Hạ Tưởng không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Minh Nghị một cái, xuống tay rất nhanh, mới không được bao lâu, đã có thể lấy được nhiều tin tức như vậy từ chị Mã? Có thể thấy gã muốn nhanh chóng loại bỏ Bao Đại Quang như thế nào. Nếu không phải Bành Vân Phong vừa mới nói đến những ảnh hưởng và tầm quan trọng của Bao Đại Quang ở một khía cạnh khác, Hạ Tưởng thật sự nhất thời không hiểu vì sao Ngô Minh Nghị lại nóng lòng đá Bao Đại Quang ra ngoài như vậy.
Ngô Minh Nghị là đại diện tiêu biểu của thế lực gia tộc, còn Bao Đại Quang lại có chủ trương phản đối thế lực gia tộc. Bây giờ có thời cơ ra tay, Ngô Minh Nghị không tận dụng mới là lạ.
Vẻ mặt Hạ Tưởng thực sự ngưng trọng, nói:
– Thật sự nghiêm trọng vậy sao? Tham ô và lạm dụng của công là những hành vi không thể dễ dàng tha thứ, phải nghiêm trị. Tôi đã để đồng chí Hiểu Mẫn phụ trách điều tra, những tình hình mà Bí thư Ngô biết được, cũng có thể báo cáo với đồng chí Hiểu Mẫn.
Thái độ của Hạ Tưởng hơi khiến Ngô Minh Nghị bất ngờ, gã vốn tưởng Hạ Tưởng nhất định sẽ mừng rỡ, thậm chí có khả năng còn xích gần mối quan hệ với gã, dù sao cũng là con cháu nhà họ Ngô. Không ngờ Hạ Tưởng lại rất bình tĩnh, còn có thái độ hờ hững với chuyện của Bao Đại Quang, khiến gã có chút không hiểu ra sao cả.
Nhưng không hiểu ra sao gã cũng không thể hỏi bậy, không nhắc đến mối quan hệ thân thiết giữa Hạ Tưởng và nhà họ Ngô, gã hoàn toàn không đuổi kịp. Hạ Tưởng là một nhân vật thứ hai trong Thành ủy, đường đường là Thị trưởng, gã cũng không dám qua mặt, liền cười ha ha vài tiếng, vẫn không thấy Thị trưởng Hạ tỏ rõ thái độ, liền đứng dậy ra về.
Hạ Tưởng coi như cũng đã nể mặt gã, tiễn ra đến cửa.
Ngay hôm sau, tin tức liên quan đến việc chị Mã khai Bao Đại Quang tham ô và lạm dụng của công truyền đi khắp tòa nhà Thành ủy. Hạ Tưởng không hỏi không quan tâm, ngay cả Lý Hiểu Mẫn đến báo cáo công việc, cũng bị Từ Tử Kỳ ngăn lại bên ngoài. Lý Hiểu Mẫn liền hiểu được điều gì, nên không làm phiền Thị trưởng Hạ thêm về việc này nữa.
Chiều cùng ngày, trong Hội nghị công tác chính phủ, Lý Hiểu Mẫn liền nhắc đến vấn đề nghiêm trọng của đồng chí Bao Đại Quang, cần thiết đình chỉ công tác để kiểm điểm. Hứa Phàm Hoa và Dương Kiếm đều không phản đối, bởi vì thật sự bọn họ cũng biết Bao Đại Quang có khúc mắc, không được sạch sẽ. Quan trọng hơn là bọn họ cũng nhận thấy, Thị trưởng Hạ tuy luôn duy trì thái độ trầm mặc trong chuyện này, nhưng thái độ rõ ràng là ủng hộ. Hơn nữa còn có một điểm, người là do Bí thư Ngô bắt được, Bí thư Ngô thật sự muốn lật đổi Bao Đại Quang, thái độ rất kiên định. Là một Phó bí thư chủ quản nhân sự, lời của gã gây không ít áp lực cho những người khác.
Trần Khiết Văn cũng giống Hạ Tưởng, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện gì, nhân vật đứng đầu và thứ hai trong Thành ủy đều cùng duy trì thái độ trầm mặc, mặc dù xuất phát điểm không giống nhau, nhưng mục đích cũng giống nhau, chính là không khoan dung cho hành vi của Bao Đại Quang.
Ba ngày sau, Bao Đại Quang bị cách chức điều tra, Lý Thanh Bần cũng bị liên lụy, tạm thời cách chức để kiểm điểm. Có lẽ là trùng hợp, buổi chiều liền triệu tập Hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố, chính thức bầu Hạ Tưởng làm Thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch, bầu Dương Kiếm làm Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch.
Sau đó Hạ Tưởng triệu tập Hội nghị thường vụ, thảo luận và điều chỉnh phân công trong bộ máy chính phủ. Đồng chí Dương Kiếm là Phó thị trưởng thường trực, quản lý các công việc hàng ngày trong chính phủ, phụ trách Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Lúc điều chỉnh phân công công tác, công việc xây dựng đô thị vốn dĩ thuộc về Hứa Phàm Hoa cũng về tay Dương Kiếm. Hứa Phàm Hoa tuy bất mãn, nhưng những Phó thị trưởng ủng hộ Dương Kiếm chiếm đa số, hơn nữa Thị trưởng Hạ cũng có thái độ ủng hộ, gã cũng bất đắc dĩ chấp nhận.
Bao Đại Quang bị cách chức điều tra, Lý Thanh Bần tạm thời cách chức kiểm điểm, hơn nữa xem ra Lý Thanh Bần cũng có khả năng bị điều chuyển, một Phó trưởng ban thư ký và một Trưởng phòng Hành chính, hai ghế trống đều là những vị trí béo bở, hấp dẫn không ít người, lòng người bắt đầu dao động.
Vấn đề nhân sự bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, Hạ Tưởng có quyền quyết định, nhưng Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm cũng có quyền đề nghị. Cũng không biết Dương Kiếm đã tính trước, hay do Thị trưởng Hạ quá bận rộn nên không quan tâm, dù sao cũng không có ai nhắc đến vấn đề chọn người.
Nhưng Bành Vân Phong còn nhớ Thị trưởng Hạ đã từng nhắc đến với y, liền cho rằng Thị trưởng Hạ trưng cầu ý kiến y, y liền nghĩ ra mấy người đưa cho Thị trưởng Hạ chọn. Thị trưởng Hạ từ chối cho ý kiến, bảo y bỏ đó, nói là suy nghĩ một chút, sau đó liền không có chỉ thị gì nữa.
Bành Vân Phong liền cảm nhận được rõ ràng thái độ lãnh đạm của Thị trưởng Hạ đối với y, trong lòng liền thiếu tự tin, thầm đoán chắc có chỗ nào đó đã khiến Thị trưởng Hạ không vui, có phải do lần thăm dò lần trước không?
Mặc dù biết tâm tư lãnh đạo rất khó suy đoán, nhưng thân là cấp dưới, thì không thể không suy đoán tâm tư của lãnh đạo. Trương Vưu lại một lần nữa cử người mời Từ Hâm, Từ Hâm liền tìm đến Bành Vân Phong, hy vọng Bành Vân Phong có thể mời được Hạ Tưởng ra mặt, thu xếp chút thời giờ để họ đón tiếp. Bành Vân Phong suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định dũng cảm nhắc một tiếng với Thị trưởng Hạ.
Không ngờ ngoài dự tính, lại gặp phải trắc trở, Thị trưởng Hạ nói rất khách khí:
– Không cần khách sáo nữa, tôi vừa đến Thiên Trạch, tất cả mọi việc phải làm lại từ đầu, ăn cơm thì không cần, sau này hẵng tính. Thay tôi chuyển lời cảm ơn đến ý tốt của Trương Vưu, đúng rồi, còn cả Trưởng ban Từ nữa, khiến anh ta phải bận tâm rồi.
Khách sáo thì khách sáo, nhưng vẫn là một thái độ khiến người khác cảm thấy xa vời, khiến Bành Vân Phong càng cảm thấy mất tự tin.
Sau đó không lâu, lại xảy ra một chuyện khiến Bành Vân Phong cảm thấy càng mất tự tin hơn…
Vài ngày sau, Từ Hâm mượn cơ hội thảo luận việc chọn người cho vị trí Phó trưởng ban thư lý để nói chuyện với Hạ Tưởng. Trước nói chuyện chính, sau đó mới bàn chuyện riêng, lại một lần nữa mời Hạ Tưởng ăn cơm. Thị trưởng Hạ do dự một lúc, không ngờ lại đồng ý.
Bành Vân Phong nghe xong, ngồi một mình trong văn phòng, cả nửa ngày không có động tĩnh gì, trong lòng bất ổn, vừa khó chịu vừa buồn bực. Y biết, Thị trưởng Hạ chắc chắn có ý kiến gì với y, không muốn lượng thứ cho y. Y ra mặt mời thì không được, Trưởng ban Từ ra mặt mời lại được, khiến Trưởng ban Từ hiểu rõ, trong mắt Thị trưởng Hạ, y không hề có phân lượng gì.
Bành Vân Phong nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, suy nghĩ lại tất cả sự việc từ đầu đến cuối, hình như đã biết y sai ở đâu, chính là tự cho mình là thông minh, cứ luôn muốn thăm dò suy nghĩ của lãnh đạo. Tham dò suy nghĩ của lãnh đạo không phải không được, nhưng nhất định phải làm thật bí mật, vừa không bị lãnh đạo phát hiện, lại không để lãnh đạo không thích.
Thị trưởng Hạ quá thông minh, trước mặt anh ta thủ đoạn nhỏ nhặt khôn ngoan nhỏ nhặt thì không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 9 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-9-full/
Hạ Tưởng dưới sự dẫn đường của Từ Hâm, đi đến khách sạn Đức Khánh. Khách sạn Đức Khánh cũng là nơi xa hoa đứng hàng thứ nhất thứ hai ở Thiên Trạch. Trương Vưu đứng trước cổng, khuôn mặt tươi cười chào đón, vừa thấy Hạ Tưởng đi vào, vội cúi đầu khom lưng tiếp đón.
– Thị trưởng Hạ, chào ngài, chào ngài, tôi là Trương Vưu, lần trước chúng ta cũng đã gặp mặt, có lẽ ngài cũng không có ấn tượng gì nữa, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc với Thị trưởng Hạ, rất ngưỡng mộ ngài…
Hạ Tưởng đưa tay ra bắt tay Trương Vưu, không khách sáo cắt ngang lời gã:
– Trương Vưu, đừng chỉ biết nói những lời hoa mỹ, còn phải học cách làm những việc tốt đẹp. Lời hoa mỹ thì ai cũng biết nói, nhưng việc tốt thì không có mấy người có thể làm được.
Trương Vưu không ngờ Thị trưởng Hạ trực tiếp nói thẳng, tuy nhiên da mặt gã dày, sớm đã trở thành nước lửa cũng không ngấm, liền cười ha hả:
– Thị trưởng Hạ chỉ bảo rất đúng, tôi nhất định biết sai sẽ sửa, càng ngày càng tốt hơn.
Hạ Tưởng cười ha hả, cũng không sửa chữa những lỗi sai trong lời Trương Vưu, dưới sự dẫn dắt của Trương Vưu, vào phòng ăn.
Vóc dáng Từ Hâm không cao, có lẽ cũng chỉ khoảng mét năm mét sáu, lại thêm người cũng gầy, khiến một người 50 tuổi như gã, trở thành một ông lão già. Lãnh đạo Đảng chủ yếu của thành phố Thiên Trạch so với lãnh đạo Đảng của thành phố Lang cũng lớn tuổi hơn rất nhiều. Có lẽ cũng vì nguyên nhân tuổi tác, bầu không khí chính trị của Thiên Trạch khá chững chạc hơn, hoặc rõ ràng khéo đưa đẩy hơn.
Hạ Tưởng sỡ dĩ đồng ý nhận lời mời cơm của Trương Vưu, là do suy nghĩ về ba mặt, thứ nhất, công trình nhà ở thu nhập thấp cũng nên sớm được quyết định. Thứ hai, thái độ của hắn quá kiên quyết, nếu Trương Vưu không đồng ý điều kiện đặt cọc 30%, hắn thà đổi một nhà thầu khác. Thứ ba, vì công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là một sự khởi đầu của hắn ở Thiên Trạch, không những là sự xác lập quyền uy của Thị trưởng, còn liên quan đến việc quan niệm chính trị của hắn liệu có thể mở rộng ở thành phố Thiên Trạch hay không.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |