Hạ Tưởng cầm ly cafe lên một hơi cạn sạch, mạnh mẽ nói:
– Trưởng ban Đông Phương, tôi đến tỉnh Tây chắc chắn sẽ đưa ra mưu tính phát triển kế hoạch lớn. Cho nên, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô là muốn bảo thủ không chịu thay đổi, hay là muốn khai thác đổi mới?
Ngụ ý của bảo thủ không chịu thay đổi và khai thác đổi mới chính là, muốn tỉnh trong vòng tròn của Tây đấu đá vì lợi ích cá nhân, hay là phóng tầm mắt trong nước, vì ngày mai của tỉnh Tây mà dám vì dân xin chỉ thị cấp trên?
Đông Phương hiểu vừa nuốt một ngụm cafe, mặc dù cho thêm đường, nhưng mùi vị đắng chát chỉ là bị che đậy, nhưng lại không bị mất đi. Trong ngọt có đắng, trong đắng có ngọt, mùi vị nửa khổ nửa vui, giống như là sự xao động trong lòng cô ta.
Vấn đề của Hạ Tưởng rất sắc bén, rất trực tiếp, bày ra trước mắt cô một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Cách nghĩ của Hạ Tưởng, có lẽ nói ra tư duy chấp chính sau khi đến nhậm chức tỉnh Tây. Tuy chưa nói rõ ràng, nhưng lúc này Đông Phương Hiểu nếu như không rõ Hạ Tưởng mượn cớ nói chuyện hiện trạng tiền lương bình quân toàn quốc đứng thứ nhất từ dưới lên của tỉnh Tây, từ đây nói bóng gió ám chỉ phương hướng chấp chính từ nay về sau của hắn, cô ta rất không có trí tuệ chính trị rồi.
Không ngờ, một bước bước ra, lợi thế cần thiết phải đưa ra, lớn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô ta, khiến cô ta nhất thời do dự, không biết nên lựa chọn thế nào.
Khi đang chần chừ, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Đường Thiên Vân mở hé cửa, nói nhỏ:
– Lãnh đạo, có điện thoại của Phó bí thư Lô Uyên Nguyên.
Lô Uyên Nguyên? Đông Phương Hiểu bỗng nhiên sửng sốt, tiền nhiệm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lô Uyên Nguyên? Lô Uyên Nguyên sao lại có thể gọi điện cho Hạ Tưởng? Lô Uyên Nguyên là từ thành phố Yến điều đến nhậm chức ở tỉnh Tây đảm nhận Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, sau đó điều ra tỉnh ngoài đảm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy.
Vừa nghĩ thông chi tiết này, Đông Phương Hiểu lại lần nữa liên tưởng đến tỉnh Tây không chỉ có thời kỳ Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm Chủ tịch Tỉnh, mà còn có thời kỳ Hình Đoan Đài chủ trì toàn diện công việc. Mà những người ở trên, tất cả đều biết hoặc quen thuộc với Hạ Tưởng, thậm chí còn thân thiết. Chính là nói, trước khi Hạ Tưởng chưa đến tỉnh Tây, thì đã có cơ sở vững chắc ở tỉnh Tây rồi.
Đông Phương Hiểu vẫn cho rằng cô ta là lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Tây đầu tiên Hạ Tưởng dựa vào. Bây giờ sau khi bỗng nhiên bừng tỉnh, nghĩ kỹ một chút, dũng khí ban đầu bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Hạ Tưởng đến tỉnh Tây nhậm chức, không thiếu người dẫn đường, chưa biết chừng người mà Hạ Tưởng ngấm ngầm dựa vào, vượt xa sự tưởng tượng của cô ta
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-20-full/
Sở dĩ nói Hạ Tưởng rất có cảm tình với tỉnh Tây, tỉnh Tây không chỉ là con đường lớn đầu tiên mà hắn đang đi, mà còn tỉnh Tây có quá nhiều hơi thở của người quen. Tào Vĩnh Quốc không cần nhắc đến, sớm đã có Hình Đoan Đài trước Tào Vĩnh Quốc, đã từng đảm nhiệm qua Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây.
Tuy nói mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Hình Đoan Đài không phải vô cùng thân thiết, những cũng tạm được. Huống hồ Hình Đoan Đài có quan hệ mật thiết với Tào Vĩnh Quốc.
Thời gian ở thủ đô, Hạ Tưởng không những gặp mặt Tào Vĩnh Quốc, vẫn còn gặp mặt với Hình Đoan Đài đã lui về ở thủ đô dưỡng già.
Cuộc hội đàm giữa Hình Đoan Đài và Hạ Tưởng, kéo dài đủ ba giờ, ý vẫn còn nhiều chưa hết, còn cùng nhau ăn cơm. Trong thời gian ăn cơm, Hình Đoan Đài cao hứng nói một câu xúc động:
– Từ sau Vĩnh Quốc, cậu đến tỉnh Tây, tỉnh Tây cuối cùng lại có thể thấy ánh sáng mặt trời rồi.
Hạ Tưởng hiểu ý của Hình Đoan Đài, không phải tỉnh Tây thấy ánh mặt trời, mà là thế lực lưu lại ở tỉnh Tây của Hình Đoan Đài thấy ánh sáng mặt trời. Từ sau Tào Vĩnh Quốc, bắt đầu từ Lôi Trị Học, Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Tào Vĩnh Quốc ba người ở tỉnh Tây đã từng có mạng lưới quan hệ kinh doanh nhiều năm, nhưng dưới sự tác động nhuần nhuyễn vừa đấm vừa xoa không kẽ hở của Lôi Trị Học, bây giờ đã vụn nát, sẽ không có thể phối hợp ăn ý qua lại.
Ba người lần lượt nhậm chức ở tỉnh Tây, nhiệm kỳ tuy rằng không dài, nhưng cộng lại cũng lâu đến năm sáu năm. Huống hồ vẫn còn một vị Bí thư Tỉnh ủy, một vị Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, một vì Chủ tịch Tỉnh, đều lần lượt đảm nhận chức vị quan trọng, cho dù khiêm tốn thiết thực, cũng có thể công khai hoặc ngấm ngầm bồi dưỡng không ít thế lực. Nhưng thế lực ba người cộng lại, trong mấy năm lại bị Lôi Trị Học quét sạch tận gốc. Do đó có thể thấy thủ đoạn chính trị của Lôi Trị Học đích thực không tầm thường.
Trong quan trường, không thiếu gì tiền lệ quét sạch thế lực tiền nhiệm, nhưng nếu Lôi Trị Học cũng như dưới sự nhẹ nhàng mà hạ độc thủ lớn, đem người thân tín của Hình Đoan Đài dời khỏi cương vị quan trọng, đem dòng chính của Lô Uyên Nguyên trực tiếp để đó không dùng, đem thủ hạ được Tào Vĩnh Quốc đề bạt lui về tuyến hai, vv.. Hoàn toàn chính là toàn bộ truy quét lật đổ toàn diện.
Không giống với các khu vực nào đó mượn việc đánh đen trừ ác với thanh thế to lớn để tẩy sạch thực lực tiền nhiệm, chỗ thông minh của Lôi Trị Học chính là nước ấm luộc ếch, ung dung thản nhiên mà nắm hoàn toàn trong tay đại cục tỉnh Tây.
Thời gian Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, không những hội đàm với Hình Đoan Đài ở mức độ sâu, mà còn nhận được điện thoại của Lô Uyên Nguyên.
Muốn nói ba người Hình Đoan Đài, Lô Uyên Nguyên và Tào Vĩnh Quốc, thực lực lưu lại ở tỉnh Tây của ai phân bố rộng nhất, ẩn nấp sâu nhất. Không phải Hình Đoan Đài đã từng đảm nhận qua Bí thư Tỉnh ủy, ngược lại là Lô Uyên Nguyên cấp bậc thấp nhất trong ba người .
Thế lực còn sót lại của Hình Đoan Đài bị tẩy trừ hoàn toàn triệt để, lại có nguyên nhân gã rời tỉnh Tây thời gian dài nhất, cũng là bởi vì thế lực gã đề bạt tại tỉnh Tây chiếm cứ cương vị trọng yếu nhiều nhất. Thế lực của Tào Vĩnh Quốc bị tẩy trừ ít nhất, là bởi vì ông ta bồi dưỡng thân tín tương đối ít, thế lực bị tẩy trừ không ít cũng không nhiều. Nhưng giữ lại được nhiều nhất, lại chính là Lô Uyên Nguyên.
Trên thực tế, thân tín được Lô Uyên Nguyên đề bạt, một chút cũng không ít hơn so với Hình Đoan Đài. Nhưng đối nhân xử thế của Lô Uyên Nguyên có một đặc điểm, gã đề bạt một người nào đó, sẽ không biểu hiện ra coi trọng người đó, lại còn rất ít có quan hệ cá nhân với người đó, đều là qua lại công việc. Nhưng thường có thể đưa tay ra kéo họ lên vào lúc họ cần nhất, là khiến người chịu ơn huệ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Chính vì vậy, rất nhiều thế lực của Lô Uyên Nguyên đều ẩn nấp sâu vô cùng, đến khôn khéo như gã Lôi Trị Học cũng không thể phát giác toàn bộ. Thế cho nên lần quyết đấu về sau, xuất hiện bất ngờ rất lớn….
Điều này về này hãy nói, tạm thời không nhắc đến.
….
Đón gió xuân có chút se lạnh của Tấn Dương, khi Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân rời khỏi Prague, đã là tám, chín giờ tối. Buổi đêm ở Tấn Dương không ồn ào náo động, phồn hoa như Dương Thành, không khí ô nhiễm vượt quá giới hạn, khiến bầu trời đêm ở thành phố không nhìn thấy đến một ngôi sao. Thời gian chưa đến một ngày, bụi đã rơi thành một lớp trên giày da của Hạ Tưởng rồi.
Lên xe, Đông Phương Hiểu vẫn còn đứng ở cửa lễ phép nhìn theo vẫy tay, Hạ Tưởng liền để tài xế lái xe đi.
Xe vừa đi, Đường Thiên Vân cười:
– Lãnh đạo, Trưởng ban Đông Phương rất thú vị, khi cấp tiến ở Bắc Kinh, quay về Tấn Dương, lại trở nên thận trọng ….
Đường Thiên Vân sau khi đưa điện thoại của Lô Uyên Nguyên cho Hạ Tưởng nghe, Hạ Tưởng nghe điện thoại không lâu thì liền dập điện thoại. Cũng không tránh mặt Đông Phương Hiểu, tin rằng Đông Phương Hiểu từ trong đoạn hội thoại ngắn ấy, nghe được chút ít nội dung đầy thâm ý.
Kỳ thực nghe hay không nghe kết quả đều như nhau, chỉ muốn để Đông Phương Hiểu biết là có điện thoại của Lô Uyên Nguyên là được rồi, tin rằng dựa vào sự thông minh của Đông Phương Hiểu, một chút sẽ thấu hiểu.
Đông Phương Hiểu đích thực bị nhìn thấu, nhưng cô ta vẫn không trực tiếp giải đáp vấn đề của Hạ Tưởng. Cũng không trốn tránh vấn đề của Hạ Tưởng, mà là đợi cô ta quay về chỉnh lý một chút tư liệu rồi mới báo cáo tỉ mỉ với Hạ Tưởng. Lấy lùi làm tiến, áp dụng chiến thuật kéo dài thận trọng.
Hạ Tưởng cười với cách nói của Đường Thiên Vân:
– Ở tỉnh Tây lâu rồi, người có thêm ý tưởng cũng sẽ cẩn thận rất nhiều. Trong sự lựa chọn vì quốc gia hay là vì dân, rất nhiều người sẽ chọn vì quốc gia. Thường nói vì nước vì dân, nhưng kỳ thực là hai khái niệm, không thể không nói là một loại xót xa.
Đường Thiên Vân gật đầu:
– Thái độ bình thường của quan trường là như thế, cũng chẳng còn cách nào. Quan viên mỗi cấp không cần trách nhiệm với nhân dân, chỉ cần có trách nhiệm với người đề bạt anh ta là được rồi. Nếu nói muốn thay đổi diện mạo nghèo nàn lạc hậu của tỉnh Tây, thì cần phải dám cò kè trả giá với Trung ương. Tin rằng phần lớn mọi người không thể vượt qua Lôi Trì một bước.
Đường Thiên Vân được biết sau khi Hạ Tưởng sẽ đưa anh ta đến tỉnh Tây nhậm chức, thì ngạc nhiên và vui mừng vô cùng, cũng làm được lượng lớn công việc. Thâm nhập nghiên cứu lịch sử và hiện trạng tỉnh Tây, cũng hiểu rõ nguyên nhân khiến tỉnh Tây đứng thứ nhất về tỷ lệ chiếm hữu tài nguyên bình quân đầu người, nhưng vẫn là một trong những tỉnh nghèo trong nước, chính là điện lực và than đá của tỉnh Tây, tỉnh Tây cũng không có quyền tự chủ kinh doanh.
Chính là nói, tài nguyên tỉnh Tây là tài nguyên của quốc gia, sự nghèo nàn của tỉnh Tây là của bản thân tỉnh Tây!
Trước tiên là nói về tài nguyên than đá. Tỉnh Tây sản xuất than đá, lại không có quyền kinh doanh độc lập. Trên bề ngoài, quyền kinh doanh than đá nằm trong tay một số quyền quý ở Bắc Kinh.
Vài chục năm trước thành phố Đại Hoa ở tỉnh Tây xây dựng thành một thành phố hiện đại hóa, trạm khai thác than theo dạng của nước Đức, sạch sẽ, an toàn, quy mô hóa sản xuất. Kết quả trạm khai thác này vốn dĩ nên phát xạ mở rộng ra toàn tỉnh bị bắt thành sở hữu quốc gia, trên hành chính đều lệ thuộc trực tiếp Bắc Kinh!
Còn có nhà máy điện Thái Thành, là nhà máy nhiệt điện phát điện xây dựng lớn nhất toàn Châu Á. Nhưng sản phẩm điện lực lại dùng giá thấp tuyệt đối vận chuyển về tỉnh Tô. Tại sao tỉnh Tây phải thâm hụt tiền để làm ra cống hiến không thể xóa nhòa cho tỉnh Tô? Một câu nói, sự đòi hỏi lợi ích quốc gia.
Quốc gia chẳng những tranh lợi với nhân dân, mà cũng tranh lợi với các tỉnh. Tỉnh Tây dưới sự khống chế của quốc gia hùng mạnh, lại cống hiến tài nguyên cho quốc gia, đem sự nghèo nàn, lạc hậu và ô nhiễm để lại cho tỉnh. Mà cứ như vậy mãi, tỉnh Tây cuối cùng nhận được cái gì?
Hậu quả nghiêm trọng của việc khai thác quá giới hạn là khiến một nơi nổi tiếng về than đá, tất cả bị khai thác sạch. Toàn bộ tỉnh Tây, bao gồm cả Tấn Dương, trong tình cảnh một phần tám diện tích vì khai thác mà đào bới khắp nơi. Chính là nói, bây giờ một phần tám người dân tỉnh Tây sống ở các nhà lầu trên không. Không biết khi nào thì có thể một bước giẫm lên khoảng không, sau đó là ác mộng sâu không thấy đáy.
Tỉnh Tây trở thành khu thí nghiệm cấp quốc gia toàn khu vực, không thể chỉ hô các con số mà không thay đổi hành động thực tế, không giơ tay xin chính sách thiên lệch của quốc gia. Không đem quyền tự chủ nắm trong tay bản thân, ngày mai của tỉnh Tây, vĩnh viễn là một bầu trời mờ mịt và đầy sương đen.
– Lãnh đạo, hành trình ngày mai đã sắp xếp xong, mời lãnh đạo xem một chút.
Đường Thiên Vân đem sắp xếp hành trình chuyển đến trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khoát tay, không xem, cười tủm tỉm nói:
– Không cần sắp xếp hành trình, hành trình bị làm lộn xộn rồi. Ngày mai, có một vở kịch càng náo nhiệt muốn diễn, nếu tối không nhầm, Lôi Trị Học đã biết tôi đến Tấn Dương.
Đường Thiên Vân khá là ngạc nhiên:
– Sao lại có thể chứ?
– Sao lại không thể chứ?
Trong lòng Hạ Tưởng đã có dự liệu trước:
– Sau khi Đông Phương Hiểu quay về đã báo cáo với Lôi Trị Học rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |