– Xem cách ăn mặc chăm chút của em, anh liền biết em đã thoát khỏi bóng đêm, thay đổi tâm tình.
– Dối trá, nghĩ một đằng nói một nẻo
Phó Tiên Tiên ngoài miệng nói bất mãn, ý cười trong mắt lại bán đứng cảm xúc của cô, cô vẫn là dễ chịu hơn nhiều, càng ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng
– Hạ Tưởng, anh nói xem em hiện nay có phải xinh đẹp hơn trước kia không?
Phải thừa nhận, Phó Tiên Tiên là một người con gái đẹp quyến rũ, cái đẹp không giống bình thường, cũng từng khiến Hạ Tưởng hoài nghi cô và Phó Tiên Phong rốt cuộc có phải là anh em ruột hay không, bởi vì Phó Tiên Phong vẻ mặt âm trầm, cũng nhìn không ra chỗ nào tuấn tú, mà Phó Tiên Tiên có tính phóng túng và sáng sủa như một Tiểu ma nữ… đương nhiên cũng có thể có liên quan đến tính cách bất đồng của hai người
Hạ Tưởng cũng liền ăn ngay nói thật, khen Phó Tiên Tiên vài câu, nói cô xinh đẹp, nói cô có khí chất, nói cô có mặt mê người, vốn tưởng rằng sau khi nói mấy câu, Phó Tiên Tiên sẽ khanh khách cười không ngừng, không ngờ lời còn chưa dứt, Phó Tiên Tiên lại thút thít khóc, khóc như hoa lê gặp mưa, đến nổi nước mắt bay tứ tung, làm ướt cả cánh tay và áo của Hạ Tưởng
– Làm sao vậy?
Hạ Tưởng nhẹ giọng an ủi Phó Tiên Tiên
– Không có việc gì, không có việc gì.
Phó Tiên Tiên hiếm thấy mà trở nên bối rối, đẩy Hạ Tưởng ra, vội vàng lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười
– Hôm nay em tìm anh, quả thật có chính sự… Nghe nói anh và Cổ Hướng Quốc không hợp nhau?
Hạ Tưởng gật đầu, Phó Tiên Tiên là người Phó gia, khẳng định biết được một số chuyện, hơn nữa là bí mật công khai, hắn không cần phải phủ nhận
– Trong tay Phó Tiên Phong có chứng cứ của Cổ Hướng Quốc, em lần trước nghe lén được…
Phó Tiên Tiên khôi phục bình thường với vẻ mặt giảo hoạt, nhấp nháy mắt
– Có cần em giúp anh lấy về không?
Hạ Tưởng cũng không thể không chớp chớp mắt, Phó Tiên Tiên không phải là đang dối gạt hắn, vẻ mặt của cô nói cho hắn, cô quả thật là muốn làm một việc để báo đáp cho hắn, nhưng muốn cô âm thầm trộm chứng cứ của Cổ Hướng Quốc, với hắn mà nói, lại có chút không phù hợp nguyên tắc của hắn.
Hạ Tưởng liền muốn cự tuyệt.
Trong tay Phó Tiên Phong có chứng cứ của Cổ Hướng Quốc cũng chẳng có gì lạ, hợp tác quan hệ giữa Phó gia và Cổ Hướng Quốc cũng không chặt chẽ, cũng không bền chắc, mặc kệ Phó Tiên Phong là có ý hay là vô ý, y lấy được chứng cứ của Cổ Hướng Quốc lại có mục đích gì, cũng không nằm trong suy xét của Hạ Tưởng, duy nhất khiến hắn cảm thấy lo lắng chính là, Phó Tiên Tiên một Tiểu ma nữ từng hồn nhiên ngây thơ, cũng bởi vì nguyên nhân của hắn bắt đầu dấn thân vào trong vòng xoáy thị phi của chính trị, khiến hắn trong lòng không yên
Phó Tiên Tiên nhìn ra Hạ Tưởng khó xử, cô đột nhiên ôm lấy tay Hạ Tưởng:
– Để em vì anh làm một chuyện được không? Nếu không, cả đời em cũng sẽ không an tâm. Nếu anh không đáp ứng, em sẽ, em sẽ, em sẽ vĩnh viễn không cho anh nhìn thấy em
Phó Tiên Tiên uy hiếp không hề có lực, nhưng lại có tình, Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ bé ẩm ướt của cô bắt lấy, cảm nhận được lòng bàn tay dịu dàng, biết cô động tình. Phụ nữ một khi động tình, sẽ hai mắt như nước, trong lòng bàn tay ra mồ hôi, thần sắc khẩn trương mà ngượng ngùng, Phó Tiên Tiên trước mắt, rõ ràng là một cô gái nhỏ có tình có nghĩa
– Ừ… Cảm ơn Tiên Tiên, có lòng, nếu em nguyện ý làm, thì do em làm chủ đi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn
Tuy nói cô là ở chính trong nhà mình vụng trộm xuống tay, nhưng nếu chẳng may bị Phó Tiên Phong phát giác, rồi khiến Phó Tiên Phong hiểu lầm là hắn sai khiến Phó Tiên Tiên gây nên, thì trò đủa sẽ lớn chuyện đây
Phó Tiên Tiên bỗng nhảy dựng lên, bay nhanh tới hôn một cái lên mặt Hạ Tưởng:
– Em nhất định sẽ làm tới thần không biết quỷ không hay, khiến Phó Tiên Phong và ba ông nội toàn bộ đều không biết, hừ, tức chết bọn họ
Phó Tiên Tiên cũng không gọi Phó Tiên Phong là anh, mà gọi thẳng tên, cũng là có ý tứ.
Hạ Tưởng bị hôn một cái, bất giác xấu hổ, cười ha hả:
– Tiên Tiên, gần đây đã đi đâu, sao không có tin tức gì hết?
– Đâu cũng không đi, luyện yoga, tập thể hình, đóng cửa đọc sách, mỗi ngày sống trong thế giới của chính mình, muốn làm chút gì đó, lại không biết nên làm gì. Muốn liên lạc anh, lại sợ quấy rầy anh, dù sao chỉ là cánh đồng hoang vu của một người
Phó Tiên Tiên đã thay đổi rất nhiều, trước kia đơn thuần mà phóng đãng, hiện tại có thêm tâm sự, có thêm trầm tĩnh, cũng có thêm gánh nặng của cuộc sống. Hắn muốn khuyên giải an ủi Phó Tiên Tiên vài câu, lại không thể nào mở miệng, đành phải nhẹ nhàng lắc đầu.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ, vốn vẫn luôn tốt đẹp, lúc sắp tạm biệt, Phó Tiên Tiên đột nhiên lại khóc, cô ôm đồm lấy tay Hạ Tưởng:
– Nếu có một ngày, em xin anh vì em làm một việc, anh có đồng ý hay không?
Hạ Tưởng không có chần chừ, nặng nề mà gật đầu:
– Chỉ cần anh có thể làm được
Phó Tiên Tiên một thân váy đầm trắng, phất tay cáo biệt, biểu cảm vừa vui vừa giận, hình ảnh đó đọng lại trong đầu óc Hạ Tưởng trong một thời gian rất dài, thẳng đến lúc bừng tỉnh vào một đêm khuya nào đó, hắn mới biết được khổ sở trong lòng Phó Tiên Tiên rốt cuộc là cái gì.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-9-full/
Cách hơn nửa năm, lại trở về tòa nhà kín cổng cao tường ở Bắc Kinh thăm lão Cổ, đã gần vào hạ, sân vườn lắm cành nhiều lá phá lệ yên tĩnh, tâm tình Hạ Tưởng cuối cùng cũng được thư thả hơn
Con đường làm quan ở Thành phố Lang chẳng những sóng lớn nhấp nhô, hơn nữa còn là sóng cũ chưa qua, sóng sau đã tới, không để cho người ta có cơ hội thở dốc, khiến cho thể xác và tinh thần của con người đều mệt mỏi. Sắp tới quyết chiến, ngược lại trong lòng cuối cùng có được một vẻ bình tĩnh và hài hòa, nói đến cũng lạ, có lẽ chính là sự yên lặng trước cuộc chiến sắp đến, cùng với sự tối đen trước bình minh là cùng một đạo lý.
Lão Cổ tinh thần vô cùng thoải mái, so với trước kia, ngược lại càng khỏe mạnh hơn, ông vừa thấy Hạ Tưởng liền thoải mái cười to, liền nắm lấy Hạ Tưởng:
– Ha ha, Tiểu Hạ, công tác ở thành phố Lang quả thật không tồi, rất sống động, rất thăng trầm, rất phấn khích, giống y màn kịch lớn
Hạ Tưởng không nói gì, vở tuồng là rất hay, nhưng chỉ là đối với người xem mà thôi, đối với người diễn trong kịch, bởi vì thân ở trong đó bị nội dung vở kịch dẫn dắt, lúc khóc lúc cười, cảm nhận được không phải là phấn khích, mà là khẩn trương và kích thích, còn có không ít hiểm ác tử bên ngoài
Hạ Tưởng liền nói:
– Ngài ở dưới sân khấu xem kịch, cháu ở trên diễn trò, thân ở trong đó, đủ mọi mùi vị, lão Cổ, cháu cũng là cười không nổi
Lão Cổ vẫn như cũ cởi mở mà tươi cười:
– Khi nên cười thì phải cười, con người, đều là phải ở trong mò mẫm đánh đấm lăn lộn bò lết mà tiến tới trước, mò tới tay đầy bùn, lăn tới thân đầy nước, mới kêu có ý tứ
Tính cách Hạ Tưởng không phải không có mặt vui vẻ, nhưng hiện tại đại cục chưa định, thật đúng là cười không nổi.
Cùng lão Cổ nói giỡn vài câu, thì ngồi xuống uống trà. Lão Cổ cũng không xé chuyện tào lao, trực tiếp liền tiến vào thế cục trước mắt:
– Thế cục của cấp cao, cậu không cần lo lắng, đại thể vẫn có thể duy trì một cân bằng. Xu hướng của quân đội cậu có thể cũng hiểu được một điểm, tình thế coi như có lợi. Thế cục Tỉnh Yến thì không cần tôi nhiều lời, lực ảnh hưởng của tôi tại tỉnh Yến có hạn, cũng không giúp được gì cho cậu, toàn bộ dựa vào chính cậu. Có một điểm cần phải nhắc nhở cậu là, Ngô gia ra tay, thâm ý sâu sắc, có dụng ý lợi dụng cậu khuấy động cục diện thành phố Lang…
Dụng tâm của Ngô gia, Hạ Tưởng tự nhiên trong lòng biết rõ, lão Cổ nhắc nhở cũng là có lòng, hắn cũng liền khiêm tốn gật đầu:
– Cháu cũng rõ, nhưng đều là lợi dụng lẫn nhau, Ngô gia có thể lợi dụng cháu, cháu cũng mượn thế của Ngô gia
Lão Cổ phất tay:
– Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu có thể mượn thế của Ngô gia, cũng tin tưởng cậu sẽ không tiếp cận Ngô gia quá gần, nhưng có người lo lắng lập trường của cậu sẽ thay đổi, cho nên tôi phải nhắc nhở cậu, vẫn là phải thích hợp cùng Ngô gia duy trì khoảng cách mới tốt
Hạ Tưởng hiểu thiện ý của lão Cổ, lão Cổ là người phản đối thế lực gia tộc kiên định, ông và Ngô gia quan hệ bình thường, cùng Phó gia, Mai gia còn có Khâu gia đều không lui tới gì.
Lão Cổ có lẽ đối với hắn hiểu biết rất sâu, nhưng có người đối với hắn lo lắng, Hạ Tưởng cũng biết rõ, nếu hắn muốn ngồi vào chính vị, chủ quản một phương, không đảm nhiệm phó chức nữa, nhất định phải đứng vào hàng, không thể chợt trái chợt phải, càng không thể như xiếc đi dây.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng đối với việc xử lý thế nào với sự nổi dậy của thế lực gia tộc, cùng với việc hắn rốt cuộc ở giữa các thế lực của gia tộc duy trì một loại quan hệ gì, thậm chí suy xét lâu dài hơn là, chờ khi hắn thân ở địa vị cao, rốt cuộc phải kiên trì lập trường chính trị gì, trong lòng vẫn có một điểm mấu chốt.
Tính nguyên tắc của hắn rất mạnh, chính là mặc kệ là thế lực gia tộc hay là thế lực khác, hắn cũng không kiên quyết ủng hộ hoặc kiên quyết phản đối, mà là giữ lập trường tùy cơ ứng biến, chính là mặc kệ thế lực nào chỉ cần làm ra việc tốt vì nước vì dân, hắn liền ủng hộ, còn ngược lại, thì sẽ phản đối.
Nhưng lúc này xem ra, có đôi khi vào lúc lựa chọn lập trường, cần phải vô nguyên tắc mà phản đối thế lực gia tộc, cũng là khiến Hạ Tưởng cảm thấy đau đầu. Nhưng chính trị chính là như thế, có lẽ sau khi đứng vào hàng còn có thể thỏa hiệp, nhưng trước khi đứng vào hàng, thì cần phải một là một, hai là hai
Nhớ lại năm đó khi trong nước diễn ra đấu tranh giai cấp, cha con trở mặt, vợ chồng thành thù, toàn bộ do triết lý chính trí khác nhau. Hiện tại tuy rằng tình thế thay đổi, nhưng cũng không có gì ngoải như vậy. Hạ Tưởng liền hiểu, hôm nay cùng lão Cổ gặp mặt, cũng không thoải mái, hắn phải tỏ rõ thái độ
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |