Bắt Thẩm Phục Minh không tính, còn vặn ngã cả Phòng Tự Lập. Cái tát này đánh rất vang, có lẽ đủ khiến cho Cao Thành Tùng vốn luôn kiêu ngạo cũng phải choáng váng đầu óc, thậm chí còn có thể nổi trận lôi đình. Nhưng cho dù Cao Thành Tùng có tức giận hơn nữa, chỉ cần y có chút trí tuệ chính trị, y cũng sẽ phải kiềm chế bản thân lại. Thẩm Phục Minh đột nhiên bị mang đi trong khi y hoàn toàn không biết gì trước đó cả. Điều này đã thuyết minh vấn đề. Cao Thành Tùng chẳng những không ngốc mà còn rất thông minh, nếu không cũng đã không lên nổi ngôi cao Bí thư Tỉnh ủy.
Tuy nhiên khi sau khi y từ Chủ tịch tỉnh Yến lên làm Bí thư Tỉnh ủy, lại có chỗ dựa ở Bắc Kinh, liền không thể tránh được bành trướng chủ nghĩa cá nhân và dục vọng quyền lực tới mức lớn chưa từng có. Kết quả là không tới vài năm, y đã khiến gần như toàn bộ tỉnh Yến phải oán than.
Nguyên nhân khiến càng ngày Cao Thành Tùng càng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự đại chính là vì không có người khống chế y.
Tống Triêu Độ quả nhiên là lợi hại, quyết đoán tóm đúng thời cơ, vừa ra tay là một đòn trí mạng. Hạ Tưởng có thể tưởng tượng được, sự việc sẽ không dừng lại ở đây. Ông ta chắc chắn vẫn còn thủ đoạn tiếp theo.
Kế tiếp sẽ là ai rơi đài? Tám, chín phần mười sẽ là Vũ Phái Dũng.
Về việc Vũ Phái Dũng rơi đài thì Hạ Tưởng không hề có chút nghi ngờ nào. Kiếp trước, Vũ Phái Dũng đã bị xử án tử hình. Điều mà hắn quan tâm chính là vận mệnh của Cao Kiến Viễn. Bởi vì kiếp trước, Cao Kiến Viễn đã nghe được phong thanh Cao gia rơi đài từ trước nên thong dong trốn ra nước ngoài, không bị bắt về quy án. Kiếp này, bất kể như thế nào cũng không thể để Cao Kiến Viễn trốn thoát.
Vỏ bề ngoài lịch lãm của Cao Kiến Viễn che giấu một trái tim luôn rắp tâm hại người.
Vì sự sĩ diện của bản thân, chẳng những y đầu tư thất bại thua lỗ hơn mười triệu tệ trong dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn mà y còn mò tiền để đầu tư dự án biệt thự Tây Sơn. Nguồn gốc số tiền này khẳng định là có vấn đề. Hơn nữa y còn tự chủ trương khai phá biệt thự Tây Thủy, kết quả là thất bại thảm hại. Mặc kệ là như thế nào, buôn bán có lãi thì y thu, thua lỗ thì quốc gia chịu. Nói y là kẻ sâu mọt bậc nhất ở tỉnh Yến cũng không đủ.
So sánh với sự kiêu ngạo, ngông cuồng của Vũ Phái Dũng thì bộ dạng khiêm tốn, thanh lịch để mê hoặc lòng người của Cao Kiến Viễn mới khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Liên Nhược Hạm xuất thân từ đại gia tộc, lại không hề có chút hứng thú đối với thế cục và các cuộc đua chính trị. Cô chỉ cần biết Hạ Tưởng bình an vô sự là tốt rồi. Các phương diện khác, ví dụ như việc Thẩm Phục Minh bị bắt, vân vân… cô đều không hề có chút hứng thú nào.
Sau khi ăn xong, Vệ Tân thu dọn bát đĩa, Hạ Tưởng đưa Liên Nhược Hạm ra ngoài tản bộ.
Cuối tháng 9, thành phố Yến dần dần có chút hơi thở mùa thu. Bóng đêm vừa buông xuống, cây cỏ đã đọng đầy sương. Hai người dạo bước bên hồ, ngắm những đóa hoa sen lần lượt nở ra, tâm tình trở nên vui vẻ thoải mái.
Liên Nhược Hạm vẫn không nói gì, chỉ kéo tay Hạ Tưởng, bộ dạng đầy tâm sự, thỉnh thoảng còn đá đá mấy lá cỏ ven đường.
Tuy rằng trong lòng Hạ Tưởng không nỡ nhưng hắn cũng biết nếu giữ Liên Nhược Hạm lại sẽ chỉ tăng thêm phức tạp và thương cảm trong thời buổi rối loạn này. Rời xa thành phố Yến một thời gian cũng tốt cho việc thanh tĩnh trở lại, tránh thời gian hỗn loạn này rồi nói sau. Cao gia sắp rơi đài, không nên dính líu vào đống phức tạp này thì tốt hơn.
Hắn liền khuyên Liên Nhược Hạm:
– Em đừng buồn. Chẳng bao lâu nữa là em có thể lại trở về. Anh nghĩ có lẽ Tết năm nay em lại có thể cùng anh đi Đan Thành. Được không?
Liên Nhược Hạm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:
– Đừng nói lung tung. Em đang tính ngày, đừng làm loạn ý nghĩ của em.
– Tính ngày cái gì?
Hạ Tưởng khó hiểu.
– Không nói cho anh. Không hiểu cũng đừng hỏi loạn.
Không biết vì sao, mặt Liên Nhược Hạm bỗng nhiên đỏ lên. Cũng may, đèn đường hơi mờ nhạt nên cũng không nhìn rõ lắm.
Hai người đi một đoạn, nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi, Hạ Tưởng cảm thán nói:
– Nháy mắt đã lại mùa thu. Lúc này thảo nguyên huyện Bá hẳn là phong cảnh đẹp nhất. Em nói xem, có thời gian chúng ta cùng du ngoạn một vòng trên thảo nguyên huyện Bá, được không?
– Được. Hiện tại đang thịnh hành món cừu nướng, chúng ta nướng một con cũng đủ cho vài người ăn.
Liên Nhược Hạm cúi đầu tính toán:
– Năm người ăn cũng đủ.
– Năm người? Năm người nào?
Hạ Tưởng cảm thấy hôm nay Liên Nhược Hạm rất lạ, dường như có tâm sự gì đó, lại như thể có ý tưởng lâu dài nào đó, khiến hắn không hiểu ra sao cả.
– Được rồi, đừng hỏi nữa. Em thuận miệng nói vậy thôi.
Liên Nhược Hạm lại không kiên nhẫn, nắm chặt tay Hạ Tưởng, nói:
– Đi, trở về đi, trời hơi lạnh.
Kỳ thật cũng không quá lạnh, những cơn gió thu thổi tới khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hạ Tưởng liền ăn ngay nói thật:
– Không lạnh lắm đâu, cảm giác rất thoải mái. Hay là cứ ở thêm một lát nữa?
– Anh ngốc lắm!
Liên Nhược Hạm đẩy hắn một cái, quay người bước đi.
– Ngốc, cho anh ở đây đến sáng mai luôn.
Lúc này Hạ Tưởng mới phản ứng lại, cười ha hả, vội vàng chạy tới ôm lấy Liên Nhược Hạm:
– Đúng đúng đúng. Đêm vui ngắn chẳng tày gang. Là anh không hiểu khát vọng của mỹ nhân.
– Nói là khát vọng thật khó nghe.
Liên Nhược Hạm oán trách nói.
Hạ Tưởng không nói gì, nắm chặt tay Nhược Hạm kéo thẳng lên phòng ngủ của hắn.
Cửa phòng vừa đóng lại, cả hai liền lao vào nhau, hôn nhau nồng cháy, nhanh chóng cởi bỏ quần áo giúp đối phương.
Đẩy Nhược Hạm nằm xuống giường, hắn nhanh chóng trèo lên, chuẩn bị đút dương vật vào thì bị cô ngăn lại:
– Anh… khoan đã…
Liên Nhược Hạm với tay lấy chiếc gối bên cạnh, kê luôn dưới mông, khiến cho mu âm hộ của cô vốn đã nhô cao nay càng cao hơn.
Hạ Tưởng không nhịn được, vội dùng tay dạng hai đùi ngọc của cô ra, thì thầm:
– Có phải chê anh hôm trước làm không đủ mạnh không? Còn kê gối lên cho cao nữa, lần này anh sẽ cho em biết tay.
Liên Nhược Hạm đưa tay xuống nắm chặt lấy dương vật hắn.
– Hừ, tên ngốc nhà anh, lần trước đã làm em ê ẩm mất mấy ngày, lần này mà làm mạnh là em cắn chết anh.
Hạ Tưởng không quan tâm lắm, Nhược Hạm buông tay là hắn đâm dương vật vào luôn. Tuy vậy, hắn cũng muốn cô hưởng trọn vẹn cảm giác âm ái trước khi chia tay một khoảng thời gian rất dài. Điều chỉnh lại hơi thở, dương vật nhịp nhàng ra vào trong âm hộ của Nhược Hạm, tay Hạ Tưởng không ngừng xoa bóp bầu vú, thi thoảng lại vân vê đầu ti của cô.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự sướng khoái trong việc ái ân, mỗi lần dương vật của Hạ Tưởng đâm vào rút ra, ma sát lên thành âm hộ khiến Nhược Hạm sướng đến tê người, lại thêm những kích thích từ hai bầu vú làm cho đầu óc cô chìm trong nhục cảm ái ân. Lúc này Liên Nhược Hạm chẳng còn nghĩ đến việc gì khác, chỉ muốn cái dương vật kia ma sát lên thành âm hộ của cô mạnh hơn một chút, nhanh hơn một chút:
– Mạnh lên… ưm… nhanh một chút nữa… em sướng…
Chiều lòng mỹ nhân, Hạ Tưởng đẩy nhanh tốc độ dập, lại cố gắng sao cho mỗi lần dập đều có thể đẩy dương vật vào sâu nhất trong âm hộ của cô.
Cảm giác sướng khoái dồn dập truyền đến được một lúc thì sâu trong âm hộ của Nhược Hạm truyền đến một cảm giác rất khác lạ, vừa tưng tức giống với lúc buồn tiểu, nhưng cũng không giống lắm. Rồi mọi cảm xúc như vỡ òa, từ sâu trong âm hộ của Nhược Hạm bắn thẳng ra một loạt âm tinh nỏng hổi đặc quánh, bao trùm lấy dương vật của Hạ Tưởng, cùng với đó là cảm giác sướng khoái cực đỉnh xộc thẳng vào hệ thần kinh của Nhược Hạm, có hét lên một tiếng “ỨMMM…” rồi lịm hẳn đi.
Bị cơ âm hộ của Nhược Hạm co bóp cực đại, đầu khấc lại bị âm tinh bao trùm, dương vật của Hạ Tưởng mất tự chủ, liền bắn một loạt tinh trùng mạnh mẽ vào sâu trong âm hộ của Nhược Hạm.
Cả ngày mệt mỏi, lại vừa xuất tinh xong, Hạ Tưởng nằm vật sang một bên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không biết Liên Nhược Hạm cứ giữ nguyên tư thế lúc làm tình, cố ý giữ lại tinh trùng của Hạ Tưởng trong âm hộ của mình lâu nhất có thể.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 3 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-3-full/
Chỉ ngủ non nửa giờ, Hạ Tưởng liền tỉnh dậy, bởi vì Liên Nhược Hạm phải đi Bắc Kinh để bay. Thành phố Yến không có chuyến bay thẳng ra nước ngoài.
Hạ Tưởng cố ý muốn đưa Liên Nhược Hạm đi Bắc Kinh. Lần này chia lìa kẻ nam người bắc, không biết đến khi nào mới được gặp lại, trong lòng hắn nặng trịch, không biết là có cảm giác gì. Hiện tại Liên Nhược Hạm đã là một người con gái gắn liền với sinh mạng hắn không thể tách rời, cô đi xa, tim hắn không đau sau được?
Đi thẳng một mạch hơn ba tiếng đồng hồ mới tới sân bay Bắc Kinh. Ở sân bay đã sớm có người chờ sẵn, chuẩn bị hết thảy cho Liên Nhược Hạm, trước khi lên máy bay, Liên Nhược Hạm rốt cục không kìm nổi bật òa khóc, nhào vào trong ngực Hạ Tưởng khóc nức nở nói:
– Nếu một năm rưỡi nữa em vẫn không về thì phải nhớ em đấy. Nếu không, em có biện pháp cho anh đau lòng chết thôi. Em có biện pháp, anh có tin hay không?
Gần đi rồi mà vẫn còn uy hiếp mình sao? Hiện tại Hạ Tưởng là cô nói gì nghe nấy, vội vàng gật đầu liên tục:
– Anh tin, anh tin hết.
– Anh tin cái gì? Anh biết cái gì chứ? Ngốc lắm!
Liên Nhược Hạm lùi lại, vẫy tay với hắn, sau khi đi qua lối kiểm soát thì quay lại cười với hắn, đặt tay lên bụng nói một câu:
– Chờ khai hoa kết quả!
Liên Nhược Hạm biến mất đã nửa ngày nhưng Hạ Tưởng vẫn đứng ngơ ngẩn một mình tại chỗ bất động. Hắn có ngu ngốc mấy thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Liên Nhược Hạm đã từng nói muốn cướp lấy cơ hội đột phá tầng quan hệ cuối cùng với hắn trước Tào Thù Lê, cũng muốn cướp cơ hội sinh một đứa con cho hắn trước Tào Thù Lê. Cô đúng là nói được thì làm được. Khó trách tối qua cô nói phải tính ngày, hóa ra là tính xem có phải thời kỳ dễ thụ thai hay không!
Lúc này Hạ Tưởng mới bừng tỉnh ngộ, khó trách lúc ấy cô nói năm người đi chơi thảo nguyên. Nếu cô sinh một đứa con cho hắn, Tào Thù Lê cũng sinh một đứa con cho hắn, cộng với hai cô và hắn vừa đúng là năm người. Ha ha… Nếu thật sự có một ngày như vậy cũng coi như một niềm vui lớn trong đời. Hai người vợ, hai đứa con, du ngoạn rong chơi, vậy thì thằng đàn ông là hắn cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.
Chỉ có điều Liên Nhược Hạm đồng ý nhưng Tào Thù Lê có đồng ý đi cùng hay không còn chưa chắc.
Hạ Tưởng cũng biết, dù sao hắn không thể quản được Liên Nhược Hạm. Cô bay ra nước ngoài có lẽ là vì muốn tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có lẽ là vì muốn an tâm sinh nở. Liên Nhược Hạm vẫn luôn tùy hứng, thích làm gì thì làm, không ai có thể khiến cô thay đổi được.
Đã đến Bắc Kinh rồi, vừa lúc Tiếu Giai cũng ở đây, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Tiếu Giai.
Tiếu Giai vừa nghe thấy là Hạ Tưởng đã đến Bắc Kinh liền kinh ngạc kêu lên:
– Thật không đấy? Anh ngàn vạn lần đừng có lừa em, lâu lắm rồi em không gặp anh đó. Nếu anh lừa em thì thật là quá đáng.
Quả thật cũng đã lâu rồi chưa gặp Tiếu Giai, trong lòng Hạ Tưởng cũng thấy hổ thẹn. Trong ba người con gái thì Tiếu Giai là người mình ít quan tâm tới nhất, cô cũng chưa bao giờ chủ động yêu cầu mình cái gì, luôn kiên cường và độc lập.
Hạ Tưởng lái xe đi tới chỗ ở của Tiếu Giai tại Bắc Kinh. Đi hơn một giờ thì tới nhà mới của Tiếu Giai ở gần đường vành đai ba.
Đó là một khu đô thị rất đẹp, diện tích xanh hóa rất lớn, vòi phun nước và núi giả rất tinh xảo, còn cả đường xá trong khu cũng được thiết kế rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cho dù Hạ Tưởng nhìn với ánh mắt chuyên nghiệp cũng phải khen là thiết kế rất tốt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |