó. Sau khi ngắt điện thoại, nghĩ một hồi, lại bỏ đi ý nghĩ gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ. Không cần vội vàng lúc này, đợi đến lúc trong tỉnh ra quyết định đã thì tin rằng Tống Triêu Độ sẽ chủ đông thông báo cho hắn thôi. Hiện tại chỉ là một tin đồn còn chưa biết kết quả cuối cùng thế nào.
Những chuyện về chính trị thì luôn có rất nhiều biến số.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-9-full/
Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vừa qua tám giờ, Khâu Tự Phong đã gọi điện thoại đến mời Hạ Tưởng đến nhà. Hạ Tưởng hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Là đồng nghiệp với Khâu Tự Phong mấy năm, cũng quen nhau bao nhiêu năm, tình cảm bằng hữu luôn duy trì. Hơn nữa hiện tại hắn có suy nghĩ đến gần hơn một bước với gia tộc bốn nhà thế nên hắn liền cùng với Tào Thù Lê và con trai đi ra ngoài.
Tào Thù Lê và Hạ Tưởng thời gian kết hôn cũng không ngắn. Hạ Tưởng vẫn chưa thực sự dẫn cô đi gặp người ngoài bao giờ. Chủ yếu là vì trước đây Hạ Tưởng chủ yếu là ở thành phố Yến. Thành phố Yến đối với cô ấy mà nói, tất cả các nhân vật ở các lĩnh vực thì hầu như đều quen biết rồi.
Nghe nói hôm nay muốn đến nhà họ Khâu làm khách, cô vừa mừng vừa sợ, ăn mặc trang điểm cũng tỉ mỉ hơn.
Tào Thù Lê vốn xinh đẹp hơn người, bây giờ lại trưởng thành hiền thục thướt tha. Vẻ đẹp trong sáng lại thêm khuôn mặt xinh đẹp. Đúng thật là một mỹ nhân. Hạ Tưởng thấy cô ăn mặc rất nổi bật liền không khỏi khen ngợi:
– Đúng là vợ của anh, thật là tuyệt.
Tào Thù Lê thẹn thùng vô cùng. Còn chưa nói Hạ Đông liền chen giữa hai người. Nó mặc bộ quần áo vest, đeo cà vạt. Tuổi nhỏ cũng mặc đồ Tây, đi giày da nhìn vừa nghiêm trang mà cũng hay hay. Cậu bé ngước cái cổ lên hỏi:
– Ba ơi, con có tuyệt không?
– Có chứ!
Hạ Tưởng ôm đứa con vào lòng.
– Trong mắt của ba con là đẹp trai nhất đấy.
– Đẹp hơn mẹ ạ?
– Ừ, đẹp hơn, đẹp hơn.
Tào Thù Lê liếc Hạ Tưởng một cái:
– Bây giờ đã bắt đầu thu phục con, quên mất người ngậm đắng nuốt cay nuôi con này hả?
Hạ Tưởng liền ha hả mỉm cười.
Tiêu Ngũ lái xe, Phượng Mỹ Mỹ ngồi ở ghế lái phụ. Hạ Tưởng một nhà ngồi phía sau. Phượng Mỹ Mỹ đi Bắc Kinh cùng với Tiêu Ngũ. Vốn là Hạ Tưởng bảo Tiêu Ngũ về thành phố Yến, Tiêu Ngũ nói thế nào cũng không muốn đi. Chuyện bất động sản Giang Sơn cũng giao cho Chu Hổ xử lý. Anh ta bây giờ là lái xe kiêm vệ sĩ của Hạ Tưởng.
Nửa đường, lại nhận một cuộc điện thoại của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng có chút kỳ lạ khi thấy Phó Tiên Phong gọi đến, lại là Phó Tiên Phong đích thân ra mặt. Phó Tiên Phong cũng mời hắn đến nhà và nhấn mạnh rằng cha anh ta muốn trực tiếp cảm ơn hắn. Lại còn nói Phó Tiên Tiên còn đặc biệt đến Toàn Tụ Đức mua vịt quay cho hắn nữa.
Ai nói Phó Tiên Tiên là một tiểu ma nữ vô tâm chứ? Từ lần đầu gặp gỡ cô ta mời hắn ăn vịt quay đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi. Cô ta vẫn nhớ và điều này khiến Hạ Tưởng không khỏi xúc động.
Đối với lời mời thịnh tình của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng muốn cự tuyệt nhưng lại thấy không hay lắm. Lý do của nhà họ Phó rất chính đáng lại rất nhiệt tình. Nếu như hắn không đi thì thứ nhất có vẻ toái thác, thứ hai nhất định là sẽ làm tổn thương Phó Tiên Tiên.
Chỉ đành chần chừ một chút:
– Buổi trưa không đi được, phải ở cùng với Tự Phong, chỉ có thể vào buổi tối.
Phó Tiên Phong rất vui vẻ đồng ý:
– Tốt lắm, vậy buổi tối. Đúng rồi, anh dẫn cả người nhà đến nhá.
Dẫn người nhà đến dự tiệc, ý nghĩa không giống như bình thường nữa rồi. Đến nhà họ Khâu còn không có gì, đến nhà họ Phó cũng mang theo người nhà đến, dường như có chút quá nồng nhiệt. Nhưng nghĩ một chút, Hạ Tưởng vẫn quyết định đem theo người nhà đi, cũng là cho nhà họ Phó thấy và không nghi ngờ gì về mối quan hệ của hắn với Phó Tiên Tiên.
Đến nhà họ Khâu, người ra nghênh đón chính là Khâu Tự Điệp. Khâu Tự Điệp hơi béo, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng một cái liền hỏi này hỏi nọ, ôm lấy Hạ Tưởng một cái. Sau đó cô mới nhìn Tào Thù Lê và Hạ Đông ở phía sau và tuyệt nhiên không cảm thấy hành động của mình lúc nãy là không phù hợp. Cô ta kéo tay Tào Thù Lê nói:
– Chậc chậc, thật sự là một đại mỹ nhân. Chả trách Hạ Tưởng gặp các mỹ nhân bên ngoài thì không hoa mắt. Hóa ra là vì chị đã làm cho anh ấy điêu đứng rồi.
Tào Thù Lê vì Hạ Đông mà rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nhưng cần phải biết rằng cô xuất thân từ nhà quan chân chính, tốt hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng. Tuy không bằng Khâu Tự Điệp con gái nhà họ Khâu nhưng cô ấy cũng là thiên kim của Thị trưởng thành phố và phu nhân thị trưởng – phu nhân thị trưởng chưa đầy 30 tuổi, lại xinh đẹp như hoa. Trong nước này chẳng tìm được mấy người như vậy.
Cho nên, cô cũng rất biết ăn nói:
– Chị cũng rất đẹp. Da rất đẹp. Mà lông mi vừa dài lại vừa cong. Thật là đẹp.
Vấn đề của phụ nữ với nhau, đàn ông luôn không thể hiểu được. Hạ Tưởng không nghe ra được điều gì cả. Nhưng Khâu Tự Điệp thì vui sướng, lập tức có tiếng nói chung với Tào Thù Lê. Hai người cùng đến một chỗ, líu ríu không ngớt.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, liền kéo tay của con, hai cha con khoan thai bước về phía trước, vừa bước đến cửa thì cánh cửa lớn mở ra có vài người bước ra. Người đi trước là Khâu Tự Phong, người phía sau là Mai Hiểu Mộc.
Mai Hiểu Mộc làm sao lại ở nhà họ Khâu? Nếu như Mai Hiểu Mộc chỉ khiến Hạ Tưởng có một chút kinh ngạc thì người phía sau Mai Hiểu Mộc còn khiến hắn phải sợ hãi. Đó là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Mộc và Mai Hiểu Lâm cùng xuất hiện ở nhà họ Khâu, nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì là lạ. Đây là sự thể hiện của mối quan hệ sâu sắc thêm giữa nhà họ Khâu và nhà họ Mai. Nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, biến cố bất thình lình này lại khiến hắn đối diện với một tai ương. Không phải là tai ương về chính trị mà là tai ương gia đình. Bởi vì nếu như Mai Hiểu Lâm dẫn theo Mai Đình, Mai Đình nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ gọi hắn là cha. Trước mặt người nhà họ Khâu, mà mấu chốt là trước mặt Tào Thù Lê, hắn phải làm sao đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |