Thực ra bây giờ đã vào tháng đầu hè, năm nay mùa hè đến sớm, trời nóng đến mức có thể mặc áo cộc tay, đặc biệt là những phụ nữ thích chưng diện, sớm đã mặc những chiếc váy hoặc ngắn hoặc dài để khoe vẻ đẹp hình thể – Dương Bối thì không, cô vẫn mặc áo dài quần dài, như là bao kín cơ thể mình trong đó, sợ lộ ra dù chỉ một tấc da thịt.
Hạ Tưởng biết rõ, không phải vì cô sợ lạnh mà là vì cô đang muốn che giấu.
Dù nói là hắn sớm đã không còn tình cảm với Dương Bối những hễ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì liền đoán ra điều gì đó, trong lòng vẫn cứ khó tránh khỏi giận dữ.
– Do Trần Đại Đầu đánh đúng không?
– Vâng…
Dương Bối cúi đầu, tiếng nhỏ như tiếng muỗi.
– Em cũng quen rồi, đành cam phận thôi, ai bảo em không có bản lĩnh, không có mắt nhìn người, con người lại nông cạn. Âu cũng là số mệnh, không thể trách người khác được.
Hạ Tưởng hít sâu một hơi:
– Nếu như em không muốn ly hôn, có thể đề nghị Hội liên hiệp Phụ nữ can thiệp. Anh sẽ tác động để đồng chí bên Hội liên hiệp Phụ nữ làm việc với Trần Đại Đầu, nếu như y còn dám đánh em sẽ đưa y làm một điển hình phản diện trước toàn thành phố.
Dương Bối vội vàng lắc đầu:
– Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh. Em đến tìm anh là vì việc khác, không muốn nhắc đến y nữa…
Hạ Tưởng mời Dương Bối lên gác. Hắn đi đằng sau cô, nhìn dáng đi uyển chuyển của cô, nhớ lại những chuyện cũ và tình cảm trong sáng xưa kia, trong lòng lại yên lặng như mặt nước, không còn một chút rung động nào. Hắn không muốn đoán mục đích của Dương Bối tới đây lần này, chỉ là đang nghĩ, dù chỉ là dựa trên mối quan hệ với bạn học bình thường cũng nên giúp cô ấy một chút, để cô sớm thoát khỏi bể khổ.
Anh em họ Trần, một người thì đơn thuần là bạo lực, một người thì tâm địa thâm độc, sống dưới bóng của hai người đó, với một người không kiên cường như Dương Bối, không suy sụp đã là tốt lắm rồi.
Vừa vào phòng, Dương Bối liền sửng sốt, ánh mắt liền lộ ra vẻ cô đơn. Cách sắp xếp căn phòng vẫn mang đậm dấu ấn của Vệ Tân, sau khi cô đi, Hạ Tưởng vẫn không thay đổi. Ai cũng chỉ liếc mắt là nhận thấy, trong căn phòng có bàn tay ấm áp của một người phụ nữ.
Từ sâu trong đáy lòng Dương Bối thầm thở dài.
Cô đón lấy chén trà Hạ Tưởng rót cho mình, khe khẽ uống một ngụm, lại chạm đến vết thương ở khóe miệng, không khỏi xuýt xoa khẽ rên lên một tiếng. Hạ Tưởng nhíu mày, muốn nói điều gì đó, lại thấy cô đang quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng là không muốn hắn quan tâm.
Hạ Tưởng đành phải giữ lại lời nói trong lòng.
– Có điều gì cần anh giúp đỡ, em cứ nói. Chúng ta từng là bạn học, có thể giúp em được điều gì chắc chắn anh sẽ làm.
Hạ Tưởng cũng lấy lại giọng điệu thản nhiên.
Dương Bối đứng dậy, đặt chiếc túi xách trong tay lên bàn, đối diện cô và Hạ Tưởng. Sau đó cô bắt đầu cởi áo:
– Hạ Tưởng, em nợ anh, hôm nay sẽ trả lại anh tất cả. Dù là tình yêu và sự chở che anh dành cho em thời đại học, hay là sự nhường nhịn của anh khi ở huyện Bá, đều khiến em mãi mãi không thể nào quên. Tuy rằng sau khi xa anh, em cũng đã yêu một người, lại lấy một người khác, nhưng em muốn nói với anh rằng, em vẫn còn trong trắng. Bây giờ, em xin dâng tấm thân còn nguyên vẹn này cho anh, để em trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, dù có chết, em cũng không còn gì hối tiếc.
Hạ Tưởng bước lên một bước, giơ tay ngăn Dương Bối:
– Dương Bối, em đừng như thế, giữa chúng ta dù cho không còn tình cảm gì nữa, thì còn có tình bạn, dù sao em cũng là bạn học của anh… Em cũng biết tính anh rồi, anh không phải là loại đàn ông hễ có cơ hội là lợi dụng. Em có điều gì khó xử cứ nói ra, nếu như muốn dùng thân mình để đổi điều gì, xin lỗi em, em tính sai cách rồi, ngược lại còn khiến anh coi thường em.
Dương Bối liền sửng sốt, ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên “Oa” lên một tiếng rồi khóc òa lên.
Trước kia mỗi lần Dương Bối khóc, Hạ Tưởng đều ôm cô trong vòng tay, che chở cho cô, hơn nữa còn dịu dàng an ủi cô. Nhưng bây giờ hắn chỉ đưa cho cô khăn giấy, đến một câu an ủi cũng không có.
Trực giác mách bảo hắn, việc Dương Bối hiến thân chắc chắn không phải là ý định xuất phát từ đáy lòng cô. Hắn hiểu Dương Bối quá rõ, biết rằng Dương Bối không phải là kiểu phụ nữ điều gì cũng dám làm. Tính cách cô ấy có quá nhiều điều không kiên định, rất dễ bị người khác chi phối.
Lần này Dương Bối đến đây chắc chắn là nhằm mục đích khác.
Hạ Tưởng khoác thêm quần áo cho Dương Bối, sau đó đến trước cửa sổ, mở cửa ra. Những cơn gió mát từ ngoài thổi vào, khiến người ta thấy khoan khoái. Cảm thấy như đang ở giữa hè, tâm trí hắn rối loạn, suy nghĩ rất nhiều chuyện ngổn ngang.
Cũng không biết Dương Bối đã khóc bao lâu, cuối cùng cũng ngưng tiếng khóc. Đầu tiên cô mở túi, rút ra một chiếc máy quay phim từ bên trong, giơ lên và nói:
– Hạ Tưởng, em đến là để hủy hoại sự trong sạch của anh…
Hạ Tưởng xoay người, quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh:
– Anh có thể đoán ra được…
Hắn đã từng trải qua sự mê hoặc của Tùng Phong Nhi, biết đằng sau những lợi lộc tự chạy đến tận cửa chắc chắn sẽ ẩn chứa một cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm. Trên đời này thực sự không có chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống, ngay cả có đi chăng nữa thì chiếc bánh tuy rằng ngon miệng nhưng chắc chắn có độc ở bên trong.
Dương Bối tắt máy quay phim đi, rút cuộn băng trong đó ra, dẫm nát:
– Em xin lỗi, Hạ Tưởng, em còn làm hại đến anh nữa thì thực sự không phải là người.
Hạ Tưởng hiểu được chuyện đã xảy ra:
– Là Trần Đại Đầu lấy căn bệnh của mẹ ra để uy hiếp em, đúng không?
– Còn cả việc sau khi ly hôn có thể được chia một phần ba tài sản.
Dương Bối cúi gằm đầu xuống nói. Một phần ba số tài sản của Trần Đại Đầu là một khoản tiền cực kỳ lớn, nói không động lòng thì hẳn là nói dối.
– Nhưng em lại nghĩ thông suốt rồi, một người không thể suốt đời ỷ lại vào người khác mà sống, em phải xây dựng được sự nghiệp của mình, tự mình nuôi sống bản thân.
Trong đầu Hạ Tưởng bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, phát hiện ra một điều mấu chốt vô cùng hay:
– Nếu em và Hồng Thanh đồng ý thì có thể đến nhà máy sơn Toàn Mỹ làm việc.
Nhà máy sơn của Ngô Nhược Thiên được đặt tên là Toàn Mỹ. Những công việc giai đoạn tiền kỳ đã được chuẩn bị hoàn toàn đầy đủ, chỉ thiếu chút nữa là đi vào thực hiện. Nhưng vấn đề tranh chấp về đất đai hiện nay vẫn chưa được giải quyết triệt để, Hạ Tưởng đang định bước tiếp theo sẽ dốc toàn lực để thúc đẩy công việc ở nhà máy sơn Toàn Mỹ.
Để Dương Bối và Ngụy Hồng Thanh tới nhà máy sơn Toàn Mỹ làm việc vừa có thể làm Ngô Nhược Thiên hài lòng, lại cũng ngang với với việc đánh thẳng vào mặt Trần Đại Đầu và Sato.
Dương Bối chỉ chần chừ trong giây lát liền gật đầu đồng ý:
– Tất cả đều nghe theo anh.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-9-full/
Hình bóng Dương Bối biến mất trong màn đêm, Hạ Tưởng đứng trước cửa sổ hồi lâu không nói năng gì. Tình hình càng ngày càng phức tạp. Hắn cũng không thể ngờ khi Trần Đại Đầu và Nga Ni Trần điên cuồng đến mất hết lý trí đến mức có thể nghĩ ra cách lợi dụng Dương Bối để quyến rũ hắn. Cõ lẽ trong mắt chúng đó là một diệu kế, nhưng đối với hắn, đó chỉ là một chiêu vớ vẩn.
Hạ Tưởng không có ý chê bai gì Dương Bối. Nhưng hắn đối với cô thực sự là không bao giờ còn có tình cảm nam nữ gì nữa, chỉ là xuất phát từ tình nghĩa bạn học và nỗi tiếc thương nên muốn giúp cô ấy một tay.
Đương nhiên, có đi thì phải có lại, Hạ Tưởng cũng thuyết phục Dương Bối tương kế tựu kế…
Ngày hôm sau, việc tranh chấp đất đai ở nhà máy sơn Toàn Mỹ càng lúc càng nghiêm trọng. Khi người phát ngôn nhà họ Ngô là Lôi Nham đứng ra thương lượng suýt nữa đã bị người ta đánh. Hạ Tưởng liền đập bàn, đích thân đến đó giải quyết.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn
Dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên, Lôi Nham trốn ở trên xe vô cùng thảm hại, không dám ra ngoài. Hàng chục người vây quanh chiếc xe, không ngừng xô đẩy, còn hô vang khẩu hiệu:
– Trả lại nhà vườn, chống ô nhiễm.
Ở đó còn có không ít biểu ngữ, dân chúng vô cùng phẫn nộ, sắp sửa trở thành một vụ việc có tính tập thể.
Hạ Tưởng có kinh nghiệm phong phú trong việc xử lý những chuyện tương tự thế này. Hắn biết rất rõ trong số đó có những người nông dân thực sự bị mất đất đai, cũng có cả những kẻ mượn cơ hội để gây rối.
Anh Thành và Hạ Tưởng cùng nhau đi đến, thấy tình thế không ổn, liền sắp xếp lực lượng cảnh sát chia tách đám người đó ra, còn làm theo chỉ thị của Hạ Tưởng, bắt những người làm náo loạn nhất ngay tại chỗ, áp dụng biện pháp cưỡng chế mạnh mẽ.
Quả nhiên hữu hiệu, mấy người cầm đầu vừa bị bắt, đám người lập tức dịu xuống.
Sau khi khống chế được những kẻ gây rối, Hạ Tưởng đích thân đi đến giữa đám người, nói lớn:
– Thưa bà con đồng hương thân mến, đất đai của các vị vốn là chính phủ trực tiếp trưng dụng, nhưng xuất phát từ niềm yêu quý và suy nghĩ cho bà con mà nhà máy sơn Toàn Mỹ đã đề xuất trưng dụng thương mại. Trưng dụng thương mại có đền bù gấp đôi so với chính phủ trưng dụng. Nếu như bà con vẫn không biết thỏa mãn, lại còn gây rối thì đồng nghĩa với việc ép chính phủ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Có những lúc, phải dùng giọng đanh thép mới có thể áp chế được lòng người đang rối loạn. Quả nhiên, Hạ Tưởng vừa cất lời xung quanh lập tức im lặng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |