Ai bảo Phó Tiên Tiên đã từng giúp hắn. Ở trong mắt Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên tuy rằng nắng mưa thất thường, lại là em gái của Phó Tiên Phong nhưng với bản chất của cô ấy có thể coi như là một người bạn đáng kết giao, tâm địa không có gì xấu, tính tình đơn giản.
Phó Tiên Tiên đứng ở cửa nhà ga, mặc một chiếc áo gió màu đen, quàng một chiếc khăn ở cổ, càng làm tôn thêm làn da trắng nõn nà, phong thái tuyệt vời của cô ấy. Người con gái đẹp như vậy, đứng giữa dòng người, điểm khác với vẻ điềm nhiên và xuất trần của Tống Nhất Phàm chính là cô ấy tự nhiên phóng khoáng như gió, sự tự nhiên thoải mái khiến cho người ta đều phải liếc mắt nhìn.
Nếu nói vẻ đẹp của Tống Nhất Phàm là xuất trần và tinh khiết, Phó Tiên Tiên lại là vẻ đẹp mê người, một vẻ đẹp khác biệt.
Vừa thấy Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên cũng không chú ý tới hình ảnh mà vội chạy tới, đem toàn bộ hành lý của cô ấy mang theo dọn lên xe của Hạ Tưởng, hành lý cũng không ít, giống như là chuyển nhà vậy, sau đó lại rất tự nhiên mà ngồi ở ghế lái phụ:
– Xe chuyên dụng của anh không phải là Audi sao? Sao lại là một chiếc Volvo? Không phù hợp với tính cách khiêm tốn mà thiết thực của anh.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Nói như cô, tính cách của tôi thích hợp với xe gì?
– Porsche.
Phó Tiên Tiên đơn thuần là thuận miệng nói ra, bởi vì sau khi nói xong chính cô ấy cũng không tin mà cười ha hả:
– Thực ra nói thật Volvo cũng rất phù hợp với anh, tuy nhiên em đề cử một chiếc xe thích hợp hơn với anh chính là Phaeton. Phaeton ở trong mắt người ngoài nghề tưởng như một chiếc Passat to lớn, nhưng lại không biết rằng thật ra cũng tương đương như dòng xe xa hoa Mercedes-Benz cấp S, và BMW đời 7.
Hạ Tưởng liên tục lắc đầu:
– Xe của cá nhân tôi, thực dụng và nhỏ một chút thì tốt hơn, chạy một chiếc xe to lớn chẳng những tốn xăng mà còn chiếm chỗ.
– Hứ! Tiền xăng đối với anh có đáng là bao. Thật keo kiệt, xem ra ý định của em muốn ở lại nhà anh phải tan vỡ rồi.
Phó Tiên Tiên chế giễu Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không để ý tới lời châm biếm của Phó Tiên Tiên, hắn chắc chắn cũng sẽ không để Phó Tiên Tiên ở trong nhà mình. Là một lãnh đạo Thành ủy trẻ tuổi, trong nhà có một người con gái lai lịch không rõ ràng tuyệt đối là một tin tức lớn ở thành phố Lang, hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người.
– Nhà khách Thành ủy có thể tha hồ mà ở, tôi đến ký đơn, cô có thể ở miễn phí.
Hạ Tưởng làm Phó thị trưởng thường trực, có quyền ký đơn miễn phí ở trong nhà khách Thành ủy:
– Sao tự nhiên lại muốn tới ở thành phố Lang?
– Cãi nhau với gia đình, bị người nhà đuổi ra khỏi cửa. Em suy nghĩ một hồi, thấy đi thành phố Yến thì hơi xa, ra nước ngoài thì lười di chuyển, nghĩ tới thành phố Lang vừa cách Bắc Kinh không xa cũng không gần, muốn trở về cũng dễ, may là anh đang ở đây liền đến tìm anh, không ngờ anh lại quá nhỏ nhen, không muốn cho em ở lại nhà. Thôi, ở nhà khách Thành ủy gì chứ? Em tự tìm một khách sạn ở là được rồi.
Nói xong, Phó Tiên Tiên bất mãn liếc Hạ Tưởng một cái, còn bĩu môi:
– Sớm biết vậy đã không đến tìm anh, cứ nghĩ anh là bạn tốt, không ngờ cũng nhát như chuột.
Không phải vấn đề nhát gan hay không nhát gan mà là danh bất chính ngôn bất thuận, hơn nữa hiện tại Đồ Quân đang bị điều tra vấn đề tác phong sinh hoạt, hắn không muốn cũng bị người khác săm soi. Thành phố Lang cũng không phải là thành phố Yến, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Hạ Tưởng lái xe chở Phó Tiên Tiên đến khách sạn Quốc Tế ở thành phố Lang, thuộc hàng ba sao, Phó Tiên Tiên cũng miễn cưỡng vừa lòng. Lúc làm thủ tục đăng ký, Phó Tiên Tiên đưa chứng minh thư cho lễ tân, nữ nhân viên lễ tân vẫn tỏ ra bình thường, sau đó Hạ Tưởng lại muốn trả tiền thay cô ta, cô ta kiên quyết không đồng ý muốn tự mình cà thẻ, nữ nhân viên lễ tân có vẻ mặt hơi kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Hạ Tưởng hiểu suy đoán của cô ta, cho rằng hắn đưa mỹ nữ đến thuê phòng mà đến cả tiền cũng không trả, rất không đàn ông. Hắn nhìn nữ lễ tân mỉm cười, lấy tay vỗ lên vai Phó Tiên Tiên:
– Tôi nói cô ấy là em gái của tôi, cô nhất định là không tin?
Nữ lễ tân mấp máy miệng, còn chưa kịp nói gì thì Phó Tiên Tiên liền cướp lời:
– Ở đâu lại có chuyện mang em gái đến thuê phòng khách sạn? Dối trá, nếu là em gái phải mang về nhà ở chung mới thuận tiện chứ.
Nữ lễ tân há hốc miệng, cô ta không hiểu ý tứ trong lời nói của Phó Tiên Tiên, càng không hiểu được giữa hai người rốt cuộc là quan hệ gì.
Hạ Tưởng chỉ biết mang hành lý theo Phó Tiên Tiên lên lầu chứ không chú ý tới ỏ một góc đại sảnh có một người đàn ông đang sát sao theo dõi hắn và Phó Tiên Tiên. Chờ hai người vừa lên lầu thì đến bàn lễ tân hỏi số phòng của Phó Tiên Tiên.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo rất đáng sợ, dáng người không cao nhưng ánh mắt tối tăm, hơn nữa trên cổ tay còn có một vết thương, dường như là vết dao do cắt mạch máu tự sát. Cũng không biết y dùng thủ đoạn gì, vừa hỏi lễ tân, nữ lễ tân liền lập tức nói số phòng cho gã, gã cũng không lên lầu mà là đi ra bên ngoài gọi một cú điện thoại.
– Đại ca, Hạ Tưởng và một phụ nữ đến thuê phòng ở khách sạn Quốc Tế, có ra tay hay không?
– Người phụ nữ đó là ai?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói u ám.
– Không biết, bộ dạng khá xinh đẹp, khá có hương vị. Mẹ nó, làm lãnh đạo đúng là có diễm phúc, bên cạnh toàn là mỹ nữ.
Tên mặt sẹo hung tợn nói:
– Tôi muốn xử con bé xinh đẹp.
Giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi:
– Trần lão đại nói phải đấu văn, đấu trí với Hạ Tưởng, đừng đấu võ.
– Kệ cha nó Nga Ni Trần. Mẹ nó, Tứ Tiểu Long bị tàn phế rồi, đến cái rắm cũng không dám đánh, rõ ràng là sợ Hạ Tưởng, còn nói muốn đấu văn cái gì? Là lý luận khốn nạn, tôi mặc kệ lão nói cái gì, dù sao cuộc sống nửa đời sau của huynh đệ của tôi không thể tự lo liệu được nữa, tôi sẽ khiến Hạ Tưởng cũng không thể tự lo liệu. Tôi quyết định rồi, đàn ông thì đánh cho tàn phế, phụ nữ thì giết, sau đó bỏ chạy, trốn được càng xa càng tốt. Dù sao trong tay tôi đã có hai mạng người, cũng không sợ giết thêm vài mạng nữa…
– Mặt sẹo, tôi cũng biết cậu và Tứ Tiểu Long tình cảm như anh em ruột thịt, tuy nhiên việc này rất quan trọng, vẫn phải nhẫn nhịn rồi nói sau. Từ xưa tới nay trộm cướp không đánh nhau với quan, cậu làm Hạ Tưởng tàn phế, ở tỉnh cũng không thể chấp nhận thành phố Lang có thế lực đen, chắc chắn sẽ trọng điểm đả kích, hoàn toàn là cách làm tự diệt vong. Một mình anh có thể chạy trốn được, anh thử suy nghĩ cho các anh em trong bang xem, bọn họ còn có vợ con, còn muốn sống, anh muốn khiến cho bọn họ đều bị chính phủ chuyên chính sao?
Người ở đầu dây bên kia ngược lại có kiên nhẫn, tận tình mà khuyên nhủ.
– …
Mặt sẹo dường như động lòng, gã do dự trong chốc lát:
– Cũng được, tôi phải cân nhắc thật kỹ.
Buông điện thoại, mặt sẹo vừa đúng lúc thấy Hạ Tưởng vội vã xuống lầu rời đi. Y nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tưởng, mắt lộ vẻ hung tợn. Lại một lát sau, nhớ tới dáng người thướt tha của mỹ nữ đi cùng Hạ Tưởng lại thấy ngứa ngáy trong lòng, liền đi lên lầu.
Tới tầng 13, vừa lúc gặp Phó Tiên Tiên vừa tắm xong đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc ướt, vai trần, đang hỏi nhân viên phục vụ lấy máy sấy tóc, máy sấy trong phòng cô ta đã bị hỏng. Mỹ nhân tắm xong đã mê người, huống chi Phó Tiên Tiên dáng người ẻo lả, lại không quá chú ý che đậy, chỉ một chiếc khăn tắm quấn quanh những bộ phận chủ yếu của thân thể, bắp chân trắng mịn lả lướt, xương vai hãm sâu, đôi bờ vai sáng bóng cùng với bộ ngực đầy đặn tạo thành một sự hấp dẫn chết người đối với mặt sẹo.
Mặt sẹo thở dồn dập
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-8-full/
Hạ Tưởng vội vàng chạy về Thành ủy là bởi vì nhận được điện thoại, Cổ Hướng Quốc đã trở về.
Cổ Hướng Quốc vừa về đến thành phố Lang lập tức triệu tập họp hội nghị thường vụ chính phủ, đề xuất bốn điểm chỉ thị. Thứ nhất, có liên quan đến vấn đề tác phong sinh hoạt của đồng chí Đồ Quân, trước khi Thành ủy chưa cho ra kết luận gì bất cứ ai cũng không được tùy ý thảo luận, truyền bá, một khi phát hiện sẽ ngoài miệng cảnh cáo xử phạt. Thứ hai, sổ sách dự án làng Đại Học rất rõ ràng, đồng chí Hạ Tưởng hiện tại một lần nữa điều tra vấn đề tài chính cho vay là đang làm việc vô ích, đề nghị đồng chí Hạ Tưởng chuyên tâm làm tốt công tác trong quyền hạn của mình. Thứ ba, đồng chí Trần A đề xuất ý định đầu tư với Ủy ban nhân dân thành phố, có ý định đầu tư 1,2 tỷ tệ trùng tu xây dựng lại dự án làng Đại Học, Ủy ban nhân dân thành phố chỉ định đồng chí Thiệu Đinh phụ trách tiếp xúc thương thảo với đồng chí Trần A. Thứ tư, Tập đoàn Baidu nhà đầu tư Bắc Kinh cũng có ý định đầu tư vào dự án làng Đại Học, đồng chí Đồ Quân sẽ phụ trách tiến hành đàm phán cụ thể với Tập đoàn Baidu.
Bốn điểm chỉ thị của Cổ Hướng Quốc đều là những điểm trọng yếu, hoàn toàn là cú đánh trả mạnh mẽ rõ ràng châm chích vào bố cục trước đây của Hạ Tưởng. Hơn nữa còn dùng thủ đoạn đem hai nhà đầu tư có ý định đầu tư ra để phản kích, lại một lần nữa tỏ rõ ý đồ muốn làm mất hết quyền lực của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |