Không đi đường trong sạch cũng không được, pháp luật ngước ngoài rất nghiêm, chỉ một chút đi đường ngang ngõ tắt, là bị phạt chết người như chơi!
Không giống như ở trong nước, bắt đầu từ sau năm 54, đến cách mạng văn hóa lên đến đỉnh điểm, sau khi những tín ngưỡng dân tộc và truyền thống mỹ đức của toàn dân tộc được làm mới lại. Cộng thêm pháp luật hiện tại không hoàn thiện, cho nên giới quan tham tiền tài, kẻ buôn thiếu đạo đức, xã hội xuống dốc không phanh, trượt dốc tới bến bờ nguy hiểm.
Không nói cái khác, nhưng chỉ nói đến chuyện sữa bột dê Phiến Dương có chứa mầm bệnh gây ung thư, khiến cho người ta cảm nhận được lương tâm của các công ty sản xuất đã bị chó ăn từ lúc nào rồi. Câu chuyện sữa có Melamine amine của sữa Tứ Ngưu qua không được bao lâu, thì lại đến sữa dê, giống như việc làm thế hệ đi sau thành sỏi đá, trực tiếp mắc những chứng bệnh nan y rồi.
Sữa bò là sữa của bò, không phải là sữa của người, thứ mà bò ăn, thì kết cấu dinh dưỡng không có lợi cho người hấp thụ, thế mà vô số người thờ phụng tôn trọng cái lý luận sai lầm gọi là một ly sữa làm hùng mạnh cả dân tộc của các chuyên gia.
Thực ra một ly sữa làm thối mặt cả một dân tộc mới đúng.
Nếu như ăn thịt uống sữa thật sự có thể làm cho con người ta khỏe khoắn thông minh, thì tình hình hiện nay của Mông Cổ nói lên điều gì? Đừng phớt lờ sự thực, không cần để ý đến những không công nhận sai lầm!
Thật ra thế hệ trước sáng lập ra kĩ thuật làm sữa đã sớm biết sữa cũng có một giới hạn dinh dưỡng hữu hạn, mà tác dụng phụ thì vô hạn, cho nên từ lúc đặt tên rất rõ ràng ngấm ngầm nói với người tiêu dùng, sữa Tứ Ngưu, sữa bò chết, uống hay không uống tùy bạn. (Trong tiếng Trung, phát âm của chữ ‘tứ’ trong ‘Tứ Ngưu’ giống với chữ ‘tử’: chết!)
Tên của sữa dê Phiến Dương cũng rất thú vị, không lừa người, lừa dê, thực ra nào phải Phiến Dương, thuần túy là một con bò lừa người!(Phiến: lừa)
Sữa từ bò một tên kinh doanh lừa người có chỉ số thông minh không cao cũng có thể uống chăng? Ở hiện tại đến tìm cả người tình đều phải tìm sinh viên như ngày nay, sữa được sản xuất từ một con bò chỉ có thể lừa một con dê, dùng để cho thế hệ sau thông minh hơn. Những người có suy nghĩ này , thì chỉ số thông minh cũng có chút vấn đề.
Cho nên Trình Nhất Dương rất kén ăn, gã từ bé không uống sữa bò. Sau khi gã đến Canada thấy không ít con cán bộ xung quanh gã mua xe đẹp tìm bạn gái ngoại quốc, gã cũng hoàn toàn không để tâm. Gã không khỏi nghĩ, những đứa trẻ nếu không uống sữa Tứ Ngưu thì cũng là sữa Phiến Dương mà lớn lên, thật là tội nghiệp biết bao.
Trình Nhất Dương khá kiêu ngạo, nhưng lại có tư cách để kiêu ngạo. Bởi vì xung quanh gã không ít gia đình có điều kiện hơn gia đình gã, bố cũng có quyền hơn bố gã, thậm chí còn đẹp trai hơn gã, nhưng không được tầm nhìn và quyết đoán như gã, lại càng không có được tinh thần và khả năng được như gã.
Trình Nhất Dương cũng ở nhà đẹp, đi xe sang, nhưng tiền do gã tự kiếm được. Tuy rằng lúc đầu tiền của gã không trong sạch, nhưng hiện tại tiền mà gã tiêu đều là lợi nhuận gã bán hàng trên mạng mà kiếm được.
Con người đều như vậy cả, đều tìm ra mặt ưu của bản thân. Trong một đám con cái của các cán cấp bộ trưởng thì Trình Nhất Dương có vẻ không hợp, chủ yếu là bởi vì đối phương xem thường gã, gã cũng chướng mắt với bọn con cán bộ cặn bã cứ mang theo tinh thần cũ kỹ phát huy những cái tốt đẹp mà ra nước ngoài đó.
Trình Nhất Dương kinh doanh hợp pháp nộp thuế đàng hoàng, không có gì là không trong sạch.
Cũng chứng minh một điểm rằng, thật ra người trong nước cũng có thể tuân thủ luật pháp, hà cớ gì trong nước hung hăng như chó mà ra đến nước ngoài lại thật thà như trâu, là vấn đề khiến người ta phải suy nghĩ. Cho nên kinh doanh ngày một lớn, năm ngoái tổng tiêu thụ 10 triệu đô la, năm nay đã lên đến 40 triệu đô la.
Vốn dĩ kinh doanh thuận lợi, dạo gần đây gặp chút ế ẩm, liên tiếp vài lần buôn bán đều tổn thất. Tổn thất thê thảm và nghiêm trọng thế nào cũng chẳng cần phải nói, còn thất bại rất kỳ cục, đến mức gã cũng chẳng còn đầu óc nào, không biết sao khách cũ trước kia còn hợp tác đột nhiên hủy đơn đặt hàng?
Sau thất bại ở vụ buôn bán thứ ba, gã đứng ngồi không yên, bởi vì đây là một vụ lớn, đơn đặt hàng đến cả chục triệu đô, ít nhất cũng gã cũng sẽ kiếm được khoảng mười triệu đô tiền lợi nhuận. Quan trọng không chỉ dừng ở đó, bởi vì đó là một khách hàng lớn từ trước đến nay của gã, chẳng những hủy đơn đặt hàng lần này, còn trực tiếp nói với gã là về sau không hợp tác nữa.
Suy nghĩ theo hướng như vậy, tổn thất của gã sẽ lên đến 5 triệu đô.
Trình Nhất Dương luôn thắc mắc là nguyên nhân vì sao, bởi vì gã tự nhận nguyên nhân không bắt nguồn từ gã. Khách hàng cũng không nói rõ nguyên nhân do đâu, chỉ bảo gã liên lạc về nước, có thể là nguyên nhân chính trị.
Trình Nhất Dương vội vã liên lạc với Trình Tại Thuận, đem sự việc nghiêm trọng này nói với bố.
Trình Tại Thuận cuối cùng cũng kinh động rồi!
Không ngờ, quả thật không ngờ, Hạ Tưởng lúc đó trên xe buột miệng nói vậy, vài ngày sau lại trở thành sự thật. Đến nước này Trình Tại Thuận mới biết được cái lợi hại của Hạ Tưởng, nói ra một lời, thì nhất định đã thu được hiệu quả.
Đúng, Hạ Tưởng không tự quyết định được tiền đồ của hắn, cũng lái không được vận mệnh của hắn, nhưng lại có thể quyết định thành bại của vụ buôn mấy triệu đô la chỉ bằng một lời nói. Trình Nhất Dương đại bại là toàn bộ thất bại của gã, gã vẫn nghĩ Trình Nhất Dương có thể khác với những đứa con cán bộ khác, ở nước ngoài có thể tự lực cánh sinh mà tự phát triển. Nếu Trình Nhất Dương kinh doanh lần nữa mà vẫn thất bại, không biết chừng sẽ phá sản, Trình Nhất Dương phá sản thì coi như giấc mộng xuất ngoại lúc về già của gã cũng tan biến, giấc mơ lớn nhất về cuộc sống hạnh phúc về già cũng tan tành mây khói.
Trình Tại Thuận thật sự là tức điên lên rồi.
Gã cho rằng, gã đã gần đi vào thời kì ở ẩn, cuộc sống hẳn là đã bước vào thời kỳ ổn định, sẽ không còn lên xuống trắc trở nữa. Không ngờ, Hạ Tưởng đánh lái xe của gã, sau lại chèn ép con gã, gã có tội tình gì chứ, lại chưa đụng chạm gì đến Hạ Tưởng, Hạ Tưởng hà cớ gì cứ phải không bỏ qua cho gã chứ?
Lẽ nào Hạ Tưởng thực sự lại chuộng nghĩa tràn đầy đến mức thành nạn đến như vậy? Hắn bảo vệ Tôn Tập Dân, công khai lập trường, nguyên tắc của hắn mạnh mẽ đến thế sao?
Nếu đã như vậy, được, tạm thời lùi một bước rồi hẵng tính, đợi đến cuộc họp Đại hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, lại đưa sự thật ra nói đạo lý, xem anh còn có thể thế nao.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-17-full/
Khác với việc Tần Khản dốc toàn lực cho việc che giấu chân tướng tình hình dịch bệnh ở Phẩm Đô, Trình Tại Thuận lại lùi bước. Vốn dĩ gã còn muốn kiên trì thêm một thời gian, không thể tỏ ra sợ Hạ Tưởng quá, dường như Hạ Tưởng vừa mới ra chiêu, là gã phải nghe lời ngay vậy.
Nhưng sau đó phát hiện, không những lập trường của gã bị buông lỏng, trong những Phó chủ nhiệm cũng có một hai người bị dao động, không còn ủng hộ việc chất vấn Tôn Tập Dân nữa. Càng khiến gã bất an chính là, lại có mười mấy Ủy viên cũng biểu thị rõ ràng, sự tình không nên làm căng quá. Trách nhiệm của Hội đồng nhân dân là giám sát công việc của Ủy ban là không sai, nhưng nhiêm vụ chủ yếu của Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân vẫn là giúp đỡ Ủy ban triển khai công tác tốt hơn về mọi mặt, chứ không phải gây trở ngại cho Ủy ban trong việc nỗ lực thúc đẩy kinh tế phát triển.
Cái gọi là giúp đỡ Ủy ban triển khai công việc, nói thẳng ra là phụ giúp.
Mặc dù Trình Tại Thuận không rõ đằng sau thái độ dao động của mấy vị Phó chủ nhiệm và mười mấy vị Ủy viên thường vụ , là thủ đoạn của ai. Là Hạ Tưởng ra tay, hay là Khâu Nhân Lễ làm, hay là Tôn Tập Dân gánh thêm áp lực đồng thời hứa hẹn gì đó, nhưng có một điều có thể khẳng định rằng, nguyên nhân hậu quả thực ra đều là do nỗ lực phối hợp chỉ đạo của Hạ Tưởng, kế hoạch chất vấn Tôn Tập Dân của Hội đồng nhân dân, cơ bản đã thất bại rồi.
Mà đồng thời phân công Phó chủ tịch tỉnh của Tần Khản cũng bị điều chỉnh, đồng nghĩa với việc Tần Khản mất đi quyền lực trong bộ máy Ủy ban nhân dân. Nếu tiếp tục chơi tiếp, quả thật không còn trò gì nữa? Trước mắt mặc kệ đã, để yên ắng một thời gian rồi tính tiếp.
Trình Tại Thuận dừng tay rồi…biểu hiện trực tiếp là, Hội đồng nhân dân trả lời Ủy ban nhân dân tỉnh, vụ chất vấn kéo dài thời hạn đến vô hạn, nhưng hy vọng Ủy ban sẽ đứng ra giải quyết ổn thỏa hậu quả vụ xe khách năng lượng mới và Ngũ Đóa Hoa Kim, cho đến tai nạn hầm mỏ và xử lý bệnh dịch ở Phẩm Đô, đểu cần phải sáng suốt và nhanh chóng.
Trả lời của Ủy ban nhân dân tỉnh rất đường hoàng giải quyết công việc chung, nói rằng dưới sự giám sát của Hội đồng nhân dân, tiếp tục tận tâm khai triển công việc.
Vẫn đề cơ bản thì đều giải quyết gần như ổn thỏa rồi, chỉ có vụ dịch bệnh thì chưa khống chế được hết, nhưng đã ngăn chặn được bệnh dịch khuếch tán. Lý Đỉnh Sơn hứa hẹn công khai rằng, bệnh dịch sẽ hoàn toàn được khống chế trong vòng một tuần. Trong điều kiện y học như hiện tại, sốt xuất huyết là một bệnh truyền nhiễm ác tính hoàn toàn có thể phòng, có thể chống, có thể chữa trị.
Tình hình bệnh dịch hiện tại phát tán thưa dần, sẽ bớt lây lan rộng.
Nhìn theo một cách toàn diện, tỉnh Tề đã khống chế một cách hiệu quả, thêm vào đó là từ ranh giới khống chế không nổi đã trở về một quỹ đạo bình thường. Nếu như thuận lợi, sang đến cuối năm sau trước bầu cử nhiệm kì trung ương, Hạ Tưởng sẽ tiếp tục yên ổn một nhiệm kỳ ở vị trí Phó bí thư, sau đó lại có khả năng lên chức Phó tỉnh, chớp thời cơ lên chức chính bộ.
Nếu… đằng sau chữ nếu , luôn luôn là bước ngoặt mà người ta không thể ngờ tới. Bởi vì Hạ Tưởng cũng biết rõ, Trình Tại Thuận chỉ tạm thời yên ắng về ở ẩn, sau này có thể gây rối hay không thì không biết, mà Tần Khải ngoài mặt có vẻ thất thế, hiện tại có rút lui hay không?
Đáp án là phủ định. Bởi vì có tin từ Phẩm Đô báo tới, Tiêu Ngũ khi sắp tiếp cận được với chân tướng sự việc, lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Thực tế cũng không phải bất ngờ, cũng là đã dự kiến đến , chỉ là đến quá nhanh so với dự đoán. Hơn nữa khiến Tiêu Ngũ khá bất ngờ nên không kịp trở tay.
Quan trọng hơn là ở một điểm, Dương Uy vẫn chưa kịp đến Phẩm Đô, khiến cho sự việc có mở đầu rối rắm, quá trình hỗn loạn đến hoa mắt, lại còn một kết cục mà không đoán trước được ra sao.
Tiêu Ngũ đến Phẩm Đô, đã được ba ngày, ngoài ngày đầu tiên chạm trán Cường Tử, thì mọi thế lực ngầm của Phẩm Đô đều chưa lộ diện. Tiêu Ngũ biết rõ, không phải y trốn kỹ, mà là đối phương tạm thời khoanh tay đứng nhìn.
Đối phương rốt cục đang chờ thời cơ gì, không thể biết được, Tiêu Ngũ cũng chẳng muốn đoán, bởi vì y dưới sự giúp đỡ của Diệp Hiểu Đồng, thì cơ bản tiếp xúc với chân tướng của bệnh dịch rồi.
Quả thật, bệnh sốt xuất huyết của Phẩm Đô gần như năm nào cũng phát sinh, là vì bệnh truyền nhiễm từ chuột mà ra. Vì sao mà hàng năm Phẩm Đô đều xảy ra một đợt dịch, đó là vấn đề mà các giáo sư chuyên gia cũng không giải thích được. Tiêu Ngũ cũng chẳng việc gì phải tốn công vô ích để bận tâm suy nghĩ. Y chỉ cần quan tâm, bệnh dịch năm nay có dấu hiệu có người cố tình phát tán là được rồi.
Hơn nữa, Tiêu Ngũ cũng điều tra ra được người đứng đằng sau thúc đẩy việc phát tán dịch bệnh, ngoài mặt là nhóm người của lão Thiết, mà lão Thiết, còn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Tần Khải sau lưng. Nếu chứng cứ vô cùng xác thực và trực tiếp chỉ vào Tần Khản, thì Tần Khản thân là Phó chủ tịch thường vụ tỉnh vì làm nhọ hình tượng của Chủ tịch tỉnh, âm thầm thúc đẩy bệnh dịch lan truyền, đem tính mạng của những người dân vô tội ra để đánh cược chính trị, là một thủ đoạn vô cùng ác độc.
Tiêu Ngũ không phải là người trong chốn quan trường, nhưng cũng biết rõ, nếu sự tình là thật, cuối cùng cũng sẽ bị công bố, Tần Khản chắc chắn phải sụp đổ.
Chứng cứ có thể lật đổ một vị Phó chủ tịch thường vụ tỉnh, nhất định sẽ có người đem hết sức mình để ngăn cản gã. Gã biết, một trận ác chiến là khó tránh khỏi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |