Hơn nữa huyện Bào Mã là huyện lớn nhấtcủa thành phố Thiên Trạch, tổng giá trị sản xuất chiếm vị trí thứ nhất của toàn thành phố, nhân vật số một, số hai huyện từ trước đến này đều do Bí thư sắp xếp. Hiện tại lại có trạm sản xuất điện bằng sức gió Lam Thiên, vị trí của huyện Bào Mã so với toàn thành phố không ai sánh kịp.
Nói thật một câu, nhân vật số một của huyện Bào Mã là người của ai, thì có thể chứng minh người đó có địa vị rất cao trong Thành ủy. Trần Khiết Văn tuyệt đối sẽ đem hết sức mình bảo vệ huyện Bào Mã, cho dù có việc gì, cũng cố hết sức che dấu.
Cuộc điện thoại của Dương Kiếm nói cho Hạ Tưởng biết sự thật về huyện Bào Mã.
Huyện Bào Mã không chỉ có sản nghiệp trụ cột của thành phố Thiên Trạch… Đông y Thiên Trạch, mà còn có được những điều kiện thuận lợi mà thiên nhiên ưu đãi nhất trong toàn thành phố… tài nguyên thiên nhiên. Trạm điện năng lượng sức gió Lam Thiên chỉ là một trong số trạm phát điện sử dụng năng lượng gió của huyện Bào Mã. Trước khi có Trạm điện năng lượng sức gió Lam Thiên, chí ít cũng có ba trạm phát điện sử dụng năng lượng gió tại huyện Bào Mã, đồng thời cũng đã tạo ra giá trị kinh tế khá lớn.
Mặc dù huyện Bào Mã không thu được bao nhiêu tiền thuế từ lĩnh vực Đông y Thiên Trạch hay nhà máy điện, nhưng hàng năm riêng chi phí sử dụng đất, cộng với nhiều loại phí khác, còn có thể giúp địa phương giải quyết hàng loạt công ăn việc làm, vv…khiến cho GDP của huyện Bào Mã tăng lên mấy phần trăm. Nói huyện Bào Mã là huyện giàu có nhất toàn thành phố cũng không có gì khoa trương, mặc dù huyện Bào Mã luôn luôn được gán cho danh hiệu là huyện nghèo cấp quốc gia.
Tuy nhiên nói qua cũng phải nói lại, huyện nghèo khó cấp quốc gia có thể hưởng nhiều chính sách ưu đãi, miễn giảm thuế vv… rất nhiều lợi ích. 11 quận huyện của Thành phố Thiên Trạch, gần như tất cả đều là huyện nghèo khó cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia, cũng là hiện tượng lạ rồi.
Huyện Bào Mã bởi vì có Đông y Thiên Trạch và mấy nhà máy phát điện, dần dần đã mang đến sự phát triển kinh tế cho vùng này, cũng góp phần đẩy mạnh sự thịnh vượng cho ngành bất động sản. Để kiếm tiền, Ủy ban nhân dân huyện đã khoanh vùng đất nông nghiệp, mượn danh nghĩa chính phủ cần dùng đất cưỡng ép thu mua đất với giá thấp, sau đó lại bán với giá cao cho nhà máy điện sức gió và Đông y Thiên Trạch. Nếu sau này khi Đông y Thiên Trạch cần mở rộng quy mô và khởi công xây dựng nhà ở, lại lần nữa bắt chước làm y như vậy, cưỡng ép thu mua đất của mấy trăm hộ nông dân, mua thấp bán cao, từ đó kiếm lấy một khoản kếch xù từ sự chênh lệch giá, chính quyền không ra chính quyền, toàn một lũ gian xảo sống không tuân thủ luật pháp.
– Bước đầu thẩm tra, huyện Bào Mã vẫn còn tồn tại vi phạm quy định trong việc chuyển đổi đất đai, vi phạm quy định chuyển đổi mục đích sử dụng đất, vi phạm quy định chiếm đất vv… vi phạm chuyển đổi đất nông nghiệp và những vi phạm liên quan trong việc lợi dụng chính sách, quấy rối trật tự quản lý đất đai, xâm hại lợi ích của quần chúng nông dân…
Dương Kiếm cuối cùng tức giận tổng kết:
– Chờ tôi trở về, sẽ đem tài liệu cụ thể báo cáo cho Chủ tịch Hạ xem qua.
Hạ Tưởng tiếp xong cuộc điện thoại của Dương Kiếm, trong lòng nặng trĩu. Nông dân vốn có đời sống khó khăn, chẳng những không nhận được sự đãi ngộ công bằng của Thành phố, còn phải chịu đựng sự áp bức bóc lột của Ủy ban nhân dân huyện, việc sinh kế của người dân thật là khốn khổ.
Không ngờ trong lúc hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề của huyện Bào Mã, điện thoại lại vang lên, thấy cuộc điện thoại gọi đến là điện thoại của Tỉnh ủy, trong lòng không khỏi giật mình. Sau khi đến Thiên Trạch, hắn rất ít nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, đặc biệt là điện thoại của Tống Triêu Độ.
– Chủ tịch tỉnh Tống, chào anh.
Hạ Tưởng nhiệt tình chào hỏi.
– Hạ Tưởng, lúc nào có thời gian, trở về đây một chuyến? Tết âm lịch cũng không có tụ tập với nhau, Tiểu Phàm luôn nhắc đến cậu.
Giọng nói của Tống Triêu Độ hơi mệt mỏi.
Trong trí nhớ của Hạ Tưởng, tết âm lịch năm nay không để lại cho hắn ấn tượng gì sâu sắc.
Lúc ấy đang giữa tháng hai, mọi việc ở thành phố Thiên Trạch rất lộn xộn, hắn trước tiên quay về Bắc Kinh gặp ông cụ Ngô và Liên Nhược Hạm, sau mới trở lại thành phố Yến, cùng người nhà sum họp, gặp gỡ nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc một lần. Lại không quên về Đan Thành một chuyến, gặp mặt hỏi thăm sức khỏe cha mẹ. Hạ An đã lên chức làm cha rồi, cũng sinh con trai, khiến cha hắn vô cùng hạnh phúc.
Bắc Kinh, thành phố Yến và Đan Thành, ba nơi, nhưng thật ra thời gian lưu lại thành phố Yến lại ngắn nhất, hơn nữa lễ đón năm mới năm nay, rất nhiều người cũng không ở lại thành phố Yến, phần lớn lãnh đạo tỉnh đều về Bắc Kinh hoặc về quê, Trần Phong cũng không rảnh quay về, Lý Đinh Sơn cũng chỉ ở lại thành phố Yến hai ngày. Tuy nhiên Hạ Tưởng lại gặp được Phương Cách và Phương Tiến Giang, còn cả Lam Miệt.
Bí thư thành ủy Phương Tiến Giang làm việc rất xuất sắc, tuy nhiên nghe khẩu khí của y, muốn tiến lên trước một bước e rằng rất khó, phải từ bỏ ý định thôi, hai năm nữa nhiều nhất cũng chỉ chờ đến Hội nghị Mặt trận Tổ quốc hoặc Đại hội nhân dân toàn quốc liền rút lui rồi. Lam Miệt ngược lại rất tốt, tình cảm với Phương Cách cũng không tồi. Phương Cách vẫn như cũ, cũng không biết y trước mặt người ngoài như thế nào, nhưng khi ở trước mặt Hạ Tưởng vẫn cười đùa thoải mái, không nghiêm trang, khiến Phương Tiến Giang liên tục lắc đầu, nói Phương Cách không tiến bộ nổi.
Khi nói chuyện lại nhắc tới Trần Phong, Hạ Tưởng liền nói đến Trần Công con trai của Trần Phong, Trần Công lấy được học bổng toàn phần của đại học Cambridge rồi. Phương Tiến Giang không khỏi cảm thán, nói rằng năm đó Bí thư Trần còn một lòng một dạ muốn cho Trần Công đi theo Hạ Tưởng, bây giờ xem ra, con cháu tự có phúc của con cháu.
Đối với Hạ Tưởng, Phương Tiến Giang lại càng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, cán bộ cấp phòng cấp dưới của lão năm xưa, bây giờ đường đường là Thị trưởng, có thể đĩnh đạc ngồi ngang bằng với lão, lão có thể không công nhận số phận đời người không giống nhau được sao? Lão trước kia còn hy vọng Phương Cách có thể thẳng tiến trên con đường làm quan, bây hi vọng cũng đã chết, chỉ mong Phương Cách bình an hạnh phúc là tốt rồi.
Năm trước Hạ Tưởng vốn không có gặp Tống Triêu Độ, bởi vì thời gian đó không đúng dịp, Tống Triêu Độ và Tống Nhất Phàm cùng nhau đi Bắc Kinh. Khi Hạ Tưởng từ Đan Thành trở về, may mắn gặp được Tống Triêu Độ tại thành phố Yến, nhưng thời gian quá gấp gáp, chưa nói chuyện thấu đáo với nhau, đồng thời còn chưa gặp được Tống Nhất Phàm.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-9-full/
Tuy nói trước kia Tống Triêu Độ đã từng mượn danh nghĩa Tống Nhất Phàm đi gặp mặt hắn, nhưng hôm nay Hạ Tưởng lại nghe được, e rằng không phải Tống Nhất Phàm muốn gặp hắn, mà là Tống Triêu Độ.
Có những chuyện không tiện nói trong điện thoại, Hạ Tưởng liền đồng ý:
– Tôi ngày mai trở về.
Tống Triêu Độ không nói gì, liền gác máy, trực giác mách bảo cho hắn, Chủ tịch tỉnh Tống gặp phiền toái rồi. Hắn dù có bận bao nhiêu việc, về công về tư Chủ tịch tỉnh có chuyện xảy ra, nhất định phải đáp ứng trước tiên.
Khoảng thời gian trước có tin đồn Chủ tịch tỉnh Tống bị lay động, xem ra không phải tin đồn vô căn cứ, chí ít Chủ tịch tỉnh Tống đã cảm thấy áp lực rồi, Hạ Tưởng khó tránh khỏi lo nghĩ.
Nếu bình thường, hắn có thể đi thành phố Yến ngay đêm hôm đó, nhưng bây giờ còn một đống việc của huyện Bào Mã ở đó, không xử lý không được. Nguyên Dã có thể sau hai ngày nữa gặp mặt cũng được, nhưng Lưu Nhất Cửu đã hẹn tối nay gặp mặt rồi .
Lưu Nhất Cửu có lẽ là người khơi nguồn tin tức của huyện Bào Mã, huyện Bào Mã có lẽ là nơi khơi mào của nhiều sự việc khác, cần phải chú ý. Hơn nữa việc lại liên quan đến lợi ích thiết thực của nông dân, quốc kế dân sinh, không phải là việc nhỏ.
Vào buổi chiều khi tan tầm, Bành Vân Phong kịp lúc xuất hiện tại phòng làm việc, Hạ Tưởng suy nghĩ một lát, lại gọi Từ Tử Kỳ. Cũng là một thư ký chính thức, nhưng Từ Tử Kỳ ngược lại không thân cận với hắn bằng Bành Vân Phong.
Kỳ thật Hạ Tưởng đi ra ngoài xã giao không nhiều lắm, rất nhiều lời mời cơm hắn đều từ chối, hắn không muốn cùng các xí nghiệp nơi đó chạm trán quá nhiều. Khách mời nhậu thì không có gì, chủ yếu là lòng người khó đoán, trước những đối phương không hiểu rõ căn nguyên, tốt nhất là nên ít gặp mặt. Nhưng mặc dù số lượng bữa tiệc xã giao thân mật không nhiều lắm, nên hiếm khi dẫn theo thư ký, thật ra cũng có liên quan đến việc y còn trẻ tuổi, không biết ứng xử nhiều.
Từ Tử Kỳ nghe Thị trưởng Hạ nói muốn dẫn y đi cùng, vô cùng phấn khởi, y cũng vì cảm thấy mối quan hệ giữa y và Thị trưởng Hạ không mấy thân thiện, không thể tiến thêm một bước nữa mà sinh ra buồn rầu. Y cũng hiểu rõ, làm một thư ký nếu lãnh đạo có chuyện gì cũng không cho thư ký biết, không phải là chuyện tốt. Việc cá nhân của lãnh đạo, nếu anh biết càng nhiều, cũng chứng minh rằng lãnh đạo đối với anh rất tín nhiệm. Ngược lại là thái độ xa lánh.
Từ Tử Kỳ vội đi xuống kêu xe, kỳ thật y chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể bảo người lái xe ở dưới lầu chờ, nhưng có khi phải vội vã chạy để lãnh đạo thấy anh biết làm việc, cái gọi là chạy trước chạy sau chính là ý tứ này. Lãnh đạo ngồi chỉ huy, anh cũng ngồi xuống gọi điện thoại chỉ huy, vậy anh không phải là thư ký, anh chính là nhà lãnh đạo thứ hai.
Lãnh đạo thích anh mới là lạ.
Hạ Tưởng cùng một nhóm người tới Vân Tiêu Các… Lưu Nhất Cửu đối với Vân Tiêu Các dường như có tình cảm đặc biệt. Trên đường đi Bành Vân Phong tiết lộ một bí mật, Lưu Nhất Cửu đại khái là đã thích cô chủ Vân Các của Vân Tiêu Các.
Lần trước Hạ Tưởng ăn cơm ở Vân Tiêu Các, thật sự rất âm thầm, căn bản không ai biết có ngài Thị trưởng Hạ cố đến chơi, nếu không sẽ vô cùng náo loạn.
Vẫn căn phòng lần trước, nhưng lại có thêm một người. Một người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu, khoảng 35 tuổi, mặc áo sườn xám, trang điểm nhạt mà nho nhã, cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng toát ra khí chất làm người ta mê say. Người đàn bà đã trải qua việc đời nên trong lòng lúc nào cũng trầm tĩnh bình thản, toàn thân cô toát lên vẻ đẹp tinh tế ý nhị mà không phải mấy cô bé có thể so sánh được.
Nụ cười của Lưu Nhất Cửu rất ám muội, y giới thiệu với mấy người Hạ Tưởng:
– Thị trưởng Hạ, đây là Vân Tiêu, cô chủ của Vân Tiêu Các. Cô ấy nghe nói anh tới, nên có ý muốn gặp mặt anh, tôi tự đưa ra chủ trương để cho cô ấy lộ diện, nếu anh không vui, muốn đánh hay chửi gì cứ trút vào tôi, dù sao tôi cũng da dày thịt béo không sợ.
Hạ Tưởng mỉm cười, hắn đương nhiên nhìn thấy Lưu Nhất Cửu đang tâng bốc hắn, tăng thể diện cho chính hắn. Quân tử là phải giúp cho người khác thành đạt, hắn liền chủ động đưa tay ra:
– Nhất Cửu rất biết gây ngạc nhiên, tôi lần trước đã nói qua với y, đến đi như gió, là anh hùng can đảm. Làm anh hùng là chuyện tốt, nhưng không nên làm anh hùng cô đơn. Có một câu nói rất hay, anh hùng nhụt chí, anh hùng của tình yêu, chỉ có tình yêu nam nữ mới làm cho người ta cảm thấy chân thật…
Lưu Nhất Cửu biết Thị trưởng Hạ tâng bốc y, mừng đến vò đầu bứt tai. Vân Tiêu cười nói:
– Thị trưởng Hạ thật sự là tuổi còn trẻ, lại làm cho người ta kính nể. Nói thật, tôi thật sự chưa dám tin có Thị trưởng nào trẻ tuổi như vậy, Nhất Cửu nói Thị trưởng của chúng ta vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, tôi nói tôi trên ti vi có xem qua… Không ngờ vừa thấy anh, tôi muốn đề ra ý kiến cho đài kênh truyền hình thành phố, khẩn trương khai trừ tên nhiếp ảnh gia đó.
Mọi người cười to, bầu không khí khá thoải mái.
Vân Tiêu cũng tức thời, chỉ nói mấy câu, liền từ biệt. Cô vừa đi, trong phòng giờ đây không có người ngoài. Lưu Nhất Cửu bắt đầu kính rượu:
– Thị trưởng Hạ, tính khí của tôi không thay đổi được, anh cũng đừng trách, dù sao tôi không uống rượu thì đầu óc không tỉnh táo được, chờ tôi uống ít rượu rồi báo cáo với anh, nhất định lời nói lúc có rượu sẽ hay hơn khi không có rượu.
Mọi người lại cười.
Quả nhiên, sau khi uống ba lượt rượu, miệng của Lưu Nhất Cửu lớn hơn, ánh mắt sáng lên:
– Thị trưởng Hạ, tôi ở huyện Bào Mã đã trải qua những việc có thể dùng bốn từ để miêu tả… cực kỳ nguy hiểm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |