Hơn nữa, cho dù là Hứa Quan Hoa hay Hạ Tưởng, một người thuộc hệ thanh niên trai tráng trong quân đội, đường thăng tiến rộng mở, một người thuộc lực lượng hậu bị, quan chức cấp Thứ trưởng trẻ tuổi nhất trong nước, hơn nữa lại có mạng lưới quan hệ vững chắc. Với hai nhân vật tai to mặt lớn như thế, thì dù có mắt hay không, cũng không ai dám đi gây chuyện, tự tìm phiền phức cho mình làm gì.
Huống hồ kể cả chưa biết người ngồi trong xe là ai, nhưng chỉ cần thoáng nhìn đoàn quân hộ tống hoành tráng và đoàn xe rước dâu chiếc nào chiếc nấy đều đáng giá tiền triệu (*); cũng đủ biết kẻ ấy xuất thân tầm cỡ ra sao. Thật chả dại rước hoạ vào thân.
(*) 1 triệu RMB: tương đương với hàng tỉ VND
Thế nhưng, dường như trên thế gian luôn có những kẻ có mắt như mù.
Đoàn xe đi qua liên tiếp ba ngã tư, mà cảnh sát giao thông đều cho đi thoải mái, thậm chí còn có đôi phần quan tâm này nọ. Dù cho Hứa Quán Hoa chưa lên tiếng nhờ vả, nhưng đoàn xe đi trước mở đường đã nói lên tất cả. Nhưng khi đến ngã tư thứ tư, đoàn rước gặp một vấn đề nhỏ: trước mặt cũng có một đoàn rước dâu khác chặn đường tiến.
Xe đưa dâu nhà Hứa Quan Hoa đi từ phía đông sang phía tây, đoàn xe đưa dâu phía bên kia lại đi từ phía Nam sang phía Bắc. Hay sao 2 đoàn vô tình gặp nhau, đáng nhẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nhau. Nhưng vấn đề lại nảy sinh từ cái cột đèn giao thông.
Khi đoàn xe của Hứa Quan Hoa đi tới là lúc đèn xanh, đồng nghĩa với việc đoàn xe bên kia gặp đèn đỏ. Nào ngờ chiếc xe dẫn đầu của đoàn rước Hứa Quan Hoa vừa vượt qua ngã tư, theo sau mới chỉ có dăm ba chiếc chạy qua, thì đoàn xe của đối phương lại đột nhiên xông tới, định vượt đèn đỏ.
Nếu như bình thường, vượt đèn đỏ cũng chẳng sao. Nhưng ở cái Bắc Kinh rộng lớn này, chuyện gì chẳng thể xảy ra? Đừng nói là vượt đèn đỏ, đến vượt toa- lét còn có nữa là (**). Nhưng điều đáng nói là, 2 đoàn rước dâu: đoàn bên kia hùng hậu dễ đến mấy chục chiếc xe, đoàn rước nhà Hứa Quan Hoa cũng mấy chục xe đón dâu. Đoàn rước bên kia còn ỷ thế xe dẫn đầu là một chiếc Hummer. Nếu giờ có va chạm, ắt đoàn xe rước dâu của Hứa Quan Hoa tan đàn xẻ nghé.
(**): tác giả dùng lặp động từ, thay tân ngữ với ngụ ý mỉa mai những chuyện nực cười xảy ra ở Bắc Kinh.
Đoàn xe rước dâu kị nhất bị gián đoạn, bởi theo phong tục đó là điều không tốt lành gì. Lại thấy bên kia có hành động khiêu khích rõ rệt, Hứa Quán Hoa quyết không nhường đường. Chẳng phải đoàn xe của y đang đèn xanh mà tiến, rất hợp tình hợp lí hay sao.
Cái đám người đáng ghét bên kia, rõ ràng thấy bên này không có ý nhường đường, lại đang gặp đèn đỏ như thế, ít nhất theo phép lịch sự cũng nên nhường nhịn đôi phần; ngờ đâu đối phương dường như khí thế hừng hực, lại hùng hùng hổ hổ nhấn ga tiến tới, “uỳnh” một tiếng lao nhanh tới.
Có lẽ chiếc Hummer cũng biết lựa thời bắt nạt kẻ yếu. Vừa thoáng thấy trong đoàn rước bên kia có chiếc Volkswagon trông chả mấy bắt mắt, liền nhấn ga đâm thẳng. Đương nhiên bên kia đâu có biết người đang ngồi trên chiếc Volks là ai. Mà không, phải hỏi rằng không biết người lái chiếc Hummer là ai mà lại hành động như vậy, thoạt nhìn chỉ thấy đó là một người ngoài 30 tuổi, trông rất đỗi bình thường.
Lái xe Hummer có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, người ngồi chiếc Volks kia mới hôm trước còn diện kiến Thủ tướng, hôm qua gặp mặt hai vị Uỷ viên Bộ chính trị, và ngay tối qua thôi, còn ăn cơm với Chủ tịch Quốc hội.
Chưa cần nhắc đến chức vụ của người này, chỉ cần nhắc đến những nhân vật cấp cao hắn tiếp xúc cũng đủ làm cả Bắc Kinh xôn xao chấn động. Ấy là chưa kể chuyện ông Tưởng Tuyết Tùng chủ tịch thành phố gặp hắn cũng phải đôi phần nhiệt tình. Nhiều vị lãnh đạo trung ương đã nghe nhiều đến danh tiếng của hắn. Hôm nay hắn bị một chiếc Hummer ỡm ờ đâm, chưa cần vị lãnh đạo trung ương cao quý nào ra mặt, chỉ mình Tưởng Tuyết Tùng nổi cơn thịnh nộ thôi, thì dù người ngồi trong xe Hummer có là ai, cũng gánh không nổi cái trách nhiệm to lớn này.
Nhưng lúc này, người chủ chiếc Hummer chắc chẳng cần quan tâm hậu quả nghiêm trọng thế nào. Y chỉ cần biết húc xe lao tới, cắt đứt đoàn xe rước dâu bên kia, coi đó như một chiến thắng vẻ vang. Thế nên, dù xe chạy không quá nhanh, nhưng lại thục mạng lao tới, đâm sầm vào chiếc Volks.
Chiếc Volks thoắt phanh xe, thực hiện cú xoay mình tuyệt đẹp, tránh được cú đâm của chiếc Hummer hung hãn kia. Còn chiếc Mercedes- Benz ngay phía sau chiếc Volks không tránh kịp, va chạm với chiếc Hummer, đầu xe nát nhừ.
Lái xe Hummer xuống xe, lái xe Mercedes- Benz cũng mở cửa đi ra.
Người lái xe Hummer đầu để húi cua, tầm 30 tuổi, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trông như thể một thanh niên trai tráng. Ấy thế còn cắp thêm cặp kính, trông rõ ra vẻ văn võ song toàn.
Người lái xe Mercedes-Benz là một thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi, trông dáng yếu ớt. Là ai đấy nhỉ, người này Hạ Tưởng không quen, có lẽ là người của Dương Uy. Người này tuy gầy gò yếu đuối, nhưng lại hùng hổ tiến đến trước mặt người lái chiếc Hummer, giận dữ quát:
– Mày đi xe kiểu gì đấy? Mắt mày mù à? Hay không có não? Đèn đỏ còn dám lao tới đâm người, mày thích ăn đòn hử?
– Mày mới thích ăn đòn ấy!
Nghe thế người lái chiếc Hummer cũng trở nên hăng máu, gã bước vồn vã lên trước, nắm lấy cổ áo lái xe Mercedes-Benz, giơ tay đấm vào mặt kẻ kia:
– Mẹ mày, mày không nhìn thấy xe của tao là xe Hummer sao? Mày không biết đây là đoàn xe của công tử Ngô ư? Có biết thế nào là chó khôn không cản đường không? Hôm nay tao phải thay chủ mày dạy cho mày một bài học.
Vừa nói, gã lái xe Hummer vừa giương nắm đấm, định ra tay lần nữa, chợt nghe thấy một giọng nói sắc lạnh như băng vang lên từ phía sau:
– Dừng tay!
Quay đầu nhìn lại, gã thấy một người vóc dáng không cao cho lắm, ăn mặc rất đỗi bình thường, không nhìn rõ mặt kẻ ấy ra sao. Bởi kẻ kia đội trên đầu chiếc mũ rộng vành, toàn bộ khuôn mặt đều ẩn phía sau ấy, hơn nữa, hắn lại cố ý cúi đầu.
– Mày là ai? Định giở trò gì…
Gã lái xe Hummer cười đầy vẻ khinh miệt, giơ tay định túm lấy mũ của kẻ kia.
Cảnh tượng diễn ra ngay sau đó in dấu ấn sâu đậm trong tâm trí của Hứa Quan Hoa cùng cánh trai tráng trong quân đội, khiến niềm kính trọng của họ với Hạ Tưởng càng thêm sâu sắc, lại khiến hình ảnh Hạ Tưởng trong mắt bọn họ thêm phần lung linh hào nhoáng.
Gã lái xe Hummer vừa toan giơ tay ra, người đàn ông đội mũ như thể đang biểu diễn ảo thuật với mũ, hành động nhanh như chớp, túm lấy cổ tay gã lái xe, lật tay, xoay người, khoá chặt cánh tay tên kia sau lưng.
Cầm nã thủ!
Gã lái xe Hummer đau đớn kêu la, ngoác miệng chửi bới:
– Mẹ mày, thả tao ra, không tao giết mày!
Vừa chửi dứt tiếng, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, cánh tay phải đau đến tê dại, bất ngờ bị đối phương bẻ gập.
Rồi lại bị táng một đòn như trời giáng vào lưng, gã lái xe Hummer đau đớn, lại không thể tháo chạy, chỉ còn nước ngã gục nhục nhã như con chó ăn phân.
Hạ Tưởng ra tay nhanh gọn, vội trở về xe, hành động hệt cơn gió cuốn. Trong khi đám người quanh đó còn đương há hốc mồm kinh ngạc, nhốn nháo hoảng loạn, gã lái xe Hummer vẫn nằm bất động trên đường, chẳng khác gì một con ngựa tàn phế.
Ngày hôm nay, đoàn đưa dâu chủ yếu là người của Dương Uy, Nga Ni Trần và Hạ Tưởng; còn đoàn đón dâu, đương nhiên toàn là người Hứa Quan Hoa bố trí, đa số là quân nhân. Trong số ấy không thiếu những thiếu tướng, đại tá có quan hệ thân cận với Hứa Quan Hoa. Chí ít cũng phải hàng trung tá trở lên, mới đủ tiêu chuẩn đứng trong hàng ngũ đoàn đón dâu rầm rộ này.
Hành động kiêu ngạo của gã lái xe Hummer kia đã làm đám người đưa rước dâu tức giận. Mà đã động đến đám quân nhân, tức đã động đến những kẻ máu chiến, hung hăng hơn người. Lúc bấy giờ có hẳn một vị thiếu tướng với hai vị đại tá muốn ra mặt tự mình dạy cho tên lái xe kia một bài học. Đâm vào xe đưa dâu nhà người ta đã là phạm phải chuyện tối kị, còn dám ra tay đánh người, những tưởng tướng quân Hứa dễ bắt nạt thế sao?
Nào ngờ mấy vị tướng kia còn chưa kịp bước ra “chiến trường”, trận chiến đã kết thúc. Hạ Tưởng hành động mau lẹ, thân thủ dứt khoát. Độc nhất là chiêu cuối cùng nhẹ nhàng bẻ quặt tay đối thủ, khiến mấy vị quân nhân kia phải trầm trồ ngợi khen, có vị còn vỗ tay cổ vũ Hạ Tưởng.
Tuy Hạ Tưởng đã có ý khiêm tốn, đội mũ rộng vành để tránh có người nhận ra mình; nhưng mấy vị thiếu tướng, đại tá thân cận với Hứa Quan Hoa vừa nhìn là nhận ra Hạ Tưởng ngay. Trong đám quân tướng ấy, còn có những kẻ không phục việc Hứa Quan Hoa luôn đề cao Hạ Tưởng. Những kẻ này cho rằng, Hạ Tưởng chỉ là một kẻ rất đỗi bình thường chốn quan trường, chẳng có điểm nào nổi bật hơn người. Những lời tán tụng, ngợi khen nhiệt liệt của Hứa Quan Hoa dành cho Hạ Tưởng đã nói quá sự thật rồi.
Nhưng ngày hôm nay khi chứng kiến cảnh Hạ Tưởng “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha”, ấn tượng của những kẻ này với Hạ Tưởng đã thay đổi. Dân nhà binh, dù là thiếu tướng hay trung tướng, một mặt nào đó đều chuộng chính trực thẳng ngay, vô hình chung cũng có cảm tình với một cán bộ địa phương nghĩa khí và chính trực như Hạ Tưởng.
Chỉ trong chớp nhoáng, hình ảnh Hạ Tưởng đẹp đẽ hơn bội phần, để lại ấn tượng tốt trong lòng những vị lãnh đạo quân đội cao cấp về một người họ có thể tin tưởng, có thể kết giao.
Kì thật lúc ra tay Hạ Tưởng đâu có nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ không nhịn nổi trước sự kiêu ngạo, khoa trương của kẻ kia. Hơn nữa hiếm khi hắn được gia nhập đoàn đưa dâu, lại gặp kẻ chen ngang quấy rối, thật khiến hắn tức giận. Bởi ai cũng hiểu không được phép chen ngang đoàn đưa dâu. Đó là điều vừa bất lịch sự, vừa không phải phép.
Hạ Tưởng chưa cần biết đối thủ là ai, là người của Công tử Ngô hay Công tử Vũ (*) gì gì kia, một khi đã không hiểu lễ nghĩa như vậy, cứ cho một trận rồi tính sau. Một Hạ Tưởng đã lâu không ngó chân động tay, hôm nay rốt cục cũng vì nổi cơn thịnh nộ mà động thủ.
(*): họ Ngô và họ Vũ đọc gần giống nhau, chỉ khác thanh điệu, ý là Hạ Tưởng không quan tâm đối phương là ai.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không ngờ rằng hành động của mình đã gây nên hai hậu quả lớn: một là khiến đám quân nhân của Hứa Quan Hoa tin tưởng và công nhận hắn, hai là…
Vốn suy tính cẩn thận, Hạ Tưởng đánh người nhưng không để lộ mặt, ra tay xong nhanh chóng lên xe, tránh để đối thủ biết mình là ai. Nhưng có lẽ hắn đã lo xa. Hắn đánh người cho hả cơn giận xong, đối thủ của hắn cũng không dám ngo ngoe gì nữa.
Đúng vậy, là bên kia sai trước. Thế nhưng, trên đời này có những giống người không bao giờ nhận là mình sai, lại tự cho rằng mình có thể tự do hoành hành khắp thiên hạ này mà không ai có thể ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản. Vì thế gã lái xe Hummer vừa ngã xuống đất, từ trên xe một đám người ào ào bước xuống; kẻ nào kẻ nấy vênh váo tự đắc, diễu võ dương oai. Hơn nữa, những kẻ ấy không ngờ cũng là… quân nhân.
Hứa Quan Hoa thân là chú rể, vốn dĩ không nên giữa đường xuống xe. Nhưng thoáng trông sự việc ngày càng rắc rối, y đành bước xuống. Y vừa đặt gót xuống xe, tất cả quân nhân trong đoàn đón dâu cũng đồng loạt bước xuống, đứng sau lưng Hứa Quan Hoa. Cả thảy mấy chục người.
Mấy chục quân nhân đồng loạt xuất hiện, làm tắc nghẹn giao thông một vùng. Cảnh sát giao thông nhanh chân lẻn đi, không dám thực thi phận sự duy trì trật tự an toàn giao thông nữa.
Thấy có vẻ to chuyện, Hạ Tưởng nhíu mày.
Khi Hứa Quan Hoa bước tới, có lẽ phía bên kia cũng ước chừng có sự không ổn, bèn động loạt dừng bước nhường đường. Một người khoan thai tiến đến. Người này hơn 20 tuổi, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, miệng cười nham hiểm, bước đến trước mặt Hứa Quan Hoa, chủ động chìa tay:
– Hoá ra là anh Quan Hoa. Thất lễ! Thất lễ!
Hứa Quan Hoa cười mỉm:
– Ngô Công tử, rất hân hạnh gặp mặt!
Ngô Công tử kia lại cười cười nói:
– Ngờ đâu lại va phải xe đón dâu nhà anh Quan Hoa. Thật thất lễ quá! Ôi, tôi quên mất không chúc mừng anh cưới thêm lần nữa.
Mặt Hứa Quan Hoa đột nhiên biến sắc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |