Thật ra với Hạ Tưởng mà nói, tất cả đều trong dự đoán, việc thăng tiến của Thi Khải Thuận là ý nên có trong đề, cho dù không có thất bại lúc trước của Ngô Hiểu Dương, việc thăng tiến của Thi Khải Thuận cũng sẽ thúc đẩy thuận lợi.
Đương nhiên, nếu lão Cổ và Phù Uyên cứ muốn cản trở, việc bổ nhiệm của Thi Khải Thuận cũng sẽ nảy sinh rắc rối, thậm chí có khả năng sẽ thất bại trong gang tấc. Nhưng lão Cổ và Phù Uyên lại không ngang ngược cản trở, ngược lại còn âm thầm thuận thế đẩy mạnh về phía trước một bước
Nếu không phải là lão Cổ và Phù Uyên trợ lực, việc bổ nhiệm của Thi Khải Thuận có thể tới năm sau mới xong. Sở dĩ đẩy mạnh về phía trước, là tự có ý sâu xa.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 18 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-18-full/
Gần đến cuối năm, năm này, sẽ có rất nhiều người không dễ sống.
Ngô Hiểu Dương chính là một trong số đó.
Ngô Công Tử bị giữ lại trong Ủy ban kỷ luật tỉnh, đã không phúc thẩm, lại không thả người, tương đương với việc tạm giam trá hình. Ngô Công Tử lớn từng này, vẫn chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, tuy Ủy ban kỷ luật tỉnh cho y ăn ngon uống ngon phục vụ đàng hoàng, nhưng lại hạn chế tự do cá nhân, y mỗi ngày đều cãi nhau gây sự, nhưng chẳng có ai cãi lại y cũng chẳng có ai để ý đến y, xem như y không tồn tại vậy.
Không xử cũng không thả người, thì rõ ràng là bỏ rơi người ta rồi.
Ngô Hiểu Dương sao có thể nuốt được cái giận này? Y mấy lần cho người đến Ủy ban kỷ luật tỉnh can thiệp, yêu cầu thả người, câu trả lời của Ủy ban kỷ luật tỉnh cứ vẫn là cách trả lời lấy lệ kiểu giải quyết việc chung:
– Nhận mệnh lệnh của Chính ủy, đợi thông báo bước tiếp theo.
Quả thật là đùn việc! Ngô Hiểu Dương giận sôi gan, Ủy ban kỷ luật tỉnh nhận mệnh lệnh của quân đội chỗ nào, càn quấy. Nhưng ngoài việc oán thầm ra, y vẫn thật sự không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì lời bảo tạm giữ Ngô Công Tử là Trần Hạo Thiên đích thân nói ra. Nói cách khác, trừ khi Trần Hạo Thiên đích thân gật đầu, tất cả mọi cố gắng đều là vô ích, bên Tỉnh ủy đều có thể trốn tránh trách nhiệm một cách vô sỉ.
Nhưng Trần Hạo Thiên gần đây cứ bận tối mắt tối mũi, đừng nói Ngô Hiểu Dương có thể gặp mặt Trần Hạo Thiên, đến điện thoại của Trần Hạo Thiên cũng gọi không được. Mỗi lần đều là thư ký Hạ Sinh Nam của Trần Hạo Thiên nghe điện thoại, nói qua loa vài câu giải quyết việc chung, sau đó nói đã ghi chép trong hồ sơ, Trần Hạo Thiên sẽ điện lại ngay… Mỗi lần đều là không có câu dưới.
Hạ Sinh Nam cũng mang họ Hạ, từ đó, Ngô Hiểu Dương đều không có cảm tình với tất cả những người mang họ Hạ trong thiên hạ.
Ngô Hiểu Dương chỉ biết, tiếp sau khi y bị Hạ Tưởng trừng trị, lại bị Trần Hạo Thiên đùa giỡn một vố.
Thù này không báo, thề không làm người, Ngô Hiểu Dương nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, Ngô Hiểu Dương cũng biết, Hạ Tưởng cũng vậy, Trần Hạo Thiên cũng vậy, tạm thời không muốn làm gì Ngô Công Tử, chẳng qua là muốn ràng buộc một khoảng thời gian, thời gian mà đến, thì sẽ thả người.
Trong căn biệt thự xa hoa rộng lớn của Ngô Hiểu Dương, Thi Khải Thuận ngồi trên chiếc ghế so pha trị giá bốn trăm ngàn, nhìn về phía mấy cây quý trị giá một trăm mấy mươi ngàn trong vườn, lòng lo canh cánh nói:
– Thủ trưởng, nghe nói Phù Uyên lấy anh khai đao ra uy, Nam Quốc Chi Xuân có phải là quá chướng mắt không?
Nam Quốc Chi Xuân chiếm đất hơn sáu mươi mẫu, không đâu là không lộ ra vẻ xa hoa và quý báu, đến cả biệt thự và cây cối bên ngoài, phong cảnh, giá trị cao tới tỷ mấy, ở nơi đông đúc giàu có, cũng là sự xa hoa số một số hai.
– Một tên Phù Uyên, vẫn không động nổi tôi!
Ngô Hiểu Dương ngồi đối diện với Thi Khải Thuận, quay đầu nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Thi Khải Thuận nói:
– Tống Cương, gần đây Hứa Quan Hoa có hành động gì khác thường không?
Tống Cương tuổi trên dưới 40, quân hàm đại tá, mắt to mặt chữ điền, tướng mạo quân nhân rất có uy vũ, tuy nhiên người hiểu y đều biết, dưới khuôn mặt rộng lớn của y, ẩn chứa tâm tư tinh tế không hề rộng lớn.
– Hứa Quan Hoa gần đây rất an phận, không có gì khác thường, nhớ nhà canh cánh, chuẩn bị về Bắc Kinh mừng năm mới. Trái lại tên Mộc Phong kia có hơi hoạt động mạnh, kết giao không ít sĩ quan phía Bắc, rất thân thiết với bọn họ.
Nếu nói Thi Khải Thuận là nhân vật cố vấn của Ngô Hiểu Dương, thì Tống Cương chính là tay đấm của Ngô Hiểu Dương.
– Ồ…
Ngô Hiểu Dương đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Miền Bắc lúc này, vẫn là mùa đông giá rét đất trời, nhưng mùa đông Dương Thành, màu xanh có thể thấy ở mọi nơi, có lạnh thêm nữa, cũng sẽ không đóng băng.
– Gần đây tình thế rất không có lợi.
Ngô Hiểu Dương vẫn luôn điềm tĩnh sau khi ngây người một lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
– Trần Hạo Thiên được Hạ Tưởng giúp, đang đối đầu với bên Tây Nam, có dấu hiệu chuyển bại thành thắng. Bên Tỉnh ủy Lĩnh Nam tung ra hành động đặc biệt, rõ ràng là sao chép lại kiểu mẫu Tây Nam, nhưng yêu cầu lại cao hơn so với kiểu mẫu Tây Nam, thăng hoa hơn một bước, là cho thấy một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa, Tây Nam yên ổn, Lĩnh Nam mới có gió.
– Sao lại có thể?
Thi Khải Thuận giật mình.
– Chẳng phải nói cuối cùng đã là thái độ tán thành đối với việc người nào đó bên Tây Nam vào thường vụ rồi sao, ngoài Thủ tướng ra, Tây Nam có được mức ủng hộ rất cao. Một tên Hạ Tưởng, chẳng qua chỉ là cán bộ cấp phó, hắn có thể ảnh hưởng được đại cục sao?
– Tôi trước đây cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại lại rất lo lắng, bởi vì mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng quá phức tạp, nếu tính toán cẩn thận, trong nước ít nhất có bốn năm tỉnh có nhân vật số một số hai có quan hệ riêng tư thân mật với hắn, thậm chí có thể nói, hắn có sức ảnh hưởng chi phối quyết định của bọn họ.
Ngô Hiểu Dương cũng không đơn giản, ít nhất y đã thấy được một điểm mấu chốt.
– Người đánh đen bên Tây Nam đó là tạo ra thanh thế, cũng khiến Trần Hạo Thiên mất đi không ít phần. Lúc đó Trần Hạo Thiên trăm phương ngàn kế cứ muốn điều Hạ Tưởng đến Lĩnh Nam, tôi cho rằng Trần Hạo Thiên là muốn lợi dụng Hạ Tưởng cậy nhờ thế lực gia tộc, bây giờ nghĩ, vẫn là bị Trần Hạo Thiên mê hoặc, điều mà Trần Hạo Thiên nhìn trúng chính là quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tống Triều Độ.
Nếu Hạ Tưởng chính tai nghe được lời của Ngô Hiểu Dương, sẽ nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên với Ngô Hiểu Dương.
– Bí thư Tỉnh ủy Cát Giang Tống Triều Độ?
Thi Khải Thuận cũng hiểu ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.
– Tỉnh Cát Giang là đại bản doanh của người Tây Nam kia, hay, đúng là chiêu hay, giải quyết tận gốc.
– Cục trưởng thành phố Cương Sơn bị bắt rồi.
Ngô Hiểu Dương châm một điếu xì gà Cuba đắt tiền, hít sâu một phát, nhả ra những vòng khói tròn to to.
– Lúc ban đầu, Phó chủ tịch thành phố Cương Sơn chết đuối dưới sông, bị cảnh sát nhận định là tự sát… Phó chủ tịch thành phố nhảy sông tự sát? Một phó chủ tịch thành phố tự sát, một Cục trưởng bị bắt, đặt vào một tỉnh đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc, rất nhiều người đều không chú ý nguyên nhân bên trong.
Tống Cương nhạy bén nắm được một điểm:
– Thủ trưởng, có phải là có thể nói, Tống Triều Độ đã đang thay Trần Hạo Thiên sắp đặt?
Ngô Hiểu Dương khen ngợi gật đầu:
– Nói cách khác, là đang chụp vào vị Tây Nam kia.
Thi Khải Thuận không hiểu được ngay:
– Sự việc cũng nhỏ quá, căn bản không gây tổn thương nổi một ngón tay của vị Tây Nam kia.
– Ngu!
Ngô Hiểu Dương đột nhiên nổi giận chửi Thi Khải Thuận một câu.
– Không gây tổn thương nổi một ngón tay? Khải Thuận, tầm nhìn của cậu nông cạn quá, đâu chỉ là một ngón tay, hoàn toàn có thể đau gân động cốt, tháo thẳng một cánh tay của vị Tây Nam kia!
– Trương Định Đội?
Thi Khải Thuận biết đã nói sai, không nên nhắc đến hai chữ “ngón tay”, cũng không lo giải thích, bởi vì y lập tức nghĩ ra được gì đó, buột miệng nói ra.
– Hạ Tưởng tính toán cũng quá lợi hại.
Ngô Hiểu Dương lạnh lùng nói:
– Không chỉ là Hạ Tưởng tính toán lợi hại, Tống Triều Độ tính toán cũng rất lợi hại, phải nói, là với thế lực đối đầu mà Hạ Tưởng cầm đầu, tính toán đều vô cùng lợi hại.
– Nếu diệt trừ Hạ Tưởng, giữa Tống Triều Độ và Trần Hạo Thiên mất đi cầu nối, không có lực gắn kết, sẽ có lợi với tổng thể tình thế không?
Tống Cương dùng kế không được, lại thích dùng sức, vẫn cứ tin rằng bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề.
– Sự việc quân khu tỉnh Tương năm đó, quân khu Dương Thành vẫn còn không ít anh em canh cánh trong lòng, chỉ cần lệnh xuống một tiếng, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ…
Thi Khải Thuận tuy là quân nhân, tuy cũng rất bạo lực, nhưng vẫn chưa từng nghĩ phải làm hại Hạ Tưởng, không khỏi giật mình nói:
– Hạ Tưởng tuy chưa thể tính là phe cánh chính cống, nhưng cũng là tướng yêu của Thủ tướng.
– Tướng yêu của Thủ tướng thì đã làm sao?
Tống Cương trừng mắt lên, bĩu môi phản đối.
– Ngay đến Thủ tướng năm đó suýt nữa cũng bị…
– Được rồi, bớt nói sàm đi.
Ngô Hiểu Dương chặn lời Tống Cương, không để y tùy tiện nói lung tung thêm nữa.
– Phải đấu bằng lý lẽ, không được đấu bằng vũ lực. Hiện tại cách phân rõ thắng bại còn sớm, không đáng lộ con át chủ bài trước.
Thi Khải Thuận hiểu rõ tính cách của Ngô Hiểu Dương, lại nghe ra được ngụ ý của Ngô Hiểu Dương, chính là nếu đến lúc nguy cấp, không loại trừ khả năng ra tay với Hạ Tưởng, bây giờ… để xem đã.
– Khải Thuận, cậu hiện tại nắm giữ quân khu Lĩnh Nam, cũng xem như tiến một bước rồi, lại vào Ủy ban thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam, phải cố gắng làm vài trò với Hạ Tưởng.
Ngô Hiểu Dương đứng dậy đi ra ngoài, Thi Khải Thuận và Tống Cương vội vàng theo sau.
Vào trong vườn, góc vườn vừa trải qua một trận mưa hơi có chút ẩm ướt u ám, hạt mưa dính trên lá cây và đóa hoa, chiếu rọi ra ánh nắng rực rỡ đủ màu. Không khí vô cùng mát mẻ, là thời khắc sáng sủa sau cơn mưa.
– Tỉnh ủy Lĩnh Nam, cậu có thể tranh thủ được trong Ủy viên thường vụ có Khang Hiếu, Mưu Nguyên Hải, đồng thời, Tư Anh, Trì Vĩnh Lệ cũng có thể có hy vọng tranh thủ một chút, những người khác, tiếp xúc rồi hẵng nói. Tuy nói Trần Hạo Thiên là Ủy viên Bộ chính trị, nhưng gã cũng phải tôn trọng hội nghị thường vụ, sẽ không độc đoán ở Tỉnh ủy. Cậu ở Tỉnh ủy, cho dù là khống chế không nổi hội nghị thường vụ, cũng không thể để Hạ Tưởng việc gì cũng thuận lợi.
– Tống Cương, cậu tiếp tục quan sát chặt chẽ Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, nghĩ cách, khiến Hứa Quan Hoa và Mộc Phong xảy ra chút chuyện, chú ý, không được có chuyện lớn, chuyện nhỏ là được, có thể làm loạn bố trí của đối phương, đảo loạn tầm mắt của Hạ Tưởng, sau đó lại…
Ngô Hiểu Dương cũng đưa ra chỉ thị với Tống Cương.
So với vẻ mặt khổ sở của Thi Khải Thuận, Tống Cương mặt mày hưng phấn:
– Không vấn đề gì, xin tư lệnh yên tâm, tôi sớm đã muốn xử lý Hứa Quan Hoa rồi, sớm gai mắt hắn. Còn tên Mộc Phong kia, ngày ngày làm bộ như có bản lĩnh lắm vậy…
Ngô Hiểu Dương không hài lòng chặn lời của Tống Cương:
– Bớt nói mấy câu vô ích, làm thêm mấy việc có ích.
Thi Khải Thuận tiếp tục câu chuyện:
– Hứa Quan Hoa từ Lam Hải trở về, nghe nói lão Cổ và Phù Uyên cũng đi Lam Hải, nhưng lại không về cùng với Hứa Quan Hoa, cũng không biết là đi Bắc Kinh rồi, hay là vẫn còn ở Lam Hải?
– Chỉ sợ đã không về Bắc Kinh, cũng không còn ở Lam Hải, có lẽ là đi thành phố Mai Hoa rồi…
Ánh mắt Ngô Hiểu Dương nhìn về phía xa xăm.
– Các cậu không được quên, Lĩnh Nam vẫn còn một thế lực gia tộc to lớn!
Thi Khải Thuận chợt bừng tỉnh, bỗng sợ hãi:
– Nhà họ Quý ở Lĩnh Nam?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/02/2018 12:36 (GMT+7) |