Ông Cổ cũng không có ý muốn nhắc chuyện cũ, mà ngồi nghiêm nghị trên sopha, vẻ mặt nghiêm túc, chờ Hạ Tưởng trả lời rõ ràng.
Hạ Tưởng có chút khó xử.
Nếu hắn nói ra lập trường chính trị của mình, biết đâu sẽ khiến lão Cổ bất mãn, và những người phía sau cũng không vui. Nhưng nếu không nói, chỉ làm tăng mối nghi ngờ rằng hắn nói dối. Không phải Hạ Tưởng không biết nói dối, chỉ là không muốn nói dối với lão Cổ
Trước giờ hắn luôn tỏ ra vô cùng tôn kính lão Cổ, bởi vì trước đến nay, lão Cổ luôn âm thầm đứng phía sau hỗ trợ cho hắn, mà hắn lại chưa có gì báo đáp lại, thậm chí, còn còn có được cả Cổ Ngọc.
Lão Cổ thấy tình cảnh yên ắng, cũng không nói, tự đưa tay rót một ly trà. Rồi rót đầy ly trà trước mặt, sau đó buông ấm trà xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như vừa nhớ ra chuyện gì, lại đưa tay rót nước cho Hạ Tưởng.
Hành động của lão Cổ có thâm ý sâu sắc, nhắc nhở Hạ Tưởng, ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
– Hiện tại trung ương đang chia thành 3 nhóm…
Câu trả lời của Hạ Tưởng nằm trong dự đoán của lão Cổ, cũng không trực tiếp nói rõ lập trường của hắn, mà là đánh trống lảng, nói về đại cục trước mắt:
– Một nhóm là thế lực gia tộc, một nhóm là thế lực bình dân, một nhóm là đoàn thể. Giữa ba nhóm này, không hoàn toàn cô lập mà ảnh hưởng lẫn nhau, tham khảo lẫn nhau, ngoại trừ có phân chia giới tuyến nhất định ra, cũng không có nhiều điểm chung.
Hạ Tưởng tuy không xác định được lập trường chính trị của hắn đứng về phía nào, nhưng trên thực tế ở sâu trong tâm, hắn nhận thấy rằng mình thuộc về nhóm bình dân. Cho dù hắn có nhiều cơ hội tiếp xúc với đoàn thể, càng có cơ hội gia nhập thế lực gia tộc, nhưng hiện tại hắn lại đứng gần với nhóm bình dân nhất.
Nhưng giữa các phe phái, cũng không hoàn toàn có quan hệ đối lập, những điểm giống nhau hay sự phân chia giới tuyến, thì như lúc Trịnh Thịnh của nhóm hệ thống đoàn cũng không kiêng dè tiếp cận người đại diện thế lực gia tộc Mai Hiểu Lâm, điều này chứng minh giữa các hệ phái trên thực tế, vừa có cạnh tranh và phân chia, lại có hợp tác và hỗ trợ, trên tổng thể vẫn là tồn tại một trạng thái tìm lấy cái chung.
Đương nhiên, các phe phái cũng mong muốn bang phái của mình lớn nhất mạnh nhất, lại toàn là mối quan hệ cạnh tranh, dù sao trên quan trường cũng không có nhiều người tài, mà cho dù có xuất hiện được vài nhân vật kiệt xuất, thì cũng nằm trong tầm ngắm của các phe phái. Hắn cũng có chút lo lắng về gia tộc họ Ngô và Khâu, Ngô gia thừa cơ mà nhanh chóng chứng minh thực lực, liền chứng minh gia tộc họ Ngô vẫn chưa bỏ ý định muốn lôi kéo hắn.
Nhưng nói cho cùng là thành phố Lang quá gần với Bắc Kinh, nguyên nhân hắn đến thành phố Lang, là vì bố cục của thế lực bình dân, các nhân vật đứng phía sau không cho phép hắn cố gắng vì gia tộc họ Ngô dọn đường, huống chi hiện tại hắn đã bắt đầu mở ra kết cục ở thành phố Lang, đúng là thời điểm để thu hoạch thành quả thắng lợi.
Bởi vậy, mới có một cuộc gặp gỡ quan trọng nói rõ lập trường với lão Cổ
Lão Cổ chỉ gật đầu khi nghe lời phân tích của Hạ Tưởng, mà không nói lời nào, vẫn bình thản uống trà.
Hạ Tưởng cảm nhận được sự trầm mặc như uy hiếp của lão Cổ. Lão Cổ có địa vị cao ở trong quân đội, bình thường tuy rằng ông ta nói chuyện tùy tiện, nhưng vẫn có lúc toát ra vẻ uy nghiêm, người đối diện vẫn cảm nhận được áp lực khó tả toát ra từ ông ta.
Hạ Tưởng rót ly trà, uống một ngụm:
– Lập trường của tôi có thể nói là nghiêng về bình dân, nhưng cũng không phải hoàn toàn bài xích đoàn thể và thế lực gia tộc, theo ý của tôi, bất luận là phía nào, chỉ cần một lòng vì dân, làm việc gì cũng đứng trên lập trường công bằng, đó cũng là việc nên làm.
Câu trả lời của Hạ Tưởng hiển nhiên không thể khiến lão Cổ vừa lòng, lão Cổ nặng nề đặt tách trà xuống bàn, ủ rũ nói:
– Không cần vì chút ân huệ với người họ Ngô mà bị che hai mắt. Lão Ngô này rất già đời, thủ đoạn của ông ta, khó mà phòng bị được, cậu đừng để ông ta lừa gạt. Thế lực gia tộc là thế lực đối lập với nhân dân, làm sao có khả năng một lòng vì dân?
Lời nói của lão Cổ không phải không có lý, trước kia Hạ Tưởng cũng cho là như thế, cho rằng thế lực gia tộc và ích lợi của dân chúng hoàn toàn là đứng ở hai cực đối lập nhau, tuyệt đối không có khả năng cùng tồn tại, nhưng trải qua một thời gian suy ngẫm, và từng nghiên cứu về phương diện trên, hắn ít nhiều đã thay đổi được chút ít lập trường, cho rằng thế lực gia tộc lớn mạnh đều không phải là hoàn toàn không có.
Cho dù nước Mĩ luôn rêu rao là một nước dân chủ, kỳ thật cũng là quốc gia có thế lực gia tộc hưng thịnh nhất, mấy tập đoàn gia tộc biến tướng tham gia vào chính trị, người giúp đỡ họ tranh cử thượng nghị sĩ và đại biểu quốc hội, thậm chí trực tiếp tranh cử Tổng Thống, nói cho cùng, kỳ thật nước Mĩ mới hoàn toàn là chính trị của thế lực gia tộc, sau lưng mỗi một Tổng Thống đều là một thế lực gia tộc khổng lồ, nói cách khác, mỗi một Tổng Thống đều là người phát ngôn của thế lực gia tộc.
Không chỉ sau lưng Tổng Thống, nhóm đại biểu quốc hội của thượng nghị viện và hạ nghị viện, đều có thế lực gia tộc hoặc lớn hoặc nhỏ làm chỗ dựa. Mà sau khi bọn họ nhậm chức, luôn cố gắng hết sức nâng cao tiếng nói cho thế lực gia tộc, tranh thủ mang lại lợi ích kinh tế lớn hơn cho họ.
Và họ cũng không cần biết ích lợi dân chúng đã bị tổn hại nhiều đến mức nào, hơn nữa nước Mĩ vẫn hùng mạnh như vậy.
Quả thật, mọi chuyện không thể vơ đũa cả nắm được, không thể nói khi chế độ đang áp dụng của nước Mỹ đi vào trong nước, chính là thần dược, có thể chữa trị bách bệnh. Nhưng Hạ Tưởng đã nghĩ, nếu thế lực gia tộc dĩ nhiên hình thành ở trong nước, điều đó chứng minh đã có chính sách thổ nhưỡng nhất định, muốn loại bỏ trực tiếp là không có khả năng, mà chèn ép hay xa lánh cũng không phải là sách lược tốt nhất, chỉ có hợp tác và cố tìm ra cái chung, gác lại điều khác biệt, mới là con đường phát triển chân chính.
Tuy nói cho tới bây giờ, giới hạn địa vị và cấp bậc của hắn, trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn hình thành cách xử lý thế nào cho tốt nhất trước sự lũng đoạn của thế lực gia tộc đối với sự tổn hại của nền kinh tế quốc dân, nhưng hắn tin rằng, chắc chắn sẽ tìm được một con đường khiến các thế lực đang trên đà phát triển hùng hậu kia phải chùn bước, vừa có thể đem tài năng cống hiến cho quốc gia, lại có thể khống chế, trở thành đối tượng cho dân bày toả oán tình.
Hạ Tưởng cũng không muốn giấu diếm suy nghĩ thực sự của mình. Hắn tôn kính lão Cổ, hơn nữa hắn cũng cho rằng cần phải thảo luận rõ ràng với lão Cổ, cho nên đã nói hết những suy nghĩ trong đầu hắn ra.
– Thế lực Gia tộc ngoài bảo thủ và lũng đoạn ra, vẫn có mặt tích cực và sự cố gắng, không thể phủ định hoàn toàn thế lực gia tộc. Quá trình hình thành thế lực Gia tộc vừa có nguyên nhân lịch sử, cũng có nguyên nhân khách quan thực tế, hẳn là lấy khoan dung và tâm trạng dẫn đạo để đối đãi với sự nổi dậy của thế lực gia tộc. Tôi cho rằng, chèn ép và xa lánh không phải cách hay, làm thế nào để dẫn dắt thế lực gia tộc phát triển và cống hiến sức lực cho nền kinh tế quốc dân, đó mới là niềm trăng trở của những người ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo. Như chuyện Đại Vũ trị thủy, nên thưa không nên chặn…
Hạ Tưởng thao thao bất tuyệt trình bày quan niệm chính trị của mình, còn lão Cổ vẫn bình tâm lắng nghe, không nói một lời nào, trên mặt cũng không toát ra bất cứ cảm xúc nào.
Cho đến khi Hạ Tưởng nói xong, không gian trong phòng yên tĩnh lạ thường, yên lặng đến mức có thể nghe được hơi thở của hai người. Ở ngoài sân gió lay động các cành cây nghe xào xạc, nhưng đối với hai người đang ngồi đây, lại chìm vào trong trầm mặc.
Nếu là người khác, chỉ sợ khó mà chịu đựng được bầu không khí yên tĩnh như thế này, Hạ Tưởng lại nghĩ, chỉ cần hắn nói ra hết suy nghĩ trong lòng, thì tâm tình sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đến sau này lại khiến lão Cổ oán giận, chi bằng hiện tại nói ra tất cả những suy nghĩ chôn dấu trong lòng ra, có thành hay không, giờ hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi, tuy rằng việc hắn đến Bắc Kinh quả thật có ý muốn mượn danh thế của lão Cổ, nhưng cho dù có bị lão Cổ từ chối, hắn vẫn còn con đường khác để đi.
Cái hắn theo đuổi chính là sự phù hợp trên quan niệm chính trị, không phải chỉ đơn giản xếp vào hàng ngũ. Hơn nữa không phải Hạ Tưởng không có ý nghĩ kiêu ngạo, nếu hắn muốn đứng vào hàng ngũ thế lực gia tộc, hay muốn đứng vào hàng ngũ các đoàn thể, dù là hàng nào cũng được mọi người hoan nghênh.
Mấu chốt là quan niệm chính trị quyết định tất cả, quan niệm bất hòa, đứng chung một chỗ chỉ khiến bằng mặt mà không bằng lòng, có khi còn tự gây ra mầm móng tai hoạ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục lão Cổ cũng đứng lên, bước ra bên ngoài. Hạ Tưởng cũng yên lặng đi sát phía sau lão Cổ, hai người bước vào trong vườn.
Còn nhớ lần trước đến đây là mùa đông, mà hiện giờ đã là giữa mùa hè, trong vườn cây lá phủ một màu xanh non, quang cảnh vui tươi. Không cần phải nói đến cái màu xanh của tự nhiên, trên hòn non bộ kia, nước chảy róc rách, phía dưới thì đàn cá vàng tung tăng bơi lội không biết mệt trong dòng nước chảy róc rách trong vườn, chẳng khác nào như chúng sinh, tuy nhiên cá thì bơi trong nước, người thì cay đắng trong niềm vui.
Lão Cổ ném xuống nước ít thức ăn cho cá, cuối cùng cũng lên tiếng:
– Con người lúc nào cũng tiếc thương cho loài cá, cá ngốc như vậy, chỉ vì một miếng ăn mà đánh đổi cả sinh mệnh của mình, kỳ thật, nếu thay đổi vị trí mà nói, người nào khác chi cá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |