Cổ Thu Thật có phải thực sự không đếm xỉa đến hay không, Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, hắn biết Cổ Thu Thật không tiện phát biểu ý kiến, hoặc là có khả năng ông không biết Đại Phục Thịnh sẽ chủ động đề cập đến nghề muối.
Nếu Đại Phục Thịnh chủ động ôm rơm vào bụng, Hạ Tưởng cũng sẽ không nói thêm gì, chỉ có thể đợi Đại Phục Thịnh giải thích thêm. Tuy rằng nói với địa vị của Đại Phục Thịnh thì không cần phải giải thích với hắn, nhưng Đại Phục Thịnh khẳng định không chỉ nhắc đến vấn đề này, và không giải thích, huống chi còn có Cổ Thu Thật ở bên cạnh.
Quan hệ giữa Đại Phục Thịnh như thế nào, Hạ Tưởng không thể hiểu hết, cũng không cố ý đoán, cho dù đều là người của Đoàn hệ, cũng không chắc có quan hệ thân thiết như vậy.
Sau khi Đại Phục Thịnh làm rõ vấn đề muối ăn ở tỉnh Yến, không khí bỗng nhiên trùng xuống, ông không nói câu nào, Hạ Tưởng cũng không tiện nói, Cổ Thu Thật càng không có chuyện gì để nói.
Quả thật Cổ Thu Thật cũng không phải là không có chuyện gì để nói, mà là ông nên nói gì bây giờ? Địa vị của Đại Phục Thịnh cao hơn ông ta, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, không cần biết là nhìn từ góc độ nào, hiện tại Đại Phục Thịnh đang nắm quyền chủ động, ông ta với Hạ Tưởng chỉ có thể bị động chờ đợi.
Mà Đại Phục Thịnh vì sao lại chủ động đề cập đến vấn đề muối, Cổ Thu Thật cũng không thể hiểu được, mặc dù ông ta biết nghề muối ở tỉnh An và Đại Phục Thịnh nhất định có quan hệ gì đó.
Không khí trùng xuống khá lâu, sau đó Đại Phục Thịnh mới lắc đầu mỉm cười:
– Thu Thật, Hạ Tưởng, các cậu không còn tin tưởng vào tôi nữa….
Cổ Thu Thật cười lớn:
– Thủ tướng Đại sao lại nói như vậy, có lẽ Hạ Tưởng tiếp xúc với ngài ít nên không hiểu ngài đối nhân xử thế như thế nào, nhưng tôi biết ngài vô cùng nghiêm khắc với những người xung quanh.
Đại Phục Thịnh khoát tay, giọng điệu nhẹ nhàng:
– Yêu cầu có nghiêm khắc, cũng khó tránh được việc con sâu làm rầu nồi canh. Có người yêu cầu ta tiếp xúc với người có chức trách ở tỉnh Yến, bên chỗ tỉnh Yến thì có thể tin tưởng được rồi, thà rằng từ bỏ số lượng phân phối cũng phải điều chỉnh lại nghề muối ở tỉnh An, ở đâu thì theo đó. Tôi còn có ý định mời đồng chí Hạ Tưởng thay tôi điều tra rõ sự tình, không nên để cho cán bộ tỉnh Yến nghĩ rằng tôi tư lợi, dung túng người nhà làm loạn.
Đại Phục Thịnh cho dù có thể nói ra những lời trên một cách thoải mái, nhưng Hạ Tưởng vẫn thấy ngạc nhiên trong lòng, nghe xong thấy Đại Phục Thịnh nói có hàm ý khác, lập tức nghĩ tới cái gì, giờ mới hiểu nguyên nhân Thủ tướng Đại nhắc tới vấn đề trên.
Quả nhiên, Đại Phục Thịnh cũng không có giấu diếm điều gì, đi thẳng vào vấn đề chính:
– Đồng chí Khâu Tự Phong điều tra về vấn đề ở vụ muối tỉnh Yến, đã điều tra được một ít chân tướng, nhưng có người lấy danh nghĩa tôi để áp chế tin tức đó, tôi rất không vui. Nhưng tôi lại không thể trực tiếp gọi điện cho Khâu Tự Phong để nói rõ, dù sao cũng mất thể diện. Ha ha, HạTưởng và Khâu Tự Phong có thể nói chuyện, sau đó nói giúp tôi một tiếng, được không? Lần đầu gặp mặt đã làm phiền cậu rồi, vốn dĩ tôi cũng thấy ngại, nhưng sau đó nghĩ, có Thu Thật ở đây, không cần phải khách sáo như vậy, đúng không?
Đại Phục Thịnh quả nhiên rất giỏi, làm việc không những cẩn thận mà còn vô cùng khéo léo, hơn nữa còn suy nghĩ thấu đáo, khiến cho Hạ Tưởng không thể không khâm phục trí tuệ chính trị siêu phàm của Đại Phục Thịnh.
Còn có một điểm nữa làm cho hắn cảm thán Đại Phục Thịnh cho dù thật tâm có quan hệ trong sạch với hệ thống khai thác muối của tỉnh Yến cũng được, hay là cố ý thể hiện liêm khiết trước mặt hắn, không cần biết như thế nào, Hạ Tưởng đều cảm thấy vui mừng, ít nhất cách làm của Đại Phục Thịnh thể hiện rõ quyết tâm, cũng thể hiện Thủ tướng Đại nên áp chế nghề muối, chứ không có tư lợi gì.
Đồng thời, Thủ tướng Đại cũng gián tiếp ủng hộ cách làm lấy nghề muối để khai đao của hắn!
Cuộc gặp mặt hôm nay thu được rất nhiều thành quả.
Hạ Tưởng thở dài, hắn không hiểu Đại Phục Thịnh lắm, chỉ biết ông là người trong phái của Tổng bí thư, chỉ nghe thông tin về ông trên báo chí và các phương tiện truyền thông khác. Những gì Đại Phục Thịnh đã làm, đối với lập trường và quan niệm cầm quyền của ông, Hạ Tưởng không thể nhận thức rõ ràng được. Cuộc gặp mặt hôm nay, tuy rằng Đại Phục Thịnh trong con mắt của hắn vẫn chỉ là hình ảnh mơ hồ, ít nhất nói chuyện đối mặt cùng với thái độ của Đại Phục Thịnh về vấn đề muối ở tỉnh Yến, khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy vui.
Đại Phục Thịnh trong mắt hắn, so với trước kia càng gần hơn rất nhiều, cũng rõ ràng hơn.
Bắc Kinh đêm hè, xa hoa hay là ngợp trong vàng son, trong mắt Hạ Tưởng đều giống nhau bởi vì đã quá đỗi quen thuộc, và còn cảm giác thờ ơ bởi vì sự phồn hoa và hàn huyên chính là thể hiện cho sự mạnh mẽ, mà điều hắn cần nhất bây giờ là yên tĩnh.
Sau khi tiễn Đại Phục Thịnh, Hạ Tưởng và Cổ Thu Thật cáo biệt. Đại Phục Thịnh từ đầu đến cuối không hề nhắc đến chuyện của Lý Đinh Sơn, không nhắc đến là bình thường, nếu như có nhắc đến mới là có dụng ý khác.
Cổ Thu Thật dùng sức lắc tay Hạ Tưởng:
– Thủ tướng Đại hôm nay nói hơi nhiều, tuy nhiên cũng là tính cách của ông ấy, phong cách của ông ấy chính là thoải mái.
Hạ Tưởng tươi cười:
– Thủ tướng Đại không phải nói nhiều mà là nói đúng lúc.
Cổ Thu Thật nói:
– Tốt lắm, không biết như thế nào, coi như hôm nay cậu thu hoạch được rất nhiều, nhớ là cậu còn nợ tôi ân tình này nhé.
Cổ Thu Thật rất thẳng thắn, khiến Hạ Tưởng cũng vì việc của Lý Đinh Sơn mà buồn bực, giờ đã thoải mái hơn nhiều:
– Được, khi nào anh cần giúp gì, cứ nói một tiếng, tôi sẽ đến ngay.
Cổ Thu Thật làm ra vẻ nghiêm túc nói:
– Đừng trách tôi nói nhiều, việc của Lý Đinh Sơn, cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Cậu bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, không thể phạm sai lầm gì, nếu không, cậu sẽ không thể giải thích gì với nhiều người đâu.
Cổ Thu Thật chưa bao giờ dặn dò hắn một việc nhiều như thế, có thể thấy được, vấn đề của Lý Đinh Sơn còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Về nhà họ Ngô – đêm nay vốn định ở lại chỗ của Tiếu Giai, nhưng vì còn có chuyện muốn hỏi Ngô Tài Dương nên quay lại nhà họ Ngô – không ngờ Ngô Tài Dương không về nhà. Hạ Tưởng nghĩ đi nghĩ lại, nhìn thấy đã muộn nên không gọi điện làm phiền Ngô Tài Dương nữa, chỉ nói chuyện với ông cụ vài câu rồi đi ngủ sớm.
Nói là ngủ nhưng trong lòng vẫn đang lo lắng, nửa ngủ nửa mê man.
Trời sáng, vội đến thẳng sân bay, trước khi lên máy bay lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
– Hạ Tưởng, vẫn chưa về thành phố Lỗ sao? Cục khai thác muối tỉnh Yến, đã xảy ra vấn đề nhỏ…
Tin tức của Khâu Tự Phong quả thật đúng lúc, Đại Phục Thịnh vừa mới nhắc đến việc này tối hôm qua, sáng sớm nay đã nhận được tin tức rồi.
Quả thật tối hôm qua Hạ Tưởng đã nghĩ sẽ gọi điện cho Tự Phong trò chuyện, sau lại nghĩ, nên để Khâu Tự Phong chủ động gọi điện sẽ hay hơn, nếu không Khâu Tự Phong cho rằng Hạ Tưởng không tin tưởng ông ta.
Đối với vấn đề xuất hiện bên trong Cục khai thác muối tỉnh Yến, hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, bất cứ cái gì không bình thường đều có lợi ích ở bên trong, chỉ là mọi người đã cảm thấy quen rồi mà thôi, hơn nữa nhìn thấy cũng coi như là không thấy vậy.
– Sự việc, vẫn là do Ngô Nhược Thiên phát hiện ra trước.
Khâu Tự Phong cũng biết trong điện thoại không tiện nói chuyện, bởi vậy chỉ nói đơn giản mà thôi.
– Đợi cậu về chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn. Sự tình khá phức tạp, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể sẽ rất khó điều tra đến cùng.
Nếu không có Đại Phục Thịnh báo trước, Hạ Tưởng cũng sẽ không hiểu sự việc ra sao hết, không biết Khâu Tự Phong ám chỉ điều gì, nhưng Hạ Tưởng đã nắm được vấn đề, cười nói:
– Tôi biết mấu chốt vấn đề ở đâu, cũng đã có cách giải quyết, Tự Phong, phiền anh tiếp tục điều tra, không được thả lỏng, tỉnh Yến một khi nổi gió thì tỉnh Tề sẽ có động tĩnh.
Khâu Tự Phong rất kinh ngạc, hỏi:
– Cậu có biết rồi sao?
– Biết một chút.
Hạ Tưởng không nói nhiều, bởi vì máy bay cất cánh rồi.
Sau khi xuống máy bay, ngồi trên xe riêng, Ngô Thiên Tiếu ân cần mà chu đáo mở cửa cho Hạ Tưởng, sau khi lên xe, y báo cáo cho Hạ Tưởng tin tức ở Tỉnh ủy.
Kỳ thật Tỉnh ủy cũng không có việc gì, chỉ có một việc không quá lớn khiến cho Ngô Thiên Tiếu chú ý, tuy rằng không nhìn ra có gì không ổn nhưng vẫn báo cáo với Hạ Tưởng.
– Nghe nói có một nhà đầu tư khai thác bất động sản từ Bắc Kinh đến, thực lực vô cùng hùng hậu, hiện tại đang quan hệ vô cùng thân thiết với Chủ tịch tỉnh Tôn. Chủ tịch Tôn rất nhiệt tình, tự mình bàn bạc mọi việc.
Ngô Thiên Tiếu chỉ nói lại sự việc, không đánh giá điều gì, bởi vì đánh giá một vấn đề gì là quyền của các cấp lãnh đạo, không phải là chuyện của một thư ký.
Hạ Tưởng đang đau đầu vì việc của Lý Đinh Sơn, vẫn chưa suy nghĩ ra vấn đề đằng sau là gì, cũng không liên tưởng đến người đầu tư bất động sản từ Bắc Kinh đến là ai, chỉ gật gật đầu, liền chuyển chủ đề khác:
– Thiên Tiếu, anh có biết Triệu Mẫu Đan là ai không?
– Triệu Mẫu Đan? Đương nhiên là biết rồi, cô ta là người nổi tiếng, nghe nói khả năng rất mạnh, có quan hệ rất tốt với Lý Độ, kinh doanh rất tốt, đã làm đến hạm đội Bắc Hải. Nghe đồn tài sản của cô ta lên tới chục tỷ và có quan hệ thân thiết với rất nhiều quan chức cao cấp tỉnh và cấp bộ.
Ngô Thiên Tiếu biết rằng mình nói hơi nhiều, vội im lặng, không nói gì nữa.
– Phan Bảo Hoa…
Hạ Tưởng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu.
Ngô Thiên Tiếu hiển nhiên biết rõ Hạ Tưởng muốn hỏi điều gì, liền đánh bạo trả lời:
– Chủ tịch tỉnh Phan được mọi người gọi là Phan An, nghe nói rất được phụ nữ yêu quý, năm đó khi còn đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, có người kể rằng ngay cả trường điện ảnh ở Bắc Kinh cũng có con gái nuôi của Chủ tịch Phan. Khi Triệu Mẫu Đan biết Phan Bảo Hoa thì Phan Bảo Hoa mới chỉ là Thị trưởng của một thành phố. Mấy năm gần đây, con đường làm quan của Chủ tịch Phan ngày càng rộng mở, việc kinh doanh của Triệu Mẫu Đan cũng ngày càng phát triển. Nhưng mà mọi người đều biết, Triệu Mẫu Đan không chỉ thuộc về Chủ tịch Phan.
Sở dĩ Ngô Thiên Tiếu dám bàn luận về Phan Bảo Hoa trên xe, cũng là bởi vì y tuyệt đối tin tưởng lái xe.
Lái xe vốn không phải là lái xe của Hạ Tưởng, mà sau khi Ngô Thiên Tiếu được trọng dụng, Tư Truyền Lượng dưới sự điều chuyển của Ôn Tử Tuyền, từ một lái xe công cộng trở thành lái xe riêng cho phó Bí thư Tỉnh ủy, đúng là một bước lên mây.
Tư Truyền Lượng nghe Hạ Tưởng và Ngô Thiên Tiếu nói chuyện, định nói thêm vài câu xong lại thôi. Hạ Tưởng nhìn thấy, cảm thấy rất vừa lòng, liền nói:
– Truyền Lượng, muốn nói gì thì cứ nói.
– Vậy tôi nói nhé, Phó bí thư Hạ, nếu nói sai đừng trách tôi nhé. Chủ tịch Phan là lõa quan, vợ con đều ở nước ngoài, thật ra mọi người đều biết Hàng Châu có một Hứa Tam Đa, tỉnh Tề có một Phan Bất Đa…
Rất nhiều lúc, người trong quan trường không biết là mình bị vấp ngã ở đâu, có thể vượt qua rất nhiều song to gió lớn nhưng lại vấp ngã ở lỗi rất nhỏ. Đối với những quan lớn mà nói, không chừng sẽ không bị lật đổ bởi những người cùng địa vị mà sẽ bị những nhân vật nhỏ lật đổ. Ví dụ như một người lái xe thôi không chừng cũng là mối nguy hiểm là cơn ác mộng cho một vị quan chức cấp phó tỉnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |