Lại muốn đạt được mục đích gì mà không thể cho ai biết?
Không chỉ có Thôi Bách Tính muốn điều tra ra chân tướng, mà Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng cũng muốn biết một cách rành mạch. Bởi vì tính chất của sự việc rất nghiêm trọng, cho dù có thể viện cớ là do trùng hợp, tin chắc rằng cấp trên cũng sẽ không trực tiếp phê bình Tỉnh ủy, nhưng dù sao, Tỉnh ủy cũng vẫn có trách nhiệm liên quan.
Hơn nữa, quan hệ của Khâu Nhân Lễ với Ủy ban kỷ luật Trung Ương cũng không tệ, không đến mức phải trở mặt.
Chu Hồng Cơ thì vừa mừng vừa sợ, sợ chính là không nghĩ tới lại có người ra độc chiêu, làm cho Thôi Bách Tính không thể đi được, mừng chính là, Thôi Bách Tính ở lại, cũng giận tím mặt, rất hợp ý anh ta. Hơn nữa, nếu Ủy ban kỷ luật Trung Ương vì chuyện này mà giận chó đánh mèo nhắm vào Tỉnh ủy tỉnh Tề, đem sự tình làm lớn lên, không phản đối việc Thôi Bách Tính thay đổi ý định, có khả năng tiếp tục ở tỉnh Tề đào sâu thêm vấn đề của Hà Giang Hải!
Như hiện tại rất tốt, bệnh viện ở Thành phố Lỗ vô cùng náo nhiệt, trước có Nha Nội, sau có Hà Giang Hải, hiện tại lại có Thôi Bách Tính, xem xem cuối cùng kết thúc như thế nào!
Khác với suy nghĩ của mọi người đó là, sau khi Tôn Tập Dân biết được địa điểm và sự việc tai nạn của Thôi Bách Tính, đầu tiên là tức giận, sau đó là cảm thấy cả người run lên, biết rằng ông ta bị người khác tính kế.
Hơn nữa còn là tỉ mỉ tính kế.
Là ai bôi nhọ ông ta ở sau lưng, tấn công mảnh đất giảm xóc cuối cùng giữa ông ta và thế lực bản địa tỉnh Tề, lại khiến cho Thôi Bách Tính, người khiến cho ông ta lo lắng nhất phải gặp chuyện không may, vừa không chỉ là cho ông ta biết tay, lại còn đào cho ông ta một cái hố lớn.
Không chỉ muốn làm rạn nứt và quyết liệt hơn quan hệ giữa ông ta và thế lực bản địa tỉnh Tề, còn muốn mượn chuyện này dẫn dắt đến vấn đề nghiêm trọng của dự án nguồn năng lượng mới, khiến ông ta phải thua chạy, khiến thanh danh của ông ta mất hết.
Tôn Tập Dân áy náy kinh hãi, càng nghĩ càng sợ, ông ta tuy rằng không dám khẳng định người đứng phía sau chính là Tần Khản, nhưng dựa vào chuyện gần đây Tần Khản không ngừng gây chuyện ở hai dự án chiến tích, ông ta lại không thể trực tiếp đứng ra, Tần Khản cũng không nể mặt. Từ một loạt những sự kiện ở trên có thể biết được, Tần Khản đối với ông ta không có ý tốt!
Nếu như sự kiện lần này cũng là do Tần Khản một tay thúc đẩy, như vậy Tôn Tập Dân hoàn toàn có thể khẳng định, Tần Khản ở tỉnh Tề ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cục muốn mượn cơ hội này, để lộ ra răng nanh, chẳng những muốn cắn ông ta một miếng ở sau lưng, còn muốn một lần cắn chết ông ta.
Thật đúng là lòng lang dạ sói.
Suy nghĩ kỹ lại, hai dự án chiến tích lớn chẳng lẽ không phải là cái hố do Hà Giang Hải đào cho ông ta? Hà Giang Hải đào hố, Tần Khản lấp đất, ông ta thân là Chủ tịch tỉnh, trước bị lang hại, sau lại bị hổ cắn, thật là vô cùng bi thảm.
Sự việc phải kết thúc như thế nào đây?
Tôn Tập Dân mưu định hành động sau này, trải qua một hồi suy tính kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định, không thể tiếp tục khiêm tốn, ôn hòa ở tỉnh Tề nữa, hiện tại đã bị người ta ức hiếp đến cùng cực, tục ngữ nói chưa làm qua trưởng thôn thì không biết được Chủ tịch tỉnh có bao nhiêu kiêu ngạo và ngông cuồng.
Không thể chờ đợi thêm được nữa, nếu không, có khả năng sẽ bị người khác chôn sống. Tôn Tập Dân phấn khởi chuẩn bị phản kháng!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: //mikashop.ru/celebsunmasked/quan-truong-quyen-17-full/
Bởi vì xảy ra sự kiện không ngờ là Thôi Bách Tính bị tập kích, cho nên Tỉnh ủy tỉnh Tề, tình ủy Thành phố Lỗ đều nhanh chóng, cấp tốc họp hội nghị yêu cầu nghiêm trị người gây tai họa.
Trước đó, Khâu Nhân Lễ cũng báo cáo tình hình với Trung ương và Ủy ban kỷ luật Trung Ương.
Trung ương, Ủy ban kỷ luật Trung Ương yêu cầu Tỉnh ủy tỉnh Tề xử lý thích đáng sự kiện Thôi Bách Tính bị hại, đồng thời điều ta rõ chân tướng sự việc.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Khâu Nhân Lễ lại âm thầm gọi vài cuộc điện thoại tới Bắc Kinh, sau khi trò chuyện, một mình ngồi trong văn phòng, ngắm nhìn chậu Quân tử lan để trên cửa sổ mất nửa ngày, sau đó mỉm cười như hiểu ra được điều gì.
Sau đó, Khâu Nhân Lễ thoải mái ung dung bước tới phòng làm việc của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vừa vặn vừa mới bỏ điện thoại của phía Thành phố Lỗ xuống, sau khi nghe báo cáo tình huống, lộ ra một nụ cười như có như không thì Khâu Nhân Lễ đi tới.
Tuy rằng đã rất thân quen với Khâu Nhân Lễ nhưng lễ tiết thiết yếu vẫn phải có, Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:
– Bí thư Khâu.
Khâu Nhân Lễ gật đầu một cái, tự đi đến trước bàn làm việc của Hạ Tưởng, cũng không ngồi xuống, nói thẳng:
– Sự tình càng ngày càng phức tạp, cậu nói xem có phải hay không có người cố ý không để cho Phó Chủ nhiệm Thôi rời khỏi tỉnh Tề?
– Hẳn là có người e sợ thiên hạ không loạn, cho rằng tỉnh Tề càng loạn thì đối với ông ta càng có lợi. Thật là muốn làm loạn lớn lên, đối với ai cũng không có lợi.
Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ mỗi người một câu, chưa nói thẳng ra là ai, nhưng cả hai đều biết rằng cụ thể là chỉ người nào.
– Người đang có bệnh là có ý gì vậy?
Ánh mắt Khâu Nhân Lễ nhìn về phía Bắc, Hà Giang Hải đang ở trong bệnh viện Tỉnh ủy phía Bắc.
– Khẳng định ông ta là hy vọng Phó Chủ nhiệm Thôi quay về Bắc Kinh càng sớm càng tốt, sự tình hôm nay, ông ta đoán chừng cũng đang rất mất hứng. Lần trước tôi đi thăm ông ta, ông ta tỏ vẻ phản đối người kia.
– Dụng tâm thật sự của người kia hẳn là giống với tâm tư của người đang ở dưới lầu nhưng đồng thời mục đích lại có khác biệt rất lớn so với người dưới lầu.
Trên mặt Khâu Nhân Lễ từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười như có như không, dường như là cho dù tỉnh Tề có khả năng bị hỗn loạn hơn nữa, cũng không có chút phật lòng.
Văn phòng của Chu Hồng Cơ vừa vặn ở ngay phía dưới văn phòng của Hạ Tưởng.
– Tâm tư của người kia phức tạp hơn nhiều, người dưới lầu vẫn được coi như là đơn thuần, thầm nghĩ muốn tiêu diệt người đang nằm viện, chỉ có thuần túy một mục đích đó. Còn người kia lại muốn khơi mào mâu thuẫn, vừa muốn đánh cho người đang nằm viện phải suy sụp, vừa muốn khiến cho người đứng thứ hai phải bị xui xẻo, nói đến chuyện tỉnh Tề bị náo loạn ầm ĩ nửa ngày, ông ta mới chính là ngư ông đắc lợi.
Tuy rằng là khen người kia, nhưng trên mặt Hạ Tưởng không có một chút thần sắc tán thưởng nào.
Khâu Nhân Lễ gật đầu, như nghi vấn, lại như khẳng định:
– Yên tĩnh ngồi xem biến đổi?
Hạ tưởng gật đầu:
– Sắp tới sinh nhật của ông cụ Phó, Bí thư Khâu có phải hay không là nên đi thăm sao?
Khâu Nhân Lễ cười ha hả:
– Thật đúng là có cùng ý tưởng với tôi, buổi chiều tôi sẽ đi, thật đúng là không ai có thể tưởng tượng được, đang lúc tỉnh Tề chìm trong một mảnh hỗn loạn, đường đường một Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương bị đánh cho đầu rơi máu chảy, thân là nhân vật số 1, Bí thư tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ, không ngờ lại về Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật ông cụ Phó, chứ không phải ở lại Tỉnh ủy giải quyết hậu quả cho tốt, ý tứ thầm kín trong đó, quả thật khiến cho người khác khó hiểu.
Sau đó, Khâu Nhân Lễ cùng Tôn Tập Dân đến bệnh viện thăm hỏi Thôi Bách Tính một chuyến. Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Thôi Bách Tính, Tôn Tập Dân quay về Tỉnh ủy, còn Khâu Nhân Lễ thì đi thẳng ra sân bay, bay tới Bắc Kinh.
Tiếp sau đó, Hạ Tưởng, Tần Khản cùng Lý Đinh Sơn và Lưu Nhất Lâm cũng đến bệnh viện thăm Thôi Bách Tính.
Đoàn người Hạ Tưởng là một tập hợp khá thú vị, dường như kín đáo thể hiện một tín hiệu chính trị gì đó, Thôi Bách Tính hẳn là cũng nhìn ra, tâm tình cũng tốt lên.
Kỳ thật, Thôi Bách Tính bị thương không nặng, chỉ là trên đầu bị rách một miếng, sau đó thì máu chảy tới trên mặt, cho nên trông như có vẻ rất nghiêm trọng. Sau khi tới bệnh viện, xử lý miệng vết thương một chút, khâu mấy mũi thì liền bình yên vô sự, trên thực tế, hiện tại đã có thể xuất viện bay thẳng về Bắc Kinh.
Thôi Bách Tính lại không đi, ông ta cũng biết mình bị người khác tính kế, có người muốn lợi dụng thân phận của ông ta để điều tra đem vấn đề làm lớn lên, cũng khiến ông ta cảm nhận được khí hậu nửa lục địa, nửa hải dương ở tỉnh Tề, quả thực là khó mà thích ứng.
Tỉnh Tề nước sâu, khiến cho một người cả đời đã lăn lộn trong quan trường như ông ta cũng cảm thấy vô cùng cảm thán, trách không được trước khi ông ta đến tỉnh Tề, ông bạn già trước kia đã khéo léo khuyên bảo ông ta, nói tốt nhất là nên hòa hảo, tính toán thỏa đáng, nếu không sẽ có khả năng bị vùi lấp ở tỉnh Tề không nhảy ra ngoài được.
Ông ta lúc ấy còn không cho là đúng, thật không ngờ lại đúng là như vậy.
Hiện tại ông ta ngược lại lại có hứng thú, nghĩ muốn nhân có hội nằm viện, rời xa Tỉnh ủy hỗn loạn, lại quay lại nhìn xem, thế cục tỉnh Tề sẽ phát triển theo hướng nào. Tin tưởng ông ta ở đây sẽ khiến cho không ít người sinh ra lo lắng.
Muốn lợi dụng ông ta làm điểm tựa? Không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết đó là bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý bị ông ta ném đi.
Cho nên sau một hồi công phu khiến cho Tần Khản và Lý Đinh Sơn ra ngoài, Thôi Bách Tính cố ý khiến Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm ở lại phòng, ông ta nói ra suy nghĩ của mình.
– Phó Bí thư Hạ, Nhất Lâm, hiện tại không có người ngoài, tôi muốn nói vài lời trong lòng.
Thôi Bách Tính rất rõ ràng vì sao Hạ Tưởng lại gọi Lưu Nhất Lâm đến, là Hạ Tưởng muốn ám chỉ cho ông ta, mọi chuyện có thể nói ra ngoài, Lưu Nhất Lâm làm cầu nối, sau khi gặp chuyện không may, kết nối sẽ không còn trở ngại.
Lưu Nhất Lâm nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt hàm chứa rất nhiều điều.
Hạ Tưởng không để ý tới nghi vấn của Lưu Nhất Lâm, gật đầu nói:
– Phó Chủ nhiệm Thôi ánh mắt nhạy bén, vấn đề ở tỉnh Tề đều thu hết vào trong mắt, tôi tin tưởng hiện tại Phó Chủ nhiệm Thôi đối với vấn đề ở tỉnh Tề, đã có cái nhìn toàn diện hoàn toàn mới.
Thôi Bách Tính ngồi tựa ở trên giường, giơ tay vỗ vỗ giường, thân thiết nói:
– Đến đây, Phó Bí thư Hạ, Nhất Lâm, hai người đến ngồi gần tôi một chút, trong lòng tôi đã có quyết định.
Hạ Tưởng không chút do dự đi đến, hắn biết Thôi Bách Tính không phải là trong lòng đã quyết định mà là cố ý làm ra thái độ thân thiết, khiến cho hắn thầm nhủ, Thôi Bách Tính chẳng những có thủ đoạn mượn gió xoay chiều, hơn nữa đối nhân xử thế quả thật có chỗ hơn người, đã xảy ra chuyện bị người khác đánh vỡ đầu, chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại nhanh chóng quyết đoán, có tài, rất có tài.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng cũng không tin Thôi Bách Tính, dù sao Thôi Bách Tính cũng là lực lượng trong phe đối địch. Có lẽ Thôi Bách Tính vì một mục đích chính trị nào đó mà lựa chọn thái độ trung lập đối với hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là đồng minh của hắn.
Lưu Nhất Lâm cũng ngồi sau Hạ Tưởng, không hiểu vì sao, cô lặng lẽ kéo góc áo của Hạ Tưởng.
– Vấn đề tỉnh Tề, so với trong tưởng tượng của tôi thì phức tạp hơn nhiều. Tôi vốn nghĩ sau khi quay về Bắc Kinh, sẽ báo cáo một chút tình huống với Chủ nhiệm Long, mau chóng chấm dứt án ở tỉnh Tề, không nghĩ tới lại nảy sinh một số sai lầm, ha ha, cả đời ở Ủy ban Kỷ luật, vẫn là lần đầu tiên bị đánh vỡ đầu.
Thôi Bách Tính mở đầu, thấy Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm thật sự chú ý lắng nghe, cảm thấy rất vừa lòng, nói tiếp:
– Xem tình huống hôm nay, vụ án này nhất thời còn chưa thể kết án được, còn phải tiếp tục đào sâu điều tra. Phó Bí thư Hạ, Nhất Lâm, hai người hãy nói cách nhìn của mình đi.
Thôi Bách Tính ý đồ muốn mượn cơ hội này để ở lại, cũng nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, bởi vì với trí tuệ của Thôi Bách Tính, gặp chuyện có người muốn mượn ông ta gây sự, ông ta làm sao còn có thể rời đi? Ở lại, còn có khả năng khiến cho nhân vật đứng ở phía sau lộ ra dấu vết, và ông ta còn có khả năng trở thành điểm tựa và trợ lực lớn nhất của khắp nơi ở tỉnh Tề, từ đó ông ta có thể thu được lợi ích chính trị lớn hơn nữa.
Hạ Tưởng nói:
– Tôi tán thành ý tưởng của Phó Chủ nhiệm Thôi.
Lưu Nhất Lâm nói:
– Tôi cũng vậy.
Thôi Bách Tính lại cười đầy thâm ý:
– Phó Bí thư Hạ, tôi nghĩ muốn hỏi anh một câu, vừa lúc Nhất Lâm ở đây, anh cũng không cần suy nghĩ nhiều, coi như là tôi chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm.
Hạ Tưởng gật đầu.
Thôi Bách Tính nói:
– Nếu như cục thế sau này, tôi ủng hộ anh trong một phạm vi nhất định, anh có thể đồng ý với tôi, công tác sau này, sẽ nghiêng về phía Nhất Lâm một chút hay không?
– …
Hạ Tưởng thật không nghĩ tới, một lần thăm hỏi theo lễ tiết, Thôi Bách Tính không ngờ lại đưa ra một vấn đề khó khăn không lớn không nhỏ, hắn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì hắn không biết rốt cuộc Thôi Bách Tính muốn sắm vai gì bên trong sự tình kế tiếp ở tỉnh Tề!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |