Cổ Ngọc bất mãn lườm mấy bác sĩ.
Mấy bác sĩ cười gượng, không nói gì.
Cổ Ngọc trước tiên quan sát Hạ Tưởng một lát sau đó mới nói:
– May quá, không ảnh hưởng đến tướng mạo, chỉ bị bỏng tai, cũng sẽ không để lại dấu đâu, không ảnh hưởng đến vẻ mặt anh tuấn của anh đâu, cũng không ảnh hưởng đến phong cách tự nhiên của anh trước các cô gái sau này đâu…
Thực ra Hạ Tưởng bị thương cũng không nặng, chủ yếu là do hoảng sợ, phẫn nộ, đầu tiên là bị nhiễm lạnh trên nóc nhà, lại bị lửa đốt rồi ngâm nước, ngảy xuống sông Hạ Mã, cuối cùng bị ô tô đâm vào nên mới dẫn đến loạn trong giặc ngoài, hôn mê bất tỉnh, thực ra cũng là một loại phản ứng tự bảo vệ của thân thể. Nhưng cho dù thế nào hắn cũng đau rát phía sau lưng, hơn nữa đầu óc choáng váng, không dậy nổi.
Hạ Tưởng nghe được những tiếng động ầm ầm hỗn độn, cảm giác như đang ở bên trong một loại phương tiện giao thông nào đó, liền hỏi một câu:
– Anh đang ở đâu vậy ?
– Ở trên trời.
Cổ Ngọc tức giận nói.
– Trên trời ? Chết rồi sao ?
Hạ Tưởng hơi không tỉnh táo:
– Không đúng, anh chết rồi, vậy làm sao cô ở đây được, chẳng lẽ cô giúp anh nên chết cùng sao ?
– Đúng vậy, là anh chết còn em tự tử.
Cổ Ngọc không nghĩ nhiều, há miệng nói ngay, sau khi nói xong mới cảm thấy hơi quá đà, vội vàng giải thích nói:
– Anh đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì với anh đâu.
Hạ Tưởng hiện đang thế nào mà còn có tâm trạng so đo xem Cổ Ngọc có nói sai hay không, càng không có hơi sức mà đoán tâm tư, hắn định thần lại thì chỉ biết nhất định là đang ở trên máy bay trực thăng rồi, cười một cách miễn cưỡng:
– Đây là lần đầu tiên đi máy bay trực thăng, không ngờ nhờ phúc của em, phải cảm ơn em cho đúng mới được.
Cổ Ngọc cười, nước mắt lại rơi xuống:
– Sau này anh có thể quý trọng bản thân một chút hơn được không ? Cho dù bạn bè không cần anh phải để tâm thì cũng phải suy nghĩ đến người nhà của anh chứ…
Hạ Tưởng không muốn nói chuyện, mở miệng là sau lưng lại đau như có lửa thiêu, nhưng lời nói của Cổ Ngọc lại làm hắn suy tư:
– Cô bé Lê biết chuyện xảy ra với anh không ?
Không cần đoán hắn cũng biết, khẳng định là lão Cổ sử dụng lực lượng quân đội, đưa hắn đến Bắc Kinh chữa trị, có Cổ Ngọc cùng đi, liền chứng tỏ sự tình đã truyền ra rộng rãi, cũng không biết hiện tại cô bé Lê thế nào ?
– Chắc là cô bé Lê còn chưa biết…
Cổ Ngọc không báo cho Tào Thù Lê, cô biết được tin là do Nghiêm Tiểu Thì nói, Nghiêm Tiểu Thì có báo cho Tào Thù Lê hay không thì không biết
– Điện thoại di động của anh bị ngâm trong nước nên hỏng rồi, cô bé Lê không gọi được cho anh, khẳng định sẽ sốt ruột.
Thường thì cô bé Lê rất ít khi chủ động gọi cho Hạ Tưởng, sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích:
– Em giúp anh gọi điện thoại cho cô bé Lê, nói anh có việc gấp phải tới Bắc Kinh một chuyến, bảo cô ấy không phải lo, anh sẽ gọi điện cho cô ấy thường xuyên.
– Đàn ông trời sinh là hay lừa dối phải không ?
Cổ Ngọc lấy điện thoại ra, chất vấn một câu, mắt hiện lên ánh nhìn tinh quái.
– Nói dối với ý tốt, là để cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hạ Tưởng không muốn nói chuyện, khoát tay, nhắm hai mắt lại.
Cổ Ngọc lại thu di động lại
– Chút nữa hạ cánh em còn muốn hỏi anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra ? Mau nói cho em biết, em bảo ông nội trút giận thay anh.
Hạ Tưởng lại mệt mỏi cố gắng nằm sấp lại, nhưng cuối cùng không được, đành ngủ một cách nặng nề.
Cổ Ngọc cũng là lo lắng và quan tâm Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng đã không có vấn đề gì, tinh thần cũng thả lỏng, cũng buồn ngủ không cưỡng được. Cố gắng chống đỡ một lát nhưng cũng không đỡ nổi, đầu gục xuống nằm úp mặt lên người Hạ Tưởng đang ngủ. Cô không hề để ý là khi Hạ Tưởng ngủ thì hai tay để trước ngực, cô nằm úp xuống, bộ ngực đầy đặn liền đặt ngay trên hai tay Hạ Tưởng…
Dù sao cả hai người đều không phát hiện, đều ngủ say sưa, không coi ai ra gì. Những người khác trên máy bay càng giả bộ không thấy, bận rộn chuyện nọ chuyện kia, không dám lắm miệng.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-6-full/
Ngô gia tại Bắc Kinh.
Trong phòng khách, ông cụ Ngô đang thong thả bước qua bước lại, vẻ mặt lo lắng. Mấy lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, không muốn thúc giục cấp dưới, sợ mất mặt, nhưng lại nghĩ Liên Nhược Hạm đang thương tâm quá mức, nhân vật từng nắm quyền làm mưa làm gió, nay cũng cảm nhận được cảm giác bất an.
Rốt cục điện thoại cũng vang lên, ông ta nghe điện thoại, mới nghe vài câu, vẻ mặt đã trở nên thoải mái mà gác máy, nói với Liên Nhược Hạm vẫn đang chờ ở bên cạnh:
– Hắn đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Tổng Chính rồi… hừ, mặt mũi không nhỏ, lão Cổ đã sử dụng máy bay trực thăng của quân đội hộ tống đến, khí thế lớn thật !
Liên Nhược Hạm trả lời lại một cách mỉa mai:
– Ông không thích anh ấy thôi, người thích anh ấy nhiều lắm. Ông tin hay không cháu chỉ cần gọi một cú điện thoại, Khâu Tự Phong cũng có thể trực tiếp điều động máy bay trực thăng đưa anh ấy đến Bắc Kinh, còn có Mai Thái Bình, đều sẽ cấp tốc toàn lực mà giúp anh ấy.
– Làm sao như vậy được ? Hắn chỉ là một tên tiểu bối vô danh, đừng nghĩ có thể bước vào hệ thống Ngô gia !
Ông cụ vẫn là không tiếp nhận chuyện giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, vẫn cho rằng hắn là một mối nhục lớn.
– Hừ, ông đừng tưởng rằng anh ấy thèm muốn thế lực của Ngô gia sao ? Anh ấy có được ngày hôm nay tất cả là nhờ vào sự cố gắng của bản thân anh ấy. Danh tiếng của anh ấy năm đó tại huyện An, ông không tận mắt nhìn thấy, căn bản là không biết được !
Liên Nhược Hạm vẫn rất bất mãn với chuyện ông nội có thành kiến với Hạ Tưởng, hết lòng phản bác lại thay cho Hạ Tưởng
– Năm đó cháu có nói với anh ấy, nếu anh ấy cưới cháu, liền có thể vào hệ thống Ngô gia, có thể một bước lên mây, nhưng anh ấy không, vẫn cưới cô bé Lê, cháu rất tán thưởng khí khái nam nhi của anh ấy, một lời nói một gói vàng ! Cho nên mới một mực theo anh ấy, hơn nữa cả đời này sẽ không hối hận !
– Con cũng không hối hận, mẹ à.
Tiểu Liên Hạ tuy không hiểu mẹ và ông ngoại đang nói chuyện gì, nhưng tâm tư nó luôn đứng về phía mẹ nó mà nói chuyện, luôn luôn giữ vững sự nhất trí cao độ với mẹ.
– Cháu…
Ông cụ tức giận đến hai mắt trợn lên, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu, thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Liên Hạ một cái, ánh mắt lại trở nên dịu dàng
– Hắn đã bị lão Cổ đưa đi trước rồi, cháu đi thăm hắn không tiện, tránh để bị lão Cổ nhìn thấy rồi lại cười chê.
– Cháu cứ đi, chẳng ai quản được.
Liên Nhược Hạm một bước cũng không nhường.
Ông cụ tức giận đến mức ngồi xuống sô pha, lấy tay chỉ vào Liên Nhược Hạm nói không ra lời.
Vừa lúc này thư ký của ông cụ liền bước vào thông báo:
– Thủ trưởng, Vu Phồn Nhiên đến đây.
– Cho anh ta vào đi.
Ông cụ phất tay, ông ta cả đời làm mưa làm gió, đến già lại không làm gì được một cô cháu gái, khiến trong lòng ông ta vừa tức lại vừa không có cách nào khác.
Sau khi Vu Phồn Nhiên họp xong hội nghị khẩn cấp tại thành phố Yến, cảm thấy cần phải gặp mặt ông cụ báo cáo cụ thể lại tình hình, liền vội vàng chạy tới Bắc Kinh. Cũng hay là khoảng cách giữa thành phố Yến và Bắc Kinh không xa, hai tiếng là đến nơi.
Trong lòng Vu Phồn Nhiên cảm giác có thứ gì đó tắc nghẽn lại, có một cảm giác khó chịu không vui. Sau khi anh ta nghe Ngô Cảng Đắc khóc lóc kể lể sự việc đã trải qua, liền đập bàn, yêu cầu mạnh mẽ phải nghiêm trị hung thủ, giá nào cũng không tiếc, phải đem hung thủ ra quy án bằng được.
Lúc ấy Hồ Tăng Chu cũng tức giận không kìm được, thậm chí còn mắng ra những lời thô tục.
Phó Tiên Phong cũng biểu lộ thái độ, tỏ vẻ phải sử dụng tất cả các lực lượng, không ngại ngàn dặm truy đuổi, cũng muốn lấy lại công lý cho đồng chí Hạ Tưởng. Nhưng có một điều kiện trước nhất là việc này không nên làm công khai ra bên ngoài, nếu không sẽ dẫn đến những đồn đoán không tốt.
Trần Phong vẫn xanh mặt, không nói được một lời, gần như sắp bùng nổ, nhưng ông ta là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một, phải thể hiện một thái độ giữ vững đại cục. Mặc dù ông ta cũng biết đề nghị của Phó Tiên Phong mang dụng tâm kín đáo, nhưng chuyện Hạ Tưởng bị thương quả thật là cần áp chế xuống, là quy tắc bình thường trong chính trị, cũng không thể công khai ra bên ngoài, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong cuộc họp hội ý, có bốn người thì ba người nghi ngờ có bóng dáng của Phó Tiên Phong ở bên trong chuyện, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, gã lại là Phó bí thư Thành ủy, chẳng ai có thể chỉ trích thẳng mặt, đành phải kìm nén lửa giận, bắt tay vào làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
Thứ nhất, lập tức ra lệnh phát động toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố, bố trí kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các xe qua lại ở tất cả các giao lộ, không để cho một chiếc xe khả nghi nào chạy mất. Đồng thời, trước tiên thẩm vấn mấy tên đã bị bắt, từ miệng bọn chúng tra ra tin tức có ích.
Thứ hai, phải truy cứu trách nhiệm với các nhân viên cảnh sát không làm hết sức mình ngày hôm nay, nếu đặc biệt nghiêm trọng có thể bị mất chức.
Thứ ba, xử lý thích đáng công việc giải quyết hậu quả, chữa trị cho đồng chí Hạ Tưởng.
Thứ tư, đồng chí Ngô Cảng Đắc ra mặt trấn an dân thôn Tiểu Đấu, trấn an công nhân, đồng thời hứa hẹn với Tập đoàn Kim Thụ rằng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khẳng định sẽ ghi nhớ sự cống hiến của Tập đoàn Kim Thụ cho kinh tế thành phố.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |