Tuy rằng trong tay hắn đã nắm rõ một phần tư liệu về Trình Tại Thuận, nhưng nói cho cùng vẫn không được tường tận cho lắm, phần lớn đều là những thông tin văn chương kiểu cách trên giấy tờ, những hiểu biết của Ngô Thiên Tiếu dù sao vẫn thâm sâu hơn một chút.
Trình Tại Thuận quả là một nhân vật, không chỉ vì con đường làm quan lúc thăng lúc trầm của y tại tỉnh Tề, mà còn vì con đường mà y đi là con đường quan thương kết hợp, không thể nói ở tỉnh Tề là độc nhất vô nhị, nhưng cũng là con đường thăng tiến mà nhiều người không theo kịp.
Trình Tại Thuận trong quá trình đương nhiệm ở Huyện ủy, thành tích chính trị xuất chúng, vốn được đề cử làm Phó thị trưởng, nhưng vì có người tố giác tác phong sinh hoạt có vấn đề, mà phải chuyển công tác làm Cục trưởng cục giám sát kỹ thuật thành phố Phó thị trưởng và Cục trưởng, kém nhau hẳn một bậc, chẳng khác nào Trình Tại Thuận đã bị một cú ngã khá đau.
Những tưởng Trình Tại Thuận từ đấy sẽ không gượng dậy nổi, dám chắc sẽ bị điều đến điều đi giữa các cục trong thành phố, đợi khi tuổi già rồi rút lui. Quả nhiên, không lâu sau đó, Trình Tại Thuận được điều nhiệm làm Tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn, tuy rằng cấp bậc được nâng lên một bậc, nhưng doanh nghiệp khổng lồ lại đang bên bờ vực phá sản, dễ dàng nhận thấy y lại một lần nữa bị xui xẻo.
Về cơ bản là chấm dứt tại đây, cuộc đời Trình Tại Thuận được tuyên bố định hình rồi.
Thật ngoài dự đoán của mọi người, kỳ tích đã xảy ra.
Trình Tại Thuận đảm nhiệm Tổng giám đốc được một năm, doanh nghiệp lại cải tử hoàn sinh. Hai năm sau, chẳng những trả hết nợ nần, còn thu lợi mấy trăm triệu lợi nhuận. Ba năm sau, doanh nghiệp nhà nước này trở thành doanh nghiệp có lợi nhuận cao nhất và đóng thuế nhiều nhất của thành phố.
Không thể không nói, Trình Tại Thuận quả thực năng lực hơn người, thủ đoạn cứng rắn, dùng ba năm đưa một doanh nghiệp Nhà nước mà ai ai cũng nghĩ ắt sẽ tiêu đời cải tử hoàn sinh, dùng lời lẽ Thành ủy lúc ấy mà nói, quả là một kỳ tích lớn lao.
Từ đó về sau, Trình Tại Thuận như bước trên mây xanh. Vài năm sau, trước Thị trưởng, sau Thành ủy, từng bước một tiếp cận địa vị Phó chủ tịch tỉnh.
Nhưng gần đến lúc được lên chức Phó chủ tịch tỉnh, một điều không ngờ nữa lại xuất hiện … vợ Trình Tại Thuận chết.
Thông thường, trung niên góa vợ dù không phải việc tốt, nhưng cũng không nên ảnh hưởng tới việc thăng tiến. Trình Tại Thuận tuy rằng họ tên có ngụ ý là sống một đời thuận buồn xuôi gió, nhưng con đường nhân sinh của y dường như cũng không mấy thuận lợi, bởi vì đau thương sau cái chết của vợ vẫn chưa qua đi, đã có lời đồn đại nói y có niềm vui mới nên mới hại chết vợ.
Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, chỉ nói Trình Tại Thuận hại chết vợ, về phần dùng cách gì, làm thế nào qua mắt được cảnh sát, lại làm sao làm cho bác sĩ tuyên bố chữa trị không thành công dẫn đến tử vong, hết thảy không quan tâm, chỉ quan tâm tới lời đồn đại tùy tiện.
Trình Tại Thuận không hề cố gắng biện bạch, bởi vì cấp trên không cho y cơ hội, lệnh bổ nhiệm làm Phó chủ tịch tỉnh của y đi toi rồi, nhưng vẫn thăng cấp cho y … đảm nhiệm Tổng giám đốc của một doanh nghiệp Nhà nước cỡ lớn của tỉnh Tề, đãi ngộ cấp phó tỉnh.
Con đường bi thương của Trình Tại Thuận, chỉ có thể tiếp nhận sự sắp đặt vô tình của cuộc sống, sau khi nhậm chức, y mạnh mẽ dứt khoát tiến hành cải cách, lại khiến một doanh nghiệp Nhà nước chết già và ngừng hoạt động rạng rỡ sức sống trở lại.
Bởi vì Trình Tại Thuận cương quyết cứng rắn, trong quá trình cải cách, đương nhiên không tránh khỏi đắc tội với người, nhưng trên thực tế trong thời gian đảm nhiệm chức Tổng giám đốc cấp Thứ trưởng doanh nghiệp nhà nước, mới là nền móng của đỉnh cao sự nghiệp một đời y. Bởi vì lúc này, y thi hành thủ đoạn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hơn nữa trong tay có tiền, cấp bậc cao, tầm nhìn lớn, giao thiệp với tầng lớp cao, chẳng những khiến y gây dựng được tiếng tăm giữa các thế lực địa phương ở tỉnh Tề, cũng khiến y lọt vào mắt xanh của tầng lớp cấp cao.
Có thể nói, quá trình chính trị luân chuyển từ Cán bộ chính Đảng đến Tổng giám đốc doanh nghiệp Nhà nước của Trình Tại Thuận, đã khiến y từng trải hơn, có con mắt và sự quyết đoán của quan viên, lại có sự giảo hoạt và xem xét tình thế của thương nhân, đã giúp y gây dựng được vốn liếng dọc ngang ở tỉnh Tề.
Nghe nói có một gã lãnh đạo Trung ương cực kỳ ngưỡng mộ Trình Tại Thuận, dự định đề bạt Trình Tại Thuận làm Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Tề … Từ một gã Tổng giám đốc doanh nghiệp quốc doanh trực tiếp lên Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, trung gian không hề có quá độ lên Phó chủ tịch tỉnh, có thể nói là một đề bạt có khẩu độ rất lớn, nếu thuận lợi, Trình Tại Thuận tất nhiên là ứng cử viên cho vị trí Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề.
Song, vận mệnh của Trình Tại Thuận lại tiến thêm một bước thăng trầm!
Một đêm, nhà của Trình Tại Thuận bị một tên trộm ghé thăm. Tên trộm không những to gan lớn mật, ở nhà Trình Tại Thuận lục lọi chừng mấy tiếng đồng hồ, lúc sắp đi, lại khoắng luôn con xe xịn của Trình Tại Thuận.
Sau khi Trình Tại Thuận báo án, tuyên bố chỉ mất mấy chục nghìn nhân dân tệ tiền mặt và một chiếc đồng hồ Thượng Hải, kết quả y vừa dứt lời, kẻ trộm đã sa lưới tại tỉnh Yến. Tên trộm khai báo, tài sản lấy cắp được ở nhà Trình Tại Thuận có tổng trị giá gần 30 triệu nhân dân tệ, thực tế bao gồm hơn 20 triệu tiền mặt mệnh giá các nước, còn có đồng hồ quý, đồ cổ tranh cổ ngần ấy thứ.
Sau vụ trộm cướp phong ba bão táp lại nổi lên, đưa Trình Tại Thuận lên đầu sóng ngọn gió.
Cho dù Trình Tại Thuận năm lần bảy lượt phủ nhận trong không nhà mất hơn 30 triệu, nhưng không có lửa làm sao có khói, từng đợt từng đợt tấn công vẫn nhằm vào khiến cho sự đề bạt Trình Tại Thuận chịu ảnh hưởng lớn.
Kết cục, cuối cùng sau khi bổ nhiệm công khai, chức Ủy viên thường vụ phó chủ tịch tỉnh của Trình Tại Thuận không cánh mà bay, rớt xuống đầu y là chức Phó chủ tịch tỉnh … chưa bước chân vào Hội nghị thường vụ.
Trình Tại Thuận giận cũng chả làm gì được, lãnh đạo Trung ương đã hết sức chiếu cố y rồi, dù gì cũng vượt qua không ít áp lực. Nhưng lần này thất bại, có nghĩa là cả đời y cũng không có cách nào bước lên được địa vị cao tại tỉnh rồi.
Từ đó, Trình Tại Thuận không còn lấy thăng quan tiến chức làm nhiệm vụ của mình, mà đi theo con đường của thế lực quảng thực, gây dựng vây cánh trên con đường Chủ tịch tỉnh ngầm khác.
Về sau, Trình Tại Thuận còn đảm nhiệm một kỳ Phó Tỉnh ủy, cuối cùng chung quy là vì tuổi tác không cho phép mà phải lùi về tuyến sau, rốt cuộc một đời người vẫn không thể bước chân lên con đường chính Bộ. Nhưng trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó tỉnh ủy, y đề bạt và nuôi dưỡng được một lượng lớn thân tín, sau cùng cũng gây dựng được tiếng tăm cao quý của y giữa các thế lực địa phương ở tỉnh Tề.
Trình Tại Thuận trong thời gian đảm nhiệm chức Thị trưởng, lấy cưỡng chế phá dỡ và thủ đoạn cứng rắn mà nổi danh. Theo lời của dân chúng địa phương, Trình Tại Thuận còn cấu kết với giới giang hồ, còn xưng huynh gọi đệ thủ lĩnh băng đản xã hội đen lớn nhất địa phương.
Mà trong thời gian giữ chức Tổng giám đốc doanh nghiệp Nhà nước, Trình Tại Thuận cũng tràn đầy khí phách, đi đến đâu cũng có tiền hô hậu ứng, uy phong không ai sánh bằng. Cũng có không ít tin đồn nói, năm đó hầu như toàn bộ anh cả có tiếng tăm trên giang hồ của Thành phố Lỗ, trước mặt Trình Tại Thuận đều vâng vâng dạ dạ, cam tâm tình nguyện đi theo y làm tùy tùng để cống hiến sức lực.
Việc đối nhân xử thế của Trình Tại Thuận, bởi vậy mà có thể mở rộng.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-17-full/
Từ lời tự thuật của Ngô Thiên Tiếu, và theo lời bổ sung của tài xế, hình tượng của Trình Tại Thuận trong mắt Hạ Tưởng dần dần hình thành đầy đủ. Trước đó từ những tài liệu liên quan, Hạ Tưởng đã một mặt hiểu được câu chuyện của Trình Tại Thuận, đối với cách đối nhân xử thế của y trước hết là đã có ấn tượng trực quan, hôm nay, lại trải qua tiếp xúc chính diện, với sự miêu tả của Ngô Thiên Tiếu, trong cảm nhận của Hạ Tưởng, hình tượng lại càng thêm rõ rệt.
Phương hướng cũng càng kiên định hơn.
– Các cậu sau này cũng nên cẩn thận một chút, đừng để người ta đào mồ chôn mình.
Hạ Tưởng nhắc nhở Ngô Thiên Tiếu và tài xế một tiếng. Hôm nay Ngô Thiên Tiếu và tài xế ra tay làm bị thương tài xế của Trình Tại Thuận, Trình Tại Thuận sau khi bị làm cho chấn động, quên mất việc truy cứu việc tài xế bị đánh. Nhưng theo phỏng đoán của Hạ Tưởng về cách xử lý của Trình Tại Thuận, cùng với tính cách của Trình Tại Thuận theo lời Ngô Thiên Tiếu vừa kể, xem ra việc này đến đây chưa thể chấm dứt.
Ngay lúc đó không truy cứu, không có nghĩa là sau này sẽ không truy cứu. Huống hồ qua hiệp giao đấu đầu tiên ngày hôm nay, Hạ Tưởng rất rõ thắng bại chưa định, tuy rằng lúc ấy đã làm Trình Tại Thuận kinh hãi tại chỗ, nhưng Trình Tại Thuận tự tin rằng ở tỉnh Tề đã là thâm căn cố đế rồi, sẽ không dễ dàng nhận thua.
Tin rằng sẽ có lần giao đấu thứ hai.
Ngô Thiên Tiếu và tài xế cùng lúc gật đầu:
– Anh Hạ yên tâm, dây vào Chủ nhiệm Trình không được thì vẫn có thể trốn được mà.
Hạ Tưởng tự tin cười:
– Trốn cũng không cần trốn, nói không chừng chẳng được bao lâu, Chủ nhiệm Trình cũng sẽ trốn các cậu mà đi rồi…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-17-full/
Một đêm, đã xảy ra bao nhiêu chuyện, không chỉ là một lần gặp mặt bất ngờ ở thành phố Lỗ, dẫn đến việc đọ sức sớm giữa Hạ Tưởng và Trình Tại Thuận, dưới va chạm bước đầu, một lần thăm dò, đã khiến hai bên đều có nhận biết trực quan về đối phương.
Cuộc đọ sức chính diện giữa người với người, đôi khi ấn tượng đầu tiên là cực kỳ quan trọng. Lần đầu va chạm, ai có khí thế tốt, ai chiếm giữ ưu thế, có thể trong những cuộc đọ sức tiếp theo sẽ đoạt trước một bước.
Khí thế con người là rất quan trọng, trong những giao tiếp thông thường, ai chiếm thế chủ động, người đó được quyền định đoạt. Trong chính trị, thực ra cũng như vậy, dưới những điều kiện tương đồng, ai càng có khí chất thì người đó nắm giữ được tiết tấu. Cho dù thân là kẻ bề trên, một người lãnh đạo quá mức ôn hòa cũng sẽ bị cấp dưới ức hiếp.
Đương nhiên, lúc nào cứng nhắc khí thế, lúc nào mềm mỏng ôn hòa cũng cần phải có kỹ xảo, cũng là một trong những kỹ năng cần được chuẩn bị của người làm quan.
Lần chạm trán đầu tiên giữa Hạ Tưởng và Trình Tại Thuận, thắng bại chưa phân, kết quả vẫn còn chưa lộ rõ. Vài tiếng sau, Tiêu Ngũ và Nguyên Minh Lượng ở Phẩm Đô, liền gặp phải một trận rắc rối.
Hơn nữa còn là rắc rối không nhỏ.
Phẩm Đô cách thành phố Lỗ một lộ trình hai giờ đồng hồ, buổi tối khoảng tầm 10h, Tiêu Ngũ cùng một nhóm đến Phẩm Đô, tới nghỉ ở khách sạn lớn ở Phẩm Đô. Nghỉ ngơi xong, liền xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm.
Nhóm Tiêu Ngũ cũng không ít, tổng cộng sáu người, Tiêu Ngũ cũng dễ nói chuyện, là người tỉnh Yến, so với người tỉnh Tề cũng không có gì khác biệt, không nghe nói chuyện cũng không biết là người ngoại tỉnh. Còn Nguyên Minh Lượng là người phương Nam, người ngoài nhìn một cái là biết là dân ngoại tỉnh.
Cũng không phải nói dân Phẩm Đô có tính bài trừ dân ngoại tỉnh. Là một thành phố du lịch, người phương Nam người nước ngoài đến đây cũng nhiều, vì thế hội mấy người Tiêu Ngũ lúc ngồi ăn cơm không để ý đến mấy cặp mắt cứ nhìn họ chăm chăm không rời.
Ăn cơm xong, Nguyên Minh Lượng thân là dân phương Nam vốn quen ngủ muộn, đề xuất đi dạo phố Phẩm Đô, ngắm một chút, thưởng thức một chút cảnh đêm ở Phẩm Đô. Tiêu Ngũ đồng ý, dù sao cũng không có việc gì làm, ngày mai mới chính thứ bắt tay vào làm công tác điều tra, buổi tối nghỉ ngơi thư giãn một chút cũng là chuyện thường.
Một nhóm mấy người đang dạo bước trên đường phố Phẩm Đô, Tiêu Ngũ nhìn ngắm linh tinh, trong lòng đang nghĩ điều tra tình hình Phẩm Đô nên bắt đầu từ đâu. Nguyên Minh Lượng thì lại để ý cuộc sống về đêm ở Phẩm Đô có phong phú hay không, muốn nhân dịp tìm tòi cơ hội làm ăn, bởi vì mấy lần gã tiếp xúc với Lý Đinh Sơn, cảm thấy Lý Đinh sơn là người không ham muốn vật chất, Lý Đinh Sơn đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Phẩm Đô, quả là gã sẽ khó mà có được cơ hội làm ăn.
Đi được một lúc, Tiêu Ngũ liền phát hiện có điều khác thường, cảm thấy đằng sau có người đang bám theo. Ban đầu, gã vẫn tưởng là loại lưu manh trộm cắp vặt, lúc sau mới phát hiện ra là không phải, bởi vì đối phương không những có đông người, mà còn rất cảnh giác, rất… chuyên nghiệp, hơn nữa rõ ràng là đã theo dõi được khá lâu rồi, chắc chắn là không có ý tốt.
Tiêu Ngũ liền ra ám thị với Nguyên Minh Lượng.
Tài xế kiêm vệ sĩ của Nguyên Minh Lượng thân thủ không tồi, hơn nữa trong hội đi cùng Tiêu Ngũ có hai người cũng có bản lĩnh, lại đang trên đường phố náo nhiệt. Nguyên Minh Lượng cũng chưa thèm để ý, không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Tiêu Ngũ thì cảnh giác hơn, dù gì so với Nguyên Minh Lượng gã cùng từng trải qua nhiều phong ba hơn, lập tức liền nghĩ tới một vấn đề, đối phương có chuẩn bị mà đến, nói cách khác, đối phương quen biết mấy người bọn họ, bọn họ vừa đến Phẩm Đô, liền có người theo dõi.
Rốt cuộc là loại người nào? Và vì mục đích gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |