Hiện tại chắc Vương Đại Pháo đã trốn ra khỏi thành phố Yến, đang khẩn cấp đến một tỉnh xa xôi ở phía tây bắc. Nhà họ Phó có quan hệ với địa phương và quân đội ở một tỉnh Tây bắc. Đến lúc đó nếu việc không xong thì có thể giấu Vương Đại Pháo bên trong bộ đội, cho dù Tỉnh ủy tỉnh Yến ra mặt cũng đừng mong bắt được Vương Đại Pháo. Còn có một con đường nữa là để cho Vương Đại Pháo xuất ngoại, dù sao, chỉ cần Vương Đại Pháo không bị bắt, thì sẽ không tra ra được Ngưu Kỳ. Không tra ra được Ngưu Kỳ thì không ra được Khang Thiếu Diệp và Bạch Chiến Mặc.
Đã không còn nỗi lo về sau nên Phó Tiên Phong vẫn bình thản ung dung, không hề để trong lòng những uy hiếp của Trần Phong. Điều phiện muộn trong lòng gã chính là đáng tiếc thất bại trong gang tấc, cuối cùng không thể khiến Hạ Tưởng không đứng dậy nổi, không biết thương thế hiện tại của Hạ Tưởng rốt cuộc như thế nào rồi ?
Trần Phong vừa dứt lời, Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên không hẹn mà đồng thời đứng lên, hai người đều mang vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin được tin tức mới nghe vừa rồi !
Hồ Tăng Chu và Vu Phồn Nhiên vì ở cùng phe cánh, là một loại quan hệ hợp tác hữu hạn nhưng cũng là bạn bè với Hạ Tưởng, bỗng nhiên nghe được tin Hạ Tưởng sống chết chưa rõ, kinh ngạc vô cùng trợn mắt há mồm, giữa ban ngày ban mặt, trên địa bàn thành phố Yến, còn có người đánh lén Hạ Tưởng, ai mà to gan lớn mật đến như vậy ?
Vu Phồn Nhiên càng chấn động, thiếu chút nữa thất lễ mà kêu to thành tiếng. Hạ Tưởng chẳng những là một trong những người Ngô Tài Giang coi trọng nhất, cũng là cơ sở của ông ta đặt ở thành phố Yến, nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra với Hạ Tưởng, về công y mất đi một điểm tựa mấu chốt, về tư, y mất đi một người bạn có thể tâm sự, có thể mượn hơi.
Hơn nữa đứng trên lập trường của Ngô gia, Hạ Tưởng có chuyện, tất nhiên sẽ kích động một loạt các phản ứng dây chuyền !
Cuộc họp còn chưa kết thúc thì Ngô Cảng Đắc đi vào phòng với vẻ mặt đau thương căm giận đầy nước mắt, vừa thấy Trần Phong lại càng khóc lớn:
– Bí thư Trần, Chủ tịch quận Hạ hắn…
Tiếng khóc bi thương này khiến cho mọi người ở đây, ngoại trừ Phó Tiên Phong đều đâm ra kinh sợ !
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-6-full/
Tống Triêu Độ sau khi nghỉ trưa có thói quen uống trà buổi chiều. Hôm nay hiếm khi không bị Tống Nhất Phàm làm ầm ĩ, ngủ một giấc đã mắt đến tận bây giờ vẫn chưa dậy, ông ta còn có thời gian vô cùng nhàn nhã, ngồi một mình trong thư phòng xem báo, thưởng thức trà, nghe gió mưa mùa thu bên ngoài, tâm trạng thảnh thơi.
Lén được nửa ngày nhàn hạ như kiếp phù du (1), người xưa đã viết ra câu thơ khiến tất cả những người làm quan phải bùi ngùi, cho dù đã trải qua ngàn năm, hôm nay cũng vẫn áp dụng được y nguyên.
(1): Nguyên văn ‘Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn’, trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.
“Chung nhật hôn hôn túy mộng gian
Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn
Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại
Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.”
‘Phù sinh’ có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.
Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.
Khi Tống Triêu Độ vừa mới xem hết một trang báo, giơ tay lật trang thì điện thoại vang lên bất ngờ.
Ông ta nhíu mày, có ý không muốn nghe, bởi vì ông ta biết, chỉ cần nghe điện thoại nhất định là có việc, nói không chừng buổi chiều nay đến cả ngày mai một khắc cũng không được rảnh. Cứ chần chừ, chưa quyết định có nghe hay không, hôm nay tâm trạng không tồi, không muốn một chuyện vô vị nào đó làm hỏng mất tâm trạng.
Không ngờ điện thoại mới kêu được hai tiếng liền ngắt, ông ta tưởng đối phương ngắt điện thoại, sau đó chợt nghe từ trong phòng tiếng khóc lớn của Tống Nhất Phàm.
Tống Triêu Độ kinh hãi, vội vàng chạy tới đẩy cửa phòng, thấy Tống Nhất Phàm ngồi dưới đất rất mất hình tượng, trong tay cầm điện thoại, vẻ mặt hoảng sợ, lao vào lòng ngực Tống Triêu Độ khóc không thành tiếng nói:
– Cha, cha… anh Hạ, bị ô tô đâm, anh ấy, anh ấy chết mất…
– Cái gì ?
Sắc mặt Tống Triêu Độ biến đổi mạnh, giơ tay lấy điện thoại trong tay Tống Nhất Phàm, vội vàng quát vào máy:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói mau !
Điện thoại trong nhà là hai máy thông nhau, có lẽ là Tống Nhất Phàm đang nói chuyện với bạn học nên đem máy vào phòng ngủ, cô bị điện thoại đánh thức nên tiện tay nghe máy luôn.
Tống Nhất Phàm khóc rống lên thất thanh, thở không ra hơi, thấy Tống Triêu Độ quát mà hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Nghe xong điện thoại, sắc mặt Tống Triêu Độ cũng u ám, cuối cùng gác máy, đứng tại chỗ bình tĩnh một lát, nói với Tống Nhất Phàm:
– Con đừng khóc, con lập tức đến bệnh viện thăm Hạ Tưởng, cha đến cơ quan họp !
Tống Nhất Phàm cũng khá kiên cường, lập tức ngưng khóc:
– Con đi thăm anh Hạ, cha, cha đi điều tra rõ chân tướng sự thật.
Đương nhiên phải điều tra rõ chân tướng sự thật, trong lòng Tống Triêu Độ như có lửa đốt, căn cứ vào tin tức bước đầu, có thể khẳng định là có người ở đằng sau sai khiến, mượn cơ hội hạ độc thủ với Hạ Tưởng. Nhân vật phía sau là ai thì chưa dám kết luận, nhưng có thể khẳng định thủ đoạn của gã khiến ông ta giận không kìm được !
Đáng xấu hổ, vô sỉ, bỉ ổi, Tống Triêu Độ không nghĩ được dùng từ ngữ ác độc nào để hình dung hành vi ác ôn của kẻ đứng phía sau, chỉ có điều có cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Từ khi quen biết Hạ Tưởng tới nay, ông ta vẫn thích tính cách luôn hướng về phía mặt trời, hướng về phía trước của Hạ Tưởng. Hắn đối nhân xử thế rất có trí tuệ, không kiêu không nóng nảy, lại thật lòng thật dạ, có thể nói là người trẻ tuổi có tiền đồ và đáng tán thưởng nhất mà ông ta đã từng gặp.
Vừa không lõi đời một cách tầm thường, lại không khôn khéo một cách hào nhoáng, thẳng thắn thành khẩn, thản nhiên và trong sáng vô tư, nhưng lại có một chút ứng phó và xảo trá trong chốn quan trường khiến cho Tống Triêu Độ vô cùng tán thưởng điểm sáng bên trong tính cách của Hạ Tưởng. Bởi vậy ông ta mới giả bộ không thấy Tống Nhất Phàm và Hạ Tưởng vẫn qua lại, bỏ qua chuyện Tống Nhất Phàm có thiện cảm với Hạ Tưởng. Có một người như Hạ Tưởng coi như là anh lớn đưa Tống Nhất Phàm đi một đoạn đường, cũng tốt cho cô về sau đỡ đi một chút đường vòng trong chuyện tình cảm nam nữ.
Đương nhiên cũng có suy xét về chuyện kết tình hữu nghị cá nhân với Hạ Tưởng.
Khi thấy Hạ Tưởng có triển vọng ở quận Hạ Mã thì liền bị người ta ám hại, trong quan trường có những mưu đồ công khai danh chính ngôn thuận, nhưng cũng có những mưu toan ngấm ngầm, nhưng có một quy định là không được làm xằng bậy. Cái đó gọi là chơi xấu cũng phải có luật, hiện giờ lại có người làm ra thủ đoạn bỉ ổi như vậy, khiến cho Tống Triêu Độ từ sau khi lật đổ Cao Thành Tùng đến giờ lần đầu tiên phải đem hết sức lực để bắt kẻ đứng phía sau đưa ra trước công lý.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-6-full/
Phạm Duệ Hằng biết được tin tức Hạ Tưởng gặp chuyện không may là do Phạm Tranh gọi điện thoại tới báo.
Phạm Tranh đang cùng Tề Á Nam ở khách sạn Yên Kinh trao đổi bước hợp tác tiếp theo trong công việc, đang lúc trò chuyện vui vẻ, thì nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì. Giọng Nghiêm Tiểu Thì nghẹn ngào hoảng sợ:
– Phạm Tranh, Hạ Tưởng đã xảy ra chuyện…
Phạm Tranh so với trước kia chín chắn hơn rất nhiều, rất bình tĩnh hỏi một câu:
– Chuyện gì, đừng làm ầm lên, nói từ từ.
Nghiêm Tiểu Thì cũng là chỉ biết một chứ không biết hai, nên nói vài câu:
– Anh nói dượng hỏi đến việc này một chút, Hạ Tưởng bị người ta hãm hại, không thể cứ để yên cho tên khốn khiếp này được !
Dưới cơn giận dữ Nghiêm Tiểu Thì cũng thành ra chửi thề.
Tề Á Nam cũng nghe được chuyện xảy ra, sau đó cũng sợ hãi, vội hỏi anh ta có thể làm được chuyện gì không. Phạm Tranh tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng sau khi trải qua rất nhiều việc, thì anh ta trở nên điềm tĩnh hơn nhiều so với trước kia, ngược lại khuyên Tề Á Nam không nên gấp gáp:
– Hiện tại có gấp cũng vô dụng, trước tiên đến bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng, sau đó điều tra rõ chân tướng sự tình, ăn miếng trả miếng, lấy máu phải trả bằng máu !
Khi nói đến câu cuối cùng mắt Phạm Tranh lộ ra một tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi, khiến Tề Á Nam thầm giật mình, mới biết được công tử của Chủ tịch tỉnh bình thường vẻ mặt ôn hòa nhưng khi tức giận cũng rất dọa người.
Phạm Duệ Hằng đang ở trong nhà chơi cờ, sau khi nhận được điện thoại của Phạm Tranh, đầu tiên ông ta chậm rãi đi vài vòng trong nhà, rồi đột nhiên đá lật bàn cờ, cười lạnh một tiếng:
– Được lắm, thủ đoạn sắc bén !
Người đang chơi cờ cùng ông ta là Chủ tịch Ngân hàng Xây dựng tỉnh, thấy đường đường một chủ tịch tỉnh đột nhiên thất thố, giận dữ như vậy liền kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Phạm Duệ Hằng tức giận là bởi vì ông ta nhận ra được vấn đề mấu chốt, tuy rằng Hạ Tưởng không thuộc đường dây chính thức của ông ta, nhưng ít ra trong giới quan trường ở tỉnh Yến, hễ người nào có một chút trí tuệ chính trị thì đều biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phạm Tranh. Nói cách khác ít nhất Hạ Tưởng cũng có quan hệ cá nhân khá tốt với anh ta, cho dù người ra tay có biết chuyện này hay không, cũng không phải điểm mấu chốt khiến ông ta tức giận, mà lửa giận của ông ta đột nhiên phát tác là bởi vì gần đây cục diện ở tỉnh có chuyển biến tinh tế.
Mà yếu tố quyết định của chuyển biến này cũng mơ hồ có liên hệ với Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |