Hạ Tưởng không nói được gì.
Nhược Hạm đã bố trí tốt vấn đề quản lý Tập đoàn Viễn Cảnh, tạm thời do Cao lão quản lý. Sau khi cô đến Mỹ vẫn có thể chỉ huy từ xa, hơn nữa mục tiêu phát triển của Tập đoàn Viễn Cảnh cơ bản đã được định ra, cứ thực hiện theo trình tự đã định là được. Sau khi đoạt được khu đất của nhà máy thép và nhà máy dược, ít nhất trong vòng hai, ba năm sẽ dồn sức lực chủ yếu để khai phá hai khu đất này.
Cũng không có gì phải lo lắng. Lo lắng duy nhất chính là đến lúc đó có thể chiếm được khu đất đúng kỳ hạn hay không.
Tuy nhiên tin rằng với năng lực của Cao lão, còn có Cao Tấn Chu hỗ trợ, lại thêm Trần Phong không còn là Thị trưởng nhưng lại là Bí thư Thành ủy, mà hiệp nghị lúc trước lại do chính ông ta ký, cho dù mất một ít trắc trở nhưng cũng có thể chiếm được khu đất, trừ phi xuất hiện tình huống không thể đoán trước.
Hai người đi suốt một ngày, cần gì mua nấy, những lời cần nói cũng đều nói hết. Liên Nhược Hạm đi nhiều cũng mệt, liền giao toàn bộ đồ đạc cho Hạ Tưởng, cười khanh khách nói:
– Tối đi đâu ăn cơm? Còn nữa, anh có mang chứng minh thư không?
– Cần chứng minh thư làm gì?
Hạ Tưởng không hiểu.
– Đương nhiên là để thuê phòng, ngốc thế.
Quả thật khi Liên Nhược Hạm nhõng nhẽo cũng trở nên vô cùng phong tình, vừa khiêu khích trắng trợn vừa rất có sức hấp dẫn khiến tim Hạ Tưởng đập nhanh hẳn thêm vài lần.
– Việc này, việc này… Hay là dùng chứng minh thư của em đi. Anh là người trong thành phố này, dùng không tiện.
Hạ Tưởng cố ý trêu Liên Nhược Hạm.
– Người trong thành phố này mới thú vị, để cho nhân viên phục vụ chỉ cần liếc mắt là biết anh là người xấu, mang bạn gái tới thuê phòng, khẳng định là yêu đương vụng trộm.
– Nếu không chúng ta thuê hai phòng, nửa đầu buổi tối ở phòng anh, nửa sau ở phòng của em. Thế nào?
– Không được, lằng nhằng quá, anh không cảm thấy mệt à? Em còn muốn ngủ cho ngon.
Liên Nhược Hạm nũng nịu nói.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng, không nói gì chỉ nghĩ thầm: Mỹ nữ nằm trong lòng, lại là đêm đầu tiên, có thể ngủ được mới là lạ.
Cuối cùng đương nhiên là Hạ Tưởng thỏa hiệp, đưa chứng minh thư của mình đi đăng ký thuê phòng. Tuy nhiên Liên Nhược Hạm lại học thông minh, không cùng hắn đi vào mà chờ khi Hạ Tưởng lên lầu, nhắn tin cho cô số phòng, cô mới lén lút đi lên.
Theo như lời Liên Nhược Hạm thì phải phòng ngừa hết thảy khả năng bị người khác nắm lấy nhược điểm. Tuy nhiên Hạ Tưởng thấy bộ dạng cô lén lút như vậy thì nghi ngờ rằng cô muốn thể nghiệm một chút sự kích thích khi yêu đương vụng trộm.
Điều khiến hai người kinh ngạc chính là Liên Nhược Hạm phát hiện một sự trùng hợp kinh người: Phòng mà Hạ Tưởng thuê lại đúng là căn phòng lần trước. Quả là một vòng tuần hoàn, nhớ lại hết thảy đều khiến hai người vừa mừng vừa sợ.
Như thể là biết hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì, Liên Nhược Hạm ngược lại không còn lớn mật và chủ động khiêu khích nữa mà ngồi một mình trên giường bất động, còn giả vờ giả vịt xem TV. Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống bên cạnh, khoác tay lên vai cô, cô đã kêu lên kinh hãi, né tránh ra thật xa, trợn mắt hoảng sợ nhìn Hạ Tưởng, nói:
– Anh, anh muốn làm gì?
– Sao thế, lại lùi bước à? Không hề gì, anh sẽ không miễn cưỡng em. Nếu không em đi tắm rửa một chút, mệt thì ngủ trước đi. Được không? Anh sẽ ở một bên bảo vệ em.
Hạ Tưởng nói năng khá dịu dàng, không hề có vẻ gì sốt sắng, cấp bách.
Liên Nhược Hạm nghe xong, ngược lại có vẻ to gan hẳn lên:
– Ý anh là không muốn em phải không? Không muốn thực hiện hai điều kiện của em phải không?
Hạ Tưởng cười khổ. Liên Nhược Hạm vẫn không đổi được tâm lý háo thắng tranh cường. Hai điều kiện của cô là cô muốn đột phá tầng quan hệ cuối cùng đối với trước so với Tào Thù Lê, ngoài ra cô còn phải sinh cho hắn một đứa con trước Tào Thù Lê. Chỉ cần hắn đồng ý hai điều kiện này của cô, về sau cô không cần bất cứ danh phận gì, cả đời khăng khăng một mực đi theo hắn.
– Em nói giữ lời, nói cả đời đi theo anh là sẽ làm được. Trừ khi anh không cần em. Nếu không, cho dù em chết cũng chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Liên Nhược Hạm thì thầm vào bên tai Hạ Tưởng.
– Anh đồng ý toàn bộ điều kiện của em. Hơn nữa, đối với em, anh không còn gì cầu mong nữa, chỉ muốn dùng cả đời này tận tâm bảo hộ cho em.
Hạ Tưởng cũng là một người đàn ông bình thường, có một người con gái hy sinh vì mình như thế, còn có thể yêu cầu cô làm gì thêm nữa chứ? Hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết lòng yêu thương cô mà thôi.
Liên Nhược Hạm rốt cục động tình, đánh bạo mời Hạ Tưởng:
– Có dám vào tắm cùng em không?
Là đàn ông, ai ngại tắm cùng mỹ nữ chứ? Chỉ cần có cơ hội là đồng ý ngay. Hạ Tưởng cũng không khác người, nhanh chóng cởi hết quần áo chỉ còn chiếc quần xịp, đi trước Liên Nhược Hạm vào phòng tắm chuẩn bị nước.
Liên Nhược Hạm xấu hổ đỏ mặt, sững sờ tại chỗ chừng 10 phút không nhúc nhích, bỗng nhiên rớt xuống hai giọt nước mắt, cắn răng cởi từng chiếc cúc áo… Cuối cùng trần truồng đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Trong nháy mắt Hạ Tưởng ngừng thở.
Tuy trước kia hắn cũng đã được thấy Liên Nhược Hạm gần như trần truồng nhưng vẫn không được như bây giờ, thấy được từng chút thân thể tuyệt mỹ của cô. Liên Nhược Hạm quả nhiên nước da trắng hơn tuyết, toàn thân không hề có chút tì vết, trước ngực là một cặp vú cao ngất ngạo nghễ, đường cong bên hông vô cùng huyền ảo, tiếp nữa là đám lông đen mịn màng khiến cho mu lồn cô vốn đầy đặn đẹp đẽ lại càng hoàn hảo hơn.
Ánh mắt Hạ Tưởng như thể mọc rễ trên người Liên Nhược Hạm, rốt cục không di động được sang chỗ khác.
Liên Nhược Hạm dù sao cũng là gái trinh, bị Hạ Tưởng trợn trừng mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, lập tức đỏ bừng hai má, trông cực kỳ kiềm diễm. Cô đưa hai tay ôm mặt, nhảy thẳng vào trong bồn tắm lớn, run run nói:
– Không được nhìn.
Hạ Tưởng liền cười ha hả:
– Có phải chưa nhìn bao giờ đâu, hiện tại lại giả vờ thẹn thùng, thật là nhỏ mọn. Lát nữa chẳng nhìn nhìn đủ cả, còn thân mật nữa cơ.
Liên Nhược Hạm đỏ tới tận cổ:
– Không cho nói.
– Được rồi. Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé. Có một người đàn ông vô tình đi vào khu vực tắm dành riêng cho nữ. Các cô gái đều kêu lên kinh hãi, một tay che ngực, một tay che phía dưới, chỉ có một cô gái thông minh nhất, em có biết cô ấy che kín chỗ nào không?
Liên Nhược Hạm không nghĩ ra, liền đáp:
– Không biết! Tuy nhiên không ngờ anh cũng lưu manh ghê.
– Hai đứa mình đều trần truồng cả, cái này gọi là trần truồng đối trần truồng, không có lưu manh nhất mà chỉ có lưu manh hơn nữa. Hơn nữa con trai và con gái ở với nhau làm chuyện tốt sao có thể gọi là lưu manh.
Hạ Tưởng nói bậy bạ vài câu rồi trở lại vấn đề chính:
– Cô ấy che mặt.
– Vì sao phải che mặt?
Hiển nhiên ở một số phương diện, lối suy nghĩ của Liên Nhược Hạm mới chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp, còn phải chờ Hạ Tưởng khai phá thêm một bước nữa.
– Em nghĩ xem, kết cấu thân thể của phụ nữ đều là giống nhau, che hay không che đều không có gì khác nhau, dù sao có nhìn cũng không nhớ được nét đặc thù. Chỉ có mặt mới có thể khiến người ta nhớ kỹ một người, cho nên che mặt, thân thể để mặc cho người ta xem, dù sao người ta cũng không thể biết mình là ai. Nếu không, em cũng che mặt thử xem!
Hạ Tưởng cảm giác mình như một con sói già đang cầm củ cà rốt lừa gạt thỏ con bé bỏng.
– Anh đáng ghét. Đồ xấu xa, đồ lưu manh, đồ háo sắc…
Còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị miệng Hạ Tưởng bịt lấy, chỉ truyền ra mấy tiếng kêu ưm ưm…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 3 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-3-full/
Khi Hạ Tưởng ôm Liên Nhược Hạm lên giường, thân thể mềm mại của cô nằm ngang trên giường, mảnh mai vô lực, hai chân thon dài hoàn mỹ, hai tay đúng như lời Hạ Tưởng nói, bụm mặt không chịu buông ra.
Hạ Tưởng liền kéo tay cô:
– Mau thả tay ra, nhìn anh này.
– Không nhìn, rất xấu.
– Anh là cho em nhìn thấy màu da đối lập của chúng ta. Đặt cạnh em, trông anh lại càng đen.
Hạ Tưởng cúi xuống người Liên Nhược Hạm, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, vục đầu xuống tận tình bú liếm âm hộ cô. Phải nói là âm hộ của Liên Nhược Hạm rất đẹp, đẹp hơn cả Tiếu Giai, mu âm hộ của Nhược Hạm lớn hơn của Tiếu Giai một chút, cả âm hộ chả khác gì hai múi bưởi căng mọng ép vào nhau. Ở giữa hai múi bưởi đó là một khe hẹp hồng hào, mỗi khi Hạ Tưởng dùng lưỡi đánh lên khe hẹp là Nhược Hạm lại rùng mình một cái, đồng thời miệng cũng rên lên một tiếng nho nhỏ “ưm…”
Dùng lưỡi kích thích lên âm hộ Nhược Hạm một chút để cô tận hưởng được cảm giác đê mê sung sướng, sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi âm hộ cô, đưa khuôn mặt đối diện với khuôn mặt cô, hai mắt nhìn thẳng vào hai mắt cô.
Liên Nhược Hạm cũng nhìn thẳng vào mắt Hạ Tưởng, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, móng tay ra sức cắm vào thịt hắn, cắn răng nói:
– Anh làm em đau, em cũng làm anh đau.
Hạ Tưởng dùng tay kề sát lên âm hộ của cô, sau đó chậm rãi tiến dương vật vào trong âm hộ. Cảm giác nóng hổi ép chặt lên đầu khấc khiến hắn hơi đau, tiến vào chút nữa thì đầu khấc hắn cảm nhận được màng trinh của cô đang chặn đường đi của hắn.
Lúc này Liên Nhược Hạm đang bặm môi, trợn mắt nhìn chăm chăm vào hắn. Muốn nhắc nhở cô một chút, Hạ Tưởng liền cúi xuống dịu dàng thì thầm vào tai Liên Nhược Hạm:
– Đừng cắn anh, được không?
– Vì sao em phải cắn anh?
Liên Nhược Hạm còn chưa dứt lời liền cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới, không tự chủ được a lên một tiếng:
– Đau quá, anh hư lắm, em, em phải cắn anh!
Cô cắn luôn lên vai Hạ Tưởng.
Để nguyên vai cho cô cắn, Hạ Tưởng nhẹ nhàng dùng mông nhịp nhàng lên xuống, dương vật theo đó cũng chậm rãi tịnh tiến trên âm hộ cô. Ban đầu còn nhẹ nhàng, về sau bị Nhược Hạm cắn đau quá, hắn biết đây là cô đang đau rát nơi âm hộ nên muốn nhanh chóng kết thúc cơn đau của cô, liền dập nhanh dần, nhanh dần, rồi phóng sạch tinh trùng vào sâu trong âm hộ của Nhược Hạm.
Xuất tinh xong, hắn liền rút dương vật ra, nằm vật sang một bên, thở hổn hển.
Liên Nhược Hạm vuốt ve bả vai Hạ Tưởng, bên trên có một vết răng rất sâu, xem ra trong vài ngày sẽ không thể khỏi được. Cô đau lòng hỏi:
– Có đau lắm không? Em cũng không ngờ lại cắn anh mạnh thế. Nói là hận anh nhưng lại không thể bỏ anh được. Nói là yêu anh nhưng lại cũng hận anh.
– Yêu hận giao thoa cũng là chuyện tốt. Người ta nói yêu nhau lắm cắn nhau đau. Nếu hai người lúc nào cũng cử án tề mi, tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như khách), ngược lại không giống là vợ chồng, giống diễn kịch hơn.
Tay Hạ Tưởng làm càn chạy khắp nơi trên người Liên Nhược Hạm, tham lam cảm thụ mỗi tấc làn da trắng nõn mịn màng của cô, thật sự là xúc cảm hạng nhất.
Liên Nhược Hạm giật giật thân mình, hơi hơi nhíu nhíu mày:
– Vì sao em không cảm thấy tốt? Nếu đàn ông và phụ nữ đều thích loại hoạt động này thì cảm giác phải tốt mới đúng chứ?
– Việc này, việc này nghe nói rất nhiều phụ nữ phải làm tới lần thứ ba mới có cảm giác tuyệt vời, cũng giống như hoa màu, phải tới năm thứ ba mới có thể đạt tới năng suất cao nhất.
– Vậy anh còn có bản lĩnh để làm hai lần nữa không?
Không biết là Liên Nhược Hạm vô tình hay cố ý chọc Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mới 25 tuổi, đúng là giai đoạn như hổ như sói trong cuộc đời người đàn ông, sao có thể để cô khiêu khích như vậy được. Hắn lập tức chiến ý tăng vọt, xoay người lên ngựa:
– Đến đây đến đây, đại chiến tiếp ba trăm hiệp.
– A, em chỉ nói đùa thế thôi, anh còn tưởng thật sao? A, sao anh lợi hại như vậy? Em sợ anh rồi, được không?
Hạ Tưởng không thèm để ý đến lời cầu xin của cô, thô bạo đút dương vật vào âm hộ đang nhầy nhụa tinh trùng trộn lẫn với máu trinh.
Kết quả cuối cùng là bả vai trái và phải của Hạ Tưởng đều bị cắn mỗi bên một vết răng thật sâu. Đến rạng sáng thì trên hai tay hắn lại thêm mỗi bên một vết răng nữa, chưa kể các vết móng tay, có thể nói là khắp thân hình đầy vết thương, vô cùng thê thảm.
Liên Nhược Hạm thì mỗi bước đi đều phải chau mày, oán giận nói:
– Chờ khi em khỏe, xem em xử lý anh như thế nào. Anh thật là nhẫn tâm.
Hạ Tưởng ngượng ngùng vò đầu cười ngây ngô, không giải thích cũng không phản bác.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |