Càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là một cảnh tượng lại xuất hiện, lão Cổ và Hạ Tưởng một già một trẻ chạy như bay đi vào trong hội trường, khi đến trước bục sân khấu thì vừa lúc gặp Thủ tướng từ ngoài tiến vào. Thủ tướng vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Tưởng, không ngờ lại chủ động vẫy vẫy tay với hắn.
Hạ Tưởng lập tức tiến đến trước mặt Thủ tướng, chào hỏi với thái độ vô cùng cung kính. Bởi vì khoảng cách quá xa nên mấy người ở đây đều không nghe rõ ràng lắm nội dung mà Thủ tướng cùng trao đổi với Hạ Tưởng là cái gì, nhưng từ thái độ vừa nói vừa cười của hai người thì cũng có thể thấy được dường như Thủ tướng đúng thật là muốn tìm Hạ Tưởng để nói chuyện.
Ngô Tài Giang, Phó Bá Cử, Triệu Tuyền Tân đều sợ đến ngây người ra.
Ông cụ Khâu gia, ông cụ Mai gia cùng với ông cụ Phó gia đều với vẻ mặt kinh ngạc. Ánh mắt của mọi người đều chớp động, vẻ mặt ngưng trọng, mỗi người dường như đều thoáng có chút suy nghĩ.
Mai Thái Bình và Khâu Nhân Lễ cũng liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ sầu lo từ trong ánh mắt đối phương.
Một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở nho nhỏ, một Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã của thành phố Yến xa tắp kia như Hạ Tưởng, vậy mà chẳng những trở thành điểm tựa của bốn gia tộc lớn, mà còn trở thành tiêu điểm của các thế lực khắp nơi. Tuy tất cả mọi người đều không rõ ràng về nội dung mà Thủ tướng muốn nói chuyện với Hạ Tưởng là gì, nhưng từ thái độ đối xử của Thủ tướng với Hạ Tưởng và thái độ giữ gìn của lão Cổ với Hạ Tưởng thì có thể đưa ra kết luận rằng con đường mà Hạ Tưởng đi chính là một con đường nguy hiểm, đồng thời, lại là con đường từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Càng làm cho mọi người giật mình chính là lại xuất hiện cảnh tượng tiếp theo. Đó là Chủ tịch Quốc hội nối tiếp bước vào trong hội trường, bởi vì hôm nay là cuộc hội tụ không chính thức có tính chất liên hoan nên nghi thức không cần phải diễn ra theo quy củ, khi Chủ tịch Quốc hội tiến vào thì cũng không có tiếng thông báo để người khác phải ra nghênh đón. Đầu tiên là Tống Trường Quy bắt tay với lão Cổ, nghe lão Cổ nói mấy câu gì đó rồi lại chủ động giơ tay ra với Hạ Tưởng, lại còn nói đùa mấy câu với hắn nữa.
Mà Hạ Tưởng, ngoại trừ vẻ mặt cung kính ra thì thái độ cũng có thêm sự nóng bỏng của việc báo cáo công tác. Sau khi hắn nói chuyện với Thủ tướng xong, không ngờ lại tiếp tục nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, thời gian diễn ra khoảng chừng hai phút.
Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều dành thời gian để nói chuyện với hắn, quả thật mặt mũi của Hạ Tưởng là rất lớn đây.
Đương nhiên, mọi người cũng biết có lẽ không phải là mặt mũi của Hạ Tưởng quá lớn, mà là mặt mũi của người đứng thúc đẩy ở phía sau lớn, mà người đứng ở sau bức màn này chính là lão Cổ.
Một tấn khôi hài chưa giải quyết xong thế mà lại được kết thúc, trong lòng mọi người ở đây đều biết thế cục hiện giờ đang phát triển theo chiều hướng chưa được ai nghĩ đến. Nhất là ánh mắt của Ngô Tài Giang không ngừng chớp động, bỗng nhiên ông ta nhớ tới lần trước Hạ Tưởng đã từng nói rằng Ngô gia không có khả năng bắt được vị trí Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, trong lòng ông ta không biết sao lại xuất hiện một sự bất an.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-7-full/
Lúc chạy xe bon bon trên đường cao tốc để quay về thành phố Yến, Hạ Tưởng vừa lái xe vừa miên man suy nghĩ. Hắn không để ý đến việc Cổ Ngọc đang không ngừng nói líu lo một cách rất hồn nhiên bên tai.
Hắn hồi tưởng lại cuộc nói chuyện cùng với Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội. Tuy rằng thời gian không tới hai phút nhưng cuộc nói chuyện này diễn ra trước mặt công chúng, dưới sự sắp xếp một cách cố ý của lão Cổ nên đã thu được sự ngạc nhiên và gây được hiệu quả cực kỳ rõ rệt. Sau lúc đó, khi hắn rời khỏi hội trường đi về biệt thự của Liên Nhược Hạm thì liên tục nhận được điện thoại của Ngô Tài Giang, Khâu Tự Phong và Mai Thái Bình không ngừng dò hỏi. Sự sắp xếp tỉ mỉ của lão Cổ ngày hôm nay đúng thật thu được hiệu quả rất kinh ngạc.
Mục đích của lão Cổ đã đạt được, việc Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đã ngoại lệ tiếp kiến hắn đã khiến phân lượng của Hạ Tưởng trong cảm nhận của bốn gia tộc lớn này tăng lên rất nhiều. Đồng thời, việc này cũng để lại cho bốn gia tộc lớn này có thêm một số sự hoài nghi về hắn.
Điện thoại của Ngô Tài Giang thì chủ yếu cũng hỏi dò về tình hình, đại loại như hắn có tiếp xúc với Thủ tướng nhiều không, rồi Chủ tịch Quốc hội thì làm sao lại biết hắn… Hạ Tưởng cũng trả lời hàm hồ mấy câu, bởi vì hắn cũng nghe ra đây là Ngô Tài Giang bị người khác nhờ vả, cũng không phải là ý định của ông ta. Hạ Tưởng có cảm giác rằng từ sau khi Ngô Tài Dương quay về Bắc Kinh và ông ta đi đến tỉnh Ninh thì dường như Ngô Tài Giang đối với việc khuếch trương thế lực của gia tộc không cảm thấy đầy hứng thú giống như trước nữa, có vẻ các tinh lực được đặt chủ yếu trong việc là làm sao để làm tốt vai trò Chủ tịch tỉnh của mình.
Điện thoại của Khâu Tự Phong thì thẳng thắn hơn rất nhiều, đi thẳng vào vấn đề, mà đầu tiên là phê phán Phó gia không có việc gì mà lại làm ra những hành vi ác liệt đến như vậy. Đồng thời y cũng tỏ vẻ thái độ lập trường kiên định, luôn cùng chung một chiến hào với Hạ Tưởng. Tiếp theo, y lại hỏi thăm về việc Hạ Tưởng và lão Cổ có quan hệ chặt chẽ ra sao, rồi làm thế nào mà hắn lại được Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội tự mình tiếp kiến.
Hạ Tưởng rất hiểu rằng đây là Khâu Tự Phong chịu sự ủy thác của Khâu Nhân Lễ để tìm hiểu thật giả từ nơi hắn. Hắn cũng nửa đùa nửa thật nói là hắn cũng không hay biết gì về những việc mà lão Cổ đã thực hiện. Việc hắn cùng với Phó gia xung đột chỉ là tình huống không ngờ, không phải là do lão Cổ sắp xếp, còn việc được nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng có phải là do lão Cổ cố tình sắp xếp hay không thì hắn cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, hắn cũng thể hiện lòng tin rằng cho dù mọi việc phát triển đến như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè giữa hắn và Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong cười ha hả vài tiếng, y cũng hiểu rõ rằng Hạ Tưởng sẽ đi theo con đường của chính mình, con đường của hắn không lệch sang trái mà cũng không lệch sang phải mà đi con đường ở giữa. Nếu đã vậy thì y cũng không tiện hỏi thêm điều gì, vì Hạ Tưởng trợ giúp Khâu gia rất nhiều, cũng không mong cầu sự hồi đáp. Vì vậy, y cũng không có tư cách và lý do để yêu cầu Hạ Tưởng phải làm như thế này hoặc như thế kia. Hơn nữa, bây giờ Hạ Tưởng chính là một điểm mấu chốt trong mối quan hệ phức tạp của thế lực các gia tộc, ai cũng đừng nghĩ tới việc hoàn toàn lôi kéo Hạ Tưởng về theo trận địa của chính mình.
Điện thoại của Mai Thái Bình thì càng trực tiếp hơn, ông ta hỏi Hạ Tưởng có phải là đã sớm nghĩ đến việc dựa vào Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội hay không? Có phải vì điều này mà hắn sẽ không ngã về bất cứ một gia tộc nào? Hạ Tưởng trả lời rất rõ ràng và kiên định rằng, Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, không phải là cái bóng của người khác. Hắn sẽ không làm tổn hại đến mối giao tình của hắn với Mai gia, cũng sẽ không làm tổn hại đến các sự tình của quốc gia, hơn nữa cũng không thất lễ với những bậc cha chú như Trưởng ban Mai.
Mai Thái Bình trầm mặc trong chốc lát, sau đó mỉm cười:
– Được, tôi hy vọng rằng cậu vẫn là Hạ Tưởng trước kia. Hy vọng cậu không thay đổi ước nguyện ban đầu, vẫn là người bạn của Mai gia.
Xem xét cẩn thận mà nói thì thật ra tình cảm giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong khá sâu đậm, còn với lão Cổ thì hắn luôn có một cảm giác không gần cũng không xa. Bởi vì lão Cổ luôn tạo cho hắn cảm giác rất thần bí, khiến hắn không sao sờ tới điểm đầu hoặc điểm cuối được. Bất kể là Mai Thái Bình hay Khâu Tự Phong, trong cảm nhận của Hạ Tưởng thì quả thật luôn có sự thân thiết giống như bạn bè, người thân lâu năm. Đối với tính cách của hai người này thì có thể nói là hắn rõ như trong lòng bàn tay, những gì hai người suy nghĩ thì trong lòng hắn đều hiểu rõ.
Nhưng lão Cổ, ở bề ngoài thì thể hiện sự thản nhiên, có nhiều sự việc ông ta tỏ ra thờ ơ, không để ý, nhưng trên thực tế có lẽ là có sự khác biệt về tính cách, hoặc là quan điểm chấp chính trong quân đội và chính quyền có điểm bất đồng nên điều này tạo ra khoảng cách khá lớn trong suy nghĩ giữa hắn và lão Cổ. Sự chênh lệch này giống như mực nước mặt sông so với mực nước mặt biển. Hạ Tưởng vẫn cảm thấy hắn và Cổ lão có sự ngăn cách nào đó và sự kết nối giữa hai người thực sự có đôi chút khó khăn.
Mặc dù là người sâu không đo lường được như ông cụ Ngô gia, âm u như ông cụ Khâu gia, cả hai người này đều là người mà Hạ Tưởng khó có thể đối phó, tuy vậy hắn vẫn luôn sờ được thời điểm chính xác trong suy nghĩ bọn họ. Nhưng đối với lão Cổ thì lại làm cho hắn cảm thấy có một loại cảm giác lực bất tòng tâm.
Hạ Tưởng phải đi con đường của chính mình, mà chắc chắn lão Cổ cũng có chủ trương chính trị của ông ta. Trên suy nghĩ của hai người thì có thể có những vùng giao thoa hoặc những điểm không phù hợp với nhau, nhưng tổng thể mà nói thì phần hợp tác lớn hơn phần xa cách.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |