Trong ba ngày này, hắn hưởng thụ một thời gian nhàn nhã hiếm có, có hai mỹ nữ bầu bạn, lại có Hạ Đông, Tiểu Linh vui đùa ầm ĩ, còn có Liên Hạ nghịch ngợm, khiến hắn đã lâu mới được đắm chìm trong hạnh phúc gia đình, không khỏi xúc động trong lòng – cuộc sống bận rộn quá, cũng quên mất hạnh phúc là cái gì.
Hạnh phúc là cái gì? Chính là người nhà đoàn tụ, chính là người hắn yêu và người yêu hắn được an tâm.
Nhưng là một người làm chính trị, hạnh phúc của Hạ Tưởng có hạnh phúc nhỏ và hạnh phúc lớn. Hạnh phúc nhỏ của hắn là gia đình mỹ mãn, hạnh phúc lớn của hắn là dân chúng an khang.
Đánh bại đối thủ không phải mục đích, mục đích là thông qua việc đánh bại đối thủ, nắm trong tay quyền lực và tài nguyên xã hội, để không ai khống chế phân phối được của cải xã hội, tài nguyên xã hội cùng với làm sạt lở giá trị xã hội, một lần nữa trở về quỹ đạo bình thường.
Cho dù Hạ Tưởng hiểu, giấc mộng của hắn có lẽ bởi vì quá lớn mà không thể thực hiện, nhưng hắn có tin tưởng từng bước đẩy mạnh, hy vọng lúc hắn còn sinh thời, có một ngày có thể nhìn thấy mọi người có thể thỏa thích cười vui dưới trời xanh mây trắng, không cần lo lắng không khống chế được xe đặc quyền đâm tới, không cần lo lắng dầu ăn làm từ dầu cống ngầm, càng không cần lo lắng ăn phải thực phẩm có độc, cũng không phải nhìn chằm chằm miệng nhóm mấy lão làng trong Ủy ban Kế hoạch và Phát triển mỗi ngày, e sợ là tâm trạng của bọn họ lại ảnh hưởng tới giá cả ăn uống…
Không tồi, cho dù mục tiêu xa xôi, cho dù con đường dài lâu, Hạ Tưởng vẫn kiên nhẫn đi bước đầu tiên!
Từ những hành động đằng sau và thúc đẩy mạnh mẽ thủ đoạn chính trị, lại vận động lực lượng tư bản hùng hậu, Liên Nhược Hạm chỉ phải trả giá khá thấp để thu mua thành công hai doanh nghiệp thực phẩm, đạt được cổ phần có quyền kiểm soát, cũng quyết định tổ chức lại hai doanh nghiệp thực phẩm. Cho dù có lợi ích kinh doanh, cũng muốn vì nước mà đi đầu trong tất cả doanh nghiệp thực phẩm cả nước, sản xuất chính quy, an toàn thực phẩm.
Đồng thời để được tác dụng tạo quy định tốt, Liên Nhược Hạm quyết định đầu tư 10 tỷ dựng lên mô hình nhà máy gia công thực phẩm tại tỉnh Yến. Thị trường cần người đứng lên, cần lực lượng tư bản cực mạnh để thực hiện quy định, Liên Nhược Hạm là người số một có năng lực, có thực lực, cũng có nghĩa vụ đảm đương thực hiện quy định.
Người yêu nước chân chính, không phải vì vấn đề quốc gia như vậy như vậy mà trốn tránh, mà là kiên định làm từ chuyện nhỏ, vùi đầu làm, vì ngày mai càng tươi đẹp mà cố gắng phấn đấu. Có bao nhiêu quan lớn được Đảng giáo dục nhiều năm lại được nhân dân chịu đựng nuôi dưỡng thành mập mạp béo phì, sau khi kiếm đầy tiền tài, vỗ béo thân mình, không đối nhân xử thế giúp dân hạnh phúc, chỉ cầu phúc lợi vì người nhà.
Tin tưởng lực lượng tư bản hùng hậu của Liên Nhược Hạm mới có thể như thêm một đôi cánh hỗ trợ cho giấc mộng của Hạ Tưởng mà cất cánh bay lên, khiến Hạ Tưởng từng bước thực hiện được kế hoạch tốt đẹp trong lòng.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không mù quáng lạc quan, hiện giờ chỉ mới đi xong được bước đầu tiên trong ngàn dặm trường chinh, con đường về sau, vẫn sẽ vô cùng gian nan hiểm trở. Bởi vì thế lực bảo thủ trong nước đã nhiều năm, tuy rằng đã thể hiện ra sản xuất lạc hậu, nhưng tất cả không chịu rời khỏi sự lạc hậu, sẽ vì bảo vệ lợi ích của chính mình mà mạnh mẽ vồ đến, không tiếc một trận chiến nào.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 20 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-20-full/
Đọ sức ở địa phương, bình thường đều là làm cho có, cái gọi là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cho dù đến nông nỗi đập bàn chửi má nó, sau khi mắng xong, thì lại làm bộ nhiệt tình bắt tay, làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nhưng với quân đội thì không được.
Phân chia phe phái trong quân đội, so với địa phương thì có tính tổ chức càng nghiêm mật hơn, không phải người đứng đầu rơi đài mà cây đổ bầy khỉ tan, nói cách khác, chính là chết mới hết bổn phận.
Đám người Viên Vạn Minh bị Trần Hạo Thiên giam ở trung đoàn, tuy đối đãi không tồi, vừa không phải trông giữ, cũng không phải chính thức giam giữ, không khác giam lỏng lắm, ăn uống chiêu đãi đàng hoàng, nhưng làm cho người ta nghẹn khuất thật sự!
Hơn nữa trước đây, Trần Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, hai gã quan quân quân khu Dương Thành lên tiếng trả lời đã bỏ mạng, việc này rốt cuộc phải tính như thế nào?
Viên Vạn Minh hy vọng Ngô Hiểu Dương sớm bình phục, trở về quân khu Dương Thành chủ trì đại cục, đòi lại công lý cho thỏa đáng với tỉnh ủy Lĩnh Nam, với Hạ Tưởng.
Viên Vạn Minh biết, Ngô Hiểu Dương gặp đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, khẳng định có thể một lần nữa có quyền to quản lý, nói không chừng còn có thể gặp họa hóa phúc, một bước lên mây. Cũng không có cách nào khác, chỉ vì hậu trường của Ngô Hiểu Dương quá mạnh mẽ cứng rắn, hơn nữa Ngô Hiểu Dương cũng có nhiều tiền.
Hiện tại tình thế trong quân đội chính là, có tiền là có tất cả. Ngô Hiểu Dương từ thiếu tướng lên tới trung tướng, dựa theo lý lịch kinh nghiệm vốn không nên nâng cao, nhưng Ngô Hiểu Dương vừa ra tay vài trăm triệu, kết quả ông ta thay chỗ cho người có tên khác.
Trong lúc Ngô Hiểu Dương đảm nhiệm lãnh đạo quân khu ở thành phố Hạ Giang, từng đầu cơ trục lợi qua tay một mảnh đất. Lúc ấy giá mua là mấy ngàn một mẫu, giá bán ra cũng phải mấy trăm triệu một mẫu, vừa chuyển tay, Ngô Hiểu Dương buôn bán lời ước chừng vài tỷ. Dựa theo quy định hẳn là nộp lên trên, nhưng ông ta lại cất toàn bộ vào hầu bao mình.
Đối với lịch sử phát tài của Ngô Hiểu Dương, Viên Vạn Minh có biết một phần, quân hàm thiếu tướng của gã cũng tiêu phí một con số kinh người thông qua tay Ngô Hiểu Dương mua vào. So với bất cứ kẻ nào thì gã chính là người hy vọng nhất Ngô Hiểu Dương có thể một lần nữa có được quyền to, có Ngô Hiểu Dương ở đây, gã còn có chỗ ở, có tiền đồ, có tiền để kiếm.
Nhưng tính cả gã là tổng cộng hơn mười quan quân, bị tỉnh ủy Lĩnh Nam giam giữ mấy ngày, cũng không có chút dấu hiệu phóng thích. Hơn nữa còn ngăn cách quan hệ với bên ngoài, ở Bắc Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng hoàn toàn không biết gì cả. Thời gian càng lâu, Viên Vạn Minh lại càng bực bội, chẳng lẽ, Tư lệnh Ngô thật sự bị đánh bại sao?
Làm sao có khả năng này? Với mạng lưới quan hệ của Tư lệnh Ngô ở quân ủy, với số tiền lớn của Tư lệnh Ngô, làm sao mà thời khắc mấu chốt không ai bảo ông ta? Không thể thế được!
Lòng Viên Vạn Minh nóng như lửa đốt, Ngô Hiểu Dương tuy rằng không phải cha gã, nhưng hiện tại trong mắt gã, so với cha còn thân hơn. Nếu Ngô Hiểu Dương thật sự có chuyện, so với cha mẹ chết thì gã còn khó chịu hơn gấp trăm lần.
Chịu đựng nỗi thống khổ dày vò suốt hai ngày, cuối cùng… cũng có động tĩnh.
Là động tĩnh, không phải tin tức, nói đúng hơn là hiện tại Ngô Hiểu Dương rốt cuộc thế nào, vẫn không thể biết, cũng may gã và hơn mười quan quân đều được phóng thích. Sau khi bị giam giữ gần một tuần, rốt cục lại có thể thấy ánh mặt trời, tam trạng Viên Vạn Minh vô cùng xúc động.
Nhưng khi thấy có người đến, mọi sự xúc động của gã đã không còn, thay vào đó chính là căng thẳng và áp lực.
Đúng vậy, người trước mặt gã, chính là Hứa Quan Hoa với vẻ mặt cười nhạt.
Hứa Quan Hoa xuất hiện, có phải để thông báo Tư lệnh Ngô đã đại bại? Lòng Viên Vạn Minh vô cùng bất an.
Nhưng Hứa Quan Hoa không trả lời bất luận là nghi vấn gì của Viên Vạn Minh, chỉ thản nhiên bắt tay Viên Vạn Minh, mời Viên Vạn Minh lên xe anh ta, những người còn lại đều lên chiếc xe đi theo.
Viên Vạn Minh chú ý tới một chi tiết, khiến gã hơi sốc – trừ gã ra thì quan quân còn lại, trên cơ bản cứ hai người lên một chiếc xe, hơn nữa mỗi xe còn có hai đặc vụ cùng đi, không phải lễ nghi tiếp đãi, mà giống giám sát!
Lẽ nào… gã không kìm nổi lạnh lùng hỏi Hứa Quan Hoa một câu:
– Hứa tướng quân, không biết anh nhận được mệnh lệnh gì, tôi muốn hỏi một chút, vì sao chúng tôi bị giám sát?
Hứa Quan Hoa vẫn thản nhiên cười:
– Vạn Minh, anh đa nghi quá, không phải giám sát, chỉ là làm theo phép.
Vừa nói xong, giơ tay mời,
– Mời lên xe, tôi còn có chuyện cần nói với anh.
Viên Vạn Minh tim đập nhanh hơn, vẻ mặt Hứa Quan Hoa chắc chắc mà tự tin, đối với gã mà nói cũng không phải chuyện tốt, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì bất lợi cho chính mình!
Sau khi lên xe, Viên Vạn Minh cảm thấy hơi khô miệng khô lưỡi, bảo Hứa Quan Hoa lấy nước uống, kết quả Hứa Quan Hoa có lẽ là cố ý, không ngờ ngay cả nước cũng không có, thậm chí không tiếp lời của gã, trực tiếp đi vào vấn đề chính:
– Đồng chí Viên Vạn Minh, tôi đại diện cho quân ủy nói chuyện với anh, hy vọng anh ăn ngay nói thật, có một nói một, để được hưởng khoan hồng.
Đầu óc Viên Vạn Minh “Ù ù” một tiếng, cái gì mà được hưởng khoan hồng, chẳng lẽ quân ủy đã hạ lệnh tiến hành quân lệnh với gã? Gã cảm thấy cổ họng khát nước, không trực tiếp trả lời Hứa Quan Hoa, mà muốn nước uống:
– Phiền anh cho tôi một chai nước.
Hứa Quan Hoa lạnh lùng nói lại một câu:
– Đồng chí Viên Vạn Minh, xin anh nghiêm túc một chút, không cần phải như vậy không được gì cả. Xin anh thành thật giải thích rõ ràng vấn đề Ngô Hiểu Dương tham ô, và mạng lưới quan hệ của nhân vật đứng sau Ngô Hiểu Dương, tranh thủ lập công chuộc tội, tôi sẽ xin lãnh đạo quân ủy ra chỉ thị, khoan hồng cho anh.
Viên Vạn Minh lúc này xem như hoàn toàn hiểu ra chuyện gì, thấy ô tô đã chuyển động, anh ta bị kẹp ở giữa, bên phải là Hứa Quan Hoa, bên trái là cảnh vệ viên. Cảnh vệ viên vẻ mặt lạnh lùng, xem ra chỉ cần anh ta hơi hành động, sẽ bắt lại ngay.
Viên Vạn Minh sợ hãi:
– Tôi muốn gặp Tư lệnh Ngô.
Hứa Quan Hoa lạnh lùng cười:
– Anh muốn đi tìm cái chết sao?
Câu trả lời này thật sự khéo léo, lập tức khiến Viên Vạn Minh lạnh từ đáy lòng, chẳng lẽ Tư lệnh Ngô đã chết?
– Thời gian rất quý giá.
Hứa Quan Hoa giơ tay lên nhìn đồng hồ.
– Anh chỉ có mười phút thôi.
Mười phút sau, đoàn xe đi vào một địa điểm bí mật, vẫn chưa trở lại quân khu Dương Thành. Ngoại trừ Viên Vạn Minh, quan quân còn lại đều bị đuổi xuống xe, bị tập trung ở một chỗ, bị binh lính ép vào một chiếc xe tải kín không kẽ hở. Từ thái độ thô bạo của binh lính và động tác đẩy người mà phán đoán, không có chuyện gì tốt.
Viên Vạn Minh bắt đầu loạn, tâm loạn như ma, Hứa Quan Hoa lại giơ tay xem đồng hồ, không chút để ý nhìn anh ta một cái:
– Viên Vạn Minh, cơ hội cuối cùng, nếu anh không nói, mời anh xuống xe…
Xuống xe có thể có chuyện gì tốt? Viên Vạn Minh liên tục lắc đầu:
– Tôi không xuống xe, tôi muốn gặp lãnh đạo quân ủy, tôi muốn gặp chính ủy.
Hứa Quan Hoa đã hết kiên nhẫn, vung tay lên, cảnh vệ viên liền kéo Viên Vạn Minh xuống xe. Đường đường thiếu tướng Viên Vạn Minh mà như kẻ lưu manh vô lại, hai tay giữ chặt cửa xe, gần như kêu rên:
– Tôi nói, tôi nói…
Hứa Quan Hoa thắng lợi mỉm cười, vung tay lên, Viên Vạn Minh lại được đưa vào xe.
Chờ sau khi ô tô của Hứa Quan Hoa đi khỏi, gần hai mươi quan quân ở lại, bị bịt kín mắt, sau đó đẩy mạnh vào bên trong một kho hàng bỏ hoang.
Có thể là tiếng súng rất vang, có thể là ô tô đi không đủ xa, tiếng súng liên tiếp truyền tới xe. Trong nháy mắt, sắc mặt Viên Vạn Minh trở nên trắng bệch! Thật hay cho một hồi cải tổ lớn máu chảy đầm đìa, hay cho một phen tính sổ sau khi cải tổ.
Hơn mười người thiếu tá, trung tá thậm chí bao gồm thiếu tướng, trong nháy mắt bị bắn hạ, lấy máu chảy đầm đìa để tuyên bố sự thật Ngô Hiểu Dương đã chết, cùng với sự thay đổi lớn sắp đến trong quân đội từ trên xuống dưới.
Viên Vạn Minh không biết, đây mới chỉ là bắt đầu! Thế lực Ngô Hiểu Dương nuôi dưỡng, mưu hại quan lớn địa phương, cái giá phải trả… Vô cùng đau đớn thê thảm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/02/2018 08:36 (GMT+7) |